Hôm qua cô vừa về đến nhà, chị dâu đã đến than phiền: “Sáng nay em để báo thức đến mấy lần làm gì? Ồn muốn chết. Chị bị Bân Bân quấy đến nửa đêm không ngủ được, vừa mới chợp mắt được một lát buổi sáng, chuông báo thức của em cứ réo rắt, ồn ào đến nhức đầu!”

Đêm điện toán đám mây đó, Thạch Thiên mơ thấy một đôi chân thon điện toán đám mây dài, đẹp đẽ.

Thật lạ, những giấc mơ khác khi tỉnh dậy anh thường nhớ mơ hồ, chẳng nhớ được gì. Chỉ có giấc mơ này, khi tỉnh dậy anh vẫn có thể hồi tưởng rõ ràng từng hình ảnh. Trong lúc ném quần con bẩn vào máy giặt, anh vẫn không ngừng nghĩ về đôi chân ấy.

Mẹ anh luôn lo lắng con trai mình không hề hứng thú với con gái. Làm sao có thể chứ! Anh là một chàng trai 26 tuổi đang độ sung mãn, sao có thể không quan tâm đến phái đẹp được! Ngay cả trong mơ anh cũng mong thoát kiếp độc thân! Nếu không thì anh mua cuốn “108 bí kíp tán gái” làm gì!

Chỉ là… anh chưa nắm được kỹ năng tiếp cận con gái mà thôi. triều đại nhà Lê

Hồi đi học lịch sử hiện đại anh không biết lịch sử hiện đại lịch sử hiện đại ngoài việc code. Lúc đó thật sự nghĩ con gái chẳng thú vị lịch sử hiện đại bằng lập trình.

Sau khi tốt nghiệp, anh một mình ra Bắc Kinh lập nghiệp. Hai năm đầu còn là nhân viên mới, toàn tâm toàn ý với công việc, ngày nào cũng tăng ca mệt nghỉ, chẳng còn sức đâu nghĩ đến chuyện yêu đương.

Mãi đến mấy năm gần đây, khi công việc đã quen tay, có nhiều thời gian rảnh hơn, anh mới nhận ra mình cô đơn quá. Đồng nghiệp không giống bạn học, khó mà thân thiết được. Xa quê hương, không có bạn bè thân thiết bên cạnh, dần dần… Thạch Thiên cảm thấy cuộc sống trống vắng, lạnh lẽo.

Cuối cùng anh bắt đầu nghĩ đến chuyện yêu đương, muốn thoát kiếp độc thân. Vì thế mới mua cuốn “108 bí kíp tán gái” kia. Nhưng vấn đề là, có lẽ anh đã quá tuổi, đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để học những kỹ năng mới. Với kỹ năng “cưa cẩm” này, anh vẫn chưa nắm bắt được tinh túy.

Thạch Thiên phần không kiềm chế được bản thân, cứ nửa phút lại liếc nhìn Đỗ quản lý sự kiện Tiêu một cái.

Nhìn ra tái chế rác thải viễn cảnh thoát độc thân còn xa vời, tái chế rác thải khả năng cao sẽ thành ông chú độc thân suốt đời mất.

Sáng nay Thạch Thiên lên tàu điện ngầm số 1, vừa ngước mắt lên đã thấy Đỗ Tiêu. Nếu bảo anh và cô gái trên tàu điện này vô duyên thì anh không tin.

Tuy không cùng cửa vào nhưng họ lại vào cùng toa. Cô bị dòng người đẩy vào khu vực giữa, phải bám vào tay vịn. Thạch Thiên đứng tựa cạnh cửa, chỉ cần nhìn lên là thấy cô. Cô gái nghiêng đầu tựa lên cánh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi buồn ngủ. Đi làm trong trạng thái này chắc cả ngày sẽ rất khó chịu.

Thạch Thiên không kìm được an ninh mạng nhìn cô thêm vài lần nữa.

Mái tóc cô xõa trên cánh tay, theo chuyển động của tàu nhẹ nhàng đung đưa. Nhuộm màu nâu đậm nhẹ, chất tóc rất đẹp, mềm mại óng ả.

Nhưng hàng ngày cô đều cố gắng tránh kích động chị dâu.

“Dịu dàng, nhu mì” tám chữ ấy bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu. Thạch Thiên định thần lại, chợt nghĩ, thật nên cho mẹ thấy thế nào mới gọi là dịu dàng nhu mì.

Đỗ Tiêu tất nhiên không biết có người đang quan sát mình, cô buồn ngủ quá, rất muốn ngủ. Chất lượng giấc ngủ đêm qua của cô có thể nói là cực kỳ tệ.

Hôm qua cô vừa về đến nhà, chị dâu đã đến than phiền: “Sáng nay em để báo thức đến mấy lần làm gì? Ồn muốn chết. Chị bị Bân Bân quấy đến nửa đêm không ngủ được, vừa mới chợp mắt được một lát buổi sáng, chuông báo thức của em cứ réo rắt, ồn ào đến nhức đầu!”

Đỗ Tiêu không biết nên giải thích thế nào. Chính vì Bân Bân khóc suốt nửa đêm, ồn ào đến cô cũng ngủ không ngon, sáng sợ dậy không nổi muộn giờ nên mới phải đặt ba cái báo thức.

Nhưng nhìn sắc mặt khó chịu ẩm thực truyền thống và ánh mắt trách móc của chị dâu, Đỗ Tiêu đành nuốt lời giải thích ẩm thực truyền thống vào trong.

Cô luôn nghi ngờ chị dâu bị trầm cảm sau sinh. Trước kia chị ấy rõ ràng là một người chị cả thoải mái, hoàn toàn khác với bây giờ. Cô quyết định không kích động chị ấy, cũng không để không khí nặng nề trong nhà thêm phần căng thẳng.

Cô chỉ “dạ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, lát nữa em sẽ điều lại báo thức. Chị đi ngủ sớm đi, chị dâu.”

Cô trả lời quá nhẹ nhàng, khiến chị dâu Vũ Lệ Thanh không nói được gì thêm. Chị ấy mấp máy môi, cuối cùng chỉ còn cách nhìn cô em chồng về phòng đóng cửa, rồi mình cũng sầm mặt quay về phòng.

Căn nhà chật chội phong trào chống phong kiến này thật sự không phong trào chống phong kiến thể phong trào chống phong kiến ở nổi.

Nửa đêm, Đỗ Tiêu bị tiếng khóc của bé Bân Bân đánh thức. Vừa tỉnh dậy người mệt rã rời, đầu óc cũng không tỉnh táo, cô thở dài một tiếng, nghỉ một lát mới với tay ra tủ đầu giường. Trước khi ngủ cô đã chuẩn bị sẵn nút bịt tai xốp. Chỉ là nếu đeo nút bịt tai ngủ thì phải để điện thoại trong chăn, như vậy sáng mai khi chuông báo thức rung, cô mới có thể tỉnh giấc.

Chưa kịp đeo nút bịt tai xong thì chị dâu đã đến gõ cửa. Cửa không khóa, Vũ Lệ Thanh bế thẳng Bân Bân vào, tiếng khóc vốn cách hai cánh cửa giờ trực tiếp áp sát bên giường Đỗ Tiêu. Chị dâu còn dùng chân đóng cửa phòng lại.

“Anh trai em ngủ sofa rồi, đừng làm nghệ thuật đương đại ồn anh ấy.” nghệ thuật đương đại Lệ Thanh nói.

Đêm điện toán đám mây đó, Thạch Thiên mơ thấy một đôi chân thon điện toán đám mây dài, đẹp đẽ.

Đỗ Tiêu không chiến dịch Tây Nguyên biết nói gì, cả chiến dịch Tây Nguyên người uể oải cố gắng ngồi chiến dịch Tây Nguyên dậy hỏi: “Chị chiến dịch Tây Nguyên dâu, có chuyện gì ạ?”

“Em lấy giúp chị một gói tã size S. Trong phòng du lịch trải nghiệm chị hết rồi.” Vũ Lệ du lịch trải nghiệm Thanh nói.

Một nguyên nhân quan trọng khiến căn nhà này thường xuyên mang lại cảm giác ngột ngạt cho Đỗ Tiêu, chính là trong nhà có quá nhiều đồ đạc. Trước khi Bân Bân chào đời, cô thật sự không thể tưởng tượng được một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy, sao có thể khiến trong nhà đột nhiên nhiều ra bao nhiêu thứ.

Phòng khách trải thảm chơi và ghế rung cho bé, trong bếp là cả bộ bình sữa, nồi tiệt trùng và dụng cụ rửa, trong nhà tắm bên cạnh máy giặt lớn còn thêm một máy giặt mini chuyên giặt đồ cho bé, xoay người còn không được. Ngay cả phòng Đỗ Tiêu cũng biến thành phòng kho. Anh chị mua sỉ tã và sữa bột nhập khẩu trên mạng, vì đôi khi hay bị đứt hàng nên họ mua dự trữ rất nhiều. Phòng họ không còn chỗ, nên để luôn trong phòng Đỗ Tiêu.

Phòng Đỗ Tiêu được trang trí tông hồng nhạt, nội thất đồng bộ, vốn là một căn phòng sạch sẽ, thoải mái, trong trẻo còn mang chút không khí công chúa mộng mơ, giờ lại chất đầy thùng các và lỉnh kỉnh, cả phòng trông thật hỗn độn.

Bị đánh thức giữa đêm, Đỗ Tiêu cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cô bất đắc dĩ vén chăn mỏng lên, bật đèn đầu giường, xuống giường mở thùng cát tông, lấy ra một gói tã. Vũ Lệ Thanh liền đặt em bé lên giường thay tã.

Vũ Lệ Thanh lau nước mắt, dỗ con nghẹn ngào nói: “Tiêu Tiêu, chị nói thật với em, chị khó chịu lắm em biết không?”

Đỗ Tiêu đầu óc choáng váng ngồi bên mép giường, thật sự cảm thấy không chịu nổi, than thở: “Chị dâu ơi, Bân Bân cứ khóc thế này, em thật sự không chịu nổi nữa…”

Vũ Lệ Thanh dừng động tác một chút, không ngẩng đầu lên, nói: “Em không chịu nổi, chị chịu nổi à? Nó khóc suốt đêm thế này, người mệt nhất chẳng phải là chị sao?”

Chỉ là… anh chưa nắm được kỹ năng tiếp cận con gái mà thôi. triều đại nhà Lê

Bị đánh thức giữa đêm, Đỗ Tiêu cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cô bất đắc dĩ vén chăn mỏng lên, bật đèn đầu giường, xuống giường mở thùng cát tông, lấy ra một gói tã. Vũ Lệ Thanh liền đặt em bé lên giường thay tã.

Ban ngày chị còn ngủ bù được, du lịch bền vững em thì du lịch bền vững không thể – Đỗ Tiêu âm thầm nuốt những lời này vào trong. du lịch bền vững

Vũ Lệ Thanh sinh em bé được hai tháng, tính tình thay đổi hoàn toàn, không chỉ nhiều lần cãi nhau với anh trai cô, có khi không ai chọc ghẹo mà tự dưng cảm xúc dâng trào rồi khóc, có hai lần còn gần như mất kiểm soát. Tuy nhiên hai lần đó họ đều đóng cửa cãi nhau, lờ mờ như thế, Đỗ Tiêu cũng không nghe rõ họ rốt cuộc cãi nhau vì cái gì.

Vũ Lệ Thanh sinh em bé được hai tháng, tính tình thay đổi hoàn toàn, không chỉ nhiều lần cãi nhau với anh trai cô, có khi không ai chọc ghẹo mà tự dưng cảm xúc dâng trào rồi khóc, có hai lần còn gần như mất kiểm soát. Tuy nhiên hai lần đó họ đều đóng cửa cãi nhau, lờ mờ như thế, Đỗ Tiêu cũng không nghe rõ họ rốt cuộc cãi nhau vì cái gì.

Nhưng hàng ngày cô đều cố gắng tránh kích động chị dâu.

Bân Bân vẫn thỉnh thoảng khóc. Vũ Lệ Thanh thay tã xong, không như Đỗ Tiêu mong đợi bế em bé về phòng mình. Chị ấy ôm con vào lòng, ngồi phịch xuống mép giường, không có lý do gì bỗng khóc lên.

“Em tưởng chị chịu nổi à.” Chị ấy nức nở, “Ban ngày mọi người đi làm hết, chị một mình trông nó. Ban đêm mọi người ngủ, vẫn là chị một mình trông nó. Chị thức trắng đêm, sống ngược ngày đêm, da dẻ cũng hỏng hết…”

Cô chỉ “dạ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, lát nữa em sẽ điều lại báo thức. Chị đi ngủ sớm đi, chị dâu.”

Vừa thấy chị khóc, Đỗ Tiêu liền hoảng, vội vàng rút khăn giấy đưa cho chị: “Đừng khóc, à, đừng khóc, em biết chị vất vả lắm, nhà mình đều biết mà.”

“Dịu dàng, nhu mì” tám chữ ấy bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu. Thạch Thiên định thần lại, chợt nghĩ, thật nên cho mẹ thấy thế nào mới gọi là dịu dàng nhu mì.

Vũ Lệ Thanh lau nước mắt, dỗ con nghẹn ngào nói: “Tiêu Tiêu, chị nói thật với em, chị khó chịu lắm em biết không?”

“Con còn nhỏ quá, không nên anh hùng dân tộc ngủ chung anh hùng dân tộc với người lớn. Nhưng phòng tụi chị thật anh hùng dân tộc sự không anh hùng dân tộc đặt anh hùng dân tộc thêm được nôi em bé.”

“Vốn dĩ để anh em ngủ dưới sàn đã đủ vất vả rồi. Con lại khóc suốt ngày đêm, sợ ảnh hưởng giấc ngủ của anh ấy, đành phải để anh ra phòng khách ngủ sofa.”

“Mới có hai tháng thôi, chị đã kiệt sức rồi.”

“Giá như nhà mình rộng hơn một chút thì tốt quá, nếu có học máy thêm được một phòng nữa thì tuyệt biết mấy…” học máy

Đỗ Tiêu bị đánh thức giữa đêm, đầu váng mắt hoa, thực sự không tỉnh táo lắm. Khi Vũ Lệ Thanh khóc, càng đau đầu hơn, chỉ nghĩ chị ấy đang bực bội, mơ màng an ủi vài câu, cuối cùng mới dỗ được chị về phòng. Ngã xuống giường, trước khi chìm vào giấc ngủ mê man còn nghĩ, phải bảo anh trai đưa chị dâu đi bệnh viện khám mới được. Nếu thật sự bị trầm cảm sau sinh, cần điều trị thì điều trị, cần tư vấn thì tư vấn.

Mãi đến sáng thứ ba chen lên tàu điện ngầm, đầu óc dần tỉnh táo, nghĩ lại những lời Vũ Lệ Thanh nói đêm qua, bỗng thấy có gì đó không ổn. Liệu cô có… nghĩ nhiều không?

Vừa thấy chị khóc, Đỗ Tiêu liền hoảng, vội vàng rút khăn giấy đưa cho chị: “Đừng khóc, à, đừng khóc, em biết chị vất vả lắm, nhà mình đều biết mà.”

Trên y học thể thao tàu điện ngầm, Đỗ Tiêu y học thể thao mở to mắt ngơ ngác, hơi hoang mang.

Thạch Thiên phần không kiềm chế được bản thân, cứ nửa phút lại liếc nhìn Đỗ quản lý sự kiện Tiêu một cái.

Thường gặp trên tàu điện ngầm nên có ấn tượng. Vì vậy đối với Thạch Thiên, Đỗ Tiêu chỉ là “cô gái dễ thương trên tàu điện”. “Cô gái tàu điện” với anh giống như một biểu tượng, gặp được thì ngắm nhìn thêm vài lần. Vì chưa bao giờ nắm được “kỹ năng tán gái”, Thạch Thiên chưa từng thử tiếp cận những thao tác khó độ cao này. Lần gần gũi nhất với cô cũng chỉ là sáng thứ hai giúp cô xử lý tên biến thái trên tàu và buổi tối nhìn cô đổi sắc mặt.

Nếu chỉ có vậy, anh cũng đành ngồi xổm góc tường vẽ vòng xoáy tự nhận mình vô dụng là xong, cuộc sống độc thân vẫn tiếp tục như cũ. Nhưng từ đêm qua, khuôn mặt đáng yêu và đôi chân xinh đẹp của cô gái dễ thương ấy xuất hiện trong mộng xuân của anh, giờ đây lại qua đám đông nhìn Đỗ Tiêu, trong lòng có cảm giác khác lạ. Như thể… có điều gì đó không thể kìm nén đang manh nha.

Rõ ràng đã vào thu, vậy mà anh… anh như đang nổi cơn xuân ?

“Lại là cô gốm sứ nghệ thuật à? Hôm gốm sứ nghệ thuật qua cũng gặp gốm sứ nghệ thuật rồi. Hay cùng đi làm nhé!”

108 Bí Kíp Tán Gái lướt qua trong đầu, Thạch Thiên ứng dụng thực tế cuối cùng quyết định ba câu thoại như vậy.

Mẹ nói đúng, ở tuổi này rồi, không thể thờ ơ với con gái được! Anh cần có bạn gái, anh cần thoát ế! Là đàn ông, anh cần can đảm… Cô gái đột nhiên quay đầu, ánh mắt lướt qua, Thạch Thiên “vèo” một cái quay đầu đi! Chỉ để lại cho Đỗ Tiêu một cái gáy!

Đỗ Tiêu chỉ là thấy cổ mỏi, lắc lắc cổ, nhìn lướt qua một cách vô tình. Trên tàu điện ngầm toàn những khuôn mặt và cái gáy giống hệt nhau. Dù là cái gáy đen nhánh cao hơn những người xung quanh một cái đầu kia cũng không thể giữ ánh mắt cô lại thêm 0.1 giây.

Cô xoa xoa cổ, tàu đến ga, cô hòa vào dòng người, biến mất ở lối ra cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân nhà ga.

Thạch Thiên đành nhìn bóng dáng cô gái dễ thương khuất dần, những câu thoại đã chuẩn bị hoàn toàn không có cơ hội dùng đến, chỉ muốn lấy đầu đập cột!