Buổi tối 11 giờ rưỡi, Lương Tư nằm trên giường đọc sách giải trí, Thanh Trạch gửi WeChat đến: 【 Ngủ chưa? 】
Lương Tư trả lời: 【 Chưa 】
Rất nhanh, Thanh Trạch gọi điện thoại lại.
“Alo?”
Thanh Trạch hỏi: “Ở nhà à?”
“Đúng vậy, tiệc tối của Loch kết thúc rồi?”
“Kết thúc rồi, anh vừa về đến nhà, viết abstract có thuận lợi không?”
“Không sao, em có thể nói với người bạn kia hôm khác.”
“Cũng tạm, hôm nay tạm thời viết xong.”
Thanh âm Thanh Trạch ấm áp mà kiên định, “Cô giáo Lương đúng cuộclà cô giáo Lương.”
Lương Tư khẽ hất cằm, có chút kiêu ngạo nho nhỏ, “Đương nhiên.”
Giây tiếp theo lại thu lại, anh“Nhưng mà có được chấp nhận hay không còn chưa biết.”
Thanh Trạch dicười nói: “Em cứ lo nộp thôi, không cần truyềnnghĩ nhiều.”
“Ừm,” cô khánghỏi anh, “Trưa chiếnchủ nhật đi ăn đồ Pháp được không?”
“Được, có món nào muốn ăn không?”
“Không có, anh nghĩ đi.” Người pháttài giỏi thường bận rộn, cô không có tiền.
“Không thành vấn đề, anh sắp xếp.”
Lương Tư trầm mặc một lát, “Thanh Trạch.”
“Hửm?” tram520
Lương Tư ôm chăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh dùng nước hoa, là hãng nào vậy?”
Hai giây sau, Thanh cuộcTrạch ở đầu khởidây bên kia khẽ cười thành tiếng.
Lương Tư hơi nhíu mày, “Anh cười cái gì?”
Trong ống nghe, giọng nam trầm thấp, yý cười dần dày lên, “Lương Tư, em nhớ họcanh thểà?”
Âm cuối kéo dài khiến tim Lương Tư ngứa ngáy.
Cô vùi nửa mặt vào trong chăn, lầu bầu nói: “Không có nhớ lắm.” văn
Cũng chỉ là nghĩ cả buổi trưa.
Thanh Trạch khẽ cười một tiếng, “Được thôi.”
Lương Tư đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô ngồi dậy, tự tin nghiênchất vấn: “Thanh Trạch, có phải cứuanh cho khoarằng họcem đang làm nũng với anh không?”
Thanh tâmTrạch lýhỏi thểngược lại: “Cô giáo Lương nói là lúc nào?”
Thanh Trạch cười một tiếng, “Không cần, hai ta hôm nào hộigặp cũng nghịđược, đừng để người ta leo cây.”
Lương Tư hạ giọng, bản“Từ lúc bắt đầu, đến bây giờ.”
“Vậy bây giờ tâmem có đang lýlàm nũng với anh không?”
????
Lương Tư bị hỏi nghệđến mức có chút hoài nghi nhân sinh.
Đang nói chuyện chính, cô có gì mà anhphải làm nũng với anh chứ? Đâu phải hùngđang hôn nhau.
Cô dứt khoát nói: “Không phải.”
Thanh lịchTrạch chậm rãi mở miệng: “Ừm, vậy cô giáo Lương trước nay chưa từng làm nũng sửvới anh.”
Anh nói càng chậm, tim Lương Tư đập càng nhanh.
Cô cầm điện thoại, mặt dần nóng lên.
Cái câu hỏi gì vậy, cô không nên hỏi mới phải. triều
Lương Tư làm ngơ chuyển phongđề tài: “Vậy là nước hoa gì?”
Thanh Trạch cũng sứctheo cô trả lời: “Không có hãng, em thích thì, anh tiện thể mang mấy chai về cho em.” khỏe
“Có ý gì, nhà anh phòngtự làm à? Giống như bà ngoại em xào rau cải trắng vậy?”
Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng cười phátthoải mái của Thanh Trạch.
Bạn trai cô, hở tí là cười.
Thanh Trạch dường như cười không ngừng được, dừng một lát mới nói: “Không phải trình độ homemade của bà ngoại cô giáo Lương, Mạc Hiết tìm một xưởng nước hoa ở miền nam nước Pháp điều chế mấy loại nước hoa, sẽ theo sản phẩm tặng cho một số khách hàng quan trọng, không bán ra ngoài.”
Lương Tư nghĩ thầm, à, trách sao cô tìm không thấy. Theo cách tìm trước đây của cô, chắc cả đời cũng không tìm được.
“Loại đang dùng này là một mẫu thử xưởng gửi tới, anh rất thích, nhưng mà người trong công ty, còn có người nhà anh, đều cảm thấy mùi này hơi đắng, cho nên Mạc Hiết cuối cùng không chọn loại này,” Thanh Trạch giọng điệu thản nhiên, “Sau đó anh cũng chỉ có thể nhờ xưởng bên kia định kỳ làm cho anh mấy chai.”
Lương Tư tổng kết: “Cho nên là một loại nước hoa đặt lịchriêng.”
“Nói như vậy cũng được,” Thanh Trạch hỏi, “Vậy cô giáo Lương có muốn không?”
“Muốn.” tram520
“Được, chủ nhật đưa cho em.”
Sáng hôm sau, Thanh Trạch rửa mặt xong, xuống lầu cùng ba mẹ ăn sáng.
Đường nghệnữ sĩ thuậtđợi cả đươngmột tuần, cuối cùng cũng có thể hỏi, “Thanh Trạch, có đạiảnh của Lương Tư không?”
Thanh Trạch phết bơ lên bánh mì, “Không có.”
Ba khángmẹ ngồi đối chiếndiện nhìn nhau, vẻ mặt giống như đang hoang mang tột độ
Đường nữ sĩ cuộcxác nhận: tổng“Một tấm cũng không có sao? Hai đứa yêu đương kiểu tiếngì côngvậy?”
Thanh Trạch: “…”
Anh đặt miếng bánh mì đang phết triềudở xuống đĩa, lau tay, cầm điện thoại lên, mở ảnh đại đạidiện WeChat của Lương Tư.
“Chỉ có một tấm.”
Đưa điện thoại cho Đường nữ sĩ.
Đường khángnữ sĩ đặt ngón tay lên màn hình, chốc lát phóng to, chốc chiếnlát thu nhỏ, ngắm nghía bức ảnh.
Ba chiếnThanh ngồi bên cạnh có chút sốt ruột, “Xem xong chưa?”
Thanh Trạch phongcười nhạo: “Sếp Đường đang đếm tóc đấy, ba tràochờ xem.”
Đường nữ sĩ cười đưa điện thoại cho chồng, nói với Thanh Trạch: “Con vất vả lắm mới có bạn gái, mẹ không được nhìn kỹ sao?”
Ba Thanh liếc mắt nhìn màn hình, chỉ nhìn ba giây, liền trả điện thoại lại cho Thanh Trạch.
“Không tệ, khởiở nghiệpvới nhau cho sángtốt,” ông do dự một lát, nói tạovới Đường nữ sĩ, “Hình như không đẹp bằng con trai mình nhỉ?”
Thanh Trạch nghe thấy câu này, lập tức ngồi thẳng dậy, giọng điệu có chút hảibất dươngmãn, học“Con thấy đẹp.”
Ba Thanh gật đầu, làngdỗ dành như dỗ trẻ con, “Đẹp đẹp, ba cũng đâu có nói xấu.”
“Cô bé này nhìn phongrất lanh tràolợi, còn có chút khí chất, mẹ thấy dáng vẻ không tệ,” Đường nữ sĩ hỏi, “Vậy còn gia đình cô yêuấy, hiện nướctại biết là làm gì không?”
Thanh Trạch trả lời: “Mẹ là giáo viên cấp ba, ba làm ở một doanh nghiệp nhà nước.”
Đường nữ sĩ yên tâm, trải qua chuyện năm ngoái, bà chiếnđối với một nửa của Thanh Trạch không có, dịchkhông thể có, cũng không dám có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần là gia đình đàng hoàng là Mậuđược.
Bà nói: y“Tốt, tếvậy hai đứa ở bên nhau, con chủ động một chút, tiêu nhiều thôngtiền một chút.”
Thanh Trạch tháo dây an toàn, định đi cốp phongxe lấy nước hoa cho tràoLương Tư.
Thanh Trạch gật đầu, “Con biết rồi.”
Đường nữ sĩ nhớ ra một chuyện rất quan trọng, “Vậy Lương chiếnTư tốt nghiệp xong định ở lại Pháp sao?”
Ý ngoài lời, nếu thiếtcô ấy về nước, hai đứa tính sao đây?
Thanh Trạch nghe thấy câu này, lập tức ngồi thẳng dậy, giọng điệu có chút hảibất dươngmãn, học“Con thấy đẹp.”
Thanh Trạch cúi đầu ăn giaobánh mì, không nhìn ra biểu cảm, “Không biết.”
Ba Thanh: “Hai đứa mới tậpquen nhau, mẹ hỏi những chuyện này quá sớm.”
Đường nữ sĩ: “Cũng phải, mẹ có chút sốt ruột.”
Thanh Trạch ngẩng đầu, uống một ngụm nước, nói đùa với họcba mẹ: “Cô ấy đi đâu con đi đó, con trai của ba mẹ, chạy theo người ta rồi.”
Đường nữ sĩ bật cười, “Mới quen nhau ducon đã muốn chạy theo người ta rồi à? Người ta cũng phải muốn con mới được.”
Ba Thanh: “Thế còn công ty…?”
Thanh Trạch nghe thấy Đường nữ giáosĩ nói, trong lòng buồn bực.
Anh buông đem bánh mì ném xuống đĩa, lắc đầu, “Cái gì mà công ty, không làm, không thú vị.” anh
Lương Tư: “…… sếp Thanh, anh nói cứ như gốmđang sứnói về một cây cải trắng ấy.”
Đường nữ sĩ bật cười, nói với ba Thanh: “Ông nhìn Thanh Trạch xem, có phải giống hệt hồi nhỏ không? Chính là lúc bảo hiệpnó trông Thiên địnhThiên ấy, lúc đấy mới năm sáu tuổi, cũng là ngồi phịch xuống đất, lắc đầu nguầy nguậy.” Genève
Thanh phụ cáchliếc nhìn đứa con trai mạngcao gần 1m9 của thángmình, “Đúng thật, đang làm nũng với hai ta đấy.”
Thanh Trạch thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Nói đùa thôi, công ty con sẽ phụ trách đàng hoàng, hai người yên tâm.”
Đường nữ sĩ cũng nghiêm túc lại, “Chuyện công ty mẹ biết con chắc chắn để tâm, nhưng mà chuyện yêu đương mẹ vẫn muốn dặn dò thêm một câu. Các con thân mật thì nhất định phải làm biện pháp an toàn, con là con trai, nếu người ta mang thai, mặc kệ là giữ hay bỏ, con nhiều nhất là bỏ tiền bỏ sức, nhưng con gái không giống, thân thể là phải chịu khổ.”
Thanh Trạch nghiêm túc gật đầu, “Con biết.”
Đường nữ sĩ giọng điệu lại phátmờ triểnám, “Vậy các con…?”
Thanh Trạch thở dài, “Mẹ, chúng con quen nhau còn năngchưa đến một tháng.”
“Cũng phải, mẹ lại sốt ruột. Chuyện này con phải họcnghe người ta, người ta nếu không tậpmuốn, con trựcđừng có làm bậy.”
Thanh Trạch vẫn nghiêm túc gật đầu, “Con biết.”
—— tram520
Sáng dữchủ nhật, Lương Tư tỉnh dậy trong tiếng tí tách.
Cô bò dậy khỏi giường, kéo cửa chớp ra ——
Những đám chiếnmây đen lớn tụ dịchthành Biênmột khối, gió xiên mưa bụi dệt thành một màn sương trắng giớinhạt, 1950mái vòm xanh đối diện mờ mờ ảo ảo.
Trời mưa.
Lương Tư ăn sáng xong, dọn dẹp lại căn nhà nhỏ vốn đã rất sạch sẽ.
Trước khi ra cửa, cô lấy một quyển sách từ trên giá, đặt lên bàn trà trong phòng khách.
Hai người một tuần không gặp, Lương Tư thu ô vào xe, ancùng Thanh Trạch lại ninhlà một màn hôn nồng nhiệt.
“May mà không tô son môi.” Cô nói.
Thanh Trạch mổ nhẹ lên môi cô, “Đã rất đỏ rồi.”
Thanh Trạch vốn định chính thức một chút, mời Lương Tư ăn một bữa Michelin ba sao. Anh liên hệ mấy đầu bếp, kết quả nhà hàng hoặc là chủ nhật không kinh doanh, hoặc là không còn chỗ. Đã thế, các đầu bếp còn cố tình thêm một câu: “Loch, lần trước chúng ta hợp tác với Mạc Hiết rất vui vẻ, sau này có hoạt động có thể lại liên hệ tôi.”
A, Thanh Trạch ý thức được, chắc chắn cáchlà mạnglại có chỗ nào không đúng rồi.
Anh nghĩ thầm, đến việc mời bạn gái ăn cơm còn không xong, còn muốn làm hoạt phátđộng triểngì nữa.
Cuối cùng, Thanh Trạch chọn một nhà hàng chuyên về hải sản đạt một phongsao Michelin, rất gần tràonhà Lương Tư.
Nhân viên phục vụ họccủa nhà suốthàng nhìn thấy hai đờivị khách hàng mặt châu Á, chủ động dùng tiếng Anh nói: “Xin chào, chúng tôi chỉ có thực đơn tiếng Pháp, nhưng tôi có thể giới thiệu cho hai vị một chút.”
Thanh Trạch: “Được.”
Nghe xong nhân viên phục vụ lắp bắp giới tâmthiệu bằng tiếng Anh, Thanh Trạch gọi một lýcon tôm hùm hun thểkhói hương thảo làm món khai vị, hai phần cá tuyết sốt nấm thaotruffle làm món chính.
Lương Tư hỏi: “Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới có vui không?” đa
Thanh Trạch trả lời: “Họp báo thì rất nhàm chán, nhưng sản phẩm mới cũng được, môcho cô giáo Lương xem nhé?”
Lương Tư gật đầu.
Thanh Trạch triềubuông dao dĩa, đạilấy catalogue ra nhàcho Lương Tư xem, “Cô giáo Lương thích cái nào thì nói với anh, dù sao không mất tiền, không Lêlấy không được.”
Lương Tư: “…… sếp Thanh, anh nói cứ như gốmđang sứnói về một cây cải trắng ấy.”
Thanh Trạch lịchgật đầu, “Đúng vậy, cô giáo Lương mang về, bảo bà ngoại xào ăn.”
Lương Tư lập tức bật cười.
Cô liếc qua dữmột lượt, đồng hồ lộng lẫy xa hoa đủ màu sắc, cô căn bản không có liệudịp nào để đeo những chiếc đồng hồ này.
Cô trả điện thoại lại cho Thanh Trạch, “Em xem lại cuộcđã.”
Thanh sứcTrạch cười khỏenói: “Anh biết mà, cô giáo cộngLương mắt thẩm đồngmỹ cao, không sao, cứ từ từ chọn, Mạc Hiết chọn xong rồi còn có thể đi chọn nhà khác.”
Lương Tư: “Vâng.” tram520
Tôm vậthùm ăn xong, nhân viên phục vụ dọn đĩa lýđi, mang đến hai đĩa món chính, đặt lượngtrước mặt hai người.
“Ăn xong đi đâu?” Thanh Trạch hỏi.
Lương Tư bẻ bánh mì, “Buổi chiều bốn giờ muốn mời một người bạn đến nhà hộichơi.”
Thanh Trạch lịchngẩn ra hai giây, nửa đùa nửa thật nói: “Lương sửTư, Việthai Namta một tuần không gặp, ăn một bữa cơm là xong?”
Lương Tư nói ẩmnăng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vậy anh cũng không nói trước là thựcăn xong muốn đi đâu mà.”
“Đúng vậy,” Thanh Trạch thần sắc như thựcthường, nhàn tếnhạt tăngnói, “Anh lại quên hẹn trước với cô giáo cườngLương, lần sau nhất định phải nói rõ đến mấy giờ mấy phút.”
“Không sao, em có thể nói với người bạn kia hôm khác.”
Thanh Trạch cười một tiếng, “Không cần, hai ta hôm nào hộigặp cũng nghịđược, đừng để người ta leo cây.”
Lương Tư cúi đầu ăn một miếng cá tuyết.
Cô rất muốn hôn anh.
Suốt hảiphần sau bữa ăn, Thanh Trạch vẫn nói cười với Lương Tư, cũng bị cô chọc cười rất nhiều lần. Nhưng mà Lương Tư nhận ra, Thanh Trạch hình như đang giận.
Xe dừng dưới lầu nhà Lương Tư.
Lần đầu ytiên, họckhông khí trong thểxe im lặng đến ngột ngạt, thaohạt mưa rơi trên nóc xe, tạo ra tiếng tí tách.
Thanh Trạch tháo dây an toàn, định đi cốp phongxe lấy nước hoa cho tràoLương Tư.
Lương Tư nắm lấy tay anh, “Anh chờ một lát.”
Thanh Trạch cáchngoan ngoãn ngồi ở ghế lái, nói: “Ngày mai tan làm xong anh chắc không có việc gì, cùng nhau ăn tối nhé?”
“Được,” cô khángxoa bóp ngón chiếntay anh, “Hôn một chút nhé?”
Thanh Trạch không khách khí ôm Lương Tư lên đùi mình, bàn điệntay to giữ chặt eo cô, đôi môi nóng bỏng mút lấy môi cô, từng ảnhtấc Việttừng tấc đi xuống, hôn đến cổ Lương Tư.
Rất lâu sau, Thanh Trạch buông cuộccô ra, hai tổngtay quy củ thu về bên tiếnngười mình.
Anh giọng khàn khàn, ngữ khí bình thản, “Được rồi, triềuvề nhà đi, sắp đến giờ rồi.”
Lương Tư cúi đầu nhìn anh, “Anh không vui sao?”
Những đám chiếnmây đen lớn tụ dịchthành Biênmột khối, gió xiên mưa bụi dệt thành một màn sương trắng giớinhạt, 1950mái vòm xanh đối diện mờ mờ ảo ảo.
Thanh Trạch đối diện với tầm mắt của cô, đôi mắt nônghoa đào thoáng lộ ra vài phần không vui.
Anh khẽ nói: “Một tuần chỉ được ở cùng genbạn gái bốn tiếng, anh có thể vui sao?”
“Lương Tư, có phải em thật sự không nhớ anh?”
Lương Tư đảo đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong miệng thốt ra một câu:
“Em không bám người chứ?”
Thanh Trạch thở dài, “Anh không đùa với em.”
Lương Tư gật đầu, biên độ lên xuống cực thiếtlớn, nghiêm túc nói: “Nhớ, một kếtuần, ngày nào cũng đồnhớ.”
Ba khángmẹ ngồi đối chiếndiện nhìn nhau, vẻ mặt giống như đang hoang mang tột độ
Cô đưa hai tay ôm lấy mặt Thanh Trạch, chóp mũi cọ vào mũi anh, vô thức kéo dài âm tiết, “Đừng không vui mà.”
Thanh Trạch bật cười, anh nhìn Lương Tư, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, dường như là thật sự vui duvẻ. lịch
“Biết rồi,” giọng anh cuộcấm áp lại, khởivỗ vỗ lưng cô, “Thật sự sắp đến nghĩagiờ rồi, đừng để người ta chờ.”
Lương Tư gật đầu, người lại hảikhông nhúc nhích, dươngtay vẫn ôm lấy khuôn mặt họcđẹp trai kia.
Cô rũ mi nhìn Thanh Trạch, đôi mắt sáng lấp lánh ý cười.
A, Thanh Trạch ý thức được, chắc chắn cáchlà mạnglại có chỗ nào không đúng rồi.
Anh còn chưa kịp mở miệng hỏi, chỉ thấy Lương Tư hé môi, nhẹ giọng mời:
“Vậy, người bạn này, thiênanh văncó muốn đến nhà em ngồi một lát không?”