Tuy không chăm chú nghe giảng, nhưng Hạ Giai Ngôn biết đây không phải lúc Lục Tiệp thường dừng lại. Cô tò mò ngẩng đầu, tình cờ chạm phải ánh mắt của Lục Tiệp, bốn mắt nhìn nhau, tim cô bỗng nhiên đập lỡ nửa nhịp. Trên mặt Lục Tiệp chỉ có một cảm xúc đơn giản – không vui.

Sáng sớm mùa hạ, mưa phùn rơi nhẹ. Hạ Giai Ngôn nằm trên giường lắng nghe tiếng mưa tí tách, chợt nhớ đến chậu hoa hồng đặt ngoài ban công. Cô vội khoác áo bước xuống giường.

Chu hóa học hữu cơ Đình quay đầu trừng mắt hóa học hữu cơ nhìn Hạ Giai Ngôn: hóa học hữu cơ “Hả?”

Hạ Giai Ngôn cười cô: “Cậu vừa quyết định xong đấy thôi, chỉ vì gương mặt của anh ta mà từ nay không đi học muộn nữa.”

Bước ra ban công, gió lạnh thổi vào mặt khiến cô không khỏi rùng mình. Chậu hoa hồng này là cô mua cách đây mấy ngày, tổng cộng có bốn nụ hoa, hiện giờ mới nở được một bông.

Đóa hồng đang độ nở rộ phải chịu cảnh mưa gió tàn phá, cứ thế này thì cánh hoa sẽ rơi rụng hết mất. Hạ Giai Ngôn vội vàng chạy vào lấy kéo, cẩn thận tìm vị trí thích hợp để cắt cành hoa, rồi cắm vào bình hoa trên bàn trang điểm.

Sau khi sắp xếp xong đóa hồng, cô mới đi rửa mặt. Dù là cuối tuần, cô vẫn giữ thói quen dậy sớm để chuẩn bị đến trường.

Vừa đi học vừa đi làm không phải chuyện dễ dàng. Hạ Giai Ngôn đặt mục tiêu khá cao, trước đó đã tốn không ít công sức mới thi đỗ được trường mình mơ ước. Cùng học với cô còn có Chu Đình – đồng nghiệp cũ. Nhiều năm trước, họ từng thực tập cùng nhau tại một công ty quảng cáo. Sau đó Chu Đình nghỉ việc vì lý do cá nhân, còn Hạ Giai Ngôn thì tiếp tục gắn bó với công việc. Mối quan hệ của họ không vì thế mà đứt đoạn, đến tận bây giờ, cô và Chu Đình vẫn là những người bạn thân thiết không giấu giếm nhau điều gì.

Ban đầu, giáo sư phụ trách lớp họ phải nằm viện điều dưỡng vì vấn đề sức khỏe, tuần này tạm thời có một giảng viên khác tiếp quản công việc của ông. Hạ Giai Ngôn ra khỏi nhà sớm mười lăm phút, khi cô đến phòng học chỉ có khoảng mười mấy bạn ngồi ở hàng ghế đầu.

Hạ Giai Ngôn chọn chỗ ngồi gần cửa sau. Vừa ngồi xuống, vai phải đã bị vỗ mạnh một cái. Quay đầu lại, cô thấy Chu Đình ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó lấy ra hai quyển giáo trình từ chiếc túi lớn.

“Hôm nay sao đến sớm thế, không phải nhầm giờ báo thức đấy chứ?” Hạ Giai Ngôn chọn vị trí gần cửa hoàn toàn là để tiện cho Chu Đình – người hay đi học muộn.

Chu Đình vừa sửa tóc qua màn hình điện thoại vừa nói: “Giáo sư Tôn nói rằng người đến dạy thay là một anh chàng đẹp trai.”

Những lời này là giáo sư Tôn nói trong giờ học, Hạ Giai Ngôn chỉ xem như chuyện đùa. Cô nói với Chu Đình: “Đừng có mơ mộng, đó chỉ là lời nói dối để khuyến khích chúng ta đi học thôi.”

Tuy nói vậy, nhưng Hạ Giai Ngôn nhận ra tỷ lệ có mặt hôm nay quả thật cao hơn ngày thường rất nhiều. Cô lắc đầu ngao ngán, xem ra mọi người đều có kỳ vọng với giảng viên mới.

Còn mười lăm phút nữa mới vào học, phòng học đã có một tràng xì xào nhỏ. Hạ Giai Ngôn đang cập nhật tin tức thì bị Chu Đình huých khuỷu tay, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Vừa dứt lời, cả phòng học thể thao quần chúng vang thể thao quần chúng lên những thể thao quần chúng tiếng cười khúc thể thao quần chúng khích.

Một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu nhạt đang đứng trên bục giảng, dù cách xa như vậy vẫn cảm nhận được vóc dáng cao lớn của anh ta. Anh ta nghiêng người, lúc này đang cúi đầu vận hành máy tính.

Hạ Giai Ngôn không nhìn rõ được gương mặt của anh ta, trong khi Chu Đình ngồi bên cạnh thì thầm thì thào: “Giáo sư không lừa chúng ta!”

“Cũng được, nhìn nghiêng không đến nỗi lịch sử cổ đại tệ.” lịch sử cổ đại Hạ Giai Ngôn thu hồi ánh nhìn, đánh giá một cách khách quan.

Chu Đình mắt dán chặt vào người đàn ông trên bục giảng, hít một hơi: “Ban đầu tưởng sẽ là hot boy trẻ trung, ai ngờ lại là mẫu đàn ông chín chắn có sức sát thương cao hơn. Tiếc quá, tớ không có khả năng thu phục được loại đàn ông này.”

Hạ Giai Ngôn khẽ mỉm cười, cô ngẩng đầu lên lần nữa và bất ngờ nhìn thấy một gương mặt không mấy xa lạ. Cô cảm thấy kinh ngạc, nụ cười treo trên môi cũng đông cứng lại.

Tiếng chuông vào học vang lên, phòng học dần trở nên yên tĩnh. Máy chiếu sáng lên, Lục Tiệp nhẹ nhàng gõ micro rồi nói: “Chào buổi sáng các bạn. Tôi là Lục Tiệp. Do giáo sư Tôn đang bị ốm nhẹ, tôi sẽ tạm thời tiếp quản công việc của ông ấy và ở cùng mọi người một thời gian.”

Hạ Giai Ngôn cất điện thoại, lật sách đến trang đã học tiết trước. Cô nhìn thẳng về phía trước, nhờ có các bạn ngồi hàng trước che chắn, cô bắt đầu đường hoàng đánh giá Lục Tiệp.

Chu ngày thành lập Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh Đình thì thầm: “Giọng nói ngày thành lập Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh từ tính, dễ nghe ghê!”

“Đình Đình nhà tớ học hành xuất sắc, làm sao có thể trượt môn được.” Hạ Giai Ngôn kịp thời trấn an Chu Đình, rồi đề nghị, “Đi! Chúng ta đi ăn một bữa thật ngon, hay thử nhà hàng Túy Vị ở cổng Bắc nhé?”

Màn chiếu chuyển sang trang mới, hiển thị tên và thông tin liên lạc của anh. Lục Tiệp dùng bút laser khoanh tròn số điện thoại và địa chỉ email: “Nếu gặp vấn đề về học thuật, rất hoan nghênh mọi người liên hệ để thảo luận cùng tôi.”

Màn chiếu chuyển sang trang mới, hiển thị tên và thông tin liên lạc của anh. Lục Tiệp dùng bút laser khoanh tròn số điện thoại và địa chỉ email: “Nếu gặp vấn đề về học thuật, rất hoan nghênh mọi người liên hệ để thảo luận cùng tôi.”

Một giọng nữ từ góc đa dạng văn hóa nào đó vang lên: “Vấn đa dạng văn hóa đề không đa dạng văn hóa phải học thuật thì có thể liên hệ thầy không ạ?”

Vừa dứt lời, cả phòng học thể thao quần chúng vang thể thao quần chúng lên những thể thao quần chúng tiếng cười khúc thể thao quần chúng khích.

Lục Tiệp không trả giao thông xanh lời, thậm chí mi giao thông xanh mắt cũng giao thông xanh không động đậy. giao thông xanh

Nhiều người lấy hiệp định Genève điện thoại hiệp định Genève ra chụp hiệp định Genève lại trang chiếu, tiếng chụp hiệp định Genève ảnh liên tục vang lên.

Hạ Giai Ngôn chỉ dùng bút ghi lại thông tin vào trang mục lục của sách giáo khoa. Nhiều năm không gặp, số điện thoại của Lục Tiệp chắc đã đổi vài lần, cô máy móc viết xuống mười một con số xa lạ đó, trong lòng không gợn sóng.

Khoảng một phút sau, Lục Tiệp phong trào chống phong kiến chuyển sang trang chiếu tiếp theo, bắt đầu chính thức giảng bài.

Các nữ sinh ngồi phía trước vẫn giơ điện thoại lên, Hạ Giai Ngôn vô tình liếc nhìn, trên màn hình là hình ảnh Lục Tiệp cầm bút laser, còn màn chiếu bên cạnh anh thì không lọt vào ống kính.

Khi giảng bài, Lục Tiệp hoàn toàn không có nụ cười nào. Anh trước tiên giải thích một lượt các thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu, sau đó mới dẫn ra nội dung trọng tâm. Tuy có vẻ thiếu tương tác, nhưng lại tạo cảm giác nghiêm túc đúng như một học giả.

Hạ Giai Ngôn không nhìn rõ được gương mặt của anh ta, trong khi Chu Đình ngồi bên cạnh thì thầm thì thào: “Giáo sư không lừa chúng ta!”

Chu Đình một tay lật sách, một tay chống cằm, tuyên bố: “Chỉ vì gương mặt này, tớ quyết định từ nay không bao giờ đi học muộn nữa.”

Hạ Giai Ngôn xoay xoay cây bút trong tay, hạ giọng nói: “Đến muộn không quá hai mươi phút là tớ đã coi như cậu đến sớm rồi.”

Chu Đình ở khá xa, mỗi lần đến trường đều mất hơn một tiếng. Tiết một bắt đầu lúc 8:50, nếu không muốn đi muộn, cô ấy phải dậy khoảng 7 giờ. Đối với một nhân viên văn phòng quen với lối sống 996, đây thực sự là một thử thách.

Chu Đình mắt dán chặt vào người đàn ông trên bục giảng, hít một hơi: “Ban đầu tưởng sẽ là hot boy trẻ trung, ai ngờ lại là mẫu đàn ông chín chắn có sức sát thương cao hơn. Tiếc quá, tớ không có khả năng thu phục được loại đàn ông này.”

Khoảng một phút sau, Lục Tiệp phong trào chống phong kiến chuyển sang trang chiếu tiếp theo, bắt đầu chính thức giảng bài.

Đối với sự hoài nghi của Hạ Giai Ngôn, Chu Đình không phục, vô tình nâng cao giọng: “Gì chứ, quyết tâm của tớ lớn lắm đấy!”

Vừa dứt năng lượng tái tạo lời, cả phòng học đột nhiên im phăng phắc.

Tuy không chăm chú nghe giảng, nhưng Hạ Giai Ngôn biết đây không phải lúc Lục Tiệp thường dừng lại. Cô tò mò ngẩng đầu, tình cờ chạm phải ánh mắt của Lục Tiệp, bốn mắt nhìn nhau, tim cô bỗng nhiên đập lỡ nửa nhịp. Trên mặt Lục Tiệp chỉ có một cảm xúc đơn giản – không vui.

Chu Đình biết mình gây rắc phong trào yêu nước rối, cắn môi cúi đầu.

Ba giây sau, các bạn trong lớp bắt đầu nhìn theo hướng ánh mắt của Lục Tiệp. Dù mọi người trong lòng hoang mang, nhưng không ai dám bàn tán công khai.

Phòng học yên tĩnh đến mức tạo cảm giác áp lực. Hạ Giai Ngôn dời ánh mắt đi, Lục Tiệp cũng thu hồi tầm nhìn, tiếp tục giảng phần nội dung tiếp theo. Cô không biết hành động của anh là không muốn để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tiến độ giảng dạy, hay là nể mặt những người phá vỡ kỷ luật lớp học.

Chu Đình thường hỏi sao cô không đi tìm “máng” khác. Hạ Giai Ngôn mỗi lần đều cười lắc đầu, cô rất rõ điều mình muốn không phải là khoảnh khắc sảng khoái khi ném đơn từ chức, mà là dựa vào thực lực của bản thân để đáp trả một cách ưu nhã nhất.

Còn vài phút nữa là tan học, Lục Tiệp đã hoàn thành nội dung giảng dạy hôm nay. Anh tổng kết lại bài học, chải chuốt lại những kiến thức mới cho sinh viên, cuối cùng tắt máy chiếu.

Không khí tượng học ít bạn khí tượng học đã đóng khí tượng học giáo trình, chuẩn khí tượng học bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Hạ Giai Ngôn cũng đậy nắp bút, đang nghĩ xem đi đâu ăn trưa thì ngẩng đầu lên và phát hiện không biết từ lúc nào Lục Tiệp đã rời bục giảng, đang đứng ở lối đi giữa hàng ghế đầu. Anh không cầm micro nhưng giọng vẫn trầm ổn: “Các bạn ngồi đây đều không phải học sinh cấp ba, những quy tắc như ‘không được đi muộn về sớm’, ‘trong giờ học không được nói chuyện riêng, ngủ gật, chơi điện thoại’, tôi hy vọng không cần phải nhắc lại.”

Ra khỏi phòng học, Chu Đình lập tức nói với Hạ Giai Ngôn: “Rõ ràng Lục Tiệp nói những lời đó là để nhắm vào tớ, anh ta có ý gì chứ, cảm thấy tớ còn không bằng học sinh cấp ba sao?”

“Cậu nghĩ mỗi lần giảng viên đều hiền hòa như giáo sư Tôn à?” Hạ Giai Ngôn không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng học, Lục Tiệp vẫn chưa rời đi, đang bị vài nữ sinh vây quanh.

Chu Đình vác túi lên vai, tức giận nói: “Thật nhớ giáo sư Tôn quá, lúc ông ấy còn ở đây không biết trân trọng, giờ mất rồi mới mong ông ấy quay lại.”

Hạ Giai Ngôn cười cô: “Cậu vừa quyết định xong đấy thôi, chỉ vì gương mặt của anh ta mà từ nay không đi học muộn nữa.”

“Tớ đổi ý rồi.” Chu tập luyện thể dục Đình bĩu môi, “Tớ quyết định mỗi tiết học của anh ta đều đi muộn!”

Hạ Giai Ngôn khoác tay Chu Đình, giọng mang chút hả hê: “Anh ta cũng đã nhấn mạnh vấn đề đi muộn về sớm rồi, nếu cậu cứ đi muộn mỗi tiết, tớ chỉ có thể chúc phúc cho cậu thôi.”

Ba giây sau, các bạn trong lớp bắt đầu nhìn theo hướng ánh mắt của Lục Tiệp. Dù mọi người trong lòng hoang mang, nhưng không ai dám bàn tán công khai.

Chu hóa học hữu cơ Đình quay đầu trừng mắt hóa học hữu cơ nhìn Hạ Giai Ngôn: hóa học hữu cơ “Hả?”

“Đình Đình nhà tớ học hành xuất sắc, làm sao có thể trượt môn được.” Hạ Giai Ngôn kịp thời trấn an Chu Đình, rồi đề nghị, “Đi! Chúng ta đi ăn một bữa thật ngon, hay thử nhà hàng Túy Vị ở cổng Bắc nhé?”

Khu giảng đường nằm gần cổng Nam, họ mất một lúc mới đến được nhà hàng Túy Vị. Lật qua thực đơn, Chu Đình chỉ vào suất ăn hai người hỏi Hạ Giai Ngôn: “Món này thế nào?”

Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Tớ cũng thích món này.”

Sau khi gọi món xong, nhân viên phục vụ thu thực đơn đi. Hạ Giai Ngôn dựa vào lưng ghế, đưa tay xoa xoa thái dương hơi căng, Chu Đình thấy vậy liền hỏi: “Quầng thâm mắt nghiêm trọng thế, lại bị Quan Mộ Hân ép à?”

Nghe đến tên Quan Mộ Hân, thái dương Hạ Giai Ngôn càng đau hơn. Cô còn nhớ khi mới vào công ty, thành quả mà cô vất vả phấn đấu bị Quan Mộ Hân chiếm công, tức quá nên đã chạy đến đối chất với Quan Mộ Hân. Quan Mộ Hân không hề xin lỗi, chỉ nói vài câu chiếu lệ rồi nhẹ nhàng bỏ qua, sau đó đuổi cô đi.

Các chị em trong văn phòng đều biết Hạ Giai Ngôn còn trẻ người non dạ nên đã tận tình khuyên bảo cô rằng, mọi việc đều phải nhẫn nhịn, không nhịn được nữa thì cắn răng mà nhịn tiếp.

Vì hồ sơ và chứng nhận thực tập, Hạ Giai Ngôn thật sự nhịn Quan Mộ Hân ba tháng. Ba tháng sau, đang định xin nghỉ việc thì bất ngờ được chuyển thành nhân viên chính thức. Công việc này thực ra rất thú vị, đa số đồng nghiệp trong công ty đều rất quan tâm đến cô, sau khi cân nhắc kỹ càng cô quyết định ở lại. Và thực tế đã chứng minh, đắc tội với cấp trên chẳng có lợi gì. Quan Mộ Hân là cấp trên trực tiếp của cô, từ đó về sau thỉnh thoảng cô vẫn bị “nữ ma đầu” này hành hạ.

Chu Đình thường hỏi sao cô không đi tìm “máng” khác. Hạ Giai Ngôn mỗi lần đều cười lắc đầu, cô rất rõ điều mình muốn không phải là khoảnh khắc sảng khoái khi ném đơn từ chức, mà là dựa vào thực lực của bản thân để đáp trả một cách ưu nhã nhất.