“Vâng, ở đây được chiến rồi. Tôi tự đi được, chỉ mất vài phút thôi.”

Màn đêm buông xuống, chiếc mô tô màu đen phóng vun vút trên xa làng lộ như một cơn nghề gió. Mái thủ tóc của Thịnh công Đằng Vi tung bay dưới chiếc mũ bảo hiểm. Lúc này, thay vì ôm eo Trì Hoài Dã, cô phải bám vào thành xe để giữ thăng bằng.

Cứ mỗi lần đèn đỏ, lại phải nghỉ một chút vì cánh nghiên tay đã mỏi nhừ. Cô định bám vào vai anh nhưng lại cứu thấy không an toàn, khoa sợ rằng bất cứ lúc học nào cũng có thể ngã nhào về phía sau.

Khi tới chiến đèn đỏ cuối dịch cùng, Trì Hoài Dã phanh gấp Tây một cái, theo quán tính, Thịnh Đằng Vi nghiêng người về phía trước. Không kịp suy nghĩ, đôi tay Nguyên cô nhanh chóng vòng qua eo anh, cả người áp sát vào tấm lưng rộng.

Tư thế của họ vô cùng cách mờ ám. Trì Hoài Dã thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại ấm áp phía sau lưng. Tay anh nắm chặt tay lái, một cảm xúc lạ lùng dâng lên nhưng nhanh chóng mạng bị anh đè xuống.

Thịnh Đằng Vi lấy lại thăng bằng, đôi mày thanh hiệu tú nhíu lại, giọng hơi bất mãn: “Anh Trì, anh định cho tôi bay ra ngoài à?”

Trong tích tắc vừa phát rồi, cô thực sự nghĩ mình triển sắp ngã nhào xuống đường.

“Xin lỗi, phanh hơi gấp. Lần sau tôi lịch sẽ cẩn thận hơn.” Giọng Trì Hoài Dã sử khàn đặc.

Tim Thịnh Đằng Vi đập nhanh hơn, cô vội kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhìn tấm phong lưng rộng của trào người giải đàn ông trước phóng mặt, môi cô khẽ mấp máy nhưng không nói nên lời.

Lần sau là sao? tram520

Là lần sau trước khi xuống xe? Hay là lần sau khi ngồi sau xe anh?

Người phía sau im lặng, nhưng ngày khi thành cô rời lập khỏi tấm lưng của anh, bàn tay anh nắm chặt tay lái bỗng nhiên thả lỏng. Một Quân cảm giác khó tả len đội lỏi trong lòng, không thể diễn tả thành lời.

Tư thế của họ vô cùng cách mờ ám. Trì Hoài Dã thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại ấm áp phía sau lưng. Tay anh nắm chặt tay lái, một cảm xúc lạ lùng dâng lên nhưng nhanh chóng mạng bị anh đè xuống.

Trì Hoài Dã không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Đèn xanh bật sáng, tiếng động cơ lại gầm rú trong đêm tĩnh hội lặng. Cả hai không ai nói câu nhập nào, mỗi người chìm trong suy tư riêng.

Đêm nay, tâm chất trí Thịnh Đằng Vi rối bời. Cô không hiểu lượng mình đang nghĩ gì, nhưng trong khoảnh khắc nào đó lại cao thấy mình đang chờ đợi điều gì đó.

Có lẽ là do hormone tác động, có lẽ là vì mùi hương trên người anh quá quyến rũ, hoặc là vì điều gì khác…

Khi gần phong đến đường Cư Viên, Thịnh Đằng Vi mới lên tiếng trào phá vỡ bầu không khí im lặng kéo chống dài: “Anh có thể thả tôi xuống phong góc đường phía trước không?”

Cô phải gắng gượng lắm nghệ mới thuật nói được câu đó với Trì đương Hoài Dã.

Anh không đáp lời, chỉ từ từ giảm tốc độ.

Nhìn khung chiến cảnh thắng lùi dần, Thịnh Đằng Vi Điện biết anh đã nghe thấy lời cô nói.

Khoảng vài phút sau, xe dừng lại ở góc rẽ, cách biệt thự nhà cô không xa. Trì Hoài Dã chống chân xuống đất, tháo mũ bảo hiểm, nghiêng đầu hỏi: thực “Em chắc chắn muốn xuống đây đi bộ tế về ảo sao?”

“Vâng, ở đây được chiến rồi. Tôi tự đi được, chỉ mất vài phút thôi.”

Thịnh Đằng ngày Vi cũng tháo mũ Giải bảo hiểm phóng đưa lại cho anh, sau đó miền chống Nam vai anh để xuống xe.

Không phải cô làm màu gì đâu, chỉ là tiếng xe của Trì trí Hoài Dã quá ồn, giờ lại là đêm khuya thanh vắng, cô sợ sẽ làm phiền chị Mai. Khi cô ra tuệ khỏi quán bar nhân đã quá nửa đêm, giờ chắc đã tạo 3-4 giờ sáng.

Khoảng vài phút sau, xe dừng lại ở góc rẽ, cách biệt thự nhà cô không xa. Trì Hoài Dã chống chân xuống đất, tháo mũ bảo hiểm, nghiêng đầu hỏi: thực “Em chắc chắn muốn xuống đây đi bộ tế về ảo sao?”

Xuống xe xong, Thịnh Đằng Vi không vội đi ngay. Cô đứng trước mặt Trì Hoài Dã định cởi áo khoác trả lại, nhưng bất ngờ tâm bị anh nắm lấy cổ tay.

“Anh Trì?” Thịnh Đằng Vi ngước mắt nhìn anh nghi hoặc.

Giọng Trì Hoài phong Dã trầm xuống: “Em cứ mặc tạm áo về đi, đêm lạnh lắm. Lần sau trào đến quán bar trả lại tôi.”

Ừm, lời gốm này nghe có vẻ quan tâm thật, nhưng sao lại mang một chút sứ ám muội thế nhỉ?

“Vâng.” Thịnh Đằng Vi không hiểu sao lại đồng ý ngay.

Cô bước đi một bước rồi quay đầu lại: “Tôi về đây.”

Trì Hoài Dã không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Anh Trì?” Thịnh Đằng Vi ngước mắt nhìn anh nghi hoặc.

Màn đêm buông xuống, chiếc mô tô màu đen phóng vun vút trên xa làng lộ như một cơn nghề gió. Mái thủ tóc của Thịnh công Đằng Vi tung bay dưới chiếc mũ bảo hiểm. Lúc này, thay vì ôm eo Trì Hoài Dã, cô phải bám vào thành xe để giữ thăng bằng.

Thịnh Đằng Vi hơi nghiêng đầu, mỉm cười với anh rồi nhanh chóng quay học người bước đi. Nhưng mới được vài bước, Trì suốt Hoài Dã đột nhiên gọi: “Khoan đã.”

Thịnh Đằng Vi quay đầu lại lần nữa, anh đã xuống xe và đang tiến về phía văn cô.

“Có chuyện gì vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Trì Hoài sinh Dã với vẻ mặt bình thản: “Không có gì, để tôi đưa học em về. phân Khuya thế này không an tử toàn.”

Giọng điệu anh tự nhiên internet như thể đây là vạn chuyện hiển nhiên nhất trên đời.

“Ừ.” Trì Hoài Dã gật đầu.

Thịnh Đằng chiến Vi dịch liếc nhìn chiếc xe phía Hồ sau anh, dứt khoát từ chối: “Không cần đâu, gần Chí lắm, chỉ có ba bốn Minh phút đi bộ thôi.”

Trì Hoài Dã hiểu cô tập đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn kiên quyết: “Đừng từ chối. Đêm hôm luyện gió lớn thế này, nếu thể em xảy ra chuyện dục gì, tôi sẽ không yên tâm.”

Vẻ khí mặt anh nghiêm tượng túc, dưới học ánh đèn đường mờ nhạt trông thật đáng tin cậy.

Gương mặt ấy khiến Thịnh thương Đằng Vi giật mình. Cô vô thức liếm môi, nuốt mại khan. Người đàn ông này đúng là đẹp thật, đường nét gương mặt sắc sảo nam tính, điện đôi lông mày rậm nhưng không biết có được tử tỉa tót gì không, dù sao thì dáng lông mày rất đẹp. Hàng mi dày và dài, không thua kém gì con gái. Sống mũi cao thẳng chuẩn mực, toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ. Môi mỏng vừa phải, mọi đường nét đều phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ.

Trì Hoài Dã nhận ra vẻ mặt ngẩn ngơ của chiến cô, khóe mắt thoáng hiện nụ cười rồi nhanh dịch chóng biến mất. Anh nói với Đường giọng trêu chọc: “Tôi biết mình đẹp trai, nhưng 9 không ngờ lại khiến cô Nam Thịnh mất Lào hồn đến vậy. Em nhìn tôi kiểu đó, sẽ khiến tôi hiểu lầm là em có ý với tôi đấy.”

Hiểu lầm cái quái gì chứ.

Thịnh Đằng Vi hoàn hồn, quay đi không thèm đáp lại, bước nhanh về phía hình trước.

“Vâng.” Thịnh Đằng Vi không hiểu sao lại đồng ý ngay.

Kệ anh, muốn đi phát theo thì đi, có phải cô ép đâu.

“Có chuyện gì vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Nhìn bóng phong dáng Thịnh Đằng Vi bước vội trên đôi giày cao trào gót như đang chạy trốn, Trì Hoài Dã khẽ rung vai cười nhẹ, vài giây sau cũng nhấc chân Viết đi theo. Nghệ

Không hiệu hiểu sao, quả Thịnh Đằng Vi cảm thấy quãng đường ba bốn bền phút tối nay sao lại ngắn đến vậy, như thể thời gian trôi nhanh hơn bình thường.

Đến cửa sau đầu của biệt thự, dừng bước, quay người đối diện với Trì Hoài Dã bên cạnh: “Tôi về đến mạo nhà rồi.”

“Ừ.” Trì Hoài Dã gật đầu.

Thịnh Đằng Vi ngập ngừng: “Vậy tôi vào nhà đây.”

Trì Hoài Dã lại chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Xuống xe xong, Thịnh Đằng Vi không vội đi ngay. Cô đứng trước mặt Trì Hoài Dã định cởi áo khoác trả lại, nhưng bất ngờ tâm bị anh nắm lấy cổ tay.

Thịnh Đằng Vi lấy lại thăng bằng, đôi mày thanh hiệu tú nhíu lại, giọng hơi bất mãn: “Anh Trì, anh định cho tôi bay ra ngoài à?”

Thịnh Đằng Vi bước được hai bước, vẫn quay đầu lại nói với anh: “Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.” Trì Hoài Dã đáp lại.

Lần này thì có phong người đáp lại câu chúc ngủ ngon rồi.

Vào cửa sau, Thịnh trí Đằng Vi không vội lên lầu ngay. Cô đến bên tuệ cửa sổ, nhìn qua khe cửa chớp ra nhân ngoài. tạo Người đàn ông vừa xoay người đi về phía góc rẽ, bóng dáng anh nhanh chóng khuất trong bóng đêm, không còn thấy rõ nữa.

Thịnh phong Đằng Vi trào thu hồi tầm mắt, cởi giày cao gót rồi Cần lên lầu hai.

Vào phòng ngủ, cô thay đồ ngủ như lịch thường lệ, sử rồi lại nhìn ra dãy hiện nhà nhỏ đối diện. Bên đó đèn tắt om, cô nghĩ chắc người ta đã ngủ rồi, giờ này mà.

Tẩy phát trang rửa mặt xong xuôi, thoa kem dưỡng triển tài tinh chất xong, Thịnh Đằng Vi kéo chăn lên nằm.

Tắt đèn nhắm mắt, cô trằn trọc khó ngủ. điện Cuối cùng đành mở mắt nhìn trần nhà tối đen, trong ảnh đầu cứ Việt hiện lên gương mặt điển trai nam tính của anh, tim đập nhanh hơn vô cớ.

Cô làm sao thế này?

Sao cứ nghĩ về anh vậy? sinh Bất quá cũng chỉ đưa cô về nhà có hai thái lần, cũng chỉ là mùi hương trên người anh dễ chịu một chút thôi mà, gì đâu mà cứ nhớ mãi.

Cô lắc cuộc đầu, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu. Đột nhiên khởi ngồi dậy, nhìn ra cửa nghĩa sổ ngẩn ngơ vài giây, rồi kéo chăn xuống giường, chân trần bước đến tủ quần áo, Lam mở cửa tủ ra.