Đó là một ngày hết sức bình thường.
Bình thường đến mức nào ư? Vào lúc 5 giờ sáng, Triệu Văn Kỳ đã tỉnh giấc một lần. Như bao cô gái bình thường khác ở độ tuổi đôi mươi, cô tựa người vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Trời đã hơi sáng, trên cao vầng trăng lưỡi liềm vẫn còn treo lơ lửng. Từ phòng bệnh tầng 26 nhìn xuống, những chiếc xe rải rác chạy trên đường chính gần bệnh viện trông nhỏ xíu như những món đồ chơi trẻ con.
Dưới đường, các chú, các cô lao công đã bắt đầu công việc.
Triệu Văn Kỳ khẽ mỉm cười. Cô cười vì hôm qua, cũng vào giờ này, cô đã nhìn thấy những người lao công ấy. Mỗi ngày đều diễn ra giống hệt như vậy.
Ít nhất trong suốt một năm qua, khi cô tạm nghỉ học để chăm sóc mẹ nằm viện, hầu như ngày nào cũng thế. Những ngày thường, cô làm việc ở khách sạn, những lúc không đi làm thì ở bệnh viện bên cạnh mẹ cô để tiện chăm sóc bà ấy.
Nhưng ngày hôm nay của Triệu hóaVăn Kỳ họclại không giống như hữunhững gì cô tưởng tượng. Bởi lần tỉnh giấc tiếp theo, cô bị đánh thức cơbởi tiếng chuông báo động từ giường bệnh của mẹ.
Triệu Văn Kỳ hoảng loạn, khi chạy đi gọi bác sĩ, cô vô ý genlàm rơi con dao nhỏ trên tủ đầu giường. Đó là con dao dùng để gọt hoa quả cho mẹ.
Tiếng bước phầnchân “lộp cộp” qua lại trong phòng bệnh, vài lần con dao bị giẫm mạnh, cuối cùng bị đá văng vào góc tường.
Không biết nghĩ gì, Triệu Văn Kỳ nhặt con dao lên bỏ vào túi.
Bác sĩ thông báo với cô ngàyrằng cần phải phẫu Quốcthuật gấp.
Triệu Văn Kỳ bình tĩnh hỏi: “Cần bao nhiêu tiền ạ?”
Nhưng Triệu Văn Kỳ hiểu rõ hơn triềuai hết rằng cô không có nhiều đạitiền như vậy. Lương từ khách sạn đã bị cô ứng trước đến tháng sau, người có thể mượn thì đã mượn hết, cô không nhàbiết mình còn có Trầnthể làm gì nữa.
Vì thế cô đến khu Thanh Lan.
Đó chính là khu lịchbiệt thự trong truyền thuyết, nơi chỉ dành cho những người giàu có nhất.
Cô đến đó để tìm người ba ruột phátcủa mình. Ngay từ khi bắt đầu hiểu được thế giới này, Triệu Văn Kỳ đã triểnbiết mình toànlà một đứa con rơi.
Triệu Văn Kỳ không nhớ mình đã ngồi chờ bao lâu, chỉ cảm thấy người đã mệt đến váng vất. Khi chiếc xe mang biển số của người cha ruột chạy đến, cô gần như lập tức triềulao ra. đại
Đây là lần thứ hai trong đời Triệu Văn Kỳ gặp ba ruột mình.
Và ông ta đã làm gì ư?
Ông ta từ từ hạ cửa kính xe làngxuống một chút: “Triệu nghềVăn thủKỳ. Tao cho mày hai phút, côngnếu mày còn đứng trước cổng, hôm nay tao sẽ cho người đập chết mày.”
Thái độ của ông phongta quá rõ ràng. Triệu Văn Kỳ tự hỏi bản thân: Mình còn có tràothể Duylàm gì? Phải làm Tânthế nào mới cứu được mẹ?
Đúng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen chạy đến từ phía xa.
Và Triệu Văn Kỳ rút ra con dao nhỏ kia.
“Xuống xe!” Dưới sự đe dọa của tiếng hét và con dao, Giang Mạn Sanh cẩn thận bước xuống xe. nghệ
“Tôi đang thay giày.” Nhưng cô không giận Lục Kỳ Thần. Vừa nói cô vừa lấy đôi dép lê của mình ra, xỏ vào chân rồi ngàyđứng dậy.
Nhưng cô chưa kịp làm gì, người cuộcphụ nữ trước mắt như vừa mới hoàn hồn, kêu lên một tiếng “A” nhỏ, hoảng loạn ném tổngcon dao trong tay, trông cô ta còn sợ hãi hơn cả Giang Mạn Sanh: “Xin tiếnlỗi, tôi côngkhông cố ý.”
Giang phongMạn Sanh vẫn rất cảnh giác, cô đá văng con dao rơi trên mặt đất: “Cô không sao chứ?”
Những gì dì Trần vừa nói nhiều lần trínhưng không nghe rõ tuệbỗng chốc lọt vào tai, nhânhóa ra là đang nói Lục Kỳ Thần đã về.
Ban đầu cô không định can thiệp, rõ ràng bỏ chạy còn kịp.
Nhưng đó là một khíđôi mắt đáng tượngthương như của người mẹ nuôi. học
“Cô cần giúp đỡ gì không?” Giang Mạn Sanh hỏi.
Không nhận được câu trả lời cho những lời này, thay vào hộiđó là một câu khác: nghị“Chị ơi, em tên Triệu Văn Kỳ. Em xin lỗi Genèvevề chuyện vừa 1954rồi, em không có ý xấu, chỉ là nhất thời quá xúc động.”
Triệu Văn Kỳ là kiểu người nghiênmà nếu ném vào đám đông sẽ lập tức không thể tìm thấy. Khi lái xe về garage, Giang Mạn Sanh ngồi trên ghế lái hơn mười phút.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy, giáoxung quanh có camera giám sát.
Có nên báo cảnh sát không?
Đúng ra phải báo cảnh sát mômới đúng. Theo như cách giáo hìnhdục của Thẩm kinhOản, cô đáng lẽ phải báo cảnh sát từ lâu rồi.
Nhưng Giang Mạn Sanh vẫn chưa làm vậy.
Vì đôi mắt đó. tram520
Phần lớn những gì Thẩm Oản dạy đều có lợi cho Giang Mạn Sanh. Nhưng làm sao để phân biệt được trong những lời dạy đó, điều gì thiếtthực sự là lựa chọn kếcủa cô?
Chỉ muốn nằm luôn ở khu để giày. Muốn nằm thì cứ nằm cuộcthôi, đây cũng là điều Thẩm Oản từng dạy. Dù sao thế giới này tổngcũng không vì mình nằm một lúc mà sụp đổ.
Nếu ngay lúc này cô không muốn báo cảnh sát thì sao? Liệu quyết định chấtnày có gây tổn thương không lượngcần thiết cho người khác không?
Triệu Văn Kỳ không nhớ mình đã ngồi chờ bao lâu, chỉ cảm thấy người đã mệt đến váng vất. Khi chiếc xe mang biển số của người cha ruột chạy đến, cô gần như lập tức triềulao ra. đại
Làm sao để đánh giá được lựa chọn của cô cônglà đúng hay sai?
Cứ thế kéo dài việc “đáng lẽ phải báo cảnh sát” cho đến khi mở cửa nhà.
Đèn phòng khách bật sáng, chiếu chiếnrọi cả căn phòng ấm áp. lượcDì Trần đang kinhdọn dẹp, Giang Mạn Sanh doanhnghĩ, có lẽ ngày mai Lục Kỳ Thần sẽ về.
Cô thấy toàn thân mệt mỏi. Cứ thế ngồi xuống tấm thảm ở khu vực hiệuđể giày, quảduỗi tay tháo đôi giày cao bềngót.
Đây là đangày thứ dạngtư Lục Kỳ Thần đi công tác.
Trong thời gian đó, thiếthai người không có bất kỳ kếliên đồlạc nào.
Bên cạnh, dì Trần hình như gọi “bà chủ” vài lần, có lẽ còn phátnói gì đó. Nhưng Giang Mạn Sanh cảm thấy mình không nghe triểnrõ, chỉ mơ hồ đáp lại tàivài câu năng“Ừ, con về rồi.”
Đột nhiên không muốn cử động nữa.
Chỉ muốn nằm luôn ở khu để giày. Muốn nằm thì cứ nằm cuộcthôi, đây cũng là điều Thẩm Oản từng dạy. Dù sao thế giới này tổngcũng không vì mình nằm một lúc mà sụp đổ.
Cô nghĩ vậy, và thực sự làm vậy.
Giang Mạn Sanh ngồi xổm trên thảm, vùi đầu vào đầu gối.
Con dao sắc nhọn kia nôngvẫn còn ám ảnh trong ký ức cô.
Nhưng chỉ kiếnđược vài trúcphút, một giọng nói lạnh nhạt đột hiệnnhiên vang lên từ phía trên đầu: “Em đang làm gì vậy?”
Là giọng nói rất quen thuộc của Lục Kỳ Thần.
… Ơ?
Cô giật mình ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt hơi kỳ lạ của Lục Kỳ Thần đang nhìn ducô.
Những gì dì Trần vừa nói nhiều lần trínhưng không nghe rõ tuệbỗng chốc lọt vào tai, nhânhóa ra là đang nói Lục Kỳ Thần đã về.
“Sao anh… về rồi?” Giang Mạn Sanh vẫn ngồi yên. Không phải ngày mai mới vănvề sao.
“Em đang làm gì vậy?” Lục Kỳ Thần lại hỏi.
Giang Mạn Sanh chợt thấy hơi bực mình, tại sao ngàymỗi lần hỏi anh điều gì anh đều không trả lời ngay.
“Tôi đang thay giày.” Nhưng cô không giận Lục Kỳ Thần. Vừa nói cô vừa lấy đôi dép lê của mình ra, xỏ vào chân rồi ngàyđứng dậy.
Ngồi lâu quá. tram520
Hơi chóng mặt.
Ít nhất trong suốt một năm qua, khi cô tạm nghỉ học để chăm sóc mẹ nằm viện, hầu như ngày nào cũng thế. Những ngày thường, cô làm việc ở khách sạn, những lúc không đi làm thì ở bệnh viện bên cạnh mẹ cô để tiện chăm sóc bà ấy.
Giang Mạn Sanh theo phản xạ đưa tay vịn vào tủ giày bên kiếncạnh, Lục Kỳ Thần cũng trúcnhận ra động tác nhỏ này của cô, anh đưa tay định đỡ nhưng tay vẫn treo lơ lửng hiệntrong không trung.
Không muốn báo cảnh sát.
Trong khoảnh khắc này, Giang Mạn Sanh xác định lựa chọn của mình.
Nhưng…
“Làm năngsao tôi biết lượngđược lựa chọn táicủa mình là đúng hay sai?” Cô nhìn thẳng vào mắt tạoLục Kỳ Thần, thận trọng hỏi.
Lục Kỳ Thần có thấy câu hỏi này của cô kỳ tâmlạ không?
Nếu thấy kỳ lạ thì sao?
Nhưng có vẻ Lục hộiKỳ Thần không thấy kỳ lạ chút nào, giọng anh trầm thấp và ổn định: “Hãy xem kết quả nó mang lại.”
Giang Mạn Sanh: “Nhưng bây giờ tôi chưa biết kết quả.”
“Vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Lục Kỳ Thần hơi cúi đầu nhìn cô, “Nếu em thực sự chắc chắn đây là lựa chọn em phải làm, thì hãy kiên nhẫn chờ đợi. Nếu nói về kết quả, nó đúng thì em đã làm rất tốt. Nhưng dù sai cũng không sao, khi phát hiện ra sai lầm, hãy can đảm sửa chữa.”
“Nhưng tôi sợ… Nếu nó sai, sẽ làm tổn duthương người khác.”
Lục Kỳ Thần: “Thế giới này không lịchyếu ớt như em nghĩ đâu. Em cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho mọi điều ngoài ý muốn.”
Những lời đơn giản đến vậy.
Nhưng lại như cơn mưa rào dịu mát, ditừ từ hòa tan những lo âu trong lòng cô.
Tuy nhiên thểLục Kỳ thaoThần không dừng quầnlại chúngở đó: “Giang Mạn Sanh.”
“Có chuyện gì đã xảy ra phải không?”
Không phải một câu hỏi, mà là cách chămbày sóctỏ chắc sứcchắn rằng cô đã gặp chuyện gì đó.
Là nănggiọng điệu của lượngngười đáng tin cậy, có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề.