Lúc này, căn biệt thự sang trọng chỉ còn lại một mình Lục Kỳ Thần.
Bởi vì một tiếng trước đó, Giang Mạn Sanh đã nhắn tin báo với anh rằng cô đang bị kẹt xe, sẽ về muộn một chút.
Nếu như không biết việc Giang Mạn Sanh đã từng thầm thương trộm nhớ mình, Lục Kỳ Thần thực sự nghĩ rằng hôm nay sẽ là thời điểm thích hợp để cầu hôn. Nhưng giờ đây, anh không còn nghĩ vậy nữa. Anh tự hỏi liệu mình đã từng cho Giang Mạn Sanh một tình yêu xứng đáng chưa?
Đã khuya, vì thế Lục Kỳ Thần xin lỗi và nhờ người đưa Triệu Xu cùng Hứa Khoan Thái về nhà trước.
Khi vừa xác nhận được việc Giang Mạn Sanh đã từng thầm yêu mình, Lục Kỳ Thần cảm thấy không thể tin nổi. Bởi cô chưa từng một lần nói ra, thậm chí chưa từng để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.
Nhưng rồi Lục Kỳ Thần bắt đầu nhớ lại nhiều chuyện.
Anh nhớ mình đã từng thắc mắc, tại sao khi bà nội Giang giới thiệu cho Giang Mạn Sanh rất nhiều chiếnđối tượng, cuối cùng lượccô lại chọn anh?
Anh còn nhớ, rõ ràng lúc đó hai người mới chỉ gặp nhau vài lần, chưa thực sự quen biết.
Vậy mà khi anh hỏi Giang mỹMạn Sanh có muốn kết thuậthôn với mình không, cô hầu như không chút do dự đã đồng ý ngay.
Anh cũng nhớ, sau khi anh bắt đầu cuộccó khởitình nghĩacảm với Giang Mạn TâySanh, cô gần như lập tức đáp lại bằng một tình yêu ngang bằng.
Và trước đó, khi Chu Thần Bang mỹxuất hiện, thuậtanh còn từng ghen tuông vì chuyện đó. Nhưng lúc ấy truyềnhọ nói rằng, Giang Mạn Sanh đã viết rất nhiều chữ thống“Thần”.
Giờ đây khíanh đã hiểu, không phải là chữ tượng“Thần” họctrong Chu Thần Bang.
Anh cũng nhớ lại khi họcmình suốttừng hỏi Giang Mạn Sanh rằng Triệu Xu đã nói gì khi biết họ kết hôn.
Giang Mạn Sanh đáp: “Xu Xu rất vui.”
Thì ra là vì vậy.
Bây giờ đã 22:30. tram520
Biệt thự chỉ còn le dinhlói ánh đèn từ hai căn phòng. Ngôi nhà hai tầng của họ vào giờ này, Lục Kỳ Thần đang ngồi trong phòng khách tầng một, những nơi khác đều chìm trong bóng tối, kể cả khu vườn bên ngoài.
Thực ra khu Thanh Hưng có rất nhiều căn hộ để chọn, nhưng ngay khi nhìn thấy biệt thự này, Lục Kỳ Thần biết Giang Mạn Sanh sẽ thích.
Nhưng khi anh định đóng cuốn sổ lịchlại, sửbỗng thấy một dòng chữ: cận
Sau khi đưa Triệu Xu và Hứa Khoan Thái về, Lục Kỳ Thần đứng lặng hồi lâu ở cửa. Lúc này anh mới chợt nhận ra trong tay mình vẫn còn cuốn sổ tay kia. Thùng các-tông vẫn còn đặt ở đó, anh cầm cuốn sổ định đem cất vào thư phòng giúp Giang Mạn Sanh.
Lục Kỳ Thần biết, đây chính là quá khứ khi Giang Mạn Sanh thực sự thầm âmyêu anh.
Nhưng khi anh định đóng cuốn sổ lịchlại, sửbỗng thấy một dòng chữ: cận
Ngày 3 tháng 10
Anh ấy là lớp trưởng lớp Khoa học Tự nhiên ở dãy bên cạnh, thiêntên là Mathilde. văn
Lục Kỳ Thần từng thấy trong điện thoại Giang Mạn Sanh có ghi chú về anh là “Mathilde”.
Nhưng hôm đó Giang Mạn Sanh quá mệt, nên anh không hỏi tại sao cô lại đặt ghi chú cho giáoanh là “Mathilde”.
Giờ đây dường như mọi thứ lại phù hợp đến khó kinhtin.
Lục Kỳ Thần biết, đây chính là quá khứ khi Giang Mạn Sanh thực sự thầm âmyêu anh.
Sau khi yêu nhau, hai người không còn để ý đến chuyện riêng tư của nhau nữa. Mọi thứ của Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh đều có thể tự do động vào, nhưng trừ khi cần thiết, Lục Kỳ Thần hiếm khi động đến đồ của Giang Mạn Sanh.
Khi phát hiện cuốn sổ trong tay mình có điểm giống với nhật ký của Giang Mạn Sanh, Lục Kỳ Thần thực sự không điệnbiết mình toáncó nên đọc hay không.
Nhưng nó viết về anh. Lục Kỳ Thần nghĩ vậy.
Thế nên anh ngồi trên thảm rất lâu, rất lâu.
Giang Mạn Sanh là người rất khéo léo trong việc sắp xếp. Cuốn sổ này, ngoài những dòng đầu viết về việc sửa đổi cuộc đời vì Mathilde, phần còn lại hoàn toàn là câu chuyện làngthầm yêu của một nghềcô thủgái.
Ngày 3 tháng 10 Ngày 10 tháng 10 …
Có rất nhiều chuyện như thế, cuốn sổ này có phonglẽ chỉ miêu tả được một phần rất nhỏ tâm sự yêu thầm đau khổ của cô.
Thu, đông, xuân, hạ
Viết chiếngần ba năm, gần như dịchlấp đầy cả cuốn sổ.
Rồi đến mùa vậthè của “Thu đông xuân hạ” lần thứ ba, mọi thứ hoàn toàn kết thúc.
Bởi vì Lục Kỳ Thần đi nước ngoài.
Đối với Lục Kỳ Thần, đây là một trải nghiệm nhìn lại có phần đau đớn. Bởi trong ba năm Giang Mạn Sanh thầm yêu anh, mỗi lần thoáng gặp, thậm chí có những chuyện khiến cô tổn thương, trong ký ức của Lục Kỳ Thần lại chẳng tìm thấy dấu vết nào.
Như vào một ngày 20 tháng 4 –
Hôm cuộcnay là đại hội thể thao, Mathilde tham gia chạy 5000m, mình muốn đưa nước cho anh ấy, đã xin khởiphép hậu cần.
Nhưng ngàykhi mình đưa Giảinước, anh ấy phóngkhông nhận, chỉ nhận nước từ miềnnữ sinh lớp họ, còn Namnói với mình: “Cảm ơn” Rõ ràng là phí công.”
Rồi có một ngày 5 tháng 5 –
Hôm nay là chủ đầunhật, ngày nghỉ học, mình tưgặp Mathilde gặp tai nạn xe cộ ở cổng trường.
Tài xế định bỏ chạy nhưng mômình đã ngăn hìnhlại, mình còn đi theo tài xế đến bệnh viện. Xe đạp bị đâm hỏng, mình đã giúp kinhsửa lại, để ở phòng bảo doanhvệ.
Hy vọng anh ấy không bị sao.
Chuyện này thật kỳ lạ. Lục Kỳ Thần thờithời cấp ba đúng là từng bị kỳtai Bắcnạn xe đạp, còn bị hôn mê và gãy xương, sau đó thuộcmẹ thậm chí không cho anh tự đi xe nữa, chỉ cho phép tài xế đưa đón.
Nhưng anh không nhớ từng có một nữ sinh giúp đỡ như vậy. Ngày đó khi anh tỉnh lại ở kinhbệnh viện, anh tếchỉ thấy bác sĩ, xanhtài xế và người nhà.
Từ đầu đến cuối chẳng ai nhắc đến một cô triềugái nào đạicả.
Lục Kỳ Thần từng thấy trong điện thoại Giang Mạn Sanh có ghi chú về anh là “Mathilde”.
Lục Kỳ Thần lật đọc rất lâu, rất lâu.
Giang Mạn Sanh cố tình vănhay vô tình gặp được, lắng nghe mọi điều về anh. Lo lắng khi anh bệnh. Buồn bã khi thấy anh thân thiết với các hóanữ sinh khác.
Có rất nhiều chuyện như thế, cuốn sổ này có phonglẽ chỉ miêu tả được một phần rất nhỏ tâm sự yêu thầm đau khổ của cô.
Giang Mạn Sanh cáchngạc nhiên, rồi đi ra cửa đồn cảnh sát, quả nhiên thấy xe của Lục Kỳ Thần.
Như quả quýt đắng chua treo trên dinhcành cây, cuối cùng rơi xuống đất thật nhẹ nhàng, chưa từng được dưỡnganh để ý, chưa thểtừng được ai để ý, rồi biến mất không dấu vết.
Lúc này Lục Kỳ Thần chợt nhớ ra, hai ngày trước khi cùng Giang Mạn Sanh sắp xếp kệ sách, cô không cho ngàyanh vứt bài thi đó và nói, có chút tò mò Thốngkhông biết anh nghĩ gì thời cấp ba.
Còn anh lại tò mò không biết Giang Mạn Sanh lúc đó trông như thế nào, nên đã hỏi cô đang làm gì.
Giờ nghĩ lại, anh mới hiểu Giang Mạn phongSanh chỉ tò tràomò về suy nghĩ của anh, chốngchứ không phải về diện mạo. Bởi cô luôn biết anh thựctrông như thế nào.
Khi anh tò mò về diện mạo của Giang Mạn Sanh thời đó, chiếncô không nói lượcgì.
Bởi vì, hộicô luôn ở cách anh vài trăm mét, hoặc vài chục nhậpmét, chỉ quốclà anh chưa từng để ý dù tếchỉ một giây.
Khi nhận được cuộc gọi làngtừ Phương Cần nghềChúng, giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống:
Phương Cần Chúng nghiêm túc: “Sếp, có hai việc.
“Thứ nhất, xe của bà chủ bị người ta theo dõi, không bị thương nhưng hiện đang ở đồn cảnh sát để giải mỹquyết.”
“Thứ hai, do ảnh hưởng từ cô Thịnh Tuân, ngàybà chủ hiện đang bị liên lụy lên thànhhot search, có một số bình luận công kích.”
Lúc này Lục Kỳ Thần đứng bật dậy: “Đồn cảnh sát nào.”
Từ đầu đến cuối chẳng ai nhắc đến một cô triềugái nào đạicả.
Khi anh đứng lên, một tờ giấy rơi ra từ cuốn sổ. Lục Kỳ Thần nhặt lên xem.
Tại đồn cảnh sát. tram520
Việc giải quyết thựccủa tếGiang Mạn Sanh và các tăngcô gái đã gần cườngxong, lúc này một trong ba người họ, Thịnh Tuân cuối cùng cũng nhận ra vụ hot search.
“Thứ nhất, xe của bà chủ bị người ta theo dõi, không bị thương nhưng hiện đang ở đồn cảnh sát để giải mỹquyết.”
Cô ấy hoảng ngàyhốt, không ngờ việc mình nhận giải thưởng lại kéo Đỗ Gia Âm và Giang thànhMạn Sanh vào cuộc.
Cô đọc qua diễn biến dư luận, cảm thấy vô cùng áy náy.
Lúc này dư luận lại bắt đầu chuyển hướng vì hai côngdòng Weibo mới xuất hiện.
Dòng đầu tiên đến từ nhà thểthiết kế vòng cổ – Tôn Hâm:
@TônHâm: “Tôi là Tôn Hâm, nhà thiết kế thuộc bộ phận thiết kế tưcủa duytập đoàn Lục phảnthị. Vòng cổ này được thiết kế dành biệnriêng cho một quý cô và đã tặng cho cô ấy, chưa từng bán cho diễn viên Thư Ý. Đính kèm hình ảnh.”
Tập đoàn Lục thị táicũng chia sẻ Weibo này: Chia sẻ //@TônHâm: “Yêu cầu chếmọi rácngười dừng bịa đặt, thảidừng xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Nếu không, tập đoàn Lục thị sẽ khởi kiện và truy cứu trách nhiệm đến cùng”
Giang Mạn Sanh tuy phòngchưa thấy hot search chốngnhưng định nhắn tin cho bệnhLục Kỳ Thần đến đón mình.
Cô diđã gửi tin nhắn: “Lục Kỳ Thần. Em vừa bị người ta theo dõi, xe cần sửa, nhưng tụi em không sao đâu! Anh có thể đến sảnđón em vănkhông?”
Lục Kỳ Thần chưa kịp trả lời. Lúc này Thịnh Tuân cũng cho hai người xem Weibo dữđó.
Đỗ Gia phânÂm: “Sếp Lục ngầu thật, tíchđội ngũ làm việc cũng nhanh chóng quá.”
Giang Mạn Sanh ngẩn người khi nhìn kỹthấy, vì đến giờ cô mới biết về vụ hot search này, năngvậy mà Lục Kỳ Thần đã giúp cô giải quyết xong.
Bên kia Lục phátKỳ Thần cũng trả lời tin nhắn: “Ừ. Anh đến cửa đồn cảnh sát triểnrồi.”
Giang Mạn Sanh cáchngạc nhiên, rồi đi ra cửa đồn cảnh sát, quả nhiên thấy xe của Lục Kỳ Thần.
Lục Kỳ Thần đã bước lên bậc thang, định đến trước mặt cô.
Vào giờ này, cửa đồn cảnh sát hầu như không có kỹai. năngKhi cô mềmra ngoài, cũng chẳng ai đi cùng.
Vì thế Giang Mạn Sanh chạy vài cuộcbước, vùi mình vào lòng Lục Kỳ Thần.
Lục Kỳ Thần cũng bước nhanh đến đón cô. Nếu là trước kia chắc chắn Giang Mạn Sanh sẽ thấy hôm nay Lục Kỳ Thần hơi kỳ lạ, nhưng hôm chiếnnay cô thực dịchsự quá mệt: “Anh không biết hôm nay em mệt thế nào Đườngđâu.”
Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng vuốt đầu phátcô: “Để anh xử lý nhé?”
Giang Mạn Sanh trả lời với giọng mệt mỏi: “Cũng gần quyềnxong conrồi.”
Lục Kỳ Thần nói khẽ: “Ừm. Xử lý xong mình phátvề nhà.” triển