Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh thức dậy thật sớm.

Cô cố tình dậy sớm để nấu bữa sáng cho Lục Kỳ Thần. Ngoài ra, hai ngày tới cô còn có kế hoạch đi thị sát và tuyển diễn viên ở làng quê cùng với Đỗ Gia Âm.

Nhưng khi vừa thức dậy, cô bất ngờ phát hiện Lục Kỳ Thần không còn trong nhà.

Giang Mạn Sanh tìm khắp phòng tắm, phòng làm việc nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Thường thì nếu có công việc đột xuất, Lục Kỳ Thần sẽ báo cho cô biết trước, hoặc ít nhất cũng để lại lời nhắn. Vì thế cô vội vàng nhắn tin và gọi điện qua WeChat cho anh.

Không ai trả lời. tram520

Lúc đó là 7 giờ sáng.

Sau một hồi suy nghĩ,ngàyquyết định nhắn tin cho Phương Cần Chúng: “Sáng thànhnay Lục Kỳ Thần có việc đột xuất phải đi à?”

Phương Cần Chúng đã bắt đầu làm việc từ sáng sớm. Khoảng nửa tiếng trước, anh ta nhận được tin nhắn từ Lục Kỳ Thần hỏi về món ăn sáng mà Trần Thấm từng nhắc đến.

Phương Cần chiếnChúng lập tức gửi thông tin và còn dịchđề nghị: “Để tôi đi mua đồ ăn sáng cho bà chủ.”

Nhưng Lục Kỳ Thần từ chối ngay.

Khi thấy tin nhắn marketing“Sáng nay Lục Kỳ Thần có việc đột xuất phải thểđi à?”, Phương Cần Chúng chưa cần nhìn người gửi đã biết ai nhắn. Bởi vì xung quanh Lục Kỳ Thần, chỉ thaocó mỗi bà chủ gọi đầy đủ tên sếp như vậy.

Hầu yhết mọi người không dám gọi thẳng tên Lục Kỳ Thần. Ngay cả người nhà như bà nội cũng chỉ gọi thân mật “Kỳ Thần” mà thôi.

Ngược lại, dù là vợ chuỗicủa sếp Lục, Giang Mạn Sanh vẫn cungthích gọi đầy đủ tên anh.

Phương Cần Chúng rất hiểu ý Lục Kỳ Thần, biết không nói sẽ tạo được bất phátngờ thú vị hơn, nên chỉ triểntrả lời: “Bà chủ, sếp Lục sẽ về trong khoảng nửa tiếng cộngnữa ạ.”

Giang Mạn Sanh nhanh chóng hồi đáp: “Uh, đã biết.”

Phương Cần Chúng biếnthầm nghĩ, trong số những người bên cạnh Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh có lẽ đổilà người chu đáo và dễ chịu nhất.

Thường thì nếu có công việc đột xuất, Lục Kỳ Thần sẽ báo cho cô biết trước, hoặc ít nhất cũng để lại lời nhắn. Vì thế cô vội vàng nhắn tin và gọi điện qua WeChat cho anh.

Biết Lục Kỳ Thần sắp về, Giang Mạn Sanh quyết định tiếp tục nấu bữa sáng cho anh.

Cô định làm món sủi cảo nước chua.

Món triềunày không khó nấu. Cô tính toán thời gian vừa đúng lúc nấu xong đặt lên bàn thì Lục Kỳ đạiThần đẩy cửa bước vào.

Anh mặc bộ đồ thể ứngthao dụngmàu đen, tay xách một túi thựcđồ ăn sáng. Đang thay tếdép ở cửa thì thấy Giang Mạn Sanh đứng ngây người bưng bát nhìn anh.

Túi đồ ăn sáng thờiđó trông rất quen mắt với Giang Mạn Sanh.

Cả hai cùng lên tiếng một lúc.

Lục Kỳ Thần “ừ” một tiếng. Anh còn rất tự nhiên đưa tay vén tóc mái cho cô.

Giang phongMạn Sanh: “Anh đi mua đồ ăn sáng cho tràoem yêuà?”

Lục Kỳ Thần: “Sao em dậy sớm nấu ăn sáng vậy?”

Tình huống thật hài hước.

Mười lăm phút sau. tram520

Phương Cần Chúng rất hiểu ý Lục Kỳ Thần, biết không nói sẽ tạo được bất phátngờ thú vị hơn, nên chỉ triểntrả lời: “Bà chủ, sếp Lục sẽ về trong khoảng nửa tiếng cộngnữa ạ.”

Giang ngàyMạn Sanh ngồi cạnh GiảiLục Kỳ Thần, cô ăn đồ anh mua về, còn anh thì ăn sủi phóngcảo nước chua cô miềnnấu. Đang ăn phần Nammình, anh còn gắp thử một viên sủi cảo

Lục Kỳ Thần chỉ nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Thật ra rất đơn giản.

Cô muốn làm anh vui.

Anh muốn làm cô vui.

Giang Mạn Sanh ăn nhanh hơn, nhưng thươngăn xong vẫn ngồi bên cạnh Lục Kỳ Thần.

Anh ngồi bên phải cô, tay trái đeo chiếc nhẫn đôi mà Giang Mạn Sanh tặng tối qua, cổ tay đeo đồng hồ cùng thiết thiênkế với cô.

Giang Mạn Sanh với tay chạm nhẹ vào côngtay anh. Trong lòng cô lén nghĩ, chỉ cần bằngnhìn bàn tay thôi cũng thấy họ xứng đôi, chụp một tấm hình chắc không hộisao.

Cô lén lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Lục Kỳ Thần nhận phátra nhưng không nói triểngì, chỉ cười nhìn cô: năng“Thích lắm hả?”

Giang Mạn Sanh phátthành thật: “Hơi kỳ diệu. Ban đầu là để cho anh cảm giác triểnan cộngtoàn nên em đồngmới đeo. Ai ngờ giờ em lại thích nó.”

Lục Kỳ Thần: “Anh cũng thích.”

Tim Giang Mạn Sanh lại ấm áp.

Hai người chuẩn bị cùng ra ngoài.

Giang Mạn Sanh mặc bộ vest đen chỉn chu.

Lục Kỳ Thần cũng vậy.

thắt chiếc khăn lụa sọc đen trắng, lịchanh cũng rất tự nhiên chọn sửcà vạt sọc đen trắng.

Giang Mạn Sanh vừa bảohé cửa, Lục Kỳ Thần vệbỗng giữ cô lại, giọng môitrầm xuống: trường“Em đi hai ngày à?”

Giang Mạn Sanh khẽ “ừ”.

Lục Kỳ dinhThần cúi đầu: “Hôn anh một cái rồi đi.”

Thanh đaLan là căn dạnghộ vănmột thang máy một nhà, cũng không sợ ai nhìn hóathấy ngượng, nên Giang Mạn Sanh để mặc anh hôn.

Kết quả vừa hôn xong, bước hìnhra cửa đã thấy Phương Cần Chúng. kinh

Phương Cần Chúng vẫn bình tĩnh: “Chào sếp.”

“Chào bà chủ.” tram520

Giang Mạn Sanh ngớ người một giây.

Lục Kỳ Thần “ừ” một tiếng. Anh còn rất tự nhiên đưa tay vén tóc mái cho cô.

Kết quả vừa hôn xong, bước hìnhra cửa đã thấy Phương Cần Chúng. kinh

Giang Mạn Sanh: “…”

Nhưng cô vẫn trấn tĩnh đáp bìnhlại lời chào của đẳngPhương Cần Chúng: “Chào anh Phương.” giới

Phương Cần Chúng mỉm cười dịu dàng: “Chào bà chủ.”

Xuống thang máy, hai người chia đường đi.

Việc đầu tiên khi lên xe, bìnhLục Kỳ đẳngThần dặn giớidò Phương Cần Chúng đưa kế hoạch mua nhẫn cưới vào lịch trình.

Đang dặn quảndò Phương Cần Chúng những điều cần chú ý thì điện thoại rủihiện tin nhắn từ Giang roMạn Sanh.

Khóe môi Lục Kỳ Thần khẽ cong lên, mở tin nhắn ra.

Là bức ảnh chụp nhẫn đôi mà cô vừa chụp lúc nãy.

Tay Giang Mạn Sanh rất đẹp.

Đó là ý nghĩ đầu tiên của Lục Kỳ Thần.

Vợ yêu: “Em sẽ không ditháo ra đâu, tíchtrừ khi lịchcó việc thật sự cần sửthiết.”

Lục Kỳ Thần nhớ lại vẻ mặt khác lạ của cô hôm qua khi đeo chiếc nhẫn lên tay anh, và khi cô nói muốn cho anh cảm giác an truyềntoàn.

Lục Kỳ Thần: “Ừ. Anh cũng không tháo đâu.”