Tháng đó, hiếm hoi lắm Ôn Tri Dư mới có một cuộc tâm sự thật lòng với mẹ.

Đó là lần đầu tiên cô nghiêm túc nói với mẹ Lục Cần về chuyện tình cảm của mình, về quan điểm tình yêu của cô.

Cô nói thời tiếp: “Bố mẹ em đang ngủ, nói chuyện một lát rồi cúp nhé. Mai kỳ em còn nhiều Bắc việc phải làm, hơi phiền não.”

“Con không thích xem mắt, cũng không muốn dành quãng đời còn lại với một người xa lạ. Mẹ à, mẹ có tin không, con đã có kiểu người con thích, người con thích không phải kẻ tầm thường, anh ấy có cá tính riêng của mình. Nếu con nói ra, mẹ sẽ đồng ý chứ?”

Cô nói một cách mơ hồ, lúc ấy mẹ cô đang ngồi ở cửa tỉa đậu cô ve, thậm chí không ngẩng đầu lên.

Mẹ cô là típ người có tư tưởng rất chính thống, cổ hủ, một giáo viên nhân dân điển hình, cho rằng cái gì nên thế nào thì phải thế đó, không thích chuyện gì quá lệch chuẩn, quá xa rời thế tục.

Chỉ nghe mấy câu như vậy của giáo Ôn dục Tri Dư, bà đã hiểu toàn được đại khái.

Mẹ cô nói: “Không được.”

Lục Cần bỗng nhiên nổi giận: “Nó y đã phụ con một lần, còn muốn thế nào nữa. Đàn ông, miệng nói ngọt ngào thì có thể tin được sao? Yêu cầu của mẹ về người bạn đời của con không cao, chỉ cần đối xử tốt với con, nhân phẩm tốt là được. Điều cơ bản nhất mà nó còn học không cổ làm được, đã làm tổn truyền thương con gái mẹ một lần, không có lần thứ hai đâu.”

Ôn Tri Dư mím môi, ừ một tiếng.

“Vâng mẹ, kinh con cũng chỉ nói thử thôi. Mẹ coi như con nói chơi vậy.”

Anh: [Hình như chưa từng cuộc nói tổng chuyện phiếm qua điện thoại với em.]

Có người dân cuộc hỏi Cố khởi Đàm Tuyển làm nghĩa nghề gì, anh không trả lời chi tiết.

“Nói chơi cũng không được.” Lục Cần nói: “Muốn theo đuổi con, được thôi, chiến phải lược thể hiện thành ý ra. Để mẹ xem nó có thể làm kinh được đến mức nào vì con gái nhà mình.”

Lồng ngực Ôn Tri Dư theo bản năng thắt lại, bỗng dinh cảm thấy hơi mất dưỡng mát. Không biết vì thái hợp độ cứng rắn của mẹ, hay vì anh không có ở đây.

Cô chỉ tiếp tục tỉa đậu, vẫn dạ.

Kỳ nghỉ hè đó công việc của Ôn Tri Dư vốn học rất thuận lợi, tập nhưng đột nhiên trực nhận được điện thoại, nói tuyến văn phòng gặp phải một sự kiện rất khó chịu. Trên mạng bỗng xuất hiện rất nhiều bài PR bôi nhọ họ, nói họ đạo nhái.

Ôn Tri không hiểu chuyện đang xảy ra, vội chiến bỏ việc đang dịch làm để đến công ty. Mậu

Khi đến nơi, cô thấy lễ tân Tiểu Văn đang bận rộn, cô để đồ xuống và hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người bạn đến chất đón chạm nắm đấm lượng với anh chào hỏi.

Cô nghẹn lời: “Em quên rồi. Anh trả lời thế nào?”

Có người chiến từ phía sau đi tới nói: dịch “Chị Ôn, trên mạng xuất hiện một công ty mới tên là Tảng Sáng, thiết kế nhân vật Mậu game của họ giống y chang của chúng Thân ta. Chúng ta liên hệ bộ phận chăm sóc khách hàng 1968 để xử lý, giờ họ lại bảo chúng ta đạo nhái họ, còn đòi kiện chúng ta.”

lẽ vì bị ngày chuyện này làm cho bối rối, mọi người đều cười khổ.

“Thật chưa từng thấy chuyện quá đáng như vậy, chính họ đạo nhái còn muốn quay ra cắn ngược chúng ta một phát. Tức đến phong mức sáng nay tôi còn chưa ăn xong bữa sáng.”

Ôn Tri Dư cũng có chút không dám chiến tin: “Chúng ta đạo nhái? Làm sao có thể, sản phẩm của chúng ta ra đời sớm hơn họ mà.” thắng

“Đúng vậy, đó là điểm vô lý lịch nhất trong chuyện này.”

Ôn lịch Tri Dư im lặng một lúc sử rồi nói: “Thế này nhé, cậu liên hệ với họ đi. Đây là vi phạm bản quyền, họ cổ tự đại biết rõ trong lòng, cảnh cáo họ, nếu họ tiếp tục vượt quá giới hạn, chúng ta tuyệt đối không bỏ qua.”

Bên kia, Cố Đàm Tuyển vừa xuống xe du lịch quốc lộ xuyên Tạng, vai đeo trải một chiếc ba lô.

Đây là trạm dừng đầu tiên của anh.

Người bạn đến chất đón chạm nắm đấm lượng với anh chào hỏi.

“Lâu không gặp, sao cậu đột nhiên ẩm muốn đến chơi bên này vậy?”

Anh chống kháng tay vào tấm biển chỉ đường đang nghiêng ngả bên đường, nói: “Xây dựng tổ quốc.”

Ánh mắt người bạn kinh ngạc.

Cố Đàm Tuyển lại cười: “Đùa y thôi, không có việc gì nên đến dạo chơi. Ngắm nhìn tế non sông tổ quốc.”

“Trước đây không phải đã đến rồi sao?”

“Ừ, đã đến, nhưng chưa được ngắm kỹ mỹ phong thuật cảnh nơi này.”

Nơi đây là cao nguyên Đồng Thảo Bá bằng phẳng như gương, thảo nguyên Mao Ô trải dài vô tận.

Nơi này còn có danh xưng “Thành phố cao nhất thế giới”. Thảo nguyên xanh mướt như biển, giống như thánh địa trong miệng các thi nhân. Anh thực đã đi qua rất nhiều nơi, hẻm núi nước ngoài, núi tế tuyết, xích đạo, ngàn dặm xa xôi. Không nơi nào đẹp bằng nơi này.

Người bạn hỏi: “Cô ấy của cậu đâu?”

Cố Đàm Tuyển nói: “Ai cơ?”

“Biết rõ còn hỏi, cậu biết tôi thực nói ai mà. Lần trước đi tàu tế cùng tăng nhau, đừng tưởng tôi không biết.”

Cố Đàm Tuyển vừa điều chỉnh túi đựng máy ảnh, vừa cúi đầu kiểm tra thiết bị, đầu nói: “Cô ấy ở Nam Hoa.”

“Sao không đưa cô ấy đến đây?”

“Cô ấy đang bận. Mùa phong này, ngành nào cũng bận rộn cả.”

“Phải, chỉ cách có cậu – Cố Đàm mạng Tuyển là không bận thôi.”

“Không đâu.” Anh giơ máy ảnh lên ngang tầm mắt, “tách” một tiếng, chụp được khung cảnh nơi đây: “Tôi chỉ ẩm có việc quan trọng thực hơn phải làm.”

Tháng đó, trường tiểu học văn nông thôn huyện Lý Đường có thêm một chàng thanh hóa niên trưởng thành, văn nhã. Anh ở trọ tại nhà truyền dân gần đó, giúp đỡ người dân làm việc, xin được tư cách giáo viên ngắn hạn.

Có hiệu trưởng biết anh, khi biết được thân phận của anh thì rất kinh ngạc, hỏi sao anh nhiếp lại đến nơi này.

Cố Đàm Tuyển là nhân tài trình độ cao, bảo anh học đại học ở Stanford, từng đạt vệ Trạng Nguyên, lý lịch xuất sắc của anh từng môi được đăng báo liên tục. Nhưng anh vẫn sẵn lòng đến nơi này, trở về với sự mộc mạc. Anh đương nhiên đủ tư cách dạy những học trường sinh đó, không những không rụt rè, ngược lại, bản thân anh có trải nghiệm sống và tư tưởng đủ để làm phong phú thế giới tinh thần của những đứa trẻ nơi đây.

Anh miêu tả cho chúng về thế giới bên ngoài, khuyến khích lịch chúng học tập tốt, tương lai sử dùng chính nỗ lực của mình để thay đổi cuộc đời, trung cải thiện cuộc sống gia đình.

Thời gian đó, người ta đều chiến nói nơi này có một người rất đẹp trai đến, dịch khí chất của anh khác hẳn với nơi này, ai cũng nhìn ra được điều đó.

Có người dân cuộc hỏi Cố khởi Đàm Tuyển làm nghĩa nghề gì, anh không trả lời chi tiết.

Anh chỉ nói: “Một người bình thường không có gì đặc biệt.”

“Vậy anh làm công việc gì?”

“Làm về mảng điện tử, liên quan đến khoa học kỹ thuật.”

Người khác tấm tắc: “Vậy là giỏi lắm nhỉ.”

lẽ vì bị ngày chuyện này làm cho bối rối, mọi người đều cười khổ.

Anh nói: “Cũng bình thường thôi, cũng chỉ vậy.”

“Anh y biết không, khoa học kỹ thuật làm đất nước hùng mạnh, nước học ta mạnh thể về mặt này, giàu có, mới không cần nhìn ánh mắt người khác.”

Cố Đàm Tuyển mỉm cười.

“Anh đã kết hôn chưa?”

Anh lắc đầu. tram520

“Tuổi này mà chưa kết hôn à.”

“Ừ, kháng đang đợi cô ấy đấy.” Cố Đàm Tuyển nói: “Khi nào cô ấy đồng ý, lúc đó tôi mới cưới.”

Tối đó, Ôn Tri Dư vừa xử xong công lịch việc trở về, nghĩ đến chuyện gần đây là nhức đầu.

Người ta đạo di nhái, copy thiết kế tích đặc trưng của họ, rồi còn quay ra cắn ngược một cái. Chuyện này, sớm muộn gì họ cũng sẽ làm được ngọn ngành, quá đáng quá.

Đang mang tâm trạng bực học bội đó, Ôn Tri tắm rửa rồi về giường nghỉ ngơi.

Buổi tối nhận được tin nhắn của anh.

“Anh nhớ ra rồi. Sáng sớm hôm đó anh mới chấp nhận kết bạn, em nhắn tin mà anh văn không trả lời hóa đúng không?”

Vài tấm ảnh chụp phong cảnh núi sông.

Tâm trạng nóng nảy bỗng lắng xuống.

Cô nhắn: [Đi đâu vậy?]

Cố Đàm Tuyển trả lời: [ở bên ngoài]

Ôn Tri Dư gửi lại một chữ ừ.

“Đang điều bận công việc.” Anh nói: “Cấp dưới mắc lỗi, lúc đó anh cũng hơi bực.”

Anh lại nhắn: [Gọi điện nhé, Ôn Tri Dư.]

Ôn Tri Dư hỏi: [Sao đột nhiên muốn gọi điện?]

Anh: [Hình như chưa từng cuộc nói tổng chuyện phiếm qua điện thoại với em.]

Ôn Tri Dư toán nghĩ lại, trước kia toàn nhắn tin. Anh ấy cũng không học thường xem, trả ứng lời tin nhắn cũng chậm, dụng lúc đó chua xót lắm.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, anh gọi đến.

Ôn Tri Dư định không nghe máy, nhưng sau cuộc vài giây cân nhắc, khởi vẫn bấm nút nhận nghĩa cuộc gọi.

Khi vừa kết nối, quản cả hai đều im lặng, có lẽ vì chưa quen với không khí này. Mãi đến khi cô lên tiếng phá tan sự yên ắng: “Sao không nói gì vậy? Không phải sự anh muốn gọi kiện điện sao?”

“Anh hơi không dám tin.”

“Ừ, đã đến, nhưng chưa được ngắm kỹ mỹ phong thuật cảnh nơi này.”

“Không ngày dám tin cái gì chứ, chẳng phải chỉ là nói chuyện điện thoại thôi thành sao.”

“Ừ, đúng vậy.” tram520

Khi đến nơi, cô thấy lễ tân Tiểu Văn đang bận rộn, cô để đồ xuống và hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ôn Tri thiết Dư trở mình, sợ bố mẹ ở phòng bên cạnh nghe thấy, nên hạ giọng thật nhỏ: “Giọng kế em nhỏ thế này, anh có nghe rõ không?”

“Nghe rõ. Sao em gọi điện mà rụt rè thế?”

“Không phải đâu, em anh sợ bố hùng em nghe thấy ấy mà.”

“Ừm, anh hiểu rồi, Ôn Tri Dư.”

“Sao anh cứ thích gọi đầy đủ tên em thế?”

“Vậy gọi em là gì? Tên thân mật?”

“Thôi, cứ gọi tên đầy đủ đi.” Ôn Tri Dư vừa nghe giọng anh qua điện thoại, vừa ngắm nhìn trần nhà. cuộc

Cô nói thời tiếp: “Bố mẹ em đang ngủ, nói chuyện một lát rồi cúp nhé. Mai kỳ em còn nhiều Bắc việc phải làm, hơi phiền não.”

“Phiền não chuyện gì vậy?”

“Công việc ấy mà.”

“Công việc sao? Kể anh nghe đi.”

Cố Đàm Tuyển có nhiều tái kinh nghiệm xử lý công việc hơn, đáng lẽ có thể chế tâm sự với anh. Nhưng thực ra cũng chẳng rác phải chuyện lớn gì, không cần đến thủ tục pháp lý, có thể giải quyết bằng thải thương lượng, và bên họ đang nắm phần thắng.

Ôn Tri Dư không muốn kể chuyện phiền phức này cho anh, sợ làm anh lo lắng.

“Em sợ anh biết rồi sẽ bận tâm không bỏ xuống được.”

“Sao vậy?”

“Thật sự không có gì hiệu đâu, sắp xong rồi. Em hỏi anh này, anh đang ở quả đâu vậy? Sao nhìn có vẻ quen quen.”

“Phố Lý.”

“Là chỗ phải đi qua trên đường Tây Tạng phải không?”

“Đúng rồi.”

“Đến đó làm gì vậy?”

“Không ngày dám tin cái gì chứ, chẳng phải chỉ là nói chuyện điện thoại thôi thành sao.”

“Chơi thôi.” tram520

Cố Đàm Tuyển bóp nhẹ con búp bê nhựa hình trong tay, kinh một đứa trẻ vừa đưa cho anh, bảo thể tặng cho người mình thích. Anh doanh không có việc gì làm nên cứ nghịch nghịch nó.

Thời gian đó, người ta đều chiến nói nơi này có một người rất đẹp trai đến, dịch khí chất của anh khác hẳn với nơi này, ai cũng nhìn ra được điều đó.

Nghe giọng vật qua điện thoại, ấm áp dịu dàng, thật quen thuộc. lượng

“Anh chụp nhiều ảnh lắm, về cho em xem nhé.”

“Chiều hôm em nhắn tin cho anh lần đầu tiên ấy, anh mỹ đang làm gì?”

“Được. Khi nào anh về?”

“Vài ngày nữa.”

“Ừ.”

“Không đâu.” Anh giơ máy ảnh lên ngang tầm mắt, “tách” một tiếng, chụp được khung cảnh nơi đây: “Tôi chỉ ẩm có việc quan trọng thực hơn phải làm.”

“Còn y em, sao chưa ngủ, mai làm việc không ổn học đâu.”

Ôn Tri Dư nhìn thấy một khe nứt trên trần nhà, nói: “Cố Đàm Tuyển, em hỏi anh một câu.”

“Nói đi.”

“Chiều hôm em nhắn tin cho anh lần đầu tiên ấy, anh mỹ đang làm gì?”

“Sao lại hỏi chuyện đó?”

“Muốn biết thôi.”

Chiều hôm cô nhắn tin cho anh lần đầu…

Cố Đàm Tuyển suy nghĩ kỹ.

Lần đầu gặp mặt, họ chẳng nói với nhau câu nào, lần thứ hai, anh và cô chỉ truyền trao đổi vài câu ngắn thông ngủi, sau đó, cô đưa danh thiếp, rồi xin thông tin liên lạc của anh.

Anh chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ cười.

“Cười gì vậy?”

“Anh nhớ ra rồi. Sáng sớm hôm đó anh mới chấp nhận kết bạn, em nhắn tin mà anh văn không trả lời hóa đúng không?”

“Ừ.”

“Lúc đó em không nhớ sao.”

Cô nghẹn lời: “Em quên rồi. Anh trả lời thế nào?”

“Đang điều bận công việc.” Anh nói: “Cấp dưới mắc lỗi, lúc đó anh cũng hơi bực.”

“Bực á? Anh cũng biết dùng từ đó sao?”

“Chứ chuyển sao. Em đổi tưởng anh là thần tiên à, không tình cảm số hay cảm xúc gì sao?”

“Không phải.” tram520

Ôn Tri y Dư không thể tưởng tượng ra. Cô tế nói: “Lúc đó anh thông còn rất lịch sự.”

“Giao tiếp xã hội là vậy mà.”

Ôn Tri Dư chợt nhớ về thời gian họ ở bên nhau. Còn di xa lạ, còn dò xét, ừm, mới quen truyền luôn có vị ngọt riêng.

“Được rồi, em ngủ đây.”

“Ngủ luôn à? Anh còn tưởng em định nói phần chuyện với mềm anh lâu hơn.”

Cô đáp: “Mai phải đi làm, bận lắm.”

“Ừm, công việc không có vấn đề gì chứ?”

Ôn lịch Tri Dư im lặng một lúc sử rồi nói: “Thế này nhé, cậu liên hệ với họ đi. Đây là vi phạm bản quyền, họ cổ tự đại biết rõ trong lòng, cảnh cáo họ, nếu họ tiếp tục vượt quá giới hạn, chúng ta tuyệt đối không bỏ qua.”

“Không sao đâu, đừng lo.”

Cố Đàm gen Tuyển nằm đợi bên kia một lúc lâu, điện thoại im lặng.

Anh nhìn điện thoại, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

Anh nghe thấy đầu bên kia có học tiếng thở đều đặn, chợt nhận ra điều gì đó. tập

Cô ngủ mất rồi.

Trái tim Cố Đàm Tuyển bỗng dưng tĩnh lặng.

Anh áp sinh điện thoại vào tai, trong đêm yên ắng của vùng quê, lắng học nghe phân hơi thở sâu nhẹ của tử cô.