Câu nói bất ngờ của Trì Hoài Dã khiến tim Thịnh Đằng Vi như ngừng đập. Tuy nhiên, cô không để lộ vẻ hoảng loạn mà chỉ điềm tĩnh nhìn vào đôi mắt đang phản chiếu trong gương chiếu hậu.

“Sao anh biết tôi đang nhìn anh?”

Trì Hoài Dã khẽ cười, “Ánh mắt nóng bỏng như vậy, khó mà không cảm nhận được.” thư pháp

“Thật sao?” Thịnh Đằng Vi khẽ hỏi lại.

Anh liếc nhìn cô thêm lần nữa rồi thu hồi ánh mắt, môi vẫn điểm nụ cười nhạt, không đáp lời.

Mười phút tiếp theo, không gian trong xe chìm vào im lặng. Cho đến khi gần tới đường Cư Viên, Trì Hoài Dã giảm tốc độ và hỏi: “Cụ thể ở đâu?”

“Thật sao?” Thịnh Đằng Vi khẽ hỏi lại.

“Qua khúc cua này rồi rẽ trái, căn biệt thự kiểu Tây cổ đó.” Thịnh Đằng Vi ngồi bên cạnh, nhìn ra ngoài và chỉ đường.

“Ừm.” Trì Hoài Dã khẽ đáp.

Xe từ từ rẽ vào con ngõ nhỏ. Dưới cơn mưa, ánh đèn đường mờ ảo, những vũng nước đọng trên mặt đường bắn tung tóe dưới bánh xe. May mà Trì Hoài Dã lái xe khéo, nên xe vẫn di chuyển ổn định qua con ngõ.

Hai phút sau, xe dừng trước căn biệt thự cổ. Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, cần gạt nước vẫn đều đặn quét qua quét lại.

Trì Hoài Dã tắt máy, cúi người lấy chiếc ô từ ghế phụ và đưa cho Thịnh Đằng Vi đang chuẩn bị xuống xe: “Cầm đi.”

Tay Thịnh Đằng Vi vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe tiếng anh. Cô dừng lại, cúi nhìn chiếc ô anh đưa tới, do dự vài giây rồi nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Dì Mai, chào buổi sáng.”

Cảm ơn xong, cô mở cửa xe, xòe hóa học hữu cơ ô và bước xuống.

Gió đêm sau cơn mưa lạnh buốt, khiến Thịnh Đằng Vi không khỏi co vai lại. Đi được vài bước lên bậc thang, cô chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía chiếc xe của Trì Hoài Dã. Sau vài giây do dự, cô gọi với theo: “Chúc anh ngủ ngon.”

Thời gian gần đây, Thịnh Bội Già hầu như không về nhà vào buổi tối. Thịnh Đằng Vi cũng đoán được phần nào lý do. Có lẽ một thời gian nữa, trong nhà sẽ xuất hiện thêm một người đàn ông thường xuyên ra vào.

Không cần biết anh có nghe thấy hay không, nói xong cô nhanh chóng bước vào nhà. Đến khi đóng cửa lại, cô mới dựa lưng vào cánh cửa và thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến khi lý trí hoàn toàn tan biến, Thịnh Đằng Vi mới thở nhẹ, từ từ mở mắt.

Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là bỗng nhiên muốn chúc người đàn ông mới quen này ngủ ngon. Có lẽ vì anh đã tốt bụng đưa cô về nhà an toàn trong đêm mưa này.

Thịnh Đằng Vi mỉm cười gật đầu, bước vào phòng ăn và kéo ghế lịch sử hiện đại ngồi xuống.

Người đàn ông trong chiếc Wrangler nhìn cánh cửa khép lại, khóe môi nhếch lên. Hình như vừa rồi anh có nghe thấy lời chúc ngủ ngon?

Nhìn căn biệt thự cổ thêm khoảng một phút nữa, Trì Hoài Dã mới vào vật lý lượng tử số, đạp ga rời đi.

Thịnh Đằng Vi bước những bước nhẹ nhàng trong đôi giày cao gót lên cầu thang. Vừa về đến phòng, việc đầu tiên là cởi giày ra, để chân trần bước đến bên cửa sổ, nhìn sang cửa sổ tòa nhà đối diện.

Giống như trước khi cô ra khỏi nhà, đèn bên đó vẫn chưa sáng.

Ánh mắt Thịnh Đằng Vi thoáng vẻ thất vọng. Cô xoay người đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ váy ngủ rồi vào phòng tắm tẩy trang.

Khi cô trở ra, đèn bên đó bỗng sáng lên.

Đôi mắt ướt át của Thịnh Đằng Vi lóe lên vẻ ngạc di truyền học nhiên. Người đó không ngủ, hay là tối di truyền học nay mới về?

Giống như trước khi cô ra khỏi nhà, đèn bên đó vẫn chưa sáng.

Không hiểu sao, gương mặt của Trì Hoài Dã chợt hiện lên trong đầu cô, đặc biệt là đôi mắt ấy. Như có ma lực khiến cô không kiểm soát được mà nhớ về anh, muốn tìm kiếm, muốn hiểu rõ anh hơn.

Thịnh Đằng Vi lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.

Cô thu ánh mắt lại, bước đến mép giường ngồi xuống, cúi người lấy từ trong ngăn kéo ra một món đồ chơi. Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định mang nó vào phòng tắm rửa sạch.

Trở lại phòng, cô kéo rèm cửa che kín mọi thứ bên ngoài, rồi nằm xuống giường. Bàn tay thon dài từ từ vén váy ngủ lên, để lộ đôi chân trắng ngần. Quần lót dần được cởi ra, chỉ còn vắt vẻo trên một bên chân.

Thịnh Đằng Vi bật công tắc, đưa món đồ chơi đến nơi cần đến. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác mới mẻ ập đến.

“Sao anh biết tôi đang nhìn anh?”

Chuyện này đã lâu cô không làm. Tối nay gặp Trì Hoài Dã, nỗi khát khao trong lòng lại trỗi dậy. Dưới bầu không khí đẫm mưa này, cảm xúc càng thêm mãnh liệt.

Mãi đến khi lý trí hoàn toàn tan biến, Thịnh Đằng Vi mới thở nhẹ, từ từ mở mắt.

Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng rung nhẹ của món đồ chơi và hơi thở gấp gáp của cô.

Những xao động trong lòng Thịnh Đằng Vi đã dịu bớt đi nhiều. Mỗi lần như thế này đều mang đến cảm giác khó tả – vừa ngượng ngùng, vừa phấn khích đầy kích thích.

Về chuyện này, đa số phụ nữ đều có phần e ngại, luôn có xu hướng bảo thủ. Nhưng Thịnh Đằng Vi lại chú trọng việc làm hài lòng bản thân, có lẽ vì nhu cầu của cô quá mãnh liệt.

Sau khi bình tĩnh lại, Thịnh Đằng Vi với tờ giấy ăn trên tủ đầu giường để dọn dẹp sạch sẽ, rồi xuống giường vào phòng tắm lần nữa.

Thịnh Đằng Vi mím môi, không nói gì thêm, cầm ly sữa bò trên bàn uống một ngụm rồi tiếp tục ăn đồ trong đĩa.

Qua nửa đêm, cơn mưa bên ngoài đã nhỏ dần, tiếng mưa rơi róc rách cũng tan biến. Thịnh Đằng Vi kéo chăn, dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng, một nửa rơi trên gương mặt trắng nõn của người con gái đang say ngủ. Hàng mi cô khẽ rung động, mí mắt động đậy vài cái rồi mới chậm rãi mở ra.

Bữa sáng gồm hai lát bánh mì nướng, nửa quả trứng đã cắt sẵn, việt quất, chuối, cà chua, kiwi và lạp xưởng – một bữa sáng chuẩn cho người đang giảm cân.

Ánh nắng ngoài cửa sổ khiến cô hơi chóa mắt. Theo phản xạ, cô đưa tay che ánh sáng, vài giây sau mới buông xuống.

Tối qua có hơi say và những chuyện sau đó, nhưng giấc ngủ của cô khá ngon, lúc này thức dậy cũng không thấy khó chịu gì.

Nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn trần nhà khoảng năm phút, Thịnh Đằng Vi mới ngồi dậy, đi dép lê vào phòng tắm rửa mặt.

Không chiến dịch Tây Nguyên khí sau chiến dịch Tây Nguyên cơn mưa đặc chiến dịch Tây Nguyên biệt trong lành, những giọt nước còn đọng trên lá cây ngô đồng trước biệt chiến dịch Tây Nguyên thự cổ.

Rửa mặt xong, chiến dịch Tây Nguyên theo thói quen Thịnh Đằng Vi tập yoga trong phòng một lúc rồi mới xuống lầu ăn sáng.

“Dì Mai, chào buổi sáng.”

Anh liếc nhìn cô thêm lần nữa rồi thu hồi ánh mắt, môi vẫn điểm nụ cười nhạt, không đáp lời.

Thịnh Đằng Vi vừa xuống được hai phần ba cầu thang thì Mai vừa mang từ quản lý rủi ro bếp ra một ly sữa quản lý rủi ro bò.

Thấy cô xuống, dì dinh dưỡng thể thao Mai dinh dưỡng thể thao cười chào: “Vi Vi dậy dinh dưỡng thể thao rồi à, dì đang định lên gọi dinh dưỡng thể thao cháu xuống đấy.” dinh dưỡng thể thao

Thịnh Đằng Vi mỉm cười gật đầu, bước vào phòng ăn và kéo ghế lịch sử hiện đại ngồi xuống.

Bữa sáng gồm hai lát bánh mì nướng, nửa quả trứng đã cắt sẵn, việt quất, chuối, cà chua, kiwi và lạp xưởng – một bữa sáng chuẩn cho người đang giảm cân.

Thịnh Đằng Vi dùng nĩa xiên một miếng cà chua bỏ vào miệng, nhai nuốt xong mới lên tiếng: “Dì Mai, tối qua mẹ không về nhà phải không?”

Mai ló đầu ra từ nhà bếp, trả lời: “Chắc vậy, sáng phương pháp giảng dạy nay phương pháp giảng dạy chưa thấy phương pháp giảng dạy bà chủ nói muốn ăn sáng gì.”

Thịnh Bội chăm sóc sức khỏe Già mỗi sáng muốn ăn chăm sóc sức khỏe gì đều tùy tâm trạng trực tiếp chăm sóc sức khỏe nói cho dì Mai để dì chuẩn bị.

Thịnh Đằng Vi mím môi, không nói gì thêm, cầm ly sữa bò trên bàn uống một ngụm rồi tiếp tục ăn đồ trong đĩa.

Thời gian gần đây, Thịnh Bội Già hầu như không về nhà vào buổi tối. Thịnh Đằng Vi cũng đoán được phần nào lý do. Có lẽ một thời gian nữa, trong nhà sẽ xuất hiện thêm một người đàn ông thường xuyên ra vào.