Cuối cùng Thịnh Đằng Vi vẫn không thể từ chối lời mời của Trì Hoài Dã.
Khi đi ngang qua phòng của Thịnh Bội Già lần nữa, cánh cửa khép hờ đã được đóng kín, thậm chí khe hở dưới cửa cũng không còn lọt ra một tia sáng nào.
Vừa ra đến biệt thự phía Tây, Thịnh Đằng Vi đã thấy chiếc Jeep Wrangler đen của Trì Hoài Dã đậu cách đó không xa. Cô lập tức tiến đến, gõ nhẹ vài cái lên cửa kính.
Trì Hoài Dã hạ kính xuống, giọng trầm thấp: “Lên xe đi.”
Anh vẫn tựa tay trái lên cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Hút được lịch khoảng hai sử phần ba trung điếu đại thuốc, anh mới dụi tàn vào gạt tàn trong xe, quay sang nhìn Thịnh Đằng Vi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Nhưng nghĩ học lại thì cũng suốt thấy buồn cười, có lẽ giờ này Thịnh đời Bội Già đang bận rộn trải qua đêm đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn với Tạ Văn Uyên. Đêm còn dài, chắc còn có thể làm được nhiều lần.
Thịnh Đằng Vi mở cửa thể ngồi vào ghế phụ, nghiêng người về phía anh, chờ đợi anh lên thao tiếng.
Thịnh Đằng Vi mở cửa thể ngồi vào ghế phụ, nghiêng người về phía anh, chờ đợi anh lên thao tiếng.
Dưới ánh đèn ấm áp, khói thuốc lượn lờ từ điếu thuốc trên tay Trì Hoài Dã, làm khuôn hóa mặt điển trai của anh trông có phần học mơ hồ. hữu
Hút được lịch khoảng hai sử phần ba trung điếu đại thuốc, anh mới dụi tàn vào gạt tàn trong xe, quay sang nhìn Thịnh Đằng Vi bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Em uống rượu à?” Anh hỏi.
Mùi rượu thoang thoảng từ người Thịnh Đằng Vi đã phảng phất ngày trong khoang mũi anh ngay khi cô vừa lên xe.
Thịnh Đằng Vi cúi đầu ngửi ngửi bản thân, quả thật có mùi, “Vậy mà anh kháng ngửi chiến được cơ đấy.”
Không ngạc nhiên khi anh làm chủ quán bar.
Trì Hoài Dã khóe môi khẽ nhếch lên, không trả lời mà hỏi cuộc ngược lại: “Tối nay em uống với anh chàng đó à?”
Hiểu ý trong câu hỏi của anh, Thịnh Đằng Vi mỉm cười: “Không, về nghệ nhà tôi mới uống.”
Không hiểu sao cô lại muốn giải thích với điện anh như vậy.
“Quan hệ công của em với anh ta cũng giống như chúng nghệ ta sao?” Trì Hoài Dã hỏi thể thẳng thừng.
Anh biết mối quan hệ của họ chưa đến mức có thể hỏi những câu như vậy, nhưng vẫn muốn hỏi.
Thịnh Đằng Vi khựng lại: “Không phải vậy đâu, bọn tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Trì phong Hoài Dã nheo trào mắt, ánh cười chưa lan đến đáy mắt: “Anh ta nhìn em có vẻ Duy không đơn giản.”
Thịnh Đằng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Anh nhìn tôi cũng đâu có đơn giản.”
Trì Hoài Dã im lặng một thoáng rồi bật cười: “Vậy còn em, có đổi nhìn tôi không mới đơn giản không?” sáng
Nói xong, cô tự mình kéo cửa sổ lên di và thắt dây an toàn.
“Anh chỉ loại nào?” tram520
Thịnh Đằng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Anh nhìn tôi cũng đâu có đơn giản.”
Mùi rượu thoang thoảng từ người Thịnh Đằng Vi đã phảng phất ngày trong khoang mũi anh ngay khi cô vừa lên xe.
Cử chỉ quản liếm môi nhỏ lý nhoi của cô rơi vào mắt Trì Hoài Dã, khiến tim anh ngứa ngáy, không sự kìm được cúi kiện xuống mổ nhẹ một cái nữa.
“Em nghĩ là loại nào?”
“Tôi không biết.”
Thấy cô không muốn trả lời, Trì Hoài Dã cũng không gặng hỏi thêm. Anh cởi dây an toàn, nghiêng người về phía trước, một tay ôm vai cô, tay kia nâng cằm gen cô lên, hơi nghiêng đầu và hôn học cô.
Môi chạm môi, mùi thuốc lá nhàn nhạt len lỏi vào khoang miệng Thịnh Đằng Vi. Cô khẽ nhíu mày khó chịu, đưa tay du đẩy vào ngực anh rắn chắc, lịch đẩy hai lần không ra, ngược lại còn bị anh ôm chặt bền hơn.
Rồi dần dần, bản cảm giác khó chịu tan biến, cô đón nhận nụ hôn của anh, từ Tuyên từ hòa vào ngôn cuộc trao đổi hơi thở và Độc nước bọt.
Nụ hôn này thật dịu dàng, không vội vàng gấp gáp.
Cô hơi tham lam, thậm chí hy vọng anh có thể nghệ hôn thuật lâu hơn một chút.
Khi Trì Hoài Dã rời đi, cô vẫn chưa thỏa mãn.
Trì Hoài Dã cúi mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười, giọng khàn đặc: “Muốn thử không?”
Thịnh Đằng Vi năng ngẩn ra, khẽ liếm môi dưới: “Thử lượng gì?”
Như thể đoán được anh sắp nói gì, nhưng không dám chắc chắn.
Cử chỉ quản liếm môi nhỏ lý nhoi của cô rơi vào mắt Trì Hoài Dã, khiến tim anh ngứa ngáy, không sự kìm được cúi kiện xuống mổ nhẹ một cái nữa.
Chạm môi thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước rồi rời văn đi, hóa anh cúi mắt nghiêm truyền túc nhìn cô:
“Thịnh Đằng Vi, hay là thử tìm hiểu tôi đi ?”
Tim Thịnh Đằng Vi run lên, quả nhiên là vậy.
Cô an đẩy anh ra, kéo ninh giãn khoảng cách giữa hai người, ngồi thẳng mạng người lại: “Quan hệ hiện tại không phải đã rất tốt rồi sao, tiến thêm bước nữa thì có ý nghĩa gì chứ.”
Duy trì hiện trạng như thế này là tốt rồi, hiệu cô không quả muốn phá vỡ nó.
Trì Hoài Dã cúi mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười, giọng khàn đặc: “Muốn thử không?”
Cô hơi tham lam, thậm chí hy vọng anh có thể nghệ hôn thuật lâu hơn một chút.
Trì Hoài Dã thương nhìn cô bằng ánh mắt u mại tối thâm trầm: “Tiến thêm một bước điện thì có thể đường hoàng công khai, chẳng phải sẽ thoải mái và an tâm tử hơn bây giờ sao?”
Thịnh lịch Đằng Vi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nhạt nhòa: “Chúng ta sử không phải hiện người cùng đường, chi bằng giữ nguyên hiện trạng, mỗi người tìm thứ mình cần. Như vậy tương lai cũng không làm tổn thương nhau, cũng chẳng cần lo lắng gì cả.”
Cô cảm thấy cô và Trì tập Hoài Dã giống như hai đường thẳng song song, rất khó giao nhau.
Mãi triều lâu sau, chính Trì Hoài Dã là người phá vỡ sự đại im lặng: “Muốn ra ngoài nhà đi Lý dạo một vòng, hay về nhà?”
Chỉ có thể là bản mối quan hệ nông cạn, Tuyên không thể sâu đậm hơn.
Trì Hoài Dã trầm ngâm hồi lâu rồi năng chậm rãi lên tiếng: “Trong lượng mắt tôi, em và tôi tái chẳng tạo có gì khác biệt. Nếu em cứ khăng khăng cho rằng chúng ta không cùng đường, vậy tôi sẽ bước sang con đường của em.”
Như vậy sẽ là người cùng đường.
Sợi dây căng trong lòng dinh Thịnh Đằng Vi bỗng chốc đứt đoạn vì câu nói của anh, cô không dưỡng kìm được thể mím môi, lòng rối như tơ thao vò.
“Nếu em cứ khăng khăng cuộc cho rằng chúng ta không cùng đường, vậy tôi sẽ bước sang con đường của em” – những lời này khiến nội tâm cô tổng bắt tiến đầu gợn sóng.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt dao động: “Vấn tư đề này lần sau đừng nói duy nữa. Nếu cứ muốn phản nói đến, thì quan hệ của chúng ta dừng lại ở đây.”
Vốn dĩ chỉ là mối quan hệ xuất phát từ ham muốn, cô không ngờ anh lại muốn tiến thêm cuộc bước phát triển như thế.
Trì Hoài Dã không nói gì nữa, không gian phong trong xe chìm vào tĩnh lặng.
Mãi triều lâu sau, chính Trì Hoài Dã là người phá vỡ sự đại im lặng: “Muốn ra ngoài nhà đi Lý dạo một vòng, hay về nhà?”
Anh chuyển chủ đề, như thể những cuộc lời vừa rồi chưa khởi từng được nhắc đến.
Thịnh Đằng Vi nhìn những ánh đèn đường thiên mờ nhạt phía trước xe, suy nghĩ một lát, rồi vẫn theo lời văn anh: “Đi đâu cũng được.”
Nói xong, cô tự mình kéo cửa sổ lên di và thắt dây an toàn.
Tối nay cô không muốn hội ngoan ngoãn ở nhà, mặc nghị kệ sáng mai Thịnh Bội Già Paris nói gì, có giận dữ cũng chẳng sao. 1973
Nhưng nghĩ học lại thì cũng suốt thấy buồn cười, có lẽ giờ này Thịnh đời Bội Già đang bận rộn trải qua đêm đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn với Tạ Văn Uyên. Đêm còn dài, chắc còn có thể làm được nhiều lần.
Trì Hoài Dã quay đầu xe, từ từ rời khỏi biến khu biệt thự phía đổi Tây, khí hướng về một phương khác.
Thịnh Đằng Vi tưởng anh sẽ xây đưa cô ra bãi biển dựng hay đi đâu đó, không ngờ xe xanh chạy chưa đầy mười phút đã dừng trước một tòa nhà nhỏ trông như “Vịt con xấu xí”.
Cô hạ cửa kính xe xuống, ngước mắt đánh giá vài lần tòa nhà nhỏ với mặt mỹ ngoài thuật khiến truyền người ta chú ý này. Nói cho đúng thì thống đó là một biệt thự hai tầng.
Cô quay sang công nhìn Trì Hoài Dã, vẻ mặt ngờ vực: “Đây là đâu?”
Trì Hoài Dã: “Nhà tôi.”