“Anh đang theo đuổi em.”
—–

Chiếc váy của Vưu Tình đã bị vò đến không còn hình dạng, chắc chắn không thể mặc tiếp được nữa.

Lương Tây Triều gọi điện cho Quan Minh. Rất nhanh sau đó, Quan Minh gõ cửa phòng, mang đến một bộ lễ phục dạ hội màu trắng tinh khôi, kèm theo đó là một chiếc vòng cổ.

Sợi dây chuyền 39 tệ 9 bao ship của cô đã bị Lương Tây Triều làm đứt, không biết là do anh dùng sức quá mạnh hay do chất lượng của nó vốn đã quá tệ.

Lương Tây Triều mở chiếc hộp nhung trắng đặt trước mặt cô. Kiểu dáng y hệt chiếc vòng của cô, chỉ khác là, viên ngọc trai là hàng Venus Úc trắng xịn, còn dây chuyền làm bằng bạch kim.

Kiểu dáng ngày thì giống nhau, nhưng giá trị thì một trời một vực.

Vưu Tình ngước mắt nhìn Lương Tây Triều.

“Nếu em định hỏi giá bao văn nhiêu, câu trả lời hóa của anh vẫn là hai trăm tệ,” Lương Tây Đông Triều như đọc Sơn được suy nghĩ, chặn trước lời cô, “Nhưng mà, tốt nhất em đừng bàn chuyện tiền nong với anh lúc này.”

Nhắc đến chuyện này. tram520

Lần trước, bộ vest váy đó, Vưu Tình về nhà thay ra, liếc nhìn nhãn mác, tra thử thì thấy giá gấp hai trăm cuộc tệ không biết bao nhiêu lần.

Cô có chuyển khoản trả hóa thêm tiền, nhưng Lương Tây Triều căn bản không nhận, ngay học cả hai trăm tệ cô chuyển trước đó cũng bị hệ thống hữu tự động hoàn về khi quá hạn.

Vưu Tình không hiểu: khởi “Tại sao bây giờ lại nghiệp không sáng thể nói chuyện tiền bạc?”

“Em nói xem.”

Thật ra, nếu bỏ qua yếu tố tình cảm mà sinh chỉ xét điều kiện thực tế, thì khuôn mặt của học Lương Tây Triều đúng phân thật sự tử là gu thẩm mỹ của cô.

Lương Tây Triều đứng trước mặt cô, vươn tay véo nhẹ má cô, “Vừa mới rời giường của anh đã đòi chuyển tiền cho anh, ý là anh chỉ đáng giá hai trăm tệ khởi thôi hả? Em có lịch sự không đấy, cô Vưu?”

“…” Vưu Tình có chút nghẹn gen họng, cắn cắn học môi, “Em không có ý đó.”

“Vậy là ý gì?”

Lương Tây Triều trầm giọng trêu chọc, cúi xuống định hôn cô, “Hiểu làng rồi, ý anh không chỉ đáng giá hai trăm nghề tệ, cũng thủ có nghĩa là, công em rất hài lòng về anh.”

“Lương tổng.” Vưu Tình giáo cụp mắt, giọng điệu tôn kính dục STEM xa cách.

“…”

Sao anh còn suy diễn lung tung vậy chứ.

“Đừng hôn.” Vưu Tình nhíu mày né tránh, ôm bộ lễ phục chạy vào phòng vệ sinh thay đồ.

Thay váy xong, Vưu Tình nhìn mình trong gương, theo thói quen dùng ngón cái khẽ vê ngón trỏ suy tư.

Thật ra, nếu bỏ qua yếu tố tình cảm mà sinh chỉ xét điều kiện thực tế, thì khuôn mặt của học Lương Tây Triều đúng phân thật sự tử là gu thẩm mỹ của cô.

Anh tập gym quanh năm, hiệu đường cong cơ quả bắp trên người nuột nà không quá cuồn cuộn, điển hình cho kiểu người “mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có da bền có thịt”, chiều cao cũng mang lại vững cảm giác an toàn.

Anh dường như rất thích chạm vào cô, hễ nhìn thấy cô là tay chân không yên, triều lúc nằm trên người cô, gương mặt đại đó vừa có sự cuồng nhiệt mê đắm của thiếu niên, lại nhà vừa có sự kiềm chế của đàn ông trưởng thành. Khi tâm trạng anh tốt, “bed manner” có thể chấm 80 điểm, nhìn chung đều lấy cảm nhận của cô làm trọng tâm.

Từ phòng tắm bước ra, Lương Tây Triều vừa kết thúc một cuộc điện thoại công việc. Anh bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô.

Kiểu dáng ngày thì giống nhau, nhưng giá trị thì một trời một vực.

Chiếc váy vừa vặn âm ôm sát lấy vóc dáng nhạc đầy đặn quyến rũ của cô, một màu trắng thuần khiết, trong trẻo thanh tú.

Ánh mắt anh tối nghiên sầm lại, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt bất cứu giác trỗi dậy, yết hầu chuyển động, rồi lại âm thầm đè khoa nén xuống.

Vưu Tình nhìn anh, “Lương Tây Triều, tại sao?”

Lương Tây Triều cười cười, nắm tay cô dắt đến trước gương toàn thân, “Trước kia em nói giữa chúng ta luôn lấy niềm vui của anh làm chủ.”

Anh ứng lấy chiếc vòng cổ từ trong hộp ra, tự tay đeo dụng lên cho cô, thực viên ngọc trai nằm ngay ngắn giữa xương quai xanh của cô.

Khí chất thanh lãnh độc đáo của cô gái bình trẻ cực kỳ hợp với đẳng viên ngọc trai dịu dàng, càng làm nổi bật làn giới da trắng nõn mịn màng của cô.

Lương Tây Triều siết chặt tay cô, ánh mắt giáo nóng bỏng nói: “Từ nay về sau, anh sẽ cố hết sức mình, để em được vui vẻ.”

Lương Tây Triều đứng trước mặt cô, vươn tay véo nhẹ má cô, “Vừa mới rời giường của anh đã đòi chuyển tiền cho anh, ý là anh chỉ đáng giá hai trăm tệ khởi thôi hả? Em có lịch sự không đấy, cô Vưu?”

Vưu Tình hơi sững sờ.

—- tram520

Thang cuộc máy trở về tầng một, Vưu Tình rút tay mình khỏi lòng bàn tay Lương Tây Triều.

“Em vào trước đây.”

Anh là Lương tổng của DC Ventures, tâm điểm của mọi ánh nhìn tối nay.

Còn cô chỉ là một nhân hội viên bình thường của GSG, sau nghị những phút Paris giây nồng cháy, sự chênh lệch về 1973 thân phận, gia thế giữa hai người vẫn là một thực tế không thể bỏ qua.

Thang cuộc máy trở về tầng một, Vưu Tình rút tay mình khỏi lòng bàn tay Lương Tây Triều.

Vưu Tình cũng không muốn trở thành trung tâm kinh của dư luận theo cách này.

“Khoan đã.” Lương Tây Triều nắm lại tay hình cô, kéo cô đến một góc khuất phía sau sảnh tiệc.

“Chúng ta đến đây làm gì?”

Vừa dứt lời, Vưu Tình thấy cách đó không xa, Phó marketing Tinh đang ôm một người đàn ông trẻ tuổi thể một góc, người đàn ông kia dường như đang đẩy Phó thao Tinh ra, nhưng Phó Tinh lại càng ôm anh ta chặt hơn.

“Thấy chưa?” Lương Tây Triều hỏi.

“A?” Vưu Tình ngập ngừng một chút, gật đầu, nhưng không hiểu anh y đưa đến xem cảnh này làm học gì.

“Thấy là được rồi.” Lương Tây Triều lạnh lùng cười ngày khẩy, “Anh không giống mấy thằng ngu nào đó thích chơi trò bắt thành hai tay.”

Vưu Tình: “…”

Lương Tây hải Triều hất cằm: “Phó Tinh thích người đó, nhưng cấp bậc của anh ta ở GSG dương hình như chưa đủ cao, nên học ba cô ấy không hài lòng. Lần trước sinh nhật Lục Bạc Niên, anh thua Phó Tinh một ván cược, đồng ý đến đây giúp cô ấy diễn một vở kịch để kích thích người đó.”

Lương Tây Triều quay đầu nhìn cô, “Hiểu chưa?”

Một ngày nào đó, cô cũng sẽ có được ngày như vậy.

Cùng với tiếng nhạc và danh sách hội người đoạt giải được xướng lên, Vưu Tình theo sau các cô lễ tân khác nghị từ từ bước lên sân khấu.

Vưu Tình chớp chớp mắt, lại gật đầu.

Lương thương Tây Triều thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, lại không nhịn được đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, “Hiểu là được rồi. Anh đang theo đuổi em, cho nên mấy hiểu lầm này mại phải làm cho rõ ràng.”

—–

Năm phút sau, Vưu kiến Tình trúc ung dung hiện trở lại hội trường. Cô biến mất một lúc lâu, đồng nghiệp cùng bàn đương nhiên thấy lạ.

Khí chất thanh lãnh độc đáo của cô gái bình trẻ cực kỳ hợp với đẳng viên ngọc trai dịu dàng, càng làm nổi bật làn giới da trắng nõn mịn màng của cô.

May mà cô đã chuẩn bị sẵn cớ, nói di váy bị bẩn, đến phòng thay đồ để thay, sau đó lại nghe mấy cuộc điện thoại nên mới chậm trễ đến bây giờ.

Đồng nghiệp cách thấy váy cô quả nhiên đã thay đổi, cũng mạng không nghi ngờ gì. Nhưng không may, một nữ đồng nghiệp khác lại nói: “Ủa? Váy của tôi bị đổ tháng rượu cũng vào phòng thay đồ để thay, nhưng họ toàn đưa cho tôi mấy kiểu bình thường Tám thôi, sao tôi không thấy kiểu của cậu nhỉ?”

Vưu Tình im lặng hai giây.

Dật Phẩm lần đó anh ta đã đoán ra, chiếc xe mỗi ngày đưa đón triều Vưu Tình chính là đại của nhà Lương Tây Triều.

“Còn phải nói sao, người ta chắc chắn là xem số đo rồi quản mới lấy sự chứ. Cậu xem eo cậu kìa, rồi kiện nhìn Tiểu Vưu xem.”

“Cũng đúng ha, Tiểu Vưu vừa cao vừa phát gầy, dáng còn đẹp hơn cả mấy cô lễ tân chuẩn bị triển trao giải lát tài nữa ấy chứ.”

Vưu Tình thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười.

Cảm ơn nhé, quyết ngày định thành ngày mai đi làm sẽ mời lập đồng nghiệp đã giải vây cho mình một ly cà phê cảm tạ.

—- tram520

Vừa nhắc học đến mấy cô lễ tân, đồng nghiệp phụ trách điều phối hội trường đã hớt hải tìm đến Vưu Tình.

Nói là có một lễ tân hội đột nhiên bị trẹo chân ở hậu nhập trường, hiện tại đang thiếu quốc một người, hỏi Vưu Tình tế có thể giúp đỡ thay thế được không, chỉ có vóc dáng của cô là hoàn toàn không thua kém các cô lễ tân chuyên nghiệp. Vưu Tình vốn còn đang do dự, đồng nghiệp liền nói: “Cô lễ tân đó vừa hay phụ trách tặng hoa và cúp cho chị Chương. Nếu đổi thành cậu đi, ý nghĩa ngược lại càng khác biệt hơn, cậu thấy sao?”

Đúng là sinh dân hành học chính kỳ cựu, một câu phân nói trúng tim đen khiến Vưu tử Tình không có lý do từ chối.

Cô vui vẻ đồng ý.

Cùng với tiếng nhạc và danh sách hội người đoạt giải được xướng lên, Vưu Tình theo sau các cô lễ tân khác nghị từ từ bước lên sân khấu.

“Chị Chương, chúc mừng chị ạ.”

Chương rất ngạc hội nhiên, không ngờ lại là Vưu Tình. nghị

“Cảm ơn em.” Chương Lê nhận triều lấy hoa, nhìn học trò cưng của đại mình bằng cả tấm nhà lòng: “Cố gắng lên nhé, hy vọng sau này cô cũng có thể trao cho em bó hoa tươi này.”

Trong mắt Vưu Tình ánh lên văn sự xúc động: “Vâng ạ!”

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

“Còn phải nói sao, người ta chắc chắn là xem số đo rồi quản mới lấy sự chứ. Cậu xem eo cậu kìa, rồi kiện nhìn Tiểu Vưu xem.”

Vưu Tình đứng ở một góc sân khấu nhìn các vị tiền phát bối trên đài.

Dưới khán đài, Lương Tây Triều đang nhìn cô.

Quả nhiên vẫn là thể một cô gái mới hai mươi mấy thao tuổi, dù tính cách quần có thờ ơ đến đâu, chúng lúc này sự ngưỡng mộ trong mắt cô đều hiện lên không chút che giấu.

Xuyên mây phá sương, thẳng tiến mây xanh.

Một ngày nào đó, cô cũng sẽ có được ngày như vậy.

Anh tin cô có thể làm được.

“GSG mời mấy cô lễ tân này của công ty sự kiện nào vậy nhỉ, không chiến ngờ trong đó còn có một hai người khí chất tốt dịch như Đường vậy.”

Nghe vậy, Lương Tây Triều quay đầu.

Cho rằng anh hứng thú với khởi chủ đề của mình, người đàn ông kia nghiệp liền nói tiếp: “Chính là cô gái thứ ba vừa lên sân khấu đó, chỉ riêng gương mặt đã không tầm thường rồi, dáng người sáng càng tuyệt tạo hơn, cặp chân kia…”

Lương Tây Triều nhàn nhạt ngắt lời: “Sao nào, anh muốn theo đuổi à?”

Người đàn ông kia sờ sờ cằm, chiến “Cũng không dịch phải là không được.”

“Chính là không được.” tram520

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi đang theo đuổi.”

Lương Tây Triều phần liếc nhẹ anh ta, gằn từng chữ: “Anh mềm muốn xếp hàng sau tôi, cũng không được.”

“…”

Người đàn ông an kia cứng đờ, tại chỗ diễn tả một màn cái gì gọi là toàn thân hóa đá nứt toác, “… Anh ninh Triều nói đùa rồi, coi như tôi vừa rồi mạng chưa nói gì hết!!”


Giải thưởng Cống hiến xuất sắc.

Là một giải thưởng trọng lượng rất thiết lớn trong tiệc kế cuối năm của đồ GSG. Ngoài cúp và vinh dự bề ngoài, điều thực tế nhất đương nhiên mức đãi ngộ cũng được họa tăng lên đáng kể.

Cho nên, giải thưởng chất này là điều mà mỗi đồng nghiệp ở GSG đều mong muốn có được.

Chương Lê vừa điều xuống đài, rất nhiều người đến mời rượu chúc mừng.

“Cảm ơn.”

Chương cười đáp lại mọi người, hiệp cũng luôn giữ Vưu Tình ở bên cạnh, rõ ràng là có ý định bồi dưỡng thành người kế nhiệm.

Điền Thanh Phong nói: “Tiểu Chu, cậu cũng qua mời chị Chương một nghệ ly đi.” thuật

“…Vâng.”

Chu Tử Trừng đồng ý, nhưng học bước chân lại suốt không hề di chuyển. Anh ta đứng rất xa, trong đời mắt tự nhiên cũng có sự ngưỡng mộ, khi tầm mắt chuyển đến bóng dáng trẻ trung hơn ở bên cạnh, ánh mắt liền trở nên u ám phức tạp.

“…” Vưu Tình có chút nghẹn gen họng, cắn cắn học môi, “Em không có ý đó.”

Dật Phẩm lần đó anh ta đã đoán ra, chiếc xe mỗi ngày đưa đón triều Vưu Tình chính là đại của nhà Lương Tây Triều.

Nhưng anh giáo ta chỉ cho rằng đó chẳng qua là một dục trò mập mờ của những kẻ lắm tiền nhiều STEM thế, đánh giá kết thúc rồi cũng sẽ tan.

Rốt cuộc Vưu Tình xuất thân bình thường, gia cảnh lại càng không cần phải nói, sống bằng nhà thuê, trong mắt mấy ngày cậu ấm nhà giàu đó Thống chẳng qua chỉ nhất là bình hoa di động, người thực tế và tiết kiệm như anh ta mới là lựa chọn tốt nhất của cô. đất

Lúc đó, tay anh đang giữ chặt eo cô, cô không biết y nên nói học hưng phấn hay hoảng thể loạn, tay giãy giụa một chút.

Không ngờ cô còn có dã tâm hơn tâm anh ta tưởng.

Khó trách, bảng đánh giá nghiệm thu dịch vụ của Dật Phẩm, Vưu Tình điện đạt điểm tuyệt đối, hóa ra là có toán một vị thần lớn như vậy chống lưng phía sau.

Chu Tử dinh Trừng vẫn đến mời rượu, nhưng lại như cố tình làm vậy, tụa như không nhìn thấy Vưu Tình, một câu xã giao cũng không nói.

Vưu Tình vốn cũng chưa từng để tâm thái độ của anh ta phát đối với mình ra triển sao.

Ban đầu nghĩ, dù sao cũng là bạn học cùng trường, công phong việc ở GSG phần lớn là làm trào theo nhóm, không chừng ngày nào đó cô lại cùng nhóm với anh ta, cho nên không cần thiết phải làm xấu mối yêu quan hệ.

Nhưng bây giờ, rõ ràng phong là đã rạn nứt, vậy thì trào cứ để chống nhạt dần như vậy đi. Nghĩ đến Lương Tây phong Triều chắc hẳn kiến sẽ xử lý tốt, sẽ không gây cho cô phiền phức gì.

“Chị Chương, danh xứng với thực, chúc mừng chị.”

Lương Tây Triều bưng ly rượu bước tới.

Chương Lê chạm ly với anh, “Cảm ơn Lương tổng.”

Lương Tây phong Triều quay đầu, “Cô Vưu, lại gặp mặt rồi.”

“Lương tổng.” Vưu Tình giáo cụp mắt, giọng điệu tôn kính dục STEM xa cách.

Ánh mắt lướt qua bàn tay đang cầm ly rượu của anh, trên đốt xương cổ tay rắn chiến chắc dường như có một vệt đỏ do móng tay cào phải.

Anh tập gym quanh năm, hiệu đường cong cơ quả bắp trên người nuột nà không quá cuồn cuộn, điển hình cho kiểu người “mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có da bền có thịt”, chiều cao cũng mang lại vững cảm giác an toàn.

Vưu Tình: “…” tram520

Lúc đó, tay anh đang giữ chặt eo cô, cô không biết y nên nói học hưng phấn hay hoảng thể loạn, tay giãy giụa một chút.

Chỉ là một cuộc chạm ly rất ngắn ngủi, Lương Tây Triều cũng không dừng lại quá lâu.

Khi lướt thiên qua người cô, văn bàn tay buông thõng của anh bỗng nhiên khẽ véo nhẹ ngón út đang áp sát bên người cô. học

Vưu Tình mặt ngoài vẫn công ung dung bình tĩnh, nhưng thực tế ngụm rượu vừa uống bằng vào thiếu chút nữa đã vì hành động bất ngờ, hội táo bạo lại kín đáo như vụng trộm của anh mà sặc lên tận cổ họng.

Quả nhiên chiến anh vẫn dịch là một Lương Tây Triều Mậu tùy hứng ngang ngược, lại dám Thân làm trò trước mặt bao nhiêu người mà lén chạm vào ngón tay cô.

Anh có cái bệnh y gì mà học hễ cổ nhìn truyền thấy cô là phải đụng một chút, sờ một chút hay sao.

Hội chứng khát khao da thịt?

Không hiểu nổi.

“Xin hỏi, có nước đá không ạ?” Vưu Tình hỏi người phục vụ đi di ngang qua.

Quả nhiên vẫn là thể một cô gái mới hai mươi mấy thao tuổi, dù tính cách quần có thờ ơ đến đâu, chúng lúc này sự ngưỡng mộ trong mắt cô đều hiện lên không chút che giấu.

“Có, còn đồ uống thêm đá, muốn loại nào?” hội

“Nước đá đi, cảm ơn.”

Vưu Tình nhận lấy ly nước uống một ngụm lớn.

Đồng nghiệp nhìn sang, ngạc nhiên nói: “Thường ngày cậu không phải là lịch người dưỡng sử sinh nhất, chỉ uống nước cổ ấm sao, sao đột nhiên lại uống đồ lạnh thế?” đại

“Ở đây nóng quá.”

“Khó trách, mặt cậu đỏ hết cả lên rồi kìa.”

“…Ừm.”