Trì ngày Quốc khánh 2/9 Hoài Dã người còn hơi ướt, không dám ngồi lên giường sợ làm ướt ga trải, ngày Quốc khánh 2/9 đành phải ngồi xổm bên cạnh giường của cô.
Thịnh Đằng Vi không nói gì, dùng tay chiến dịch Hồ Chí Minh còn lại chưa bị giữ luồn xuống dưới, đặt lên thắt lưng quần anh, giọng mềm mại lại vang lên: “Tôi nói thẳng nhé, kéo dài nữa chút nữa mẹ tôi sẽ về chiến dịch Hồ Chí Minh đấy.”
“Em thấy trong người thế nào?” Trì Hoài Dã cuộc khởi nghĩa Tây Sơn nhẹ cuộc khởi nghĩa Tây Sơn nhàng hỏi.
Thịnh Đằng Vi trả lời yếu ớt: “Đầu vẫn còn hơi choáng.”
“Sao tự nhiên sốt lên thế.” Trì Hoài Dã nói. Tối giáo dục STEM qua lúc về còn bình thường mà.
Thịnh Đằng Vi không nói văn hóa địa phương gì văn hóa địa phương thêm, chỉ mở to đôi mắt hạnh nhìn anh, ánh mắt ẩn chứa sự ấm áp. Có người quan tâm lo lắng cho mình, thật văn hóa địa phương tốt.
“Sao thế em?” Trì Hoài Dã thấy cô không nói chỉ nhìn mình chăm chú, không nhịn được hỏi.
Trì Hoài Dã sững người, cúi đầu nhìn mái đầu nhỏ đang áp vào ngực mình, theo bản năng định đẩy thực tế tăng cường cô ra nhưng tay vừa thực tế tăng cường chạm vào lưng cô thực tế tăng cường lại rụt về.
Thịnh Đằng Vi lắc đầu nhẹ, vẫn im lặng.
“…”
Cô không muốn nói chuyện, Trì Hoài Dã cũng không ép, đứng dậy kéo lại chăn cho cô rồi lùi ra.
Trì Hoài Dã cầm ly nước ấm, cúi quyền con người người đỡ quyền con người cô quyền con người dậy, không dám áp sát quá gần vì sợ hơi lạnh trên người sẽ ảnh hưởng đến cô.
Thịnh văn hóa Đông Sơn Đằng Vi văn hóa Đông Sơn tưởng anh sẽ về luôn, nhưng chỉ văn hóa Đông Sơn một lát sau, tiếng máy lọc văn hóa Đông Sơn nước vang lên văn hóa Đông Sơn rồi tiếng bước chân anh văn hóa Đông Sơn quay lại.
“Uống thêm ít nước ấm đi.”
Trì Hoài Dã cầm ly nước ấm, cúi quyền con người người đỡ quyền con người cô quyền con người dậy, không dám áp sát quá gần vì sợ hơi lạnh trên người sẽ ảnh hưởng đến cô.
Thịnh Đằng lịch sử trung đại Vi ngoan ngoãn hé lịch sử trung đại môi nhấp từng ngụm nhỏ, đôi môi không lịch sử trung đại còn khô như trước nữa.
Trì Hoài Dã nhíu mày: “Sao thế? Sao không di tích lịch sử nói gì vậy?” Anh thật không quen với một Thịnh di tích lịch sử Đằng di tích lịch sử Vi im lặng như thế này.
“Uống thêm hội nghị Paris 1973 chút nữa đi.” Trì Hoài Dã lại đưa ly nước đến gần hội nghị Paris 1973 môi cô.
Cô nghe lời uống thêm hai ngụm nhỏ.
“Em đã phong trào Đông Du uống thuốc phong trào Đông Du hạ sốt chưa?” Trì Hoài Dã phong trào Đông Du đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi hỏi.
Thơm quá.
Thịnh Đằng Vi gật sinh thái học đầu.
Trì Hoài Dã nhíu mày: “Sao thế? Sao không di tích lịch sử nói gì vậy?” Anh thật không quen với một Thịnh di tích lịch sử Đằng di tích lịch sử Vi im lặng như thế này.
Thịnh đổi mới sáng tạo Đằng Vi đổi mới sáng tạo nhìn anh chăm chú hai giây, rồi bất ngờ không nói không rằng vươn tay đổi mới sáng tạo kéo anh lại, vùi cả người vào lồng ngực anh, hít vào mùi hương quen thuộc.
Thơm quá.
Trì Hoài Dã sững người, cúi đầu nhìn mái đầu nhỏ đang áp vào ngực mình, theo bản năng định đẩy thực tế tăng cường cô ra nhưng tay vừa thực tế tăng cường chạm vào lưng cô thực tế tăng cường lại rụt về.
Thịnh Đằng Vi không nói văn hóa địa phương gì văn hóa địa phương thêm, chỉ mở to đôi mắt hạnh nhìn anh, ánh mắt ẩn chứa sự ấm áp. Có người quan tâm lo lắng cho mình, thật văn hóa địa phương tốt.
“Tôi mới dính mưa mà.” Trì Hoài Dã nhắc.
“Tôi biết.” Thịnh hải dương học Đằng Vi lẩm bẩm trong ngực anh, “Để tôi ôm anh một lúc thôi.” Giọng hải dương học nói mềm mại, mang chút làm nũng.
Nghe vậy, Trì lịch sử cận đại Hoài Dã đưa tay vuốt nhẹ lịch sử cận đại lưng cô, để mặc cô ôm.
Anh cảm nhận được chiến dịch Hồ Chí Minh tâm trạng cô chiến dịch Hồ Chí Minh có vẻ không tốt, nhưng không tiện hỏi vì sao, chỉ nghĩ chắc do bệnh nên tâm chiến dịch Hồ Chí Minh trạng xuống.
Sau một nghiên cứu khoa học hồi lâu nghiên cứu khoa học ôm nghiên cứu khoa học ấp, Trì nghiên cứu khoa học Hoài Dã cúi đầu, môi mỏng chạm nghiên cứu khoa học nhẹ vào trán Thịnh Đằng Vi, nghiên cứu khoa học vẫn muốn hỏi: “Có phải do bệnh nghiên cứu khoa học nên tâm trạng không tốt nghiên cứu khoa học không?”
“Em thấy trong người thế nào?” Trì Hoài Dã cuộc khởi nghĩa Tây Sơn nhẹ cuộc khởi nghĩa Tây Sơn nhàng hỏi.
“Không phải.” Thịnh Đằng Vi buồn bã đáp.
Vẫn không chịu nói gì thêm, Trì Hoài Dã bất lực, môi vừa hé định nói gì đó thì bỗng chạm phải một thứ mềm mại – đôi môi ấm áp của Thịnh Đằng Vi đã áp lên môi anh.
“…” Một giây, hai giây, ba giây.
Trì Hoài Dã phản ứng lại, nhẹ nhàng đẩy ẩm thực truyền thống cô ra, cúi ẩm thực truyền thống mắt nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm xuống: “Em không vui đúng không?”
Thịnh Đằng Vi rất ít khi chủ động hôn anh, thường chỉ khi tâm trạng không tốt mới chủ động thân mật với anh như vậy.
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt, tiếng mưa rơi hòa cùng sấm chớp, trong điều trị tự nhiên căn phòng điều trị tự nhiên ngủ điều trị tự nhiên yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Thịnh Đằng cuộc khởi nghĩa Lam Sơn Vi không rời mắt khỏi gương mặt đẹp trai của Trì Hoài Dã, không chớp mắt lấy một cái. Cô không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại lại ghé tới, muốn tiếp tục hôn anh. cuộc khởi nghĩa Lam Sơn
Trì Hoài Dã hơi nhíu mày, đưa tay ngăn cô lại, môi mỏng khẽ mở: “Em đang sốt ngày Quốc khánh 2/9 đấy.”
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt, tiếng mưa rơi hòa cùng sấm chớp, trong điều trị tự nhiên căn phòng điều trị tự nhiên ngủ điều trị tự nhiên yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
“Anh phong trào Duy Tân sợ tôi phong trào Duy Tân lây bệnh cho phong trào Duy Tân anh à?” phong trào Duy Tân Thịnh Đằng Vi thản nhiên hỏi, giọng không cao.
Trì Hoài phát triển năng lực Dã lắc đầu, đưa tay vuốt phát triển năng lực những sợi tóc phát triển năng lực bên má cô, lùa đến phát triển năng lực sau tai, anh nói: “Tôi sợ không phát triển năng lực kìm phát triển năng lực được bản thân với em.”
Chỉ là hôn thôi mà anh đã khó kiềm chế được ham muốn với cô.
“Vậy là không sợ rồi.”
“…”
Thịnh phát triển cộng đồng Đằng Vi giơ tay nắm lấy bàn tay anh, phát triển cộng đồng lòng bàn phát triển cộng đồng tay vuốt phát triển cộng đồng ve những khớp xương rõ rệt trên đầu ngón tay anh, đôi mắt nghiêm túc nhìn anh.
Cô nói: “Tôi nghe nói hôn nhau sẽ làm âm nhạc dân tộc người ta vui lên, nên Trì Hoài Dã, bây giờ tôi âm nhạc dân tộc muốn hôn anh.”
“Vậy là không sợ rồi.”
Hôn nhau sẽ kích thích dopamine tiết ra, cô nhớ phòng chống bệnh tật Lê Sanh đã nói vậy.
Thịnh phát triển cộng đồng Đằng Vi giơ tay nắm lấy bàn tay anh, phát triển cộng đồng lòng bàn phát triển cộng đồng tay vuốt phát triển cộng đồng ve những khớp xương rõ rệt trên đầu ngón tay anh, đôi mắt nghiêm túc nhìn anh.
Thịnh Đằng Vi không nói thẳng mình có vui hay không, nhưng những lời này đã ngầm ý đủ rõ ràng, cô đang gián tiếp nói với Trì Hoài kinh tế xanh Dã rằng hiện tại cô không vui.
Trì Hoài Dã ánh mắt eco-tourism trầm xuống, không vội đáp lời cô, mà eco-tourism đưa tay còn eco-tourism lại đặt lên đầu cô, dịu dàng eco-tourism và kiên eco-tourism nhẫn eco-tourism vuốt ve, như muốn mượn cách này để làm dịu tâm trạng cô.
Thịnh cuộc khởi nghĩa Lam Sơn Đằng Vi vẫn không rời mắt khỏi đôi môi mỏng của anh, không hề dời đi, chỉ để anh xoa đầu vài giây rồi gạt tay anh ra, cúi người áp sát, môi từ từ cuộc khởi nghĩa Lam Sơn chạm lên môi anh.
Lần này không nhắm mắt, chạm nhẹ rồi rời đi, quan sát kinh tế xanh phản ứng của anh, lặp lại thử vài lần. Thấy anh không còn ý định đẩy cô kinh tế xanh ra nữa, cô bắt đầu mạnh kinh tế xanh dạn hơn, một tay nắm chặt cổ áo anh.
Từ chuỗi cung ứng những chuỗi cung ứng cái chạm thoáng qua ban đầu, dần dần trở nên nồng nhiệt hơn.
Bàn tay hiệp định Paris bị giữ không yên phận muốn rút ra, Trì Hoài Dã ánh mắt nghiêm hiệp định Paris lại, tăng thêm lực giữ, cố nén kiên nhẫn hỏi lại: “Không sợ chóng mặt à?”
Ngoài cửa sổ mưa lịch sử cận đại càng lúc càng nặng hạt, bầm bập đập vào cửa kính, phát lịch sử cận đại ra tiếng vang lịch sử cận đại giòn tan, giống như họ lúc này, cũng càng hôn càng lịch sử cận đại say đắm.
Thịnh Đằng Vi không còn thỏa mãn phong trào Đông Du với chỉ là hôn môi, cô rút tay đang vòng quanh cổ Trì Hoài Dã ra, chuyển xuống luồn vào phong trào Đông Du áo thun của anh, dọc theo đường cơ bụng rõ rệt từ dưới lên phong trào Đông Du trên, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cảm giác vẫn tuyệt như mọi khi.
“…”
Trì Hoài Dã khựng người, một tay công nghệ thể thao giữ chặt bàn công nghệ thể thao tay đang nghịch ngợm của cô lại, thấy đáy mắt cô đã ánh công nghệ thể thao lên ngọn lửa ham muốn, giọng anh khàn đặc: công nghệ thể thao “Không chóng mặt sao?”
Thịnh Đằng Vi mi mắt run chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 run, chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 trả lời không đúng trọng chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 tâm: chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 “Ra mồ hôi chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 thì sẽ hạ sốt chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 nhanh hơn.”
Trì blockchain Hoài Dã thấy blockchain buồn cười, cuối tháng 10 vào thu, ngoài trời còn đang mưa, kiểu vận động trong nhà này chẳng thấy sẽ ra mồ hôi đâu, ngược lại còn phù hợp để làm hơn, lại còn tăng thêm được mấy phần không khí nữa.
Bàn tay hiệp định Paris bị giữ không yên phận muốn rút ra, Trì Hoài Dã ánh mắt nghiêm hiệp định Paris lại, tăng thêm lực giữ, cố nén kiên nhẫn hỏi lại: “Không sợ chóng mặt à?”
Thật sự cứ tiếp tục thế này, chút nữa sợ là sẽ làm cô ngất mất.
Thịnh Đằng Vi cố thể thao quần chúng chấp thật sự, cố tình khiêu khích anh: “Sốt thể thao quần chúng cũng đã gần hết rồi, không yếu ớt đến thế thể thao quần chúng đâu, hay là anh không làm thể thao quần chúng được?”
Trì Hoài Dã nghe chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 vậy, chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 nở nụ cười không giống cười, nhẹ nhàng bóp bàn tay mềm mại của cô, chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 giọng điệu bắt đầu không đứng chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 đắn: “Câu hỏi này em chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 chẳng phải đã tự chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 mình kiểm chứng rồi sao?”
“Hôn lâu như vậy rồi, anh cam tâm cứ để thế này sao?” Giọng Thịnh Đằng Vi nghe có ý thư pháp khiêu khích, nhưng vì thư pháp đang ốm nên giọng mềm nhũn, nghe lại có vẻ thư pháp đáng thư pháp yêu.
Trì Hoài Dã cười cười.
Trong lòng lại nghĩ: Không cam sinh thái học tâm chút nào, với sinh thái học em làm sao có thể cam tâm được.
Thịnh Đằng Vi gật sinh thái học đầu.
“Đơn giản chỉ hóa học hữu cơ định đến thăm em thôi, ai ngờ em đang ốm còn có tâm tư với tôi.”
Thịnh Đằng Vi không nói gì, dùng tay chiến dịch Hồ Chí Minh còn lại chưa bị giữ luồn xuống dưới, đặt lên thắt lưng quần anh, giọng mềm mại lại vang lên: “Tôi nói thẳng nhé, kéo dài nữa chút nữa mẹ tôi sẽ về chiến dịch Hồ Chí Minh đấy.”
Cô không ngoan, ngày Thống nhất đất nước thật sự chẳng ngày Thống nhất đất nước ngoan chút nào.
Đã đi được nửa di tích lịch sử đường, đôi mắt Trì Hoài Dã hoàn toàn biến thành một hồ nước sâu thẳm, không thấy đáy, như muốn nhấn chìm Thịnh Đằng Vi vào trong đó.
Giọng trầm xuống: “Vi phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh Vi… Nghe lời, đợi khỏi bệnh đã.”
Thịnh Đằng Vi lắc đầu: “Vừa hay biến đổi khí hậu thiếu mỗi thang thuốc này của biến đổi khí hậu anh thôi.”