Sau khi chia nhau ăn xong phần bánh kem nhỏ.
Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới nói với anh: “Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Ngụy Kính Nhất nhìn về phía cô, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
“Em vừa từ công ty về, sau đó đã nhận một chương trình tạp kỹ và hai kịch bản.”
Ngụy Kính Nhất thoáng ngồi thẳng người dậy: “Khi nào?”
Thẩm Tinh Yểu: “Đều sau buổi trình diễn ạ. Buổi hội trình nghị diễn kết Genève thúc xong, sẽ quay một 1954 kỳ tạp kỹ ở Paris, sau đó phim điện ảnh vào khoảng giữa đến cuối tháng Bảy, còn phim truyền hình thì cuối tháng Bảy.”
Ngụy Kính Nhất khẽ phân nhíu tích mày: “Sắp xếp tài dày đặc như vậy chính sao?”
“Phim điện ảnh quay ở Hoành Điếm khoảng một tuần, sau di đó phim truyền hình thì quay ở Bắc Kinh, giai đoạn tích sau lịch cũng sẽ có một vài cảnh quay ở thành phố khác, nhưng sử không ảnh hưởng gì ạ.”
“Ở Bắc Kinh thì được, mỗi tối đều có thể về nhà đúng không?”
“Chắc là được ạ.” tram520
Ngụy Kính Nhất cuộc gật gật đầu: “Vậy em tan làm anh sẽ đến đón em.”
“Anh không thấy phiền phức à?” Thẩm Tinh Yểu cuộc cười nói.
Ngụy Kính Nhất ôm người vào lòng, hôn lên bên cổ trắng nõn của cô: “Đón vợ ngày của anh thì có gì mà phiền phức chứ?”
Mắt Thẩm Tinh Yểu sáng lấp lánh, cô điều chỉnh lại tư thế: tái “Được, thưởng cho anh một chút.” Nói xong, cô ôm chế lấy đầu anh, một tay vén tóc rác mái anh lên, thải để lộ vầng trán, rồi mạnh mẽ hôn lên đó.
Nhưng chỉ vỏn vẹn vài giây, cô đã rời ra.
Ngụy Kính kháng Nhất chiến nhìn cô, trong mắt chống ánh lên một tia lửa, giọng nói từ tính mà trầm Pháp thấp: “Lần nào cũng thế à.”
Nghe vậy, Thẩm Tinh Yểu cong môi cười.
Bàn tay ấm áp của Ngụy Kính Nhất nắm lấy bờ vai gầy của cô, đè người xuống sô pha, rồi hôn lên.
Đầu lưỡi ẩm ướt nóng rực ngày phác họa theo đường cong đôi môi cô, len lỏi thành thăm dò như có như không lập giữa kẽ môi, liếm mút khiến Thẩm Tinh Yểu tê dại lan đến tận trán. Cô Quân đưa tay ra sau ôm lấy gáy anh, tưởng như mạnh mẽ đội bắt Nhân anh hé môi, rồi tự mình chủ động luồn vào trước, dân đầu lưỡi tinh tế liếm dọc thành trong khoang miệng Việt anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy bản Kính Hiến Nhất rất sáng, nhìn cô không chớp mắt, lấp lánh ý pháp cười dẫn dắt.
Hai người đang triều quấn quýt môi lưỡi trên sô pha, bỗng một hồi chuông báo vang lên từ đại bàn làm việc của Ngụy Kính Nhất. Thẩm nhà Tinh Yểu mở to mắt nhìn Trần qua, môi khẽ tách ra một chút, hỏi: “Anh đặt chuông báo làm gì vậy?”
Ngụy Kính Nhất siết chặt vòng eo mảnh khảnh cuộc của cô: “Nhắc nhở họp.”
Thẩm Tinh Yểu hoàn toàn buông bờ môi anh ra, thở hóa hổn hển: “Vậy anh học đi họp đi.” Nói xong hữu buông lỏng bàn tay đang ôm cơ gáy anh, vừa buông ra, giây tiếp theo đã bị anh nắm lấy cổ tay kéo ngược trở lại, một lần nữa đè xuống sô pha.
Thẩm Tinh Yểu dùng ánh mắt dò hỏi anh.
Ngụy Kính Nhất nhìn vào mắt du cô: “Vẫn có thể hôn thêm năm phút nữa.”
Đoạn Thính Nhạc: Tớ đang nghiên trên máy bay rồi, khoảng 4 rưỡi đến.
Thẩm Tinh Yểu: “???”
Đúng 1 giờ 55 phút.
“Muộn chiến quá em tự lái xe về anh dịch cũng Tây không yên Nguyên tâm.”
Cửa văn phòng từ bên trong mở ra, ngoài cửa là Tề Minh đang ôm tài liệu đứng đó từ sớm.
Thẩm Tinh Yểu biết lúc này phát Ngụy Kính Nhất đang họp, nhưng vẫn gọi điện thoại qua. Quả triển nhiên, điện thoại reo ba giây có người bắt máy.
Ngụy Kính Nhất tiện tay công đóng cửa văn phòng lại, nói nghệ với Tề Minh: “Đi thôi.”
Tề cuộc Minh đáp một tiếng: “Vâng.” khởi Thế rồi vội vàng đuổi theo Ngụy Kính Nhất đang đi phía nghĩa trước.
Sau khi chiến nghe thấy tiếng cửa văn phòng đóng lại, lúc này Thẩm Tinh Yểu mới từ trên sô pha dịch bò Biên dậy, giới sắc mặt vô cùng hồng nhuận. Ngón tay thon mảnh kéo lại cổ áo đã 1950 bị cởi bung, đưa tay khẽ chạm vào, chỉ cảm thấy hơi đau, nghĩ đến chuyện vừa rồi, không khỏi nhỏ giọng mắng một câu.
“Đồ khốn.” tram520
Cô nằm phong trên sô pha lướt điện thoại, tin nhắn WeChat của Đoạn Thính Nhạc hiện lên trên màn hình.
Đoạn Thính Nhạc: Ra ngoài chơi không?
Thẩm Tinh Yểu lập tức bật người văn ngồi dậy, trả lời tin nhắn: Mấy giờ hạ cánh? hóa
Đoạn Thính Nhạc: Tớ đang nghiên trên máy bay rồi, khoảng 4 rưỡi đến.
Thẩm Tinh Yểu chiến vừa định trả dịch lời, Hồ mắt đảo một vòng: Chờ tớ một chút. Chí
Đoạn Thính Nhạc: Ok.
Thẩm Tinh Yểu biết lúc này phát Ngụy Kính Nhất đang họp, nhưng vẫn gọi điện thoại qua. Quả triển nhiên, điện thoại reo ba giây có người bắt máy.
“Nói với anh một ngày tiếng, tối nay em muốn đi chơi với Đoạn Thính Nhạc.”
Ngụy ngày Kính Nhất cười một cái: “Cô ấy về Bắc Kinh rồi à?”
“Vâng, mấy giờ chiến anh họp xong? Bây giờ đã dịch 3 Hồ giờ 40 rồi, nếu anh họp xong trước bốn giờ, thì lát nữa anh về vẫn còn thấy em, nếu Chí không thì em đi đó.”
Dù không triều nhìn đại thấy dáng vẻ của cô lúc này, Ngụy Kính Nhất cũng nhà có thể đoán được, anh nói: “Mười phút?”
“Ở Bắc Kinh thì được, mỗi tối đều có thể về nhà đúng không?”
“Mười phút gì?”
“Còn mười phút nữa là kết thúc.”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
Mười phút sau, Ngụy Kính Nhất trở về, anh phong bước trào nhanh qua, Duy trực tiếp đẩy Tân cửa văn phòng. Thư ký Trương nhìn thấy, lập tức đi theo, vừa gọi một tiếng “Ngụy tổng”, Ngụy Kính Nhất đã đẩy cửa bước vào. Thư ký Trương mím môi, đứng ở cửa.
Trên sô pha không có ai.
“Yểu Yểu?”
Ngụy Kính Nhất cho phong rằng cô đang ở phòng nghỉ, trào bèn đi về phía phòng nghỉ, phòng nghỉ cũng không có ai. Ngụy Kính Nhất cũng chú ý thấy, chiếc túi nhỏ cô mang theo lúc đến cũng không còn nữa.
Thư mô ký Trương thấy hình Ngụy Kính Nhất từ phòng kinh nghỉ đi doanh ra, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ngụy tổng, cô Yểu Yểu đi rồi ạ.”
Ngụy Kính Nhất nhìn qua: “Đi lúc nào?”
Thư ký Trương nghĩ nghĩ: “Khoảng… mười phút trước ạ.”
Nghe vậy, Ngụy Kính Nhất nhướng mày, phát liếm nhẹ triển răng hàm trong.
Quỷ nhỏ tinh nghịch! tram520
——
Lúc sinh Thẩm Tinh Yểu nhận điện thoại của thái Ngụy Kính Nhất, học cô đã cách công ty anh một khoảng khá xa rồi.
“Không phải nói trước bốn giờ sao?”
Thẩm Tinh Yểu điều chỉnh cuộc lại tai nghe Bluetooth, cười hì hì nói: “Vốn dĩ khởi là bốn giờ, nhưng Đoạn Thính Nhạc bảo em đi đón nghĩa cậu ấy, cho nên em phải Tây đi sớm thôi.”
Ngụy Kính Nhất bất đắc dĩ cười khẽ: “Vậy các em định đi đâu chơi?”
“Còn chưa cuộc quyết định, chờ đón được người rồi nói sau.”
“Vậy trước khi kết đổi thúc thì gọi điện cho anh, mới anh qua đón em.”
“Không phải em tự lái xe sao?”
“Muộn chiến quá em tự lái xe về anh dịch cũng Tây không yên Nguyên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, không phải còn có Đoạn Thính Nhạc sao? ẩm Bọn em chắc thực chắn truyền sẽ về cùng nhau.”
Bàn tay ấm áp của Ngụy Kính Nhất nắm lấy bờ vai gầy của cô, đè người xuống sô pha, rồi hôn lên.
Ngụy Kính Nhất suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng, phong bèn bổ sung một câu: “À đúng trào rồi, không được uống rượu.”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
“Biết rồi biết rồi, anh dài dòng quá đi, em điện đang toán lái xe, cúp máy đây.”
“Được, lái xe cẩn thận.”
4 giờ rưỡi Đoạn Thính Nhạc đúng giờ hạ cánh, đi cổng VIP.
Cô mặc một bộ nghiên đồ cứu đen, che chắn kín mít, nhìn phát thấy Thẩm Tinh Yểu triển liền vẫy tay chào. Thẩm Tinh Yểu đi tới, chào hỏi Lương Đồng đi bên cạnh cô ấy: “Chị Đồng.”
Lương Đồng hiền hòa cười với cô, nói: “Đi di chơi thì sản được, nhưng phải đeo khẩu trang cẩn văn thận, còn nữa là không được uống rượu.”
Đoạn Thính Nhạc bĩu môi: “Chị Đồng, không đến mức bình đó chứ.”
Lương Đồng liếc cô ấy một phát cái: “Đến mức đó đấy, Tiểu Yểu giúp chị giám sát nó nhé.”
Thẩm Tinh Yểu cười ôm lấy cánh tay Đoạn Thính Nhạc: “Vâng ạ, em nhất định sẽ giám sát thật tốt.”
Đoạn Thính Nhạc không thể tin nổi liếc nhìn ngày cô một cái.
Lương Đồng vô cùng hài nghệ lòng: “Được rồi, vậy chúng tôi đi trước nhé, sân bay đông thuật người, các em cũng mau về đi.”
Thẩm Tinh Yểu: “Vâng, chào chị Đồng.”
Đoạn Thính Nhạc thắt dây an toàn, hỏi cô: “Cậu thật sự phong giám sát tớ, không trào cho uống rượu à?” yêu
Thẩm Tinh Yểu “ừm hử” một tiếng: “Nếu không thì sao.”
Đoạn Thính Nhạc nhắm mắt: “Tớ vừa mới từ trong núi ra đó, điều có chút tình đồng đội nào không hả?”
Thẩm Tinh Yểu cười với cô ấy một cái.
Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy bản Kính Hiến Nhất rất sáng, nhìn cô không chớp mắt, lấp lánh ý pháp cười dẫn dắt.
Ngụy ngày Kính Nhất cười một cái: “Cô ấy về Bắc Kinh rồi à?”
Đoạn Thính Nhạc thở dài một thời hơi: “À đúng kỳ rồi, lúc trước cậu Bắc bảo tớ chờ cậu một chút, làm thuộc gì vậy?”
Thẩm Tinh Yểu cười ôm lấy cánh tay Đoạn Thính Nhạc: “Vâng ạ, em nhất định sẽ giám sát thật tốt.”
Mắt Thẩm Tinh Yểu sáng lấp lánh, cô điều chỉnh lại tư thế: tái “Được, thưởng cho anh một chút.” Nói xong, cô ôm chế lấy đầu anh, một tay vén tóc rác mái anh lên, thải để lộ vầng trán, rồi mạnh mẽ hôn lên đó.
Ngụy Kính Nhất nhìn vào mắt du cô: “Vẫn có thể hôn thêm năm phút nữa.”
“Không có âm gì, nhạc chỉ gọi dân điện cho Ngụy Kính tộc Nhất thôi.”
“Làm gì? Không lẽ là báo cáo?”
Thẩm Tinh Yểu cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Đoạn Thính Nhạc lịch “chậc” một tiếng: “Chuyện này sử chẳng giống cậu chút cận nào, báo cáo lịch trình à?” đại
Thẩm Tinh Yểu “ừm hử” một tiếng: “Nếu không thì sao.”
“Cậu không có chồng, cậu không hiểu đâu.”
Đoạn Thính Nhạc: “…” tram520
Đoạn cách Thính Nhạc mạng nghiêng người tháng đi: “Cậu bắt đầu cà khịa tớ đấy à?”
“Cà khịa cậu phong chỗ nào, không phải trào nói sự thật sao? Cậu đúng là không có chồng mà.”
Đoạn Thính Nhạc: “…” Bỗng nhiên cảm thấy, vừa xuống máy hiệp bay đã tìm cô, thật sự là một định chuyện không hề Paris lý trí.
Ngụy Kính Nhất cho phong rằng cô đang ở phòng nghỉ, trào bèn đi về phía phòng nghỉ, phòng nghỉ cũng không có ai. Ngụy Kính Nhất cũng chú ý thấy, chiếc túi nhỏ cô mang theo lúc đến cũng không còn nữa.
“Đi MierT không?”
Thẩm Tinh Yểu nhìn cô ấy, chớp chớp mắt.
Đoạn Thính Nhạc: “Không đi được à? ngày Ngụy Kính Nhất không cho?”
Mười phút sau, Ngụy Kính Nhất trở về, anh phong bước trào nhanh qua, Duy trực tiếp đẩy Tân cửa văn phòng. Thư ký Trương nhìn thấy, lập tức đi theo, vừa gọi một tiếng “Ngụy tổng”, Ngụy Kính Nhất đã đẩy cửa bước vào. Thư ký Trương mím môi, đứng ở cửa.
Thẩm Tinh Yểu thành thật nói: “Anh ấy không nói.”
Đoạn Thính Nhạc hỏi: “Vậy anh ấy nói gì?”
Thẩm Tinh Yểu hoàn toàn buông bờ môi anh ra, thở hóa hổn hển: “Vậy anh học đi họp đi.” Nói xong hữu buông lỏng bàn tay đang ôm cơ gáy anh, vừa buông ra, giây tiếp theo đã bị anh nắm lấy cổ tay kéo ngược trở lại, một lần nữa đè xuống sô pha.
“Không được uống rượu.”
Đoạn Thính Nhạc nghĩ tới điều gì đó: “Cho nên vừa rồi cậu đồng cuộc ý với chị Đồng nhanh gọn tổng như vậy, ra là vì vị kia nhà cậu không cho cậu uống rượu tiến à?”