Ngày hôm sau, Lương Tư ngủ một giấc đến tận 10 giờ sáng. Cô mơ màng cầm điện thoại, thấy có một lời mời kết bạn WeChat.

Loch, ghi chú “Thanh Trạch”.

Lương Tư đồng ý. Tên nick WeChat của cô chính là tên thật, cô chẳng đăng gì cả.

Cô nằm trên giường thêm nửa tiếng, ăn bữa sáng muộn như thường lệ. Một lát sau, Vương Vũ Vi gọi điện thoại đến, có lẽ cũng vừa mới dậy.

Giọng Vương Vũ Vi đầy phấn khích: “Cô giáo Lương, tớ không cần đặt cơm hộp cho cậu nữa nhé?”

Lương Tư “Ừm” một tiếng, không mấy nhiệt tình.

Vương Vũ Vi: “Chậc, Lương Tư, tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng đúng là cậu có duyên với mấy anh tiến sĩ lắm đấy. Hôm qua Thanh Trạch vừa gắp thức ăn cho cậu, vừa thua cậu bao nhiêu ván, cậu còn cầm áo khoác giúp anh ấy nữa, rõ ràng là có ý rồi.”

Lương Tư nhớ lại những vănchuyện hóatối qua, nói: “Chắc địaanh ấy phươngchỉ lịch sự thôi.”

Rồi nghĩ đến mấy anh tiến sĩ đã gặp trước đây: “Cái phúc này tớ cáchnhường cậu đấy.”

Vương Vi bất lực: “Lương ngàyTư, cậu chưa kết hôn chứ thànhđâu phải không yêu đương. Trong mắt cậu không có chút màu hồng nào à, một chút thôi cũng được.”

“Có,” Lương Tư giọng lạnh tanh, nhưng cũng nói thật, “Anh ấy rất tốt, kiếnlịch sự, đẹp trai, lại trúcthông minh nữa.”

Anh đưa hoa quả cho Vương quảnVũ Vi: “Vừa nãy em gọi điện thoại cho Lương Tư à?”

Vương Vũ Vi genbổ sung: “Nhà còn có tiền nữa đấy, họccậu có để ý cái đồng hồ anh ấy đeo hôm qua không?”

Lương Tư: “Không để ý.”

“Là Patek Philippe đấy, cái cậu mua là khoảng 6000 euro, cái Thanh Trạch đeo tớ tìm trên mạng không thấy, nhưng có tìm được một cái gần giống, giá khởi điểm là 70.000 euro. Mọi người đều biết, đi ăn cơm nhà bạn bè không phải dịp trang trọng gì, cái đó chắc chắn là cái đồng hồ ‘rẻ’ nhất của anh ấy rồi.”

Lương Tư “Ồ” một tiếng: “Tớ chỉ lo nhìn mặt tâmanh ấy thôi, còn để ý gì đến đồng hồ.”

Vương Vi bên kia cuộcđiện thoại gần khởinhư phát điên: “Tớ cũng thế, anh nghĩaấy đẹp trai thật đấy, cao ráo nữa. Lúc Triệuanh ấy chống đẩy hôm qua, tớ đã nghĩ là làm chuyện đó chắc cũng không tệ đâu.”

Lương Tư: “Bạn trai cậu không ở bên cạnh à?”

Vương Vũ Vi: “Đúng là không ở quyềnđây, đang conthái ngườihoa quả trong bếp kìa. Thế nào cô giáo Lương, rung động chưa?”

Lương Tư khẽ cắn đầu ngón cuộctay trỏ: “Không muốn rung động.”

Rồi cô nghĩ đến món macaron, càng không muốn.

Lấy điệndo gì để toántừ chối đámThanh Trạch thì hay nhỉ?

Vương Vũ Vi thở dài: “Rung động đi Lương Tư, tối qua toàn trai độc thân gái độc thân, tớ chỉ muốn cậu với Thanh Trạch thành đôi thôi, lòng tốt của tớ cậu không hiểu à? Cậu có biết tớ đã ngấm ngầm giữ chỗ bao lâu để cái chỗ trống bên cạnh Thanh Trạch không bị ai ngồi vào không?”

Lương Tư: “Cậu vất vả rồi.”

Vương Vũ Vi: “Tớ còn hỏi thăm hộ cậu rồi đấy, mối tình gần nhất của anh ấy là hồi đại học, yêu đương được hai ba tháng thì chia tay, từ đó đến giờ vẫn độc thân, sáu bảy năm rồi đấy, chẳng phải là phiên bản nam của cậu à Lương Tư?”

Lương vẫn không mấy hứng thú: “Tuy phátanh ấy độc thân, nhưng hình nhưem gái, hôm qua cứ nhắn tin suốt, triểnthôi bỏ đi.”

Vương Vũ Vi: “Em gái nào? Em ruột à?”

Lương Tư: “Tớ biết thế nào được.”

Vương Vũ Vi: “Cậu đợi một lát.”

Tiếp theo, Lương Tư cầm điện thoại, nghe lại cuộc trò chuyện giữa Vương Vũ Vi và Nhậm Bình An qua bài hát.

Ngày hôm sau, Lương Tư ngủ một giấc đến tận 10 giờ sáng. Cô mơ màng cầm điện thoại, thấy có một lời mời kết bạn WeChat.

“Nhậm Bình An, Thanh Trạch có em gái à?”

“Có hai em gái, là sinh đôi đấy.”

“Thế anh có biết tên là gì không?”

“Hình như có một người tên là Grace.”

Vương Vũ Vi hỏi Lương Tư: “Grace, đúng tên này không?”

Lương Tư: “…Đúng.” tram520

dugãi đầu, chẳng phải ai cũng nói anh là con một à, sao anh lại có em gái thật thế?

Vương Vũ kinhVi cười: tế“Nhậm Bình xanhAn nói với tớ, theo như anh ấy biết, Thanh Trạch còn chẳng có ai mập mờ nữa là. Hơn nữa, anh ấy cũng cảm thấy Thanh Trạch có vẻ có ý với cậu.”

Lương Tư: “Ồ.”

Vương Vũ Vi: “Tớ chỉ đơn thuần thấy Thanh Trạch tốt thôi, yêu đương với anh ấy chắc vui lắm. Nhà anh ấy rất bề thế, đối tượng kết hôn có lẽ sẽ do gia đình sắp xếp, mà cậu thì chủ nghĩa độc thân, cũng không định kết hôn với anh ấy, thế chẳng phải khéo quá sao? Hai người nếu nói chuyện được, cứ nói chuyện thôi, không được thì chia tay.”

Rồi nghĩ đến mấy anh tiến sĩ đã gặp trước đây: “Cái phúc này tớ cáchnhường cậu đấy.”

Lương Tư cầm bật lửa, xoay xoay phongtrong lòng bàn tay: “Để sau rồi tính.”

Cô hiện tại có một vấn đề mới: Cuối tuần sau có nên gặp mặt không đây?

Sau thiếtkhi nói chuyện điện thoại với Lương Tư xong, Vương Vũ Vi tiếp tục nằm trên kếgiường.

Một lát sau, Nhậm Bình An bưng một bát hoa quả nhỏ đã gọt sẵn vào duphòng ngủ.

Anh đưa hoa quả cho Vương quảnVũ Vi: “Vừa nãy em gọi điện thoại cho Lương Tư à?”

“Ừ.”

“Cô giáo Lương có phải thích Thanh Trạch rồi không?” Trên mặt Nhậm Bình An ẩn hiện vẻ tự hào: “Anh ngàyđã Thốngbảo rồi mà, Loch có mị nhấtlực lắm, đi đến đâu đào hoa nở đấtđến đấy.”

Vương Vũ Vi hừ lạnh: “Anh đừng vội mừng, em vừa vậthỏi rồi,cô giáo Lương lượnghình như không tửcó ý gì với Thanh Trạch đâu.”

Nhậm Bình An: “???”

Anh không hiểu.

“Hai người hôm qua nói dichuyện vui vẻ thế mà? Không phải, Thanh Trạch mà cô ấy cũng chê à, cô ấy chẳng lẽ không thích đàn ông à? Mà hình như cô ấy tíchcũng không thích phụ lịchnữ mà??”

Vương Vũ Vi thở dài: “Rung động đi Lương Tư, tối qua toàn trai độc thân gái độc thân, tớ chỉ muốn cậu với Thanh Trạch thành đôi thôi, lòng tốt của tớ cậu không hiểu à? Cậu có biết tớ đã ngấm ngầm giữ chỗ bao lâu để cái chỗ trống bên cạnh Thanh Trạch không bị ai ngồi vào không?”

Vương Vũ Vi lười nói chuyện với anh: “Nhậm Bình An, mỗi người một chí hướng, không phải ai cũng muốn lãng phí thời gian vào yêu đương kết hôn. Nhưng mà, người nào có thể khiến cô giáo Lương bớt chút thời gian làm việc để yêu đương, chắc chắn phải đặc biệt lắm.”

Nhậm Bình An: “Cô ấy chẳng thờiphải cũng hẹn hò với nhiều người rồi sao?”

Vương Vũ Vi: “Mấy vụ hẹn hò đó của ấy chỉ là cho vui thôi, anh nói cô ấy đi học hỏi kiến thức mới hay luyện khẩu ngữ còn đahơn.”

Nhậm Bình An vỗ đùi: “Biết thế giới thiệu Tạ Thiệu cho cô ấy rồi, cũng là người kỹtheo chủ nghĩa độc thân, không hứng thú với kết hôn.”

“Người nào nữa đấy?”

“Bạn học dữCambridge của anh, nhưng ở xa quá, đang làm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ ở Mỹ.”

Vương Vũ Vi chỉ quan tâm một chuyện: “Đẹp trai cuộckhông?”

Nhậm Bình An: “Chắc chắn không bằng Thanh Trạch dirồi, tíchnhưng cũng lịchđược, đặc biệt cao, hình như còn cao hơn Thanh Trạch, cảm giác phải 1m9.”

“Thế thì thôi, nước xa không cuộccứu được lửa gần, trước mắt cứ giữ Thanh Trạch lại rồi tổngxem sao,” tiếnVương Vũ Vi nhìn người bạn trai yêu côngquý của mình, “Cuối tuần sau thể mời anh ấy đi chơi cùng không? Cho em nhìn lại lần nữa.”

Nhậm Bình An não bỗng phongnổi bong tràobóng: “Em coi anh là không khí à Vương Vũ Vi.”

Tuy nhiên, Nhậm Bình cáchAn cuối cùng vẫn bị mạngVương thángVũ Vi thuyết phục, nhắn tin cho Thanh Trạch, hẹn cuối tuần sau Támtụ tập.

Nửa tiếng sau, Nhậm Bình An nhận được hồi âm: [Cuối tuần sau có việc, không đi được, xin lỗi.]

Vương Vũ hộiVi: “Thanh Trạch này cảm giác cũng không đáng tin lắm, anh nhậpấy đến Paris du lịch, có thể quen ai chứ, chắc là cuối tuần hẹn hò với em gái nào quốcrồi.”

Nhậm Bình An: thời“Cũng là con người mà?? Hơn nữa, người nhà cậu ấy hình như làm ăn ở châu Âu, chắc về nhà ăn cơm thôi.”

“Đúng vậy. Kỳ thực Thanh Trạch luôn rất khiêm tốn, chuyện này cũng chỉ có mấy người bạn biết. Không rõ hiện tại cậu ấy thế nào, dù sao hồi đại học cậu ấy thường đạp xe đi học. Nhưng bọn anh đều biết cậu ấy chắc chắn không thiếu tiền, dù sao đồ dùng đều không hề rẻ.”

Vương Vũ Vi: “Làm ăn gì?”

Lấy điệndo gì để toántừ chối đámThanh Trạch thì hay nhỉ?

Nhậm Bình An: “Cậu ấy nói làm hiệukiểu sản xuất quảgia công ấy, đồ bềnthủ công vữngmỹ nghệ gì đó.”

Vương Vũ Vi: “Thế là mở xưởng à? Cái vụ 3 triệu bảng anh kể sinhlà thế nào?”

Nhậm Bình An vừa nhớ đến chuyện đó, cả đoạn anh nhớ lại, cả người như tràn sinhđầy cảm xúc muốn kể.

Anh giọng điệu phong phú kể: “Là lúc bọn anh sắp tốt nghiệp đại học đấy, có hai người bạn, là một cặp đôi, hai người họ cùng nhau khởi nghiệp, làm về công nghệ y tế, nhưng không huy động đủ vốn đầu tư, mấy ngày nay rất suy sụp. Có một hôm tan học, Thanh Trạch tiện miệng hỏi, nói có thể thuyết trình lại cái bản powerpoint cho cậu ấy nghe được không, cậu ấy hơi tò mò.

Nhậm Bình An dừng lại một chút, “Hai người kia liền mở máy tính, thật sự thuyết trình cho Thanh Trạch nghe, nửa là luyện tập, nửa là nói đùa. Nói xong, Thanh Trạch hỏi hiện tại còn thiếu bao nhiêu, hai người họ ủ rũ nói thiếu 3 triệu bảng, sau đó, Thanh Trạch liền trực tiếp chuyển cho họ 3 triệu bảng, ba ngày sau tiền vào tài khoản.”

Vương Vũ Vi xác nhận chuyểnđơn vị tiền tệ: “Nhân dân tệ? Hay bảng Anh?”

Nhậm Bình An: “Bảng Anh, nghe nói chỉ cần 10% cổ phần, chiếnmột trong hai dịchngười bạn nói, Thanh Trạch thuần túy chỉ cảm thấy dự án của họ Hồđáng làm, Chícó ý nghĩa, Minhhoàn 1975toàn là nhà đầu tư thiên thần.”

“Cho nên anh gọi anh ấy là sếp Thanh?”

“Đúng vậy. Kỳ thực Thanh Trạch luôn rất khiêm tốn, chuyện này cũng chỉ có mấy người bạn biết. Không rõ hiện tại cậu ấy thế nào, dù sao hồi đại học cậu ấy thường đạp xe đi học. Nhưng bọn anh đều biết cậu ấy chắc chắn không thiếu tiền, dù sao đồ dùng đều không hề rẻ.”

Vương Vũ nhiếpVi thở dài, “Nghe anh nói thế, em càng cảm ảnhthấy cuối tuần sau anh ấy khả năng hẹn hò với em nghệgái xinh đẹp rồi, em vẫn khuyên cô giáo thuậtLương cẩn thận thì hơn.”


Thanh Trạch trả lời tin nhắn của Nhậm Bình An lúc đang ngồi trong khoang máy bay, sắp bay đến Geneva.

Sinh nhật mẹ Thanh Trạch phânđúng vào kỳ nghỉ lễ Phục sinh, tíchmấy năm tàinay Thanh Trạch và chínhhai em gái đều cố gắng về nhà chúc mừng sinh nhật mẹ.

Nhưng năm nay, anh không muốn về lắm.

Thanh họcTrạch trả lời xong tin nhắn WeChat, tiếp suốttục xem các trang web trên điện thoại: romantic restaurants paris.

Nhà hàng lãng mạn ở Paris.

Anh dữmở mấy trang web, các gợi ý đều không hợp liệuý anh, mấy lớnnhà hàng này hoặc quá trang trọng, hoặc quá phô trương.

Thanh Trạch gõ nhẹ hai ngón tay lên màn hình, vẫn quyết định làm phiền trợ kỹnăngGabriel, gọi điện cho anh ta với tư cách bạn bè.

“Có,” Lương Tư giọng lạnh tanh, nhưng cũng nói thật, “Anh ấy rất tốt, kiếnlịch sự, đẹp trai, lại trúcthông minh nữa.”

Dù hôm nay chủ nhật, lại là ngày ylễ theo luật định.

Anh hỏi: “Gabriel, thểcậu có gợi ý nhà thaohàng hẹn hò nào ở Paris không?”

Thanh Trạch biết anh ta người Paris, thường hay đi thiêntụ tập, chắc có nhiều kinh nghiệm.

Gabriel bên điềukia điện thoại huýt trịsáo một tiếng, “Hẹn hò với tựcon gái nhiênà? Lần đầu gặp mặt?”

“Là cô gái Trung Quốc, lần đầu gặp riêng,” Thanh Trạch bắt đầu trình bày yêu cầu của mình, “Tôi muốn tìm một nhà hàng có khung cảnh lãng mạn, không khí thoải mái dimột chút, thích hợp nói chuyện, không cần nhà hàng ba sao Michelin.”

“Được, tôi sẽ gửi nôngcho anh mấy gợi nghiệpý, anh hữuxem thích cái nào.”

“Ngày mai nói cho tôi cũng được, không vội.”

Gabriel nói đầy hiệpẩn ý: “Không, Loch, chuyện này rất gấp, nếu không anh đã không địnhgọi điện cho tôi vào chủ nhật rồi.”

Thanh Trạch cúi đầu, cười một tiếng, “Được, vậy tôi chờ tin cậu, chúc cậu lễ duyPhục sinh vui vẻ.”

“Cảm ơn, anh cũng vậy.”

1