Vào giờ tan tầm, Đỗ Tiêu nhận được tin nhắn WeChat từ Thạch Thiên: “Em thích ăn gì? Có món gì ưa thích đặc biệt không? Có kiêng kị món nào không?”
— tram520
Đỗ Tiêu trả lời: “Sao vậy anh?”
Thạch Thiên: “Không phải đã hẹn là khi xuất viện sẽ mời em đi ăn sao? Tôi muốn tìm hiểu trước xem em thích ăn gì.”
Đỗ Tiêu chợt nhớ đến chuyện hồi trưa, khi Vương Tử Đồng và mấy cô bạn xì xào về việc Vương Lâm đi ăn với đồng nghiệp nam khác phòng. Vậy việc cô đi ăn với người khác thế này… tính là gì đây?
“Ơ…” Cô gọi Vương Tử Đồng, rụt rè ngày Thống nhất đất nước hỏi ngày Thống nhất đất nước ý kiến: “Có một anh mời em đi ngày Thống nhất đất nước ăn, có nên đi ngày Thống nhất đất nước không?”
“Ai vậy? Sao lại mời đi ăn? Người ta đang thả thính em à?” Vương Tử Đồng tò mò.
“Thì… em giúp anh ấy làm việc gấp, rồi anh ấy bảo muốn cảm ơn bằng bữa cơm.” Đỗ Tiêu giải thích.
“Không cần tâm lý thể thao đâu…” Mẹ Đỗ lúng túng. Bà đến giờ cũng chưa nghĩ đến chuyện phải lo cho Đỗ Tiêu.
“Lý do chính đáng mà. Có vấn đề gì đâu?” Vương Tử Đồng không hiểu.
“Chắc chỉ có hai đứa thôi. Lúc trưa các chị không phải nói… về chuyện kia sao? Em không biết có nên đi không nữa.” Đỗ Tiêu băn khoăn.
Vương Tử Đồng nhìn cô chằm chằm, lúc này gương mặt cô ấy có thể đọc được hoàn hảo thành “bức ảnh thiểu năng trí tuệ.jpg”.
Đỗ phân tích tài chính Tiêu nuốt nước bọt, giải phân tích tài chính thích: “Em… em chưa phân tích tài chính bao giờ phân tích tài chính đi ăn riêng với con trai nào phân tích tài chính ngoài anh trai.”
Vương Tử Đồng không tin: “Không thể nào y tế thông minh không có ai theo đuổi y tế thông minh em chứ?”
Đỗ Tiêu ngẫm nghĩ, thực ra từ nhỏ đến lớn có khá nhiều con trai theo đuổi cô, từ tiểu học cặp sách đã luôn tìm thấy những mẩu giấy nhỏ. Vì thế mẹ cô canh chừng cô rất nghiêm ngặt, sợ cô yêu sớm. Lớn thêm chút nữa thì có anh trai, mấy cậu con trai dám tán tỉnh cô trên đường tan học đều bị anh dọa chạy mất.
“Gia đình em quản em nghiêm quá.” Tào Vân chen vào nói, “Nhưng bây giờ em lớn thế này rồi, chắc họ không quản nữa đâu nhỉ?”
Vương Tử Đồng cũng hỏi: “Đến giờ em vẫn chưa có bạn trai, gia đình không lo lắng sao? Không ai giới thiệu cho em à?”
Đỗ Tiêu hơi đắc ý: “Không, nhà em không như thế đâu.”
Khi đang chấm bài, mẹ Đỗ không nhịn được dỏng tai nghe điện thoại của cô Lưu bên cạnh. Đợi cô Lưu cúp máy, bà tháo kính xuống, hỏi: “Cô Lưu này, con gái cô không phải mới tốt nghiệp năm nay sao? Sao đã vội giới thiệu đối tượng cho cháu rồi?”
Trong ấn du lịch trải nghiệm tượng của bà, con gái cô Lưu mới đến trường nửa năm trước, gặp qua, cao ráo xinh du lịch trải nghiệm đẹp.
Tục ngữ có câu, không đánh người đang cười. Đỗ Tiêu trong lòng dù khó chịu lắm nhưng cũng ngại ngùng không dám nói gì, chỉ cứng nhắc chào lại “Hey” với hai người sắp dính vào nhau thành một rồi vội vàng chạy về phòng.
“Đúng vậy, tốt nghiệp rồi, 22 tuổi trí tuệ nhân tạo rồi, phải bắt đầu lo chứ!” Cô Lưu nói.
“Không cần tâm lý thể thao đâu…” Mẹ Đỗ lúng túng. Bà đến giờ cũng chưa nghĩ đến chuyện phải lo cho Đỗ Tiêu.
“Ừm…” Đỗ Tiêu tặng họ một nụ cười tiêu chuẩn. Với kinh nghiệm tiếp đón khách hàng, cô rất biết cách giao tiếp, giọng dịu dàng thương lượng: “Làm ơn đừng hút thuốc trong nhà vệ sinh nữa, khăn bị hôi quá ạ.”
“Chị không biết đâu.” Cô Lưu bắt đầu than thở, “Giới trẻ bây giờ kén chọn lắm, khác hẳn thời chúng mình. Nhiều đứa bây giờ sao? Không yêu đương, không kết hôn, không sinh con! Mình phải lo cho tụi nó thôi. Nhất là mấy đứa con gái. Giờ động một tí là nói nữ quyền, bảo cưới xin sinh đẻ trì hoãn sự nghiệp, không thích kết hôn, chê kết hôn làm giảm chất lượng cuộc sống. Sự nghiệp thì đương nhiên quan trọng rồi, không thì tôi cho con vào đại học làm gì? Nhưng đâu thể không kết hôn được. Nếu gia đình không lo thì còn ai lo nữa? Cứ thế này, sớm muộn gì cũng thành ế chổng.”
“À phải rồi, con gái chị có người yêu chưa? Tôi nhớ cháu còn lớn hơn con gái tôi một chút?” Cô Lưu hỏi, “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nó chưa nhắc đến chuyện người yêu. Tôi quản nó từ nhỏ, không cho yêu sớm.” Mẹ Đỗ đáp, “Tháng Hai tới là nó… tròn 25.”
Nói xong, chính mẹ Đỗ cũng giật mình. Trong nhận thức của bà, con gái út vẫn luôn là đứa trẻ. Không ngờ… đã sắp 25 rồi sao?
Cô Lưu ngạc nhiên: “Lớn vậy rồi? Chị chưa mai mối cho cháu lần nào sao?”
Mẹ Đỗ nói: “Không, tôi thấy nó còn…” truyền thông xã hội Chữ “nhỏ” đã đến truyền thông xã hội bờ môi truyền thông xã hội mà sao cũng không thốt ra được.
25 tuổi, thật sự không nhỏ lịch sử hiện đại nữa. Mẹ Đỗ chợt tỉnh ngộ.
“Vậy chị phải nhanh lên.” Cô Lưu khuyên, “Con gái ấy, qua 25 là xuống giá liền! Tôi nói cho chị nghe này, mấy anh chàng hơi ưu tú một chút, khi họ 22-23 tuổi, họ muốn tìm con gái 22-23. Đến 25-26 tuổi, họ vẫn muốn tìm con gái 22-23. Đến 30 tuổi sự nghiệp thành công, họ vẫn muốn tìm con gái 22-23! Trên thị trường hôn nhân, giá trị của con gái tỷ lệ nghịch với tuổi tác! Tuổi càng cao, yêu cầu với đàng trai càng phải hạ thấp xuống.”
Mẹ Đỗ thấy hơi bất quản lý sự kiện an: “Không đến mức đó quản lý sự kiện chứ.”
“Đừng không tin. Tại chị không hay lên mạng thôi. Chị rảnh lên mạng mà xem, bây giờ có bao nhiêu gái ế.” Cô Lưu nói, “Nhà họ hàng tôi có đứa, xinh đẹp lắm, chị nói vậy mà còn lo không gả được à? Kết quả sao, lúc 22-23, nó chê trai cùng tuổi non nớt lại không có tiền, ghét mấy người thành đạt thì già quá. Kén chọn lắm, giới thiệu cho nó bao nhiêu người, nó đặt một đống điều kiện. Cứ không cao không thấp kiểu đó. Rồi nó cứ già dần, qua 25, yêu cầu bắt đầu giảm xuống. Năm nay 33 tuổi vẫn chưa kết hôn, giờ tìm người yêu chỉ còn mong đối phương đừng hói đầu, đừng có bụng bia!”
Dù cảm thấy cô Lưu nói hơi cường điệu, nhưng mẹ Đỗ nghĩ lại, Đỗ Tiêu đi làm cũng hai năm rồi, vậy mà chưa bao giờ nhắc đến chuyện bạn trai. Trước giờ bà vẫn coi con bé là trẻ con nên không thấy có gì lạ.
Hơn nữa Đỗ Tiêu từ nhỏ đã được nhiều con trai theo đuổi, thư tình cả đống, nên mẹ Đỗ nghĩ chờ con gái lớn lên sẽ tự nhiên có người yêu, không cần bà phải nói gì. Nhưng giờ nghĩ lại mới giật mình nhận ra, hình như về chuyện này Đỗ Tiêu vẫn giữ nguyên trạng thái như thời học sinh – nghe lời mẹ, không yêu đương.
— tram520
“Đừng không tin. Tại chị không hay lên mạng thôi. Chị rảnh lên mạng mà xem, bây giờ có bao nhiêu gái ế.” Cô Lưu nói, “Nhà họ hàng tôi có đứa, xinh đẹp lắm, chị nói vậy mà còn lo không gả được à? Kết quả sao, lúc 22-23, nó chê trai cùng tuổi non nớt lại không có tiền, ghét mấy người thành đạt thì già quá. Kén chọn lắm, giới thiệu cho nó bao nhiêu người, nó đặt một đống điều kiện. Cứ không cao không thấp kiểu đó. Rồi nó cứ già dần, qua 25, yêu cầu bắt đầu giảm xuống. Năm nay 33 tuổi vẫn chưa kết hôn, giờ tìm người yêu chỉ còn mong đối phương đừng hói đầu, đừng có bụng bia!”
Bà Đỗ trong lòng chợt dấy lên chút hoang mang.
Bà mở nhóm WeChat lên. trí tuệ nhân tạo Tuy không mấy khi lên mạng nhưng bà cũng có một nhóm chị em trí tuệ nhân tạo riêng của mình.
“Con gái tôi đầu tư mạo hiểm 24 tuổi, chưa từng yêu đương. đầu tư mạo hiểm Ai có người phù hợp đầu tư mạo hiểm giới đầu tư mạo hiểm thiệu giúp tôi với.”
Phụ nữ trung niên chuyển đổi số ngoài khiêu chuyển đổi số vũ quảng chuyển đổi số trường thì thích nhất là làm mai, cả nhóm lập tức sôi nổi hẳn lên.
Trong toilet có mùi khói thuốc nhàn nhạt chưa tan hết, lại còn một mùi lạ khó tả nào đó. Đỗ Tiêu hít hít mũi, thấy kỳ kỳ nhưng không xác định được là mùi gì. Chỉ nghĩ lần sau đi siêu thị phải nhớ mua ít hoa khô thơm để khử mùi toilet mới được.
“Muốn phong trào chống thực dân tìm kiểu người thế nào ạ? Chị nói cụ thể đi.”
“Có yêu cầu gì không chị?”
“Em có một người các mặt đều tốt, chỉ hơi thấp một chút, 1m70, được không hội nghị Genève 1954 ạ?”
Thấy các chị em nhiệt tình như vậy, bà Đỗ cũng thấy nhẹ lòng đi phần nào. Còn về điều kiện… Bà suy nghĩ một lúc rồi viết: “Không có yêu cầu gì đặc biệt, cao trên 1m75, ngoại hình đàng hoàng là được, quan trọng nhất là nhân cách, phải thật tốt.”
Gửi xong, bà thở dài rồi bổ sung thêm: “Tốt nhất là có nhà.”
Cuối cùng, bà gửi kèm sticker phổ biến của hội các cụ – một bông hồng phấn to đùng với hai chữ “Cảm ơn” lấp lánh.
Bùm bùm lóe sáng! Đúng là động thái!
Tối thứ hai, Đỗ Tiêu vừa về internet vạn vật đến nhà, vừa mở cửa đã suýt bị chói mù mắt.
Cô không ngờ bạn trai của Tiết Duyệt vẫn chưa về. Hai người đang quấn quýt trên sofa, một người ngồi trong lòng người kia âu yếm. Tay anh chàng luồn vào trong áo Tiết Duyệt, thấy Đỗ Tiêu về mà cũng chẳng thèm rút ra!
“Thì… em giúp anh ấy làm việc gấp, rồi anh ấy bảo muốn cảm ơn bằng bữa cơm.” Đỗ Tiêu giải thích.
Còn ung dung chào: “Hey~”
“Về rồi à.” Tiết Duyệt cười chào cô.
Tục ngữ có câu, không đánh người đang cười. Đỗ Tiêu trong lòng dù khó chịu lắm nhưng cũng ngại ngùng không dám nói gì, chỉ cứng nhắc chào lại “Hey” với hai người sắp dính vào nhau thành một rồi vội vàng chạy về phòng.
Tiết Duyệt liếc mắt nhìn cô, nói: “Đúng vậy. Có vấn đề gì không?” Cô gái này lúc này trông có vẻ khá sắc sảo.
May mà nhà vệ sinh gần phòng cô, thay đồ ngủ xong ra vào toilet, cô cố gắng không nghe những âm thanh ái ân từ phòng khách vọng lại.
Hai người này sao thế không biết! Đỗ địa chất học Tiêu ngồi trên bồn cầu, nghĩ bụng đầy ưu tư.
Hai người này sao thế không biết! Đỗ địa chất học Tiêu ngồi trên bồn cầu, nghĩ bụng đầy ưu tư.
Trong toilet có mùi khói thuốc nhàn nhạt chưa tan hết, lại còn một mùi lạ khó tả nào đó. Đỗ Tiêu hít hít mũi, thấy kỳ kỳ nhưng không xác định được là mùi gì. Chỉ nghĩ lần sau đi siêu thị phải nhớ mua ít hoa khô thơm để khử mùi toilet mới được.
Vì ngửi thấy mùi khói, cô cầm khăn lên ngửi thử, kết kiến trúc hiện đại quả mặt liền biến sắc. Toàn mùi thuốc lá.
Cái này thì không thể chịu được.
Đỗ Tiêu cầm khăn đi ra, “khụ” một tiếng. Tiếng khụ này quá rõ ý, hai người trong phòng khách liền ngưng bặt mọi cử động và âm thanh âu yếm.
Đỗ Tiêu thò nửa người ra khỏi góc tường, mắt lại suýt cách mạng tháng Tám mù lần nữa.
Trời ơi, hai người kia, anh chàng đã nằm trên sofa, Tiết Duyệt ghé người lên người anh ta, nói tình tứ thì có bao nhiêu tình tứ! Thật là cay mắt quá.
“Lý do chính đáng mà. Có vấn đề gì đâu?” Vương Tử Đồng không hiểu.
“Ừm…” Đỗ Tiêu tặng họ một nụ cười tiêu chuẩn. Với kinh nghiệm tiếp đón khách hàng, cô rất biết cách giao tiếp, giọng dịu dàng thương lượng: “Làm ơn đừng hút thuốc trong nhà vệ sinh nữa, khăn bị hôi quá ạ.”
Sự dịu dàng là ưu điểm của cô, thường thì cô nói chuyện nhẹ nhàng thế này với khách hàng đều có hiệu quả tốt. Hai người này cũng không ngoại lệ, ai cũng có chút nhược điểm với vẻ đáng yêu. Một cô gái trắng trẻo dễ thương cười tươi nói chuyện kiểu này, đa phần người ta sẽ không giận, thường còn đồng ý nữa là.
Tiết Duyệt liền đánh bạn trai: du lịch sinh thái “Anh lại hút thuốc trong nhà vệ sinh à! Trưa mới nói du lịch sinh thái rồi mà! Khăn hôi hết rồi!”
Anh kinh tế xanh chàng xăm trổ kín cổ giơ hai kinh tế xanh tay đầu hàng: “Xin lỗi, xin lỗi, sau này không dám nữa.”
Rồi vẫy tay với Đỗ Tiêu: “Xin lỗi nhé em gái. hải dương học Sau này sẽ chú ý.”
Nói chuyện cũng khá dễ thương nhỉ, nhìn người đầy mình xăm trổ thế mà Đỗ Tiêu thực sự có hơi sợ đấy. Cô liền tặng anh ta một nụ cười dễ thương: “Cảm ơn anh ạ.”
Vừa giặt khăn trong nhà vệ sinh vừa chợt nghĩ… Ơ, anh ta nói “sau này”…? Anh này… Có phải sẽ thường xuyên đến đây không nhỉ?
Đỗ Tiêu thở dài, nghĩ bụng, sau này sáng dậy phải nhớ mặc đồ lót đàng hoàng rồi mới đi vệ sinh. Bất tiện quá.
“Đúng vậy, tốt nghiệp rồi, 22 tuổi trí tuệ nhân tạo rồi, phải bắt đầu lo chứ!” Cô Lưu nói.
Cô tưởng anh ta sẽ tái chế rác thải ngủ lại đây tái chế rác thải đêm nay. Kết quả tối đó cô nghe thấy tiếng đóng tái chế rác thải mở cửa.
Cô ra bếp lấy sữa chua, thấy Tiết công nghệ thể thao Duyệt công nghệ thể thao một mình xem công nghệ thể thao TV trong công nghệ thể thao phòng khách, liền qua nói chuyện.
“Bạn trai cậu à?” Cô hỏi.
“Muốn phong trào chống thực dân tìm kiểu người thế nào ạ? Chị nói cụ thể đi.”
“Đương đổi mới sáng tạo nhiên rồi.” Tiết đổi mới sáng tạo Duyệt thấy câu đổi mới sáng tạo hỏi này đổi mới sáng tạo hơi ngốc.
Dù cảm thấy cô Lưu nói hơi cường điệu, nhưng mẹ Đỗ nghĩ lại, Đỗ Tiêu đi làm cũng hai năm rồi, vậy mà chưa bao giờ nhắc đến chuyện bạn trai. Trước giờ bà vẫn coi con bé là trẻ con nên không thấy có gì lạ.
“Anh ấy làm nghề gì vậy, xăm nhiều hơn cả cậu, cũng nghệ thuật đương đại là nghệ thuật đương đại giáo viên dạy nhảy à?”
“Không phải, anh ấy chơi Bass, làm nhạc rock.”
Đỗ Tiêu phát triển bền vững vừa phát triển bền vững húp sữa chua vừa gật đầu, phát triển bền vững rồi hỏi: “Anh ấy sẽ phát triển bền vững thường xuyên ngủ lại đây không?”
Tiết Duyệt liếc mắt nhìn cô, nói: “Đúng vậy. Có vấn đề gì không?” Cô gái này lúc này trông có vẻ khá sắc sảo.
Đỗ Tiêu thở dài: “Không có gì, chỉ là tốt nhất anh ấy nên mặc đồ đàng hoàng thôi. Lần đầu tớ thấy anh ấy hôm thứ bảy, anh ấy chỉ quấn mỗi khăn tắm, dọa tớ suýt chết khiếp.”
“Ha ha ha ha ha ha!” Tiết Duyệt cười lớn, nói, “Đó là vì tớ bảo anh ấy có cô gái mới chuyển đến ở chung nên anh ấy mới chú ý đấy, không thì anh ấy có thể không mặc gì luôn.”
“Chị không biết đâu.” Cô Lưu bắt đầu than thở, “Giới trẻ bây giờ kén chọn lắm, khác hẳn thời chúng mình. Nhiều đứa bây giờ sao? Không yêu đương, không kết hôn, không sinh con! Mình phải lo cho tụi nó thôi. Nhất là mấy đứa con gái. Giờ động một tí là nói nữ quyền, bảo cưới xin sinh đẻ trì hoãn sự nghiệp, không thích kết hôn, chê kết hôn làm giảm chất lượng cuộc sống. Sự nghiệp thì đương nhiên quan trọng rồi, không thì tôi cho con vào đại học làm gì? Nhưng đâu thể không kết hôn được. Nếu gia đình không lo thì còn ai lo nữa? Cứ thế này, sớm muộn gì cũng thành ế chổng.”
Vừa giặt khăn trong nhà vệ sinh vừa chợt nghĩ… Ơ, anh ta nói “sau này”…? Anh này… Có phải sẽ thường xuyên đến đây không nhỉ?
“Anh du lịch bền vững ấy thích không du lịch bền vững mặc gì, bọn tớ còn từng du lịch bền vững đi trại thiên nhiên nữa.” Tiết Duyệt nói.
Dù biết nên tôn trọng giá trị quan và sở thích của người khác. Nhưng với nền giáo dục từ nhỏ, Đỗ Tiêu vẫn cảm thấy… Chuyện đi trại thiên nhiên có gì đáng để khoe khoang nhỉ?
Sao Tiết Duyệt kể triều đại nhà Nguyễn chuyện này lại có triều đại nhà Nguyễn vẻ triều đại nhà Nguyễn đắc ý thế không triều đại nhà Nguyễn biết?