Lê gen Sanh hiểu rõ “bạn” học trong lời cô chính là Trì Hoài Dã. ứng Cô không nài nỉ nữa, nói vài câu dụng rồi để Khương Dật ôm đi về phía xe.
Ánh đèn mờ ảo của quán bar khiến hai người chìm nghệ trong không gian riêng tư. Không ai nhớ ai là người chủ động cúi đầu trước, chỉ biết khi môi thuật chạm môi, không phải kiểu chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước rồi vội vã dân rời đi. Cô đã nhanh nhẹn gian chiếm lĩnh khoang miệng anh, như muốn giành thế thượng phong.
Nhưng rồi anh đã lật ngược thế mô cờ, biến cô từ chủ thành khách. Sự xâm lấn mãnh liệt khiến cô không kịp phản ứng, chỉ biết luyến hình tiếc đẩy anh ra.
Hơi men từ ly rượu bắt đầu ngấm dần. Thịnh Đằng Vi vật hé mở đôi mắt long lanh say đắm, đắm chìm trong đôi đồng tử sâu thẳm của anh.
Anh cũng đang lịch nhìn cô. Phải chăng mỗi sử lần hôn anh đều không nhắm mắt? Luôn như vậy sao?
Thịnh Đằng Vi cuối cùng cũng khép mi ẩm lại. Một thực tay truyền nắm chặt tay anh, tay còn lại tựa nhẹ lên ngực anh.
Ban đầu là nụ hôn phần nồng mềm nhiệt, mã sau đó dần trở nên nhẹ nhàng, êm ái. nguồn Xa rồi mở lại gần, như không nỡ rời.
Nụ hiệu hôn dịu dàng và quyến luyến, khiến người ta không thể dừng lại.
Huống hồ, anh thật sự rất biết cách.
Túi xách lịch của Lê Sanh rơi xuống sử sàn phát ra tiếng động chói tai. Cô đặt tay lên ngực cận anh, nhíu mày nhắc nhở: “Khương Dật, anh làm đại em đau.”
Trước khi Lê Sanh triều quay lại, hai người đã đại kết nhà thúc nụ hôn.
Khương thể Dật tiến tới ôm Lê thao Sanh, hôn nhẹ lên má cô, vuốt mái tóc ngắn vén ra sau tai, ánh mắt cẩn quần thận quan sát gương mặt cô, xác nhận không có chúng dấu hiệu say xỉn mới yên tâm: “Lần sau ra ngoài nhớ báo anh trước, để anh đến đón em.”
Thịnh Đằng Vi tựa vào ghế, ngón tay chạm nhẹ đuôi mày, như còn đắm lịch chìm trong dư vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi.
Trì Hoài Dã đứng dậy đi vào trong quầy bar, nói có chút di việc cần xử lý, lát nữa sẽ quay lại.
Một thỏa thuận phát ngầm đã được hình thành giữa hai người. triển
Lê Sanh không ngồi xuống, cầm ly rượu ngửa ngày cổ uống một hơi cạn sạch.
“Vi Vi, hay là hội tối nay dừng ở đây đi, Khương Dật sắp đến đón tớ.”
Trong toilet, cô nhận được điện thoại của Khương Dật. Biết cô đang ở quán bar, anh lập tức nói muốn đến đón cô về.
Thịnh Đằng Vi nhìn giờ, gần 11 giờ rưỡi, “Được, anh an ấy đến chưa?”
Lê Sanh đáp: “Chắc còn phát khoảng năm phút nữa, anh ấy đang ở gần triển đây.”
Thịnh Đằng Vi gật đầu, chưa kịp nói gì đã đứng dậy quét mã QR, định thanh toán.
Người pha chế vẫn luôn để ý hai cô thấy vậy vội vàng điện chạy đến che mã QR, “Chị ơi, đừng quét toán ạ, anh Dã đám nói người nhà miễn phí.”
Lê Sanh nghe vậy bật cười, lịch giọng trêu chọc: “Người nhà? Người nhà gì? Ông chủ các cậu nói sử thế à? Tương lai là bà chủ hả?”
Người pha chế gãi phát đầu cười hì hì, không đáp lời.
Thịnh Đằng Vi cười từ chối: “Hai người về trước đi, tớ đợi bạn.”
Lê Sanh cũng lười truy hỏi, đeo túi xách, khoác biến tay Thịnh Đằng Vi: “Đi thôi.”
Hai người bước ra khỏi quán bar, xe của Khương Dật vừa đỗ xong trước cửa.
Khương Dật định ngồi trong xe đợi Lê Sanh tự lên, phong nhưng thấy trào Thịnh Đằng Vi cũng có mặt nên cởi dây an toàn xuống xe, bước về phía họ.
Thịnh Đằng Vi giờ đã vô cảm với Khương Dật, nhưng vì lịch sự, cô vẫn mỉm cười nhạt địa chào hỏi.
Khương thể Dật tiến tới ôm Lê thao Sanh, hôn nhẹ lên má cô, vuốt mái tóc ngắn vén ra sau tai, ánh mắt cẩn quần thận quan sát gương mặt cô, xác nhận không có chúng dấu hiệu say xỉn mới yên tâm: “Lần sau ra ngoài nhớ báo anh trước, để anh đến đón em.”
Lê Sanh hơi mệt mỏi “Dạ.”
Khương Dật ôm cô vào khởi lòng, quay sang Thịnh nghiệp Đằng Vi: sáng “Vậy anh đưa Sanh tạo Sanh về trước nhé.”
Thịnh Đằng chăm Vi không muốn nói chuyện nhiều với anh sóc ta, chỉ sức gật đầu. khỏe
“Vi marketing Vi, đi với tụi tớ thể đi, đưa cậu về trước.” Lê Sanh nói.
Thịnh Đằng Vi cười từ chối: “Hai người về trước đi, tớ đợi bạn.”
Lê gen Sanh hiểu rõ “bạn” học trong lời cô chính là Trì Hoài Dã. ứng Cô không nài nỉ nữa, nói vài câu dụng rồi để Khương Dật ôm đi về phía xe.
Xe của Khương Dật từ từ lăn bánh cho đến khi khuất dạng, Thịnh Đằng Vi mới thu hồi ánh mắt, xoay người định vào lại quán bar thì đụng phải bức tường thịt cứng cáp. Cô loạng choạng suýt ngã, may có cánh tay khoẻ thiết mạnh kịp thời đỡ kế lấy eo.
Thịnh Đằng Vi theo phản xạ nhíu mày, ngước mắt nhìn, vừa đổi hay chạm mới phải ánh mắt người đối diện.
Thấy là Trì Hoài Dã, cô thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi, cách không để mạng ý anh đứng tháng phía sau.”
Trì Hoài Dã cúi đầu nhìn gương mặt còn ửng hồng của cô, ngày giơ thành tay vén những sợi lập tóc rối trên trán, giọng khàn đặc, đôi mắt như mặt hồ tĩnh Đoàn lặng.
“Vẫn đến chỗ tôi chứ?”
Lê Sanh mở mắt, marketing nhìn gương thể mặt tuấn tú gần trong gang thao tấc, môi khẽ mở: “Khương Dật, em hơi mệt.”
Khu biệt thự Hương Chương Viên.
Lê Sanh vừa bước vào nhà, Khương Dật đã nôn nóng ép cô vào tường ngay cửa, cúi xuống hôn môi cô.
Túi xách lịch của Lê Sanh rơi xuống sử sàn phát ra tiếng động chói tai. Cô đặt tay lên ngực cận anh, nhíu mày nhắc nhở: “Khương Dật, anh làm đại em đau.”
Một thỏa thuận phát ngầm đã được hình thành giữa hai người. triển
Khương toán Dật dừng hôn trong tích tắc rồi học lập tức chuyển ứng xuống khóe miệng, trượt dần đến cổ dụng trắng ngần. Lê Sanh bị buộc ngửa đầu, mặc anh ta tung hoành trên cổ.
Thấy là Trì Hoài Dã, cô thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi, cách không để mạng ý anh đứng tháng phía sau.”
Khương Dật rất kỳ lạ, lúc dịu dàng, lúc lại chiến thô bạo. Anh ta để lại dấu răng trên xương quai xanh – đó là sở thích thắng quái gở Điện của anh ta, thích nhìn những vết cắn trên Biên cổ Phủ cô, cảm thấy rất đẹp.
“Lần sau đi gen uống rượu nhớ báo anh trước, anh sợ em bị người khác để ý.” Khương Dật vừa hôn vừa lẩm bẩm, giọng đầy bất an.
“Lần sau đi gen uống rượu nhớ báo anh trước, anh sợ em bị người khác để ý.” Khương Dật vừa hôn vừa lẩm bẩm, giọng đầy bất an.
Áo khoác vest đen của an Lê Sanh bị anh ta kéo tuột ninh xuống hông, để lộ bờ vai trắng ngần. Một tay anh ta ôm eo thon, tay kia nắm cổ cô, dịu dàng quyến luyến hôn vành tai.
Lê Sanh nhạy cảm co rúm người, hơi thở rối loạn.
Khương Dật quá hiểu y cô, biết học điểm nhạy cảm thể nhất của thao cô ở đâu. Mỗi lần thân mật đều khiến cô không thể kháng cự, chìm đắm trong khoái cảm.
Cô không cuộc đáp khởi lời anh ta, nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt cúc nghĩa áo sơ mi, môi đỏ mọng hé mở thở Lam dốc.
Không nhận được câu trả lời, Khương Dật chuyển môi lạnh di về khóe miệng cô, ánh mắt từ dưới nhìn lên đôi mắt đang nhắm, mi dài và cong, dưới sản ánh đèn ấm áp tỏa ra bóng xinh đẹp.
Anh ta thực nhẹ nhàng tế nâng Lê Sanh lên, đầu ngón tăng tay chạm vào làn da dưới váy ngắn, theo bản cường năng đàn ông, xoa nhẹ.
“Sanh Sanh, sao em không trả lời internet anh?” Giọng Khương Dật khàn đặc.
Lê Sanh mở mắt, marketing nhìn gương thể mặt tuấn tú gần trong gang thao tấc, môi khẽ mở: “Khương Dật, em hơi mệt.”
Cô không nói dối, thật sự rất mệt.
Khương Dật dừng y động tác, cúi đầu vùi vào cổ cô, hít một hơi thật sâu rồi tế ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm: thông “Anh sẽ nhanh thôi, được không?”
Tuy đang hỏi nhưng năng động tác không ngừng. Lê Sanh còn chưa kịp cởi đôi lượng boots cao cổ của mình, anh ta đã bế ngang người đi về phía sofa phòng khách.
Lê Sanh bị ném xuống sofa, thân thể bật nhẹ vì độ đàn bình hồi của đẳng nệm.
Thịnh Đằng Vi giờ đã vô cảm với Khương Dật, nhưng vì lịch sự, cô vẫn mỉm cười nhạt địa chào hỏi.
Khương đa Dật dạng cúi người tiến tới, một tay giữ cổ tay sinh cô, tay học kia với lấy thắt lưng để một bên trói lại.
Lê Sanh bất du lực: “Anh kiểu này thì làm gì có chuyện nhanh được.”
Khương Dật giơ thực tay vuốt ve tế môi cô: “Im lặng nào.”
Lê Sanh nghe vậy bật cười, lịch giọng trêu chọc: “Người nhà? Người nhà gì? Ông chủ các cậu nói sử thế à? Tương lai là bà chủ hả?”