Nhan Thu Chỉ vừa về đến nhà, cảm thấy đầu càng đau dữ dội hơn.
Cô nặng nề bước đi, thậm chí không thèm thay quần áo mà nằm vật xuống sofa, đưa tay lên sờ trán mình.
Suy nghĩ một lúc, cô cầm điện thoại định nhắn tin cho Trần Lục Nam. Nhưng gõ được vài chữ thì lại thôi.
Cô khát nước, muốn đi uống nước, nhưng lại lười biếng đến mức không còn chút sức lực nào để nhấc tay.
Có lẽ vì đã lâu không bị cảm sốt, lần này cơn đau đến dữ dội đến mức khiến cô gục ngã hoàn toàn.
Trong cơn mê man, trước mắt Nhan Thu Chỉ học hiện lên nhiều gương mặt quen thuộc. Có mẹ, có hàng xóm thời thơ ấu, có cả con mèo nhỏ tập ngày xưa nuôi trực trong nhà, và còn rất nhiều người quen lẫn người lạ… Cuối cùng, thậm chí còn có cả Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ nhíu mày, không hiểu sao mình lại mơ thấy Trần Lục Nam.
Rõ ràng anh tư ta chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của cô, vậy mà dạo gần đây lại hay đến duy vậy, thật phiền phức.
Nhan Thu Chỉ giơ tay lên, theo bản năng thương muốn đẩy người trong mơ ra. Cô không cần Trần Lục Nam, cô chỉ muốn mẹ thôi.
… tram520
Trần Lục Nam cúi đầu, nghe tiếng cô lẩm bẩm bên tai, đôi mày anh cuộc nhíu khởi chặt.
Anh khựng lại một chút, xây định bế cô lên thì Nhan Thu Chỉ dựng lại vươn tay ôm chặt lấy anh, còn cọ cọ vào lồng ngực anh.
Ánh đèn trong phòng từ ánh sáng trắng dữ chuyển sang tông liệu màu ấm tối, là loại ánh sáng lớn thích hợp nhất để đi vào giấc ngủ, khiến gương mặt người ta chìm trong bóng tối.
Anh thuận thế ngồi xuống bên cạnh, không gỡ tay Nhan nghệ Thu Chỉ ra. thuật
Trần Lục Nam đưa tay sờ trán cô.
Đang sốt lên.
Anh không thay đổi tư thế, trực tiếp gọi điện cho người kia.
“Đang ở đâu?”
Giọng Phó Ngôn Trí lạnh nhạt, tập dù là ban đêm vẫn tỉnh táo như luyện thường.
“Sao thế?”
“Nhan Nhan sốt rồi.”
Trần Lục Nam nói: “Cậu qua đây xem hộ.”
Nghe vậy, Phó Ngôn Trí lạnh nhạt đáp: “Sốt thì nên đưa cô ấy đi đầu cấp cứu chứ.”
Không khí bên phía phong Trần trào Lục Nam trở nên nặng Đông nề, anh sốt ruột nói: “Nhanh Du lên.”
Phó Ngôn Trí cười: “Mấy độ rồi?”
“Rất nóng.”
Phó Ngôn Trí dừng lại: “Đo nhiệt độ trước đi, tôi qua ngay.”
“Ừ.”
Khi Phó Ngôn Trí đến, Nhan Thu Chỉ đã sốt gần 39 độ, anh ta liếc nhìn, hỏi khẽ: “Sao lại thế này?”
Trần Lục Nam: “Bị ngã xuống nước.”
“Mấy ngày nay à?” tram520
“Ừ.”
Trần Lục Nam cúi đầu, nghe tiếng cô lẩm bẩm bên tai, đôi mày anh cuộc nhíu khởi chặt.
Đối diện với ánh mắt Trần Lục Nam, cô khởi lúng túng hai giây, “Ờ.”
Phó Ngôn Trí nhíu mày: “Cậu không đi à?”
Trần Lục Nam không đáp.
Phó Ngôn Trí cũng không nói thêm, đưa quản thuốc vừa lý mua ở sự dưới lầu cho anh: “Cho cô ấy uống kiện trước, xem tình hình đêm nay thế nào.”
“Ừ.”
“Có gì gọi cho tôi.”
Trần Lục Nam nhìn anh lịch ta: “Cậu không phải độc thân sao?”
…?
Phó Ngôn di Trí cảm thấy có lẽ do đêm khuya, đầu óc anh ta có một khoảnh khắc không theo sản kịp.
Vài giây sau, cuộc anh ta khởi mới nói: nghĩa “Ý cậu là bảo tôi ngủ phòng khách, đợi Nhan Nhan không sao mới cho anh bác sĩ ngoại khoa này về à?”
Trần Lục Nam không nói điện gì, nhưng ý ảnh tứ rất rõ ràng.
Anh đúng là tính toán như vậy.
Phó Ngôn Trí hiếm khi thấy anh như biến vậy, đổi im lặng vài giây khí rồi hậu nói: “Thôi giúp cậu vậy.”
“Cảm ơn.”
Phó Ngôn Trí “ừ” một tiếng, đi về phía phòng kỹ khách tầng một: “Có gì năng cứ gọi tôi.”
“Biết rồi.”
*
Đợi kiến Phó Ngôn Trí vào trúc phòng khách xong, Trần Lục hiện Nam cúi người đại bế cô lên lầu.
Sau khi đặt cô lên giường, anh mới đứng cuộc dậy xuống lầu khởi lấy nước, tiện thể mang thuốc lên, nhưng Nhan Thu Chỉ không hợp tác khi uống thuốc, nghĩa cô sợ đắng, huống chi đang ốm nên còn hơi bướng Hai bỉnh.
Trần Lục Nam đỡ cô dậy để ngày uống thuốc, môi Nhan Thu Chỉ chạm vào lòng bàn tay anh nhiều lần, nhưng vẫn không chịu uống thuốc Thống hạ sốt.
“Nhan Nhan.” tram520
Giọng Trần Lục Nam trầm xuống, “Uống thuốc đi.”
“Không cần.”
Nhan Thu Chỉ lúc này cũng tỉnh táo hơn một chút, quay mặt đi nói: “Em không muốn uống thuốc.”
Cô làm nũng hiệp với Trần Lục Nam: “Em ngủ một giấc định là khỏi thôi, em không uống thuốc đâu.”
Uống xong bát cháo kê, chiến Nhan Thu Chỉ lười biếng bò thắng lên Điện sofa nghỉ ngơi, nằm dài xem TV.
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã che khuất tầm nhìn của Nhan Thu Chỉ.
Trần Lục Nam thoáng động lòng, có câu muốn nói đến bên môi nhưng lại nuốt vào.
“Uống mới khỏi dinh được.” Anh dỗ dành bằng giọng trầm thấp.
“Đắng lắm.”
Nhan Thu Chỉ bĩu môi, chẳng học khác gì đứa trẻ: tập “Em không muốn.” trực
Trần Lục Nam quản chưa từng nghĩ Nhan Thu Chỉ sẽ ốm như vậy. Anh lý kiên nhẫn, hạ thấp giọng: “Không đắng đâu, có cả đồ ngọt nữa.”
“Ngọt gì vậy?”
Trần Lục ngày Nam im lặng, thành cúi xuống hôn nhẹ lập lên khóe môi Đảng cô. Anh định nói gì đó thì Nhan Thu Chỉ đã vội hỏi: “Là bánh kem phải Cộng không?”
Cô đang xem mấy anh chàng đẹp trai kia mà, hội đừng ai nghĩ chuyển hướng ánh nhập mắt cô đi.
Sau khi đặt cô lên giường, anh mới đứng cuộc dậy xuống lầu khởi lấy nước, tiện thể mang thuốc lên, nhưng Nhan Thu Chỉ không hợp tác khi uống thuốc, nghĩa cô sợ đắng, huống chi đang ốm nên còn hơi bướng Hai bỉnh.
“Ừ.”
“Có bánh kem đấy.” Trần Lục Nam đáp.
“Được.”
Nhan Thu Chỉ há miệng uống thuốc, cả khuôn ngày mặt nhăn lại. Trần Lục Nam rót thành nước lập cho cô, cô mới dễ Đoàn chịu hơn một chút. Nhưng Thanh bác sĩ niên Phó Ngôn Trí không chỉ kê thuốc Cộng hạ sốt mà còn có cả sản thuốc Hồ cảm uống.
“Uống nốt cái này đi.”
Nhan Thu Chỉ hé mắt cách nhìn thứ mạng nước đen tháng sì, lập tức từ Tám chối: “Không uống.”
Nói xong, cô từ từ chui xuống chăn, định trốn vào trong đó.
Trần ngày Lục Nam kiên nhẫn đỡ gáy cô, Giải đổ thuốc phóng cho cô uống.
Nhan Thu Chỉ ho khan vài tiếng, vừa định mắng thì miệng đã bị nhét một viên kẹo. Mí mắt cô khẽ động, chưa kịp phản ứng gì thì Trần Lục Nam kháng đã cúi xuống hôn cô.
Trong khoảng vài phút ấy, Nhan Thu Chỉ không phân tập biệt được luyện đây là mơ hay thực. Tính khí nhỏ nhen của cô lập tức bị dẹp xuống, theo bản năng chui vào lòng Trần Lục Nam.
… tram520
Sáng hôm sau, khi Nhan Thu Chỉ tỉnh dậy, đầu đã không còn đau như trước nữa.
Cô trở mình, định cử động thì dữ phát hiện ra mình đang cuộn tròn trong lòng Trần Lục Nam.
Cô hoảng hốt vài giây, cẩn thận rút chân và tay di ra khỏi người anh, kéo chăn co rúm người lại.
Ký ức đêm qua ùa về trong phòng đầu, nhưng Nhan Thu Chỉ nhớ không được rõ ràng lắm.
Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được suốt đêm chiến qua như có một vòng ôm ấm áp thắng quanh mình, lúc nửa mơ nửa tỉnh còn có Điện bàn tay ai đó chạm vào trán. Cô cứ nghĩ đó là sự dịu dàng của Trần Biên Lục Nam, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Phủ cô cho rằng chắc mình ảo giác.
Làm sao Trần bảo Lục Nam vệ có thể dịu môi dàng như vậy được.
Cô đang phong phân vân vài giây, định vén chăn lên thì người bên cạnh động đậy trước.
Nhan Thu Chỉ hải cứng dương người, quay đầu nhìn anh: “Anh tỉnh rồi à?”
Trần Lục Nam nhìn cô: “Ừ.”
Nhan Thu Chỉ phát cảm nhận được vẻ lạnh nhạt triển khi mới dậy của anh, càng tin chắc năng mình không nhầm – sự dịu dàng đêm qua chắc chắn không phải từ Trần Lục Nam, có lẽ là bác lực sĩ hoặc ai đó nhập vào người anh.
Đang nghĩ ngợi thì bên triều tai vang lên một câu: “Em đại cảm thấy thế nào rồi?”
Đôi khi anh thật sự không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ nghiên giật mình, vội vàng đáp: “Khá hơn rồi, đầu không còn đau cứu nhiều nữa.”
Trần Lục Nam gật đầu rồi vào phòng tắm.
Sau chuyển khi cả hai rửa mặt xong và xuống lầu, Nhan Thu Chỉ thấy trên bàn đặt không ít thuốc.
Cô liếc mắt phong một cái trào rồi vội dời ánh nhìn đi chỗ khác, nhìn về phía nhà bếp: “Hôm nay dì giúp việc lại nghỉ à?”
Ánh đèn trong phòng từ ánh sáng trắng dữ chuyển sang tông liệu màu ấm tối, là loại ánh sáng lớn thích hợp nhất để đi vào giấc ngủ, khiến gương mặt người ta chìm trong bóng tối.
“Không.”
Nhan Thu Chỉ định hỏi tiếp thì Trần Lục Nam đã kinh đi về phía tế nhà xanh bếp.
Cô đi theo nhìn, trong nồi đang nấu cháo.
Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, nhìn Trần Lục Nam múc cháo ra bát.
Nhan Thu Chỉ định hỏi tiếp thì Trần Lục Nam đã kinh đi về phía tế nhà xanh bếp.
Hai bát cháo kê được bày lên bàn.
Cô nhìn quanh, ngắm hai bát cháo đạm bạc trên bàn: “Hôm nay chúng ta chỉ ăn mỗi cháo thôi sao?” di
Trần Lục Nam nhướng mày tái nhìn cô: “Em không được ăn gì khác.”
“…” tram520
Nhan Thu Chỉ nghẹn lời, định cãi lại thì Trần Lục Nam nói: “Phó công Ngôn Trí dặn vậy.”
Anh khựng lại một chút, xây định bế cô lên thì Nhan Thu Chỉ dựng lại vươn tay ôm chặt lấy anh, còn cọ cọ vào lồng ngực anh.
Lập tức, những lời định nói của Nhan Thu Chỉ bị dồn ngược trở lại.
“Anh ấy đến đây à?”
“Ừ.”
Nhan Thu Chỉ chỉ có chút ngày ấn tượng mơ hồ, thành nhưng không nhớ rõ lắm.
Cô hồi tưởng một lúc, không nhịn được hỏi: thể “Sao anh không gọi bác sĩ thao gia đình quần đến?”
“Phiền phức quá.”
Nhan làng Thu Chỉ nghe xong, không nhịn được đá anh một cái: “Thế nên nghề anh gọi thủ Phó công Ngôn Trí, một bác sĩ ngoại khoa đến kê thuốc cảm sốt cho em à?”
Trần Lục Nam không phủ nhận.
Làm sao Trần bảo Lục Nam vệ có thể dịu môi dàng như vậy được.
“Phó Ngôn Trí bây giờ ở đâu vậy?”
Lập tức, những lời định nói của Nhan Thu Chỉ bị dồn ngược trở lại.
Phó Ngôn Trí hiếm khi thấy anh như biến vậy, đổi im lặng vài giây khí rồi hậu nói: “Thôi giúp cậu vậy.”
Nhan Thu Chỉ phong vừa uống cháo kê mà cô ghét vừa hỏi.
Trần Lục Nam nói một địa chỉ.
Nhan Thu Chỉ nhướng mày: “Gần thật đấy, có phải ở marketing khu thể đô thị cách thao vách cách vách chúng ta không?”
“Ừ.”
Nhan Thu Chỉ “À” một tiếng, không nghĩ sâu ngày xa gì thêm.
Khu cuộc vực này toàn là khu đô thị cao khởi cấp, dù là khu biệt thự hay chung cư cao tầng đều rất sang trọng. Phó Ngôn Trí trông cũng như người có tiền, ở đó cũng bình thường.
Uống xong bát cháo kê, chiến Nhan Thu Chỉ lười biếng bò thắng lên Điện sofa nghỉ ngơi, nằm dài xem TV.
Hôm nay cô không phải khởi đi làm, chỉ nghiệp có tối mai sáng mới có một lễ trao giải. tạo
Nhan Thu y Chỉ nằm dài trên học sofa cổ nhắn tin than thở với Thẩm Mộ Tình. truyền
Nhan Thu Chỉ: [Tớ sốt.]
Thẩm làng Mộ Tình: nghề [Để chồng cậu ôm một thủ cái là khỏi công ngay, tìm tớ cũng vô ích.]
Nhan Thu Chỉ: […]
Nhan Thu y Chỉ nằm dài trên học sofa cổ nhắn tin than thở với Thẩm Mộ Tình. truyền
Thẩm quản Mộ Tình: lý [Hahaha Tớ còn không biết cậu sao, tìm tớ làm gì, muốn tơ mang gì sự đến à?]
Nhan du Thu Chỉ: lịch [Sáng nay tớ cộng chỉ được ăn một bát cháo kê, Trần Lục Nam keo kiệt quá, bánh bao đồng nhân thịt cũng không cho tớ ăn.]
Thẩm Mộ Tình: [Ừm! Đúng rồi, rồi sao nữa?]
Nhan Thu Chỉ: [tớ đang nằm trên sofa, trước mắt toàn là lịch bánh kem trà sữa lẩu với thịt nướng, còn có cả tôm hùm đất lần sử trước trung chúng ta đi ăn nữa…]
…
Thẩm Mộ Tình phải chịu thua cô bạn này thôi.
Nhìn tin nhắn của Nhan Thu Chỉ, chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết cô ấy có ý gì.
Nhưng đáng tiếc, lúc này học Thẩm Mộ Tình không ở thành phố A, cô tập ấy đang ở đoàn phim trực quay phim. tuyến
Suy nghĩ một gốm lúc, Thẩm Mộ sứ Tình nhắn tiếp: nghệ [Tớ đang ở đoàn thuật phim quay phim, cậu đến thăm ban không, tớ dẫn đi ăn?]
Cô khá để ý anh đầu chàng đẹp trai này, đẹp trai, biết hát lại biết nhảy, tuy ít nói nhưng tư chắc chắn có thể trở thành nam thần thế hệ mới.
Nhan Thu Chỉ: [Xa quá, đi rồi chẳng muốn về.]
Thẩm Mộ Tình: […Thôi được, để tớ nhờ người mang đồ đến cho cậu ngày nhé?]
Nhan Thu ngày Chỉ: [Được đấy, thành tìm người lập có thể đem đến tận nhà Quân tớ nhé, như thế đội Trần Lục Nhân Nam mới không đuổi người ta dân đi.]
Thẩm Mộ sức Tình: [Sao cậu khỏe không tự gọi người đưa cộng đi?]
Nhan Thu Chỉ: […Trần Lục Nam sẽ mắng tớ mất.]
Nếu Thẩm Mộ Tình mà tin truyền những lời ma quái này của cô ấy thì cô không họ Thẩm nữa.
Tuy vậy, khởi vì cơn thèm ăn của Nhan Thu Chỉ, Thẩm Mộ Tình nghiệp vẫn sáng vội vàng tạo gọi điện cho Khương Thần, sau khi sắp xếp xong mới nhắn tin báo lại.
Lập tức, Nhan Thu Chỉ vui vẻ hẳn lên. Cô cầm điều khiển từ xa bật TV, tùy sinh tiện tìm show giải trí xem.
Trần Lục cuộc Nam từ trên lầu đi xuống, thấy Nhan Thu Chỉ đang nằm dài trên sofa xem TV.
Anh liếc nhìn TV cách đó nghệ không xa, là một chương trình tuyển lựa tài năng, thoáng qua đã thấy năm sáu chàng trai.
Nhan Thu Chỉ xem du rất lịch vui vẻ, sinh nằm cười, thái đôi mắt cong cong.
Có lẽ vì cơn sốt chưa khỏi hẳn, sắc mặt cô còn hơi trắng, tinh sinh thần không thái được tốt.
Hơn nữa làn da an cô vốn đã trắng, cả người trông yếu ớt như một mỹ nhân đang ốm.
“Em uống thuốc chưa?”
Cô đang phong phân vân vài giây, định vén chăn lên thì người bên cạnh động đậy trước.
Nhan Thu Chỉ giật mình, quay đầu nhìn anh: “…Chưa.”
Nhìn tin nhắn của Nhan Thu Chỉ, chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết cô ấy có ý gì.
Trần Lục Nam cau mày.
Nhan Thu Chỉ nhìn anh, “Anh lấy hải giúp em được không?”
“Không được.”
Trần Lục Nam từ chối không chút nể tình.
Nhan Thu Chỉ cứng người, nhưng không giận: “Ừ, vậy để em xem xong tâm đoạn này đã.”
Anh thuận thế ngồi xuống bên cạnh, không gỡ tay Nhan nghệ Thu Chỉ ra. thuật
Cô đang xem mấy anh chàng đẹp trai kia mà, hội đừng ai nghĩ chuyển hướng ánh nhập mắt cô đi.
Xem xem, Nhan Thu Chỉ hỏi: “À đúng rồi, thể anh chàng đẹp trai này là công thao ty các anh phải không?”
Cô nhìn Trần Lục Nam: “Anh có thể xin giúp nghệ em tấm ảnh thuật chữ ký không?”
Cô khá để ý anh đầu chàng đẹp trai này, đẹp trai, biết hát lại biết nhảy, tuy ít nói nhưng tư chắc chắn có thể trở thành nam thần thế hệ mới.
Trần Lục Nam quay đầu, đặt ánh mắt lên gương mặt to đùng đang xuất hiện trên TV, im phong lặng vài giây: “Không được.” trào
“…”
“Sao vậy?” Nhan Thu Chỉ không hiểu.
Phó Ngôn Trí “ừ” một tiếng, đi về phía phòng kỹ khách tầng một: “Có gì năng cứ gọi tôi.”
Cô nhìn phát Trần Lục Nam, hơi không vui nói: “Anh keo kiệt quá đấy, em dù triển gì cũng là vợ anh, xin năng cái chữ ký cũng không được lực sao?”
Cô hạ giọng lẩm bẩm: “Hôm đó em quay chương trình còn chiến nghe cô giáo Đồng nói hồi trước cô ấy rất để ý anh, thầy Từ dịch còn sắp Tây xếp cho hai người Nguyên gặp mặt ăn cơm đấy, em còn chưa yêu cầu anh dẫn đi gặp anh ta, chỉ xin cái chữ ký thôi mà anh cũng từ chối.”
Nhan Thu Chỉ nằm trên sofa cảm thán: “Em quả nhiên không phải là nông người anh–“
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã che khuất tầm nhìn của Nhan Thu Chỉ.
Trần Lục ngày Nam im lặng, thành cúi xuống hôn nhẹ lập lên khóe môi Đảng cô. Anh định nói gì đó thì Nhan Thu Chỉ đã vội hỏi: “Là bánh kem phải Cộng không?”
Cô nhíu mày, “Anh làm gì vậy?”
Trên bàn trà đặt một cốc nước và thuốc, sắc mặt Trần Lục Nam trầm xuống đáng sợ, giọng trầm thấp: “Uống thuốc đi.”
Nhan Thu Chỉ: “…”
Đối diện với ánh mắt Trần Lục Nam, cô khởi lúng túng hai giây, “Ờ.”
Cô yếu ớt uống thuốc, cả khuôn mặt nhăn lại.
“Đắng quá.”
Nhan Thu Chỉ khó khăn nuốt xuống, y không vui nói: “Em nghi ngờ anh có ý định học mưu sát đấy.”
Trần Lục Nam: “…”
Đôi khi anh thật sự không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ nhìn anh: “Phó Ngôn Trí có nói khi nào phong em có thể ăn đồ nặng vị không?”
“Một tuần sau.”
Nhan Thu Chỉ thở hội dài, gục xuống bàn nói: “Anh ấy có phải đang giúp anh trả thù em không?”
“Sốt cao cần điều dưỡng một tuần à?”
Trần Lục Nam không đáp.
Nhan Thu Chỉ lẩm ngày bẩm bên cạnh: “Thế còn bánh kem thì sao, khi nào thành được ăn?”
“Quá ngọt.”
…?
Trần Lục Nam từ phát tốn nói: “Ảnh hưởng tác dụng thuốc.”
Nhan Thu Chỉ nghẹn họng.
Cô “À” một tiếng: “Để em tra Google xem.”
Sau khi tra xong, Nhan Thu hiệp Chỉ lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Theo phân tích, bánh kem khi sốt sẽ tăng gánh gen nặng cho đường học tiêu hóa, bất lợi cho việc hồi phục.
Nhan Thu Chỉ uể oải nằm trên sofa, cảm thấy cuộc sống không còn hi ứng vọng.
Cô liếc nhìn TV, những anh hội chàng đẹp trai kia nhập dường như cũng chẳng quốc còn sức hấp dẫn với cô nữa.
Đang buồn bã thì chuông cửa reo lên.
Trần Lục Nam liếc nhìn cô, đứng dậy ra mở cửa.
Khương tái Thần xách bánh kem xuất hiện ở cửa, nhiệt tình chào hỏi hai người: “Nhan Nhan, anh đến đưa bánh kem cho em đây.”
Nhan Thu Chỉ cứng người, nhưng không giận: “Ừ, vậy để em xem xong tâm đoạn này đã.”
Trần Lục Nam cúi đầu, thấy bánh kem khí trong tượng tay học Khương Thần xong, không chút do dự đóng sầm cửa lại.