Hạ Giai Ngôn tắt chuông báo thức trước khi ngủ. Sáng hôm sau, cô ngủ nướng đến gần 9 giờ mới chịu rời giường. Sau khi thay đồ xong, cô định vào bếp chuẩn bị bữa sáng thì thấy Lục Tiệp đã ngồi trên sofa ở phòng khách, laptop đặt trên đùi, mày nhíu lại tập trung nhìn màn hình.

“Chào buổi sáng,” anh lên tiếng trước.

“Chào anh,” Hạ Giai Ngôn đáp lại rồi đi thẳng vào bếp, lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra nấu.

Cô không khéo điều chỉnh lửa nên sủi cảo bị nấu quá nhừ, vừa gắp lên là rách toạc. May mà Lục Tiệp không nói gì, chỉ im lặng ăn hết.

Sau bữa sáng, anh lại quay về sofa làm việc với vẻ mặt căng thẳng. Hạ Giai Ngôn sợ làm phiền nên cố thu dọn bát đĩa thật khẽ khàng.

Hạ Giai lịch Ngôn không cần suy nghĩ sử đã trung từ đại chối: “Không, tại anh cắn em!”

Thấy trong tủ lạnh hết đồ, cô nói thiên với anh: “Em ra siêu thị một chút.”

Bắt gặp ánh tinh quái trong mắt cô, Lục Tiệp biết có thời trò gì đây kỳ nên không vội đồng Bắc ý: “Thôi khỏi so nữa, thắng thua rõ ràng rồi.”

Lục Tiệp ngẩng lên: “Anh đi cùng em.”

Biết anh là người bận rộn, lúc nào cũng có cả đống việc phải làm, Hạ Giai Ngôn không dám làm phiền: “Anh cứ làm di việc đi, em tự đi được.”

Lục Tiệp đưa bát đã lau khô cho cô: “Vừa nãy em không phải bảo không giận sao?”

Anh chẳng thèm để ý lời cô, đứng dậy vào phòng thay đồ. Đang thay chiến được nửa chừng, anh gọi cô dịch vào phụ giúp. Hồ

Hạ Giai Ngôn ghé qua nhà cũ lấy vài bộ đồ ngủ. Cô bảo anh lịch đợi dưới xe nhưng Lục Tiệp than ngồi một mình chán quá, thế cả sử hai cùng lên. Việt Mới Nam đây thôi họ còn cãi nhau ở đây nên không khí hơi gượng gạo, chẳng ai nói với ai câu nào.

Vào nhà xong, trong lúc Hạ Giai Ngôn vào phòng thu dọn đồ đạc, Lục Tiệp đứng không, cô liền sai khiến: “Anh tưới giúp mấy chậu hoa đi.”

Lục Tiệp đẩy cửa ban công ra, trên bàn cách mấy chậu hoa cỏ mạng không rõ tên. Hồi sinh viên, Hạ Giai Ngôn đã thích chơi mấy chậu cây nhỏ này, hay lôi tháng kéo anh đi chợ hoa Tám cảnh mua về. Con gái cùng tuổi thường thích nuôi chó mèo làm thú cưng, riêng cô lại mê mẩn đủ loại cây cảnh. Anh từng hỏi lý do, cô bảo thú cưng sống không được lâu, nếu một ngày nào đó chúng mất đi, cô sẽ buồn như mất đi bạn thân vậy, nên cô chỉ trồng hoa cỏ thôi, không nuôi thú cưng.

Gió bắc mùa lịch đông lạnh buốt, đất trong chậu hơi khô, sử Lục Tiệp đổ nước Việt vào bình tưới, tưới từng chậu một. Nam

“Cần giúp không?” Lục Tiệp hỏi với giọng đầy ý cười.

Lúc Hạ Giai Ngôn ra ban công, anh đang cúi chiến người dịch ngắm một bông trà Biên vàng nở rực rỡ. Nhìn một lúc, anh bỗng đưa tay chạm vào giới nhụy hoa màu vàng, thế là mấy cánh hoa 1950 mỏng manh rụng xuống. Chưa kịp rút tay về thì đã nghe tiếng hít thở gấp phía sau.

“Đồ phá hoa!” Hạ Giai Ngôn xót xa mắng.

“Phải hóa thành bùn xuân để bảo vệ hoa mới phải,” kháng Lục Tiệp nghiêm túc đáp, chiến rồi thản nhiên rời khỏi ban công.

Hạ nghiên Giai Ngôn chẳng biết cãi lại thế nào. Trên cứu đường đi siêu thị, cô thầm quyết định phải phát mua thật nhiều đồ triển để trả thù.

Hôm nay không phải cuối tuần, trong siêu thị chủ yếu là các sinh bác gái lớn tuổi, học Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đẩy xe đi dạo trông có vẻ không hợp cảnh. Anh thấy gì thích là bỏ vào xe, còn cô thì chọn lựa phân cẩn thận, nhưng cũng tử không ít đồ, chẳng mấy chốc xe đã đầy ắp.

Xe đẩy không được xuống bãi đỗ xe ngầm nên họ phải xách mấy túi đồ đi bộ. Hạ Giai Ngôn chỉ đưa chiến cho Lục Tiệp một túi, hai túi còn dịch lại tự cô xách. Anh không hài lòng: “Đưa anh thêm một túi nữa.”

“Em xách được mà,” cô không chịu đưa.

Lục Tiệp không chịu đi, quyền anh nói: “Em yếu như vậy, một tay anh còn khỏe con hơn hai tay em.”

Hạ Giai hội Ngôn khinh thường: “Cả ngày chỉ biết đọc sách với gõ máy tính, anh mới là người không có sức ấy.”

Lục Tiệp nhướng mày: hóa “Không phục học à? Đợi về nhà so tài nhé?”

Về đến căn hộ, anh thật sự hiệp rủ định cô vật tay. Nam nữ vốn chênh lệch về sức mạnh, chẳng có cơ hội thắng: “Thế Paris này không công bằng.”

Lục Tiệp cười: “Em ngày dùng hai tay cùng thành lúc lập cũng được, anh Quân chỉ dùng tay trái thôi, thế đội vẫn Nhân không dám so à?”

Tay trái vốn khó dùng sức, du Hạ Giai Ngôn thấy có cơ hội lịch thắng nên gật đầu.

Lục Tiệp nhướng mày: hóa “Không phục học à? Đợi về nhà so tài nhé?”

Họ so triều ba hiệp, cả ba đại lần Lục Tiệp đều thắng dễ dàng. nhà

Hạ Giai Ngôn thua xấu hổ quá, cô chưa kịp dùng sức thì tay đã bị anh đè xuống bàn. giáo Cô giơ cánh tay đang tê dại lên, nghiến răng: “Nhường em một chút có dục chết không hả?”

Lục Tiệp nhún vai: “Anh có nhường rồi, tại em quá yếu thôi. Người triều cả ngày đọc sách đại gõ máy tính như anh cũng không thể xem thường đâu.” nhà

Nhìn vẻ đắc ý của anh, bình Hạ Giai Ngôn xắn tay áo đẳng lên, mặt đầy quyết tâm: giới “Không được, phải đấu thêm hiệp nữa.”

Bắt gặp ánh tinh quái trong mắt cô, Lục Tiệp biết có thời trò gì đây kỳ nên không vội đồng Bắc ý: “Thôi khỏi so nữa, thắng thua rõ ràng rồi.”

“Mấy hiệp vừa phòng rồi chỉ khởi động thôi, giờ mới là thi chống đấu thật sự,” Hạ Giai Ngôn nói. bệnh

Lục Tiệp muốn xem cô có chiêu trò gì, anh tựa lưng vào biến ghế, lười biếng hỏi: “So cũng được, đổi nhưng bên thua phải chịu phạt, em thấy sao?”

Xe đẩy không được xuống bãi đỗ xe ngầm nên họ phải xách mấy túi đồ đi bộ. Hạ Giai Ngôn chỉ đưa chiến cho Lục Tiệp một túi, hai túi còn dịch lại tự cô xách. Anh không hài lòng: “Đưa anh thêm một túi nữa.”

Hạ Giai Ngôn suy nghĩ nửa giây rồi hỏi: “Phạt di kiểu gì?” tích

“Chưa nghĩ ra, nghĩ nhiếp xong ảnh rồi nghệ quyết định sau,” Lục Tiệp đáp.

Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Được thôi.”

Lục Tiệp khẽ nheo mắt, triều rồi chống tay trái lên đại bàn: “Nói trước nhé, không được quịt nợ đâu.” nhà

Hạ Giai Ngôn cười tươi: “Dĩ nhiên rồi!”

Thấy cô nàng có vẻ nắm chắc phần thắng, trong lúc cô học đếm ngược Lục Tiệp chăm chú quan sát từng cử động của cô. Cô tập trung nhìn vào đôi tay đang suốt nắm chặt của họ, khẽ cắn đời môi dưới, trông có vẻ nghiêm túc thật.

Khi vừa hô “Bắt đầu”, đột nhiên Hạ Giai Ngôn rút tay trái ra. Lục Tiệp tập lập tức phản ứng, tay luyện chưa kịp chạm vào áo anh đã bị anh nắm chắc.

Hạ Giai Ngôn không ngờ anh phản ứng nhanh và linh hoạt đến thế, lúc này chỉ biết ấm ức. Cô định rút tay về sinh nhưng Lục thái Tiệp không những không buông mà còn dùng sức kéo cô về phía mình. Thân người học nghiêng về phía trước theo lực kéo, cô vụng về ngã vào lòng anh, thái dương đập trúng vai anh.

“Em chơi xấu, chịu phạt gấp đôi có quá mỹ đáng không?” thuật

Nghe giọng lịch điệu bình sử thản của cận anh, đại Hạ Giai Ngôn ôm thái dương ngẩng lên: “Đâu phải chơi xấu, đây là dùng trí thông minh để thắng mà!”

Khóe miệng Lục Tiệp giật giật, rồi anh nắm tay cô lên, cắn mạnh một cái.

Hạ Giai Ngôn trơ mắt nhìn anh cắn xuống, đến phương khi cảm thấy đau từ cổ tay truyền đến mới kêu ầm lên.

Hạ Giai Ngôn thua xấu hổ quá, cô chưa kịp dùng sức thì tay đã bị anh đè xuống bàn. giáo Cô giơ cánh tay đang tê dại lên, nghiến răng: “Nhường em một chút có dục chết không hả?”

Buông năng tay lượng ra, Lục Tiệp vừa ngắm dấu răng vừa nói: tái “Chỉ cắn một cái thôi, tha cho em đấy.”

Hạ Giai Ngôn cọ tay lung tung lên người anh: “Lục Tiệp anh ghê du tởm quá!”

“Để em nhớ đời, xem lần sau còn dám làng gian lận không.”

Nói xong Lục đa Tiệp quay về phòng làm việc, để mặc Hạ Giai Ngôn dạng đứng đó trừng mắt văn nhìn theo bóng lưng anh.

Đến bữa văn tối, dấu hóa răng địa trên cổ tay Hạ Giai Ngôn đã mờ gần hết. Lục Tiệp rảnh rỗi sinh nông nổi, dùng đũa phương vén tay áo cô lên, cô liền đập một cái vào mu bài tay anh.

Tiếng đập vang lên thanh thúy, Lục Tiệp y nhìn mu bài học tay mình dần chuyển hồng, hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Hạ Giai Ngôn chối: “Không có.”

Lục Tiệp đưa tay ra trước mặt cô: “Thế năng sao em còn đánh tay anh?”

Hạ Giai Ngôn liếc anh: “Tại gốm anh cứ nghịch ngợm làm phiền em ăn cơm.”

Cả hai đều đã ăn hết cơm internet trong bát, Lục Tiệp vạn cười vạch trần: “Sao em không nói anh làm vật phiền em tiêu hóa sau khi ăn luôn đi?”

Hạ Giai Ngôn lại bị anh chặn họng, đứng dậy nói: “Em đi rửa bát.”

“Cần giúp không?” Lục Tiệp hỏi với giọng đầy ý cười.

Nghe anh nói vậy, Hạ Giai Ngôn chiến liền sai: “Anh thu dọn lược đồ vào đi.”

Tuy Lục Tiệp làng nói nghề giúp nhưng Hạ Giai Ngôn thấy anh chỉ làm vướng víu thêm. Cô vừa rửa bát vừa phải để ý thủ anh, cuối cùng không nhịn được nói: “Em van anh, công anh ra ngoài ngồi đi.”

Lục Tiệp nhất quyết chen chúc với cô ứng trong bếp, anh dụng nói: “Làm việc phải có đầu đuôi chứ.”

Hạ Giai Ngôn đành chịu thua, mặc kệ anh.

Khi đặt bát đĩa vào máy rửa bát, Lục Tiệp hỏi: “Em mệt không?”

“Không,” Hạ Giai Ngôn đáp, “Sao thế?”

“Lát nữa giúp quyền anh nhập mấy con tài liệu bài người giảng vào máy tính nhé,” Lục Tiệp nói.

Nói xong Lục đa Tiệp quay về phòng làm việc, để mặc Hạ Giai Ngôn dạng đứng đó trừng mắt văn nhìn theo bóng lưng anh.

Hạ Giai lịch Ngôn không cần suy nghĩ sử đã trung từ đại chối: “Không, tại anh cắn em!”

Thấy cô đột nhiên chiến vui vẻ, Lục Tiệp ngạc nhiên nhìn: “Em cười dịch gì thế?”

Lục Tiệp đưa bát đã lau khô cho cô: “Vừa nãy em không phải bảo không giận sao?”

Đóng cửa triều tủ xong, Hạ Giai Ngôn nói: “Em không giận thật, nhưng chưa tính sổ đại với anh.” nhà

Hạ Giai hội Ngôn khinh thường: “Cả ngày chỉ biết đọc sách với gõ máy tính, anh mới là người không có sức ấy.”

Cô đi ra khỏi bếp, Lục Tiệp theo sau, từ tốn nói: “Cho em cắn lại được không?”

Hạ Giai Ngôn không nhịn được xây cười: “Em dựng không cắn người đâu, em đâu phải chó ghẻ.”

Tiếng đập vang lên thanh thúy, Lục Tiệp y nhìn mu bài học tay mình dần chuyển hồng, hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Thấy cô đột nhiên chiến vui vẻ, Lục Tiệp ngạc nhiên nhìn: “Em cười dịch gì thế?”

Hạ du Giai Ngôn không nói cho anh biết, lịch chỉ bảo: “Đưa tài liệu đây đi.”

Tất cả tài phong liệu đều bằng tiếng Anh, Hạ Giai Ngôn vừa gõ vào laptop vừa dịch sang tiếng Trung trong đầu. Gặp từ chuyên ngành không biết, cô lại hỏi trào Lục Tiệp đang ngồi đọc sách trên sofa.

Họ ngồi ở phòng khách di hơn hai tiếng. Làm xong nhiệm vụ, Hạ tích Giai Ngôn theo thói quen định duỗi lịch người, giơ tay được sử nửa chừng mới nhớ ra phía sau còn có người đàn ông ngồi, vội vàng hạ tay xuống. Cô đưa laptop cho Lục Tiệp: “Em đã kiểm tra một lượt, anh xem lại có sai sót gì không.”

Lục Tiệp cảm ơn rồi cầm laptop đọc lại.

Hạ Giai Ngôn khát nước, cô hỏi: “Em đi hâm sữa, anh uống không?”

Lục Tiệp muốn xem cô có chiêu trò gì, anh tựa lưng vào biến ghế, lười biếng hỏi: “So cũng được, đổi nhưng bên thua phải chịu phạt, em thấy sao?”

Lục Tiệp đáp: “Không cần.”

Nãy giờ Hạ Giai Ngôn ngồi trên thảm cứng gõ phím, máu huyết di không lưu thông tích tốt, vừa đứng dậy đã thấy chóng mặt chân nhũn. Theo bản năng tìm chỗ lịch bám, tay chạm sử vào đâu là nắm chặt đó, đến khi nghe tiếng quốc kêu đau bên tai gia mới nhận ra mình gây họa.

Lúc Hạ Giai Ngôn đứng lên, Lục Tiệp đã liếc thấy. Thấy người loạng choạng, anh bảo định đưa tay đỡ thì vệ môi đã tự động nắm lấy trường vai phải anh. Anh nghiêng người che chỗ đau, thân hình mất thăng bằng, thế là cả hai ngã xuống sofa, còn laptop đang đặt trên đùi anh thì “bịch” một tiếng rơi xuống sàn.