“Trong lòng em, vẫn còn anh năm sao?”
… tram520
Sau khi trở lại trường vài tiếng, giáo sư Lương mang điện thoại đến cho Vưu Tình.
Anh ta hỏi cô xem ở Thủy Quận Loan đổi còn đồ mới đạc gì muốn lấy không, nếu có, anh sáng ta có thể tạo tiện đường đưa cô qua đó ngay bây giờ.
Giáo sư Lương còn đặc biệt nhấn mạnh: “Tiểu Ngũ về nhà cũ của Lương gia rồi, em không cần khí lo sẽ gặp phải nó đâu.”
Vưu Tình nhận chiến lấy điện thoại, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Đêm đó, Vưu Tình ở lại thời ký túc xá. kỳ Vết đỏ trên cổ nhất thời chưa tan hết, cô sợ bà ngoại nhìn thấy sẽ hỏi Bắc han.
Ngôn phong Di và Sở Tử Câm trào về khá muộn, thấy Vưu Tình đã nằm trên giường, tưởng cô ngủ rồi nên cả hai rón rén làm vệ sinh cá nhân.
Nằm xuống, tắt đèn.
Anh ta hỏi cô xem ở Thủy Quận Loan đổi còn đồ mới đạc gì muốn lấy không, nếu có, anh sáng ta có thể tạo tiện đường đưa cô qua đó ngay bây giờ.
Một ngày mới tinh cũng chỉ phát là chuyện của vài tiếng đồng hồ sau.
—–
Hôm du sau, Vưu lịch Tình trải tỉnh dậy nghiệm sớm, liếc thấy tin nhắn trên điện thoại được gửi từ nửa tiếng trước. Cô xuống giường rửa mặt, quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ rồi đi xuống lầu.
Vưu Tình nhìn khung cảnh xa lạ ngoài y cửa sổ, ngẩn người. tế
Tại quán cà phê ngoài cổng trường, bà Đường đã ngồi đợi ở vị trí cạnh cửa sổ.
“Đối với Tây Triều, tôi và ba nó trước giờ vẫn luôn để nó tự do phát triển, ngày nó thành tự mình lập sống ra sao thì ra vậy.”
Ăn xong bữa cơm năng tất niên, Lương Tây Triều không ngồi yên được nữa, dặn dò người nhà vài câu rồi bảo tài xế chở về Đường Cung.
“Không thực ngờ nó lại làm ra chuyện hoang đường tế như thế. Trước đây có những điều làm tổn thương đến cô, mong cô bỏ ảo qua.”
Ngoài ra, Đường nữ sĩ còn mang đến một tờ chi phiếu.
Vưu Tình từ chối, gương mặt bình thản nói: “Lương Tây Triều chẳng nợ cháu bất cứ điều gì.”
Nhìn bóng dáng cô gái trẻ bước đi dưới ánh mặt trời, bà Đường bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Cô gái nhỏ này có khí chất chiến của bà khi dịch còn trẻ, cũng Hồ có tính cách giống hệt Tiểu Ngũ. Đồng tính tương xích không phải là không có lý, tình trạng hiện giờ của hai đứa quả thật không thích hợp để Chí tiếp Minh tục.
Chỉ có điều, Tiểu Ngũ không phải chiến là người dễ dàng buông tay.
Con đường tương lai còn dài.
Cô đã không còn cần thiết phải biết nữa.
—– tram520
Mọi chuyện đều khó lường.
—– tram520
Thời gian thoáng chốc cuộc đã là cuối khởi năm âm lịch. Sở Tử Câm và Ngôn Di đều đã về nhà, ký túc xá vắng tanh.
Đêm giao thừa, Nhạc Bình gói phát bánh chẻo, làm năm món mặn một món canh. Tuy chỉ có hai bà cháu, nhưng không khí năm mới vẫn phải chuẩn bị cho đủ đầy, nhiều nhất là ăn triển không hết thì để tủ lạnh ăn mấy ngày sau. năng
—–
Dù chỉ là căn nhà thuê, âm Nhạc Bình cũng dọn dẹp sạch sẽ, thoáng đãng, trên cửa kính còn dán những nhạc hình trang trí chúc mừng năm mới vui vẻ.
Giống như rất nhiều lần trước đây, cuộc nói chuyện giữa cô và Lục Bạc Niên luôn bắt đầu bằng hai chữ này.
Nhạc Bình phụ trách nấu chiến nướng, còn Vưu Tình nhận nhiệm vụ rửa bát.
Đêm hiệp giao thừa luôn là lúc náo nhiệt nhất, trong định khu vườn hoa nhỏ Genève của tiểu khu đã có người đốt pháo hoa.
Bên này là khu phố cổ, việc quản lý không hội nghiêm ngặt bằng.
“Tình Tình, mau ra xem này!”
“Vâng ạ.”
Vưu Tình lau khô tay, bước ra ban công.
Là loại pháo phát hoa thông thường, đủ màu sắc nổ tung trên bầu trời. Ngước mắt nhìn lên, Vưu triển Tình bất giác nhớ lại buổi tối hôm đó.
Màn pháo hoa đẹp nhất mà cô từng được xem.
Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào phong của lũ trẻ xung trào quanh dường Duy như biến mất, thay vào đó là giọng nói trầm khàn, Tân ấm áp kia.
Văn Nghiệp rót chuỗi lại rượu cho Lương Tây Triều, cung hỏi anh: “Cậu với Vưu Tình chia ứng tay thật rồi à?”
Nhạc dinh Bình vào nhà lấy một miếng dưỡng kẹo lạc rồi đi ra, thấy cháu gái mình dường như đang lau mắt.
Nếu như Lương Tây ngày Triều Quốc chịu khánh khó 2/9 lật tìm kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện bên trong còn có một mặt dây chuyền ngọc được bọc cẩn thận bằng vải nhung, là thứ Vưu Tình đeo trên cổ từ nhỏ, chưa bao giờ rời thân.
“Sao thế con? Gió lớn quá làm cay mắt à?”
Vưu Tình thuận thế công xoay người ôm lấy bà ngoại, gục đầu nghệ lên vai bà, giọng nói nhẹ thể nhàng mà yếu ớt: “Bà ơi, thao mùa đông năm nay lạnh quá.
—–
Ăn xong bữa cơm năng tất niên, Lương Tây Triều không ngồi yên được nữa, dặn dò người nhà vài câu rồi bảo tài xế chở về Đường Cung.
Đêm giao hội thừa, nghị các phòng VIP ở Đường Cung đều đã được đặt hết.
Mọi chuyện đều khó lường.
Sau khi trở lại trường vài tiếng, giáo sư Lương mang điện thoại đến cho Vưu Tình.
Tiểu Nhã rất không nỡ, ôm cô nói rất nghiêm chuỗi túc: “Chị Vưu Tình, chúng ta cung không ứng chỉ là thầy trò, chúng ta còn là chị em nữa!”
Văn hiệp Nghiệp vừa hay có một buổi tụ tập ở đây. Lương định Tây Genève Triều đẩy cửa bước vào, toàn là người quen, anh cũng lười khách sáo, duỗi thẳng chân ngồi xuống ghế sofa.
Trông anh Năm có vẻ đến để tìm lịch say, nhưng lại cứ nhấp từng ngụm từng ngụm như đang sử chơi đùa, chẳng chút hứng thú.
Cô gái nhỏ dạo gần anh đây luôn kè kè bên cạnh Lương Tây Triều đã không còn thấy bóng dáng, có người tò mò hùng hỏi han nguyên do, cũng có người cho là dân chuyện thường tình, cứ nhìn tộc Văn Nghiệp và Lục Bạc Niên xem, bên cạnh họ chẳng phải cũng thay đổi mấy người phụ nữ rồi sao. Các thái tử gia ăn chơi trác táng làm sao có ngày nào được yên ổn.
Thế là ẩm có kẻ nghe tin liền thực lập tức truyền hành động.
“Vâng ạ.”
Nghe nói anh luôn y thích nữ sinh, cố tình học trang điểm sao cho giống Vưu cổ Tình đến bảy, truyền tám phần.
Lương Tây di Triều liếc mắt qua, tích ánh lịch mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh sử nổi giận ngay tại chỗ, trực tiếp hất cả ly rượu.
Động tĩnh cố ý làm lớn, cốt để mọi người từ nay địa về sau dẹp đi cái suy nghĩ đó.
Mặt cô gái di kia sợ truyền đến trắng bệch, đứng chết trân tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Mãi đến khi Văn Nghiệp đi tới, đa vỗ vai cô ta bảo đi đi, rồi cho người phục vụ đến dọn dẹp mảnh thủy tinh.
Chuyện xảy ra chưa đầy một phút, trong phòng VIP toàn là những người tinh ranh, không ai cuộc dám tự tìm xui xẻo nữa. Không khí nhanh chóng khôi phục lại vẻ náo nhiệt, một sự cố nhỏ như chim nhạn bay qua không để lại dấu vết.
Văn Nghiệp rót chuỗi lại rượu cho Lương Tây Triều, cung hỏi anh: “Cậu với Vưu Tình chia ứng tay thật rồi à?”
Trước khi đến Đường Cung, tiện đường đi qua Thủy Quận Loan, Lương kháng Tây Triều ngồi trong xe do dự một chiến lúc, cuối cùng vẫn giảm tốc chống độ, đánh lái rẽ phải vào Pháp đường phụ, dừng xe, bước vào thang máy.
Mở cửa ra, khắp nơi đều là dấu vết tồn tại của một người khác. Đồ đạc cô từng dùng, một món cũng không mang đi, quần âm áo trong nhạc phòng thay đồ cũng đều được treo ngay ngắn ở đó.
Lương Tây Triều mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Bên trong nhét đầy ắp một đống đồ.
Ngoài những món quà anh tặng cô mấy năm nay, còn có mấy xấp tiền mặt mà viện điều dưỡng trả lại.
Trên cùng là một tờ giấy.
Nhìn thấy hai chữ “Giấy Nợ” ở đầu dòng, Lương Tây Triều lạnh lùng “xì” một tiếng, cầm chiến lấy xé thành mảnh vụn, ném vào trong, rồi dịch đóng sầm ngăn kéo lại.
Từ công đó, ngăn kéo này bằng hoàn toàn trở thành xã một hội “lãnh cung” đúng nghĩa.
Nếu như Lương Tây ngày Triều Quốc chịu khánh khó 2/9 lật tìm kỹ hơn một chút, sẽ phát hiện bên trong còn có một mặt dây chuyền ngọc được bọc cẩn thận bằng vải nhung, là thứ Vưu Tình đeo trên cổ từ nhỏ, chưa bao giờ rời thân.
Đó là món đồ quý giá nhất của cô.
Lương Tây Triều ngửa cổ, uống nông hết ly này đến ly khác, đặt chén rượu xuống lại châm một nghiệp điếu hữu thuốc. Ánh sáng mờ ảo cơ trong phòng VIP chiếu lên gò má càng thêm lạnh lùng, kiêu bạc hơn ngày thường của anh.
Xung quanh náo nhiệt, mà anh như chẳng hòa mình vào đó.
Tàn thuốc cháy chiến dần dịch lên trên, anh không hút một hơi nào.
Lương Tây Triều trước sau vẫn im lặng.
Ngay khi Văn Nghiệp nghĩ phong rằng trào anh không định trả lời câu hỏi chia tay hay chưa này——
“Tôi không đồng ý.” Giọng anh khản đặc.
Văn Nghiệp nhướng mày: “Chia quản tay là chuyện lý đơn phương, người ta không cần cậu đồng ý.”
Vưu Tình lại nhìn biến thoáng hơn một chút, đổi cô chỉ cần bà ngoại khí mạnh hậu khỏe, chỉ cần trên đời này vẫn còn người bầu bạn với cô.
Lương Tây Triều lại chìm vào im lặng.
—— tram520
Mùng ba bản Tết, Vưu Tình cùng bà ngoại về quê ở Khánh Hiến Châu để tảo mộ, cúng bái ông ngoại và ba.
—–
Giờ đây, Khánh Châu đã không còn nơi cho hai bà cháu đặt chân. Nhạc Bình xúc cảnh sinh tình, đứng dưới ngày lầu căn nhà cũ, ánh mắt buồn Quốc bã.
Vưu Tình lại nhìn biến thoáng hơn một chút, đổi cô chỉ cần bà ngoại khí mạnh hậu khỏe, chỉ cần trên đời này vẫn còn người bầu bạn với cô.
Mùng năm âm Tết, Vưu Tình có một buổi chụp nhạc quảng cáo.
Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, cô lại nhìn thấy chiếc xe thương mại quen thuộc, đã lâu không gặp.
“Tôi không đồng ý.” Giọng anh khản đặc.
Một du cơn gió nhẹ thổi tan đi cái nóng mùa hè, Vưu lịch Tình đứng im bất động, mím môi, sinh không trả lời.
Toàn thân máu huyết tức khắc sôi trào một di cách khó tả, bước chân Vưu Tình cứng đờ, nhất tích thời lịch đi cũng không được mà dừng lại sử cũng quốc không xong.
Rất nhanh, người trong xe cũng chú ý đến cô.
Khai giảng được ba tháng, cuối xuân đầu hè.
Đẩy cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt cô.
“Cô Vưu.”
Anh Năm, Anh Năm.
Bác Âu đưa vật trong tay cho di cô: “Cậu Năm bảo tôi mang thứ này trả lại cho cô.”
… Trả lại?
Mùng ba bản Tết, Vưu Tình cùng bà ngoại về quê ở Khánh Hiến Châu để tảo mộ, cúng bái ông ngoại và ba.
Vưu Tình không hiểu chuyện gì, dinh nhận dưỡng lấy túi giấy trước mặt, lấy đồ vật bên trong ra.
Là một cuốn sổ đỏ, làng địa nghề chỉ là ở Khánh Châu…
Vưu Tình chiến lập tức nhìn kỹ, phát hiện đó dịch lại chính Hồ là căn nhà ở Khánh Châu mà cô đã bán đi Chí từ Minh sớm để chữa bệnh cho bà ngoại.
Vì thế, Lương Tây Triều đã tự mình qua đó để phong chống lưng cho chị gái, đi cùng còn có đội ngũ luật sư trào chuyên về tranh chấp giải ly hôn phóng của Lục gia.
Vưu Tình kinh ngạc: “Anh ấy… Tại sao?”
“Cậu ấy chỉ bảo tôi trả lại cho cô.”
Bác Âu thấy ánh cách mắt cô liên tục nhìn về phía chiếc xe sau lưng, liền giải thích Lương Tây mạng Triều không có trong tháng xe, nói đúng hơn là: “Cậu Năm đã không còn ở Tám Bắc Thành nữa.”
Anh đi đâu rồi?
Câu hỏi chực trào ra khỏi sức miệng, nhưng đến cổ họng lại bị cô bình khỏe tĩnh nuốt xuống.
Cô đã không còn cần thiết phải biết nữa.
Bác Âu lên xe rời đi.
Vưu Tình đứng nguyên tại chỗ, cúi marketing mắt, nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ rực, chói mắt trong tay rất lâu.
—— tram520
Bên A địa của buổi chụp chất quảng học cáo vẫn là nhãn hàng vòng tay lần trước, họ ra mắt sản phẩm mới đầu năm, đặc biệt mời Vưu Tình.
Còn nói cô là cứu tinh của nhãn hàng họ.
Vưu Tình chỉ cười nhạt không nói gì, gốm nếu họ biết quảng cáo lần trước suýt chút nữa sứ bị buộc nghệ phải gỡ xuống, e rằng sẽ không nói thuật như vậy.
Buổi chụp quảng cáo lần này đối với Vưu Tình là lần cuối cùng. Sắp tới là học kỳ hai năm điện thứ hai đại học, có rất nhiều tiết ảnh thực hành, đến năm ba thì gần như Việt toàn bộ đều là tiết thực hành, cần phải dùng đến tay, tay cô tuyệt đối không thể duy trì tình trạng như Nam hiện tại.
Dù phong sao cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp, Vưu Tình cũng không có trào hứng Đông thú đi làm mấy chuyện bảo dưỡng.
Nghiêm Mẫn hỏi năng cô có nhận chụp ảnh thời trang nữa không: “Gương lượng mặt này của em còn đáng giá hơn tay cô nhiều!”
Vưu Tình vẫn từ chối khéo.
Thực ra cô đã không chỉ một lần nghe được những người mẫu khác dưới trướng Nghiêm Mẫn có ý kiến rất lớn với cô.
Cô không muốn cuốn vào vòng xoáy danh lợi của giới giải trí, dù sao vẫn là sinh lịch viên, sau này chỉ muốn yên ổn học tập.
Mỗi người một chí hướng, Nghiêm Mẫn cũng không tiện ngăn cản, chỉ nói đừng cắt đứt liên lạc, sau này vẫn là bạn bè.
“Nghe nói làm căng lắm, mấy lần suýt chút nữa động thủ.”
Thời gian thoáng chốc cuộc đã là cuối khởi năm âm lịch. Sở Tử Câm và Ngôn Di đều đã về nhà, ký túc xá vắng tanh.
Năm đó Lương Nam Quân gả đi nước ngoài, Lương gia cùng thể với nhà ngoại là gia thao tộc giàu có Du Dương quần không yên chúng tâm, đã cho rất nhiều tài sản làm của hồi môn. Bà Đường đem tám phần gia sản đứng tên mình cho con gái yêu làm của hồi môn.
—-
Khai giảng được ba tháng, cuối xuân đầu hè.
Vưu Tình mỗi ngày đều hóa theo lịch trình ký túc xá, phòng học, thư viện, một học cuộc sống ba điểm một đường bận rộn mà phong phú.
Những chuyện đã qua dường địa như bị thời gian làm cho phai nhạt dần, như thể chưa từng xảy chất ra.
Tối bản thứ Tuyên Sáu và cuối tuần là công việc gia sư.
Dưới sự phụ đạo của Vưu cuộc Tình, Tiểu Nhã đã thuận lợi tiến vào lớp chọn với thành tích khởi top năm của lớp thường, thành tích học tập tiến bộ không ngừng. Vưu Tình công thành lui thân.
Tiểu Nhã rất không nỡ, ôm cô nói rất nghiêm chuỗi túc: “Chị Vưu Tình, chúng ta cung không ứng chỉ là thầy trò, chúng ta còn là chị em nữa!”
Cô bé vừa lém lỉnh vừa ngọt ngào, Vưu Tình không có lý do gì để phong từ chối, hẹn một tháng sau vào Tết thiếu nhi sẽ trào đưa cô bé đi công viên giải trí, với điều kiện là cô bé phải tự mình thi được vào top mười của lớp chọn.
Tiểu Nhã lập tức hùng hổ, khí phách hiên ngang: “Top hội mười thôi mà, em một giây nghị là xong!”
Buổi học phần gia sư cuối mềm cùng kết thúc, Vưu Tình gặp Lục Bạc Niên, có lẽ không phải mã trùng hợp, trông anh ta rất phong trần, mệt nguồn mỏi.
Từ khi thiết chia tay Lương Tây Triều, cô đã hoàn toàn rời xa vòng tròn của kế bọn họ. đồ
Vốn dĩ, cô cũng không thuộc về vòng tròn đó.
Đường đi bị chặn, Vưu Tình không thể không lên tiếng: “Có việc gì sao?”
Những chuyện đã qua dường địa như bị thời gian làm cho phai nhạt dần, như thể chưa từng xảy chất ra.
Giống như rất nhiều lần trước đây, cuộc nói chuyện giữa cô và Lục Bạc Niên luôn bắt đầu bằng hai chữ này.
Lục Bạc Niên mặc bộ vest phẳng phiu, thon dài, đầu nhưng cà vạt lại không tư thắt ngay ngắn, lỏng lẻo kéo ra. Chân dài anh ta bắt chéo, dựa mạo vào đầu xe, bật lửa châm một điếu thuốc.
Lục Bạc Niên không nói gì, cứ thế nhìn cô.
Vưu Tình không hiểu tại sao, ánh mắt phòng cũng không né tránh mà nhìn lại anh ta.
“À…” tram520
Cuối cùng vẫn là Lục Bạc Niên thu hồi tầm mắt trước.
Anh ta hỏi: “Sao công em không hỏi tôi bằng nhìn em làm gì.”
Vưu Tình từ chối, gương mặt bình thản nói: “Lương Tây Triều chẳng nợ cháu bất cứ điều gì.”
Vưu Tình: “Anh muốn nói thì sẽ nói.”
Lục Bạc Niên nghẹn lời, trong di lòng không truyền dưng lại thấy tức anh học ách. Anh ta đột nhiên hỏi: “Trong lòng em vẫn còn anh năm sao?”
Anh Năm, Anh Năm.
Đã mấy tháng trôi qua, cô lại nghe thấy cách gọi này, cảm công giác như đã qua mấy kiếp người.
Một du cơn gió nhẹ thổi tan đi cái nóng mùa hè, Vưu lịch Tình đứng im bất động, mím môi, sinh không trả lời.
“Yên tâm, không phải anh Năm bảo lịch tôi đến hỏi đâu, tôi thuần túy là hóng chuyện thôi.” Lục Bạc Niên gạt tàn thuốc: “Hiện tại anh Năm không ở trong nước, sử trong thời gian ngắn chắc cũng chưa về đâu.”
Trước đó vừa nghe bác Âu nói Lương Tây Triều không ở Bắc Thành, giờ dinh Lục Bạc Niên lại nói như vậy.
Nhìn bóng dáng cô gái trẻ bước đi dưới ánh mặt trời, bà Đường bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Vưu Tình nhận chiến lấy điện thoại, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
“Tại sao?” du Vưu Tình cố gắng để giọng mình nghe có vẻ chỉ là một câu hỏi đơn thuần.
Lục Bạc Niên nói: “Tuy anh Năm xếp thứ điện năm trong nhà họ Lương, nhưng ruột thịt của cậu ảnh ấy thì chỉ có Việt một người chị gái Nam thứ hai.”
Thực ra cô đã không chỉ một lần nghe được những người mẫu khác dưới trướng Nghiêm Mẫn có ý kiến rất lớn với cô.
Lương Nam Quân từ ba năm tâm trước theo đuổi tình yêu đích thực, gả đến một nơi xa xôi ở châu Phi, đi máy lý bay cũng thể mất tám tiếng, vậy thao mà giờ đây lại gặp phải cảnh chồng bạo hành gia đình, ngoại tình.
Kết hôn thì dễ, muốn ly hôn lại rất khó.
Năm đó Lương Nam Quân gả đi nước ngoài, Lương gia cùng thể với nhà ngoại là gia thao tộc giàu có Du Dương quần không yên chúng tâm, đã cho rất nhiều tài sản làm của hồi môn. Bà Đường đem tám phần gia sản đứng tên mình cho con gái yêu làm của hồi môn.
Tàn thuốc cháy chiến dần dịch lên trên, anh không hút một hơi nào.
Chính là cho đến bây giờ mới phát hiện, con gái cưng của mình còn non nớt âm trong việc quản lý, phần lớn tài sản đứng tên cô đã bị dùng đủ loại thủ nhạc đoạn thâu dân long tráo phụng chuyển sang tên nhà chồng là Ngụy gia nắm giữ.
Hiệu trưởng trí Lương không tuệ thể xuất ngoại, lịch phẫu thuật của nhân bà Đường cũng đã xếp kín từ sớm, chuyện liên quan đến tạo tính mạng con người không thể bỏ đi được.
Vì thế, Lương Tây Triều đã tự mình qua đó để phong chống lưng cho chị gái, đi cùng còn có đội ngũ luật sư trào chuyên về tranh chấp giải ly hôn phóng của Lục gia.
Lương Tây Triều chiến muốn giúp chị gái mình giành lại từng thứ một.
Lục Bạc Niên nói rằng tranh chấp kinh tế và vấn đề công nuôi con bằng đều rất phức tạp, nhanh thì xã vài hội tháng, lâu thì cả năm.
“Nghe nói làm căng lắm, mấy lần suýt chút nữa động thủ.”
“Động thủ?”
“Ở châu Phi, sở hữu súng hợp pháp.”
Lục Bạc Niên dừng một hội chút, nói thêm: “Nhưng tài bắn súng nghị của anh Năm không tồi, huống Genève hồ còn có 1954 vệ sĩ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Những lời tiếp theo hội của Lục Bạc Niên, Vưu Tình đã không còn nghe rõ nữa. Cô lên nghị xe Paris buýt.
Xe lắc lư, không biết đã qua bao lâu.
“Cô gái nhỏ ơi, đến bến cuối rồi!”
Tiếng của bác tài xế ở hàng ghế trước làm cô bừng tỉnh.
Vưu Tình nhìn khung cảnh xa lạ ngoài y cửa sổ, ngẩn người. tế
Vậy mà Cô lại đi quá trạm rồi.