Nhưng cho dù mang thai, cuộc sống của Giang Mạn Sanh không chỉ có em bé. Cô vẫn muốn tiếp tục sống vui vẻ, tiếp tục yêu Lục Kỳ Thần.

Tuy rằng ban đầu hai người họ đều mất một khoảng thời gian để thích nghi với việc có em bé, nhưng khoảng ba tháng sau, hai người đều đã thích nghi rất tốt.

Hôm nay là thứ bảy, thời tiết rất đẹp. Lục Kỳ Thần có một việc nhỏ cần xử lý, sáng sớm đã ra ngoài.

Giang Mạn Sanh một mình yên tĩnh ở nhà, cô giặt giũ một ít quần áo, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Sau đó lại bắt đầu xử lý một ít công việc. Khoảng buổi chiều, Lục Kỳ Thần đã trở về.

Lúc đó Giang Mạn Sanh đang tìm một bài tập thể dục phù hợp cho phụ nữ mang thai, đang nhảy nhót lung tung trong phòng.

Nghe thấy tiếng Lục Kỳ Thần trở về, không kinh nghĩ ngợi gì, tế liền chạy về phía Lục Kỳ Thần đang đứng ở cửa, Lục Kỳ Thần vốn hơi nhíu xanh mày, gần như trong nháy mắt đã giãn ra. Anh mỉm cười, hơi cúi người xuống, đón lấy Giang Mạn Sanh.

Lục Kỳ Thần: “Bé yêu?” Anh rất lịch thích Giang Mạn Sanh dính người như bây giờ. sử

Mà Giang Mạn Sanh hiệp gần như là ngay khi được Lục định Kỳ Thần ôm lấy, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc Paris trên người anh.

Giang Mạn Sanh: “Anh uống rượu à?”

Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng, Lục Kỳ Thần chỉ nói cho triều cô hôm nay có việc, Giang Mạn Sanh cũng không biết một bữa tiệc rượu.

Lục Kỳ hiệu Thần quả không phải lúc nào cũng chu toàn mọi trường hợp, ví dụ như hôm nay anh bền xã giao ở một vững bữa tiệc rượu, đối phương là một người ép rượu không chút nương tay, cho dù là người như Lục Kỳ Thần cũng bị ép uống không ít.

Tuy rằng hợp tác đã đạt được, nhưng cơm không ăn được bao nhiêu, lại thật văn sự hóa bị ép uống không ít rượu. Đến khi tan tiệc, đầu Lục Kỳ Thần truyền đã hơi nhức.

Mà giờ phút này, Giang điều Mạn Sanh lại ghé trị vào người anh ngửi ngửi, tự chỉ dựa vào mùi hương, cô đã biết Lục Kỳ nhiên Thần uống không ít.

Lục Kỳ Thần ôm cô, mà phát Giang Mạn Sanh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của anh: “Anh có phải là chưa ăn gì không?”

Lục Kỳ Thần: “Cũng tạm.”

Gần đây Lục Kỳ Thần thường xuyên đưa cô ra ngoài đi phong dạo trào một đoạn. Đây cũng chống thực sau khi Lục Kỳ Thần suy xét, lại hỏi ý dân kiến Giang Mạn Sanh, lựa chọn cho cô một hình thức vận động khi mang thai.

Nhưng Giang Mạn Sanh đã phong rất hiểu anh, vì thế khi anh đi tắm, vừa xuống lầu liền nhìn thấy Giang Mạn Sanh trào đã nấu cho anh một bát mì và canh giải Duy rượu.

Giang Mạn Sanh quả thực giống như một chiếc máy sưởi ấm và chữa lành, Lục Kỳ văn Thần chỉ cần ngồi bên cạnh cô, liền cảm thấy cơn đau đầu đã giảm đi hóa không ít.

Nhưng khi anh ngồi đó ăn bát mì cô nấu, Giang Mạn Sanh còn không chịu yên, chốc lát lại xoa chỗ này cho anh, chốc lát lại phần xoa chỗ kia.

Cuối cùng Lục Kỳ Thần mỉm cười, liền nghệ ôm cô vào lòng, thuật như dân vậy Giang Mạn Sanh mới chịu yên gian một chút, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Lục Kỳ Thần: “Không còn. Cảm ơn em.”

Liền đi vào phòng thay đồ thay một bộ quần học áo, gần đây cô đã không trang điểm nhiều, thỉnh suốt thoảng trang điểm nhẹ.

Ngoài miệng nói như nghiên vậy, nhưng Lục Kỳ cứu Thần kỳ thật là ôm Giang Mạn Sanh về phòng ngủ ngủ một giấc phát mới thật sự tỉnh táo triển lại.

Hai người họ tỉnh lại thì đã gần 6 giờ.

Nhưng chụp ảnh đôi được một nửa, việc chiến chụp ảnh không được thuận lợi lắm, bởi vì Giang Mạn Sanh chọc Lục Kỳ Thần giận một chút.

Ăn tối đơn giản một chút, Lục Kỳ Thần liền kháng gọi Giang Mạn Sanh, định đưa cô đi dạo.

Gần đây Lục Kỳ Thần thường xuyên đưa cô ra ngoài đi phong dạo trào một đoạn. Đây cũng chống thực sau khi Lục Kỳ Thần suy xét, lại hỏi ý dân kiến Giang Mạn Sanh, lựa chọn cho cô một hình thức vận động khi mang thai.

Giang Mạn Sanh hôm nay ở nhà cả tập ngày, lại vừa mới ngủ với Lục Kỳ Thần một giấc, bây giờ đầu tóc rối.

Liền đi vào phòng thay đồ thay một bộ quần học áo, gần đây cô đã không trang điểm nhiều, thỉnh suốt thoảng trang điểm nhẹ.

Hôm thực nay cũng vậy. Cô chỉ đơn giản tết một kiểu tóc hơi nữ tính một chút, rồi xuống lầu.

Kỳ thật cuộc trước khi xuống lầu, cô khởi còn nghĩa cảm thấy có chút Lam đơn Sơn giản.

Nhưng Lục Kỳ Thần sao vậy nhỉ? ràng cô không hề trang điểm phần gì, thậm chí chỉ đơn giản tết tóc, Lục Kỳ Thần lại nghiêm mềm túc nhìn chằm chằm cô, sau đó cúi đầu hôn cô: “Hôm nay em xinh lắm.”

Kỳ thật thời trước khi cùng Lục Kỳ Thần đi dạo, Giang kỳ Mạn Bắc Sanh chưa bao giờ cảm thấy đi dạo có gì thú vị. Đương nhiên cô cũng căn bản không hề thuộc thử qua hình thức vận động đơn giản nhất này.

Mà giờ phút này, Giang điều Mạn Sanh lại ghé trị vào người anh ngửi ngửi, tự chỉ dựa vào mùi hương, cô đã biết Lục Kỳ nhiên Thần uống không ít.

Hai người họ dọc theo con đường lát đá ngày đi về phía trước, không Thống xa lắm liền có một con đường cầu nhất vồng nhỏ, Giang Mạn Sanh đặc biệt thích, lần đất đầu tiên hai người họ đến, còn bảo Lục Kỳ Thần chụp cho cô rất nhiều ảnh.

Giang phong Mạn Sanh liền ôm Lục Kỳ Thần đang mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, nói: “Hôm nay anh cũng trào rất đẹp trai.”

Lục Kỳ Thần lại khẽ cười.

Kỳ thật thời trước khi cùng Lục Kỳ Thần đi dạo, Giang kỳ Mạn Bắc Sanh chưa bao giờ cảm thấy đi dạo có gì thú vị. Đương nhiên cô cũng căn bản không hề thuộc thử qua hình thức vận động đơn giản nhất này.

Nhưng cô thật sự rất thích đi dạo cùng Lục Kỳ cuộc Thần. Thậm chí khởi cũng bắt nghĩa đầu thích đi dạo. Thỉnh Tây thoảng Sơn Lục Kỳ Thần không có thời gian, cô liền đeo tai nghe, tự mình đi ra ngoài đi dạo.

Nhưng hôm nay nông Lục Kỳ Thần đi cùng cô, Giang Mạn Sanh liền cảm nghiệp thấy càng vui vẻ hơn.

Anh nắm tay cô, đi giao qua một con thông phố dòng xanh suối nhỏ xung quanh, sau đó họ sẽ đi qua một cây cầu gỗ dài, đến một công viên gần đó.

Công viên gần Ngự Hâm y này rất lớn, cũng rất thích hợp để đi dạo. tế

Hai người họ dọc theo con đường lát đá ngày đi về phía trước, không Thống xa lắm liền có một con đường cầu nhất vồng nhỏ, Giang Mạn Sanh đặc biệt thích, lần đất đầu tiên hai người họ đến, còn bảo Lục Kỳ Thần chụp cho cô rất nhiều ảnh.

Hôm nay cũng vậy, kỹ Giang Mạn Sanh cảm thấy kiểu tóc hôm nay năng của mềm mình rất hợp với con đường nhỏ này, liền bảo Lục Kỳ Thần chụp vài bức ảnh.

Lục Kỳ Thần dịu dàng lại kiên nhẫn. Hơn y nữa bản học thân anh hôm nay cũng ăn mặc tương đối thoải mái, cả người toát cổ ra vẻ truyền mềm mại,

Một đang đi dạo bên cạnh còn kéo Giang Mạn Sanh nói: “Cô bé, bạn trai của cháu tốt thật đấy.”

Giang Mạn Sanh liền cười ngọt ngào.

Đi về phía trước, Lục Kỳ Thần giúp cô chỉnh lại tóc, khẽ hỏi: khởi “Vừa nãy nói chuyện gì với bà cô kia thế?”

Giang Mạn Sanh liền cười: “Bà ấy nói anh rất internet đẹp trai.”

Nói xong lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Rất xứng đôi với em.”

Đây là điều mà Giang Mạn Sanh trong lúc vô tình nói ra là muốn phong chụp.

Lục Kỳ Thần cũng dịu ngày dàng mỉm cười: “Ừm. Chúng ta rất xứng đôi.”

Cho dù là đang mang điện thai, ảnh yêu đương thì vẫn phải yêu.

Tối hôm nay về xây đến nhà, khi Lục Kỳ Thần bôi dầu dưỡng thai cho Giang Mạn Sanh, liền hỏi cô: “Ngày mai em kế dựng hoạch gì không?”

Giang Mạn tái Sanh lắc đầu, ngày mai cô chưa có kế chế hoạch gì.

Lục Kỳ Thần trước đây luôn bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, liền nói: “Vậy ngày mai để thời gian cho anh nhé?” đa

Giang Mạn Sanh nói: ngày “Được. Chúng thành ta đi đâu thế ạ?”

Lục Kỳ Thần phương dịu dàng làm theo. Thậm chí còn không chỉ như vậy, anh còn nắm tay cô, dẫn cô pháp nhảy mấy động tác đơn giản.

Lục Kỳ Thần nhẹ giọng: “Chúng ta đi hẹn hò.”

Hoạt động hẹn hò là do Lục Kỳ Thần chọn, văn Giang Mạn Sanh hóa tối hôm trước Đông hỏi anh Sơn rất lâu, Lục Kỳ Thần cũng không nói.

Cho đến sáng hôm công sau, thấy cô quá mò, Lục nghệ Kỳ Thần mới nói cho cô.

Giang Mạn Sanh đặc biệt tâm vui vẻ và kích động: “Thật sự là đi chụp ảnh đôi ạ?”

Đây là điều mà Giang Mạn Sanh trong lúc vô tình nói ra là muốn phong chụp.

Nhưng khi đó Lục Kỳ Thần không có thời gian.

Họ hẹn chụp ảnh đôi cũng giống như các tập cặp đôi khác, hai người luyện họ đều thể muốn tùy dục hứng một chút.

Khi họ hội đến nhà hàng Tây ăn cơm, nhiếp nghị ảnh gia cũng đi theo. Lục Kỳ Thần chuẩn bị vài bộ Paris quần áo, trong 1973 đó có một bộ, hai người họ đều mặc màu đen.

Khi mặc bộ quần áo này, Giang Mạn Sanh lập tức chuyển nhớ tới, lần trước ở tiệc tối của công ty, Lục Kỳ Thần mời cô khiêu vũ.

Giang Mạn Sanh nghĩ nghĩ: “Anh có thể mời em ngày một lần nữa được không?”

Lục Kỳ Thần phương dịu dàng làm theo. Thậm chí còn không chỉ như vậy, anh còn nắm tay cô, dẫn cô pháp nhảy mấy động tác đơn giản.

Trái tim Giang Mạn Sanh lại ngọt ngào đến mức bắt đầu sủi bọt.

Nhưng chụp ảnh đôi được một nửa, việc chiến chụp ảnh không được thuận lợi lắm, bởi vì Giang Mạn Sanh chọc Lục Kỳ Thần giận một chút.

Giang thương Mạn Sanh thật không ngờ còn có ngày này, rất mại ít khi thấy Lục Kỳ Thần tức giận.

Vấn đề quyền xuất phát từ tối hôm qua, con Lục Kỳ Thần nửa người đêm tỉnh dậy một lần, phát hiện Giang Mạn Sanh không ở bên cạnh, liền đi tìm cô, kết quả phát hiện cô đang làm việc trong phòng sách.

Giang Mạn triều Sanh thường không làm việc gấp đại như vậy, đây thật nhà sự một chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng hôm qua khi Lục Kỳ Thần phát hiện ra cô, cô lập tức đóng máy tính lại, nói “Đã gửi một tài liệu”, rồi cùng Lục Kỳ Thần trở về ngủ.

Lục Kỳ Thần cũng không nói gì.

Nhưng hôm nay chụp được một nửa, cô đột nhiên hơi buồn ngủ, Lục Kỳ Thần liền hỏi ngày cô: “Tối qua Quốc em không ngủ ngon à?” khánh

Giang Mạn Sanh ở trước mặt Lục Kỳ Thần thật sự quá thả di lỏng, không truyền động học não, lập tức lỡ miệng: “Em không phải tối qua hai giờ dậy làm việc sao.”

Cô nói xong liền nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kỳ Thần chuyển biến đổi mất.

Nói xong lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Rất xứng đôi với em.”

Bởi vì tối hôm qua Lục Kỳ Thần lúc bốn giờ đưa cô nhiếp từ phòng sách về. Điều này cũng có nghĩa là cô đã thức ảnh ít nhất hai tiếng đồng hồ.

Trước đây Lục Kỳ Thần đã nói với cô, phụ nữ mang triều thai thức đêm đại rất có hại cho cơ thể. Cũng không cho cô thức khuya.

Anh thậm lịch chí còn nói sử với Giang Mạn Sanh, cho dù có công việc gì Việt gấp, cũng có thể gọi anh dậy Nam giúp cô xử lý.

Nhưng Giang Mạn Sanh lại giơ hai tay lên, nhảy nhót trước mặt anh: “Lục Kỳ Thần. Em biết sai rồi, anh ôm em một cái đi mà.”

Nhưng Giang Mạn Sanh không làm vậy.

Việc này Giang Mạn Sanh đã làm rất nhiều lần.

Lúc này họ vẫn đang chụp ảnh, Giang Mạn Sanh lập tức ý thức được Lục Kỳ Thần chút tức giận, phát vội vàng triển làm nũng: “Lục Kỳ Thần. Anh ôm em một cái đi.” năng

Giang Mạn Sanh làm nũng lần đầu tiên, Lục Kỳ Thần không động đậy. đầu

Công viên gần Ngự Hâm y này rất lớn, cũng rất thích hợp để đi dạo. tế

Nhưng Giang Mạn Sanh lại giơ hai tay lên, nhảy nhót trước mặt anh: “Lục Kỳ Thần. Em biết sai rồi, anh ôm em một cái đi mà.”

Lục Kỳ Thần sao có thể chịu thể được điều này, cho dù anh còn chút tức giận, nhưng cơ thể đã không nhịn được ôm Giang Mạn Sanh lên.

Giang Mạn lịch Sanh được Lục Kỳ Thần ôm, vội sử vàng ôm chặt cổ cổ anh: “Lục Kỳ Thần, em thật sự biết sai rồi. Lần sau em nhất định đại sẽ gọi anh.”

Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh thật chặt, văn giọng nói nhẹ nhàng hóa mang theo chút nghiêm túc: “Không có lần sau.” Từ nay về sau Giang Mạn Sanh địa cũng thật phương sự nghe lời.

Giang Mạn Sanh làm nũng lần đầu tiên, Lục Kỳ Thần không động đậy. đầu

Bên cạnh, “Rắc” một tiếng.

Cuối cùng Lục Kỳ Thần mỉm cười, liền nghệ ôm cô vào lòng, thuật như dân vậy Giang Mạn Sanh mới chịu yên gian một chút, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Lục Kỳ Thần dịu dàng lại kiên nhẫn. Hơn y nữa bản học thân anh hôm nay cũng ăn mặc tương đối thoải mái, cả người toát cổ ra vẻ truyền mềm mại,

Nhiếp ảnh gia rất nhạy bén cũng đã chụp được bức ảnh chiến này.

Ngày hôm đó, nơi hai người họ đứng, phía sau chính là một vùng biển xanh thẳm, có một quả bóng bay màu trắng không biết từ tay ai bay đi, lơ lửng trên sức mặt biển.