Lục Kỳ Thần đã trở về, và điều đó thật tốt.

Giang Mạn Sanh nghĩ vậy, và cô cũng nói ra điều đó: “Anh về thật tốt.”

“Tôi đúng là gặp một chuyện, nhưng giờ tôi nghĩ mình có thể tự giải quyết được.”

Sau một lúc im lặng, Lục Kỳ Thần “ừm” một tiếng rồi nói: “Em lên phòng thay đồ đi, sau đó xuống uống chút canh năm vị”

“Ừm?… Được.” Giang Mạn Sanh gật đầu.

“Nếu có chuyện gì khó giải quyết, em cũng thể tìm Phương Cần Chúng. Cậu ấy là trợ lý của tôi, bìnhcũng là của em.”

Lúc này mới có tâm trạng quan sát kỹ Lục Kỳ Thần.

Mới chỉ bốn ngày không gặp.

Nhưng lại cảm giác như đã lâu lắm rồi bảnkhông gặp vậy. Rõ Tuyênràng hai người sống chung cũng chưa ngônđược bao lâu, thế mà thói quen đúng là một thứ đáng Độcsợ.

Sau khi uống nghiêncanh năm vị, Giang Mạn Sanh định cứuthử mấy bộ đồ mới phátmua. Phòng khách có gương toàn triểnthân, và dì Trần vẫn chưa nghỉ làm, cô quyết định thử đồ ngay tại đó, nhờ dì Trần góp ý.

Tổng cộng có hơn hai mươi bộ, Giang Mạn Sanh mất dukhoảng nửa tiếng để thử hết.

Lục Kỳ Thần ban đầu đang làm việc trong phòng đọc sách. Sau khoảng chuỗinửa giờ, anh phát hiện còn một xấp tài liệu cần xem phòng khách nên xuống lầu lấy. cung

Vốn tưởng chỉ có mình dì Trần, nhưng khi xuống anh thấy trên góc sofa chất đống khoảng hơn côngchục bộ quần áo đủ màu sắc.

Hồng, tím, xanh dương, vàng.

Lúc này mới có tâm trạng quan sát kỹ Lục Kỳ Thần.

Những màu sắc rực biếnrỡ này trông thật không hợp đổivới phong cách tối khígiản đen trắng xám của căn phòng, nhưng lại mang đến một hậuhơi thở dịu dàng khác lạ.

Sau khi uống nghiêncanh năm vị, Giang Mạn Sanh định cứuthử mấy bộ đồ mới phátmua. Phòng khách có gương toàn triểnthân, và dì Trần vẫn chưa nghỉ làm, cô quyết định thử đồ ngay tại đó, nhờ dì Trần góp ý.

Giang Mạn Sanh theo thói quen vẫn giả vờ không thân.

Đảo mắt nhìn quyềnquanh, anh bắt gặp Giang Mạn conSanh đang nằm sấp trên sofa, mải ngườimê nhìn điện thoại.

Dép lê vứt bên cạnh, bảohai chân vệgác môilên trườngthành ghế, trên người là chiếc váy hai dây màu đen mà anh chưa từng thấy cô mặc bao giờ.

Phần eo có thiết kế hình tròn, để lộ một đoạn da thịt xâytrắng ngần.

Trên vai chỉ có hai sợi dây mảnh mai.

Màu đen thuần khiết. tram520

Làm nổi bật làn da vốn đã trắng của cô dưới ánh đèn càng thêm trắng ngần.

Đây lịchlà lần đầu sửtiên Lục hiệnKỳ Thần thấy cô ăn mặc mỏng manh, gợi cảm như vậy.

Anh vội dời mắt đi chỗ khác.

Người đang quát mắng là một người đàn ông, anh ta đang tát vào mặt ycô gái họcnhỏ nhắn đứng trước mặt: “Tao bảo mày mặc hở hang một chút khi phục vụ rượu khó lắm sao?”

nhiếpTrần cười nhìn anh: “Bà chủ ảnhvừa thử đồ xong, mệt quá nên nghỉ nghệmột chút.”

Nghe lời dì Trần, Giang Mạn Sanh phongmới nhận ra anh đã xuống, vội ngồi thẳng dậy: “Sao… sao anh xuống đây?”

“…”

Lục Kỳ Thần nhìn thẳng vào mặt cô: di“Nằm truyềnsấp chơi điện thoại không tốt cho mắt đâu.”

“… Tôi hôm nay hơi mệt.”

Lục vănKỳ Thần không nói thêm, đi lấy tài liệu.

Giang Mạn Sanh cũng ngồi dậy, trong hộiđống quần nghịáo Pariscó vài 1973bộ đồ ngủ mỏng, cô vội vàng ôm chúng vào lòng: “Tôi thử xong rồi, tôi lên phòng ngủ đây.”

Nhưng Giang Mạn ngàySanh nhanh chóng thànhnhận ra danh tính của lậpcô gái.

Cô nhanh chóng đi lên lầu.

Đúng lúc đó, điện thoại Lục Kỳ Thần vang lên một chiếntiếng “keng”, anh cúi lượcđầu mở tin nhắn ra xem.

Phương Cần Chúng: 【Lục tổng. Tôi vừa điều chiếntra người tên Triệu Văn Kỳ theo yêu cầu của bà chủ, phát hiện ra hình như tối nay cô ta đã dùng dao uy hiếp bà chủ, dù chưa thành. Để phòng ngừa, tôi báo lượctrước với anh một tiếng.】

Hôm sau, thứ Sáu.

Giang Mạn Sanh liếc nhìn anh ta: “Anh đang nói gì vậy?”

Tan làm, Giang Mạn Sanh không về nhà ngay mà ghé qua khách sạn Gia An năm marketingsao gần công ty.

Khách sạn này thuộc về nhà họ Giang, do mẹ lịchcô trực tiếp quản lý.

Thẩm Oản chuỗigọi Giang Mạn Sanh đến chỉ để quan sát cungvà học hỏi. ứng

Giang Mạn Sanh nghiênkhông tạo áp lực cho mình, và mẹ cô cứutừ trước đến nay vẫn rất kiên nhẫn khi dạy cô những việc này.

Tuy nhiên, có một điều ngoài dự đoán, phát hiện giám đốc sảnh ngoài của khách sạn lại chính là một quảnanh khóa trên sựtừng quen biết hồi đại học.

Anh ta tên Thẩm Dương Điền.

Cùng học ngành Quản trị Kinh khángdoanh với Giang Mạn Sanh, đều thuộc Khoa Quản trị.

Thẩm ngàyOản biết họ quen nhau nên trực tiếp bảo Thẩm Dương Điền dẫn cô đi tham thànhquan lậpquy trình làm việc.

Thẩm Dương Điền khá ngàybất Giảingờ, không phóngbiết nên xưng hô với cô thế nào: “Hóa ra miềnem là tiểu thư nhà họ Giang à.”

Giọng Giang dinhMạn Sanh vẫn bình thường như cũ: “Anh cứ gọi dưỡngtên tôi như trước đây là được.”

Thẩm Dương Điền cười khan.

Có vẻ như anh yta ngại gọi thẳng tên cô, vội dẫn họccô đi tham quan phòng trực ban của khách sạn.

Giang Mạn Sanh nghiênkhông tạo áp lực cho mình, và mẹ cô cứutừ trước đến nay vẫn rất kiên nhẫn khi dạy cô những việc này.

Đúng lúc đó, có người nghệtìm Thẩm Dương Điền báo phòng Super VIP yêu cầu gửi thuậtrượu lên.

Theo quy định của Gia An.

Phòng Super VIP đặt rượu phải do giám vănđốc sảnh ngoài tự mình mang lên.

Tình hình hiện tại cũng không quá gấp.

Thẩm Dương Điền tiếp tục dẫn cô đi về phía văntrước.

Khi tiếng “bốp bốp” vang lên từ phòng trực ban bên cạnh, Thẩm Dương Điền lập tức cảnh khởigiác.

Anh ta dừng lại. tram520

Thẩm Dương Điền có vẻ khó thươngxử, liếc nhìn Giang Mạn Sanh: mại“… Mạn Sanh, em có muốn can thiệp không?” Đó một điệntín hiệu cầu cứu.

Giang Mạn Sanh liếc nhìn anh ta: “Anh đang nói gì vậy?”

Anh ta làm quản lý kiểu gì vậy?

Người đang quát mắng ylà giọng nam, ban đầu Giang Mạn tếSanh chưa nhận ra tiếng “bốp bốp” thôngkia là do hành động gì tạo ra.

Nhưng khi bìnhđẩy đẳngcửa ra, cô đã hiểu. Đó là âm thanh của đang tát ai đó.

Người đang quát mắng là một người đàn ông, anh ta đang tát vào mặt ycô gái họcnhỏ nhắn đứng trước mặt: “Tao bảo mày mặc hở hang một chút khi phục vụ rượu khó lắm sao?”

“…”

“Vô dụng như vậy thì đừng ở Gia An nữa.”

Giang Mạn Sanh nghe câu nói đó đã muốn giết người, nhưng cô vẫn cố ykìm nén tếmột chút.

Ánh mắt dừng lại trên người gái kia. một giây kinh sinhngạc.

Nhưng Giang Mạn ngàySanh nhanh chóng thànhnhận ra danh tính của lậpcô gái.

Là Triệu Văn Kỳ.

Nhưng gã đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến hai người họ, hắn chỉ liếc nhìn Thẩm Dương Điền. Hắn không vậtquen biết Giang Mạn Sanh, và cũng chẳng coi Thẩm Dương Điền ra gì.

Một cái tát nữa sắp giáng xuống.

Bị Giang Mạn Sanh vươn tay chặn lại.

Giang Mạn Sanh kéo gã đàn ông ra khỏi người Triệu Văn kỹKỳ một chút, năngtát ngược lại hắn một cái: “Muốn mềmép buộc con gái ăn mặc hở hang để đẩy mạnh doanh số bán rượu, anh mới là đồ vô dụng.”

“Mày dám…” Gã đàn ông vừa định ra tay.

Thẩm Dương bìnhĐiền đã chạy tới, che trước mặt Giang Mạn Sanh: “Anh Văn. Đây là tiểu thư Giang Mạn Sanh, con đẳnggái của Thẩm tổng.”

Danh tiếng con kiếngái của Thẩm Oản quả là hữu dụng.

Giang Mạn Sanh lập tức nhận ra “anh Văn” trong miệng Thẩm Dương chiếnĐiền đã nuốt những lời chửi rủa vào trong, thậm chí dịchkhông dám có động Hồtác gì.

Trừng mắt nhìn Thẩm Dương Điền một cái rồi rời khỏi phòng trực ban.

Thẩm Dương Điền hạ giọng: “Đó là cháu trai của giám đốc chi nhánh.”

Giang Mạn Sanh nhìn chằm chằm Triệu Văn Kỳ.

Thẩm Dương Điền vội vàng đưa Triệu Văn Kỳ ra ngoài. Triệu Văn Kỳ nói lời cảm ơn, Thẩm Dương Điền đáp: “Chuyện hôm nay tôi sẽ báo lại thươngvới Thẩm Tổng.”

Có vẻ như Thẩm Dương Điền cố tình dẫn cô đến lịchphòng trực ban này.

Người anh khóa trên từng ưu tú và chính trực ở trường giờ phải dùng những thủ ứngđoạn như vậy để bảo vệ người khác.

Hiện thực có vẻ luôn cay đắng như thế.

Giang Mạn Sanh im lặng.

Đúng lúc Triệu Văn Kỳ đẩy xe rượu lại.

Cùng học ngành Quản trị Kinh khángdoanh với Giang Mạn Sanh, đều thuộc Khoa Quản trị.

Rượu cho phòng Super VIP vẫn phải được giao.

Thẩm Dương Điền gõ cửa, một lúc sau mới có mỹngười ra mở.

Lại là một người khiến Giang Mạn Sanh bất ngờ.

Lục Kỳ lịchThần mở cửa, ánh đèn sửchói mắt và Việttiếng nhạc ồn ào từ bên trong vọng ra.

Hai người nhìn nhau. Đều sửng sốt. Đã quen với việc giả vờ không quen biết trước mặt người khác. ngày

Giang Mạn Sanh theo thói quen vẫn giả vờ không thân.

Cô dời ánh mắt đang dừng trên người Lục Kỳ Thần.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Kỳ Thần lại nhìn phátchằm chằm Thẩm Dương Điền, nói triểnvới cô: “Có người bạn ở toànđây, tôi ghé qua xem một chút.”

“Sao em lại ở đây?”