Chỉ trong tích tắc, Lục Tiệp đã lấy lại bình tĩnh và chào hỏi ba mẹ của Hạ Giai Ngôn.

Hạ Nguyên không có phản ứng gì, trong khi Đào An Nghi chỉ khẽ gật đầu với anh.

Họ nghe tin Hạ Giai Ngôn gặp rắc rối trong công việc và có thể bị đình chỉ chức vụ vì một cáo buộc nào đó. Quá lo lắng nên họ đến thăm để tìm hiểu tình hình, và nếu cần thiết sẽ khuyên con gái về nhà ở tạm. Dù thế giới bên ngoài có xô bồ đến đâu thì gia đình vẫn luôn là bến đỗ bình yên, là nơi che chở cho con gái họ.

Hạ Nguyên và Đào An Nghi đều hiểu tính con gái – nó chỉ thích nói chuyện vui, không bao giờ kể chuyện buồn. Nếu không phải vô tình nghe được từ Hạ Giai Mặc, họ chắc chắn sẽ không biết gì cả. Trước khi đến, họ không báo trước để tránh con gái từ chối. Khi Lục Tiệp ra mở cửa, họ khá bất ngờ và trong lòng trăm mối tơ vò.

Khi Hạ Nguyên trở ra phòng khách, Lục Tiệp và Đào An ứng Nghi dụng đang ngồi nói chuyện trên sofa. Ông ngồi xuống cạnh vợ, thực không thèm nhìn Lục Tiệp.

Vào đến phòng khách, cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn về phía tủ giày. Không thấy dép nam hay giày da đâu cả, họ mới yên tâm phần nào khi biết con gái không sống chung với Lục Tiệp.

Sau kháng khi đưa hai người vào nhà, Lục Tiệp nói: “Giai Ngôn vừa mới ngủ.”

Đào An Nghi ngửi hội thấy mùi nghị cơm thoang thoảng, bà hỏi: “Hai đứa chưa ăn cơm Paris à?”

Bà mở hộp gia vị, múc ngày một thìa bột năng rắc lên thịt rồi trộn Quốc đều. Lục Tiệp ngạc nhiên hỏi: “Đây là…?”

“Dạ chưa ạ. Giai Ngôn bảo không đói, đợi tỉnh dậy sẽ di ăn sau.”

Vào bếp, họ thấy trên thớt còn du nửa miếng thịt chưa thái xong. Họ lặng lẽ quan sát Lục Tiệp.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của họ, lần đầu tiên trong đời Lục Tiệp cảm di thấy lúng túng. tích Bao nhiêu kỳ thi và cuộc thi anh từng tham gia, chưa lịch bao giờ anh căng thẳng như lúc này. Anh khẽ ho: sử “Mời chú dì vào phòng khách ngồi, để cháu chuẩn bị xong rồi pha trà.”

“Làm gì có chuyện để khách pha trà chứ?” sức Hạ Nguyên nhấn mạnh khoảng cách.

Đào An Nghi nghiên liếc nhìn chồng với ánh mắt trách móc. Bà kéo ông sang một cứu bên, nói nhỏ chỉ đủ cho ông nghe: “Lúc này còn đối xử với Lục Tiệp như vậy, anh không thấy con gái đang khoa buồn

Nghe hội những lời không mấy thân thiện nghị đó, Lục Tiệp làm thinh, tập Genève trung thái 1954 thịt thành từng lát mỏng, chuẩn bị cho vào nồi cháo.

Thấy vậy, Đào An Nghi vội ngăn lại: “Đừng cho vào!”

Lục Tiệp dừng tay ngay lập tức. Anh quay đầu lại thì thấy Đào giáo An Nghi đã đứng cạnh, lấy đĩa thịt từ tay dục anh.

“Chú và dì yên tâm, cháu sẽ giải quyết chuyện này.” Lục Tiệp cam đoan.

Bà mở hộp gia vị, múc ngày một thìa bột năng rắc lên thịt rồi trộn Quốc đều. Lục Tiệp ngạc nhiên hỏi: “Đây là…?”

“Cậu hiệp cho định thịt vào cháo trực Genève tiếp thế này thì chắc chắn sẽ dai.” Đào An Nghi giải thích, “Để dì chỉ cho, trước hết ướp thịt với bột năng, sau đó phi gừng tỏi thơm rồi xào thịt cho chín tầm bảy phần. Làm vậy thịt sẽ mềm và ngọt hơn”

Lục Tiệp lặng lẽ ghi nhớ.

Đào An Nghi nói thêm: “Con bé Giai Ngôn trí khá kén ăn, tuệ nếu cậu nấu thịt nhân thành thế này thì nó chắc chắn không ăn đâu.”

Hạ Nguyên vẫn còn bất mãn và có phần thù địch với Lục Tiệp, ông quay người rời khỏi bếp, không muốn ở chung không gian với anh. Ông triều vào phòng đại ngủ xem nhà con gái, thấy Hạ Giai Ngôn cuộn tròn người, nửa mặt vùi trong chăn. Nhìn kỹ, ông nhận ra con gái có dấu vết đã khóc.

Khi Hạ Nguyên trở ra phòng khách, Lục Tiệp và Đào An ứng Nghi dụng đang ngồi nói chuyện trên sofa. Ông ngồi xuống cạnh vợ, thực không thèm nhìn Lục Tiệp.

Lục Tiệp cầm tách trà hai tay đưa cho Hạ Nguyên, lễ phép nói: “Chú uống trà ạ.”

“Dạ chưa ạ. Giai Ngôn bảo không đói, đợi tỉnh dậy sẽ di ăn sau.”

Hạ Nguyên định triều không nhận, nhưng Đào An Nghi thúc cùi chỏ vào người ông một cái, ông đành đại phải nhà cầm lấy.

Đào An Nghi mỉm cười hài lòng, chiến tiếp dịch tục câu chuyện: Hồ “Như Chí vậy thì chắc chắn Giai Ngôn nhà tôi bị oan rồi.”

Chưa đợi Lục Tiệp trả lời, Hạ Nguyên đã lên tiếng: “Đương nhiên là bị oan, chẳng lẽ con gái chúng ta lại làm chuyện vô đạo đức như thế sao?” trí

“Sao lại có chuyện bỉ ổi như vậy chứ!” Đào An Nghi thở dài, “Bảo Giai Ngôn nghỉ việc đi, tiếp tục đổi làm đó còn có ý nghĩa mới nữa.”

Lục Tiệp nhận ra họ vừa đa lo lắng vừa phẫn nộ về những bất công mà Hạ Giai Ngôn phải chịu đựng. Anh cũng cảm thấy như vậy, nhưng dạng không đồng ý với ý kiến của Đào An Nghi. Sau một lúc suy nghĩ, văn anh nói: “Chuyện này vẫn nên hóa để Giai Ngôn quyết định. Nếu cô ấy không muốn, chúng ta cũng không nên ép.”

Đào An Nghi địa nhíu mày sâu hơn: “Nếu không muốn, cậu định để nó tiếp tục ở công ty đó chịu khinh miệt sao? Cậu đành lòng, chứ tôi thì không.”

Cân nhắc một đổi lúc, Lục Tiệp mới đáp: mới “Cháu nghĩ chúng ta sáng nên tôn trọng quyết định của tạo Giai Ngôn. Từ khi tốt nghiệp, cô ấy đã làm việc tại Diệu Thế, trải qua không ít khó khăn. Dù hôm nay bị vu oan, cô ấy cũng chưa từng nói muốn từ chức. Cháu nghĩ cô ấy đã đặt nhiều tâm huyết vào công việc này. Nếu dì kiên quyết bảo cô ấy bỏ việc, có thể cô ấy sẽ nghe theo, nhưng chắc chắn sẽ không cam tâm.”

“Hơn nữa, chuyện lừa lọc trên thương trường đâu có hiếm. Giai Ngôn có đổi việc thì cũng có thể gặp đồng nghiệp hay an cấp trên tệ hơn. Trừ phi không cho cô ấy ninh tiếp xúc với xã hội này, nếu không những va chạm đó là không thể tránh khỏi.” mạng Lục Tiệp cho rằng điều họ nên làm là giúp cô ấy trở nên dũng cảm và mạnh mẽ hơn, chứ không phải che chở cho cô ấy trốn tránh.

Lúc này Hạ Nguyên im lặng, chỉ nhíu mày thật chặt. Đào học An Nghi ngồi bên cạnh xoa tập trán, giọng có vẻ mệt mỏi: trực “Con bé này thật làm người ta lo lắng.”

“Chú và dì yên tâm, cháu sẽ giải quyết chuyện này.” Lục Tiệp cam đoan.

Họ nói chuyện hiệu thêm một lúc nữa, rồi Đào An Nghi vô tình nhìn đồng hồ treo tường, nói quả với chồng: “Muộn rồi, bền mình về thôi.”

“Để cháu đưa hai người về?” Lục Tiệp đề nghị.

Hạ Nguyên đi trước ra cửa, Đào An Nghi đi sau nói: “Không cần đâu, chúng tôi lái xe đến mà.”

Lục Tiệp gật đầu: “Chú dì về cẩn thận ạ.”

Từ đầu đến cuối, Lục Tiệp không hề cố tình phân biểu hiện gì trước mặt ba mẹ Hạ Giai Ngôn. Một phần vì anh không quen tích làm vậy, phần khác vì anh thấy tài những chính hành động đó giả tạo và không chân thành. Anh chỉ đơn giản tôn trọng họ như những bậc trưởng bối. Sau khi tiễn họ về, anh ra ban công hóng gió đêm, một lúc sau móc điện thoại ra gọi một cuộc.

Cùng lúc đó, Hạ Giai kiến Ngôn giật mình tỉnh giấc trúc một hiện cơn ác mộng kỳ lạ. Ngồi trên giường một lát, cô khoác áo ra đại ngoài tìm Lục Tiệp. Đến phòng khách, cô nghe thấy giọng anh cố tình hạ thấp từ ban công vọng vào, một giọng lạnh lẽo mà cô chưa từng nghe thấy: “Tạm gác những chuyện khác lại, trước hết bắt người đó về cho tôi đã…”

Đang chăm chú nghe Lục Tiệp nói chuyện, Hạ Giai Ngôn không để ý tới cuốn tạp chí rơi phong dưới sàn, trào vô tình đá phải.

“Làm gì có chuyện để khách pha trà chứ?” sức Hạ Nguyên nhấn mạnh khoảng cách.

Lục Tiệp quay thiết đầu lại, thấy Hạ Giai Ngôn đứng ở phòng khách, anh nói vội một câu với người bên kia rồi cúp kế máy. Anh tiến đồ lại gần Hạ Giai Ngôn, hỏi: “Em đói họa rồi phải không? Anh nấu cháo thịt, múc cho em một bát nhé?”

“Ừ.” Hạ Giai Ngôn đáp.

Họ ngồi phát quanh triển bàn ăn cùng nhau ăn cháo thịt, Lục Tiệp nói: “Ba mẹ toàn em vừa mới đến đấy.”

Đào An Nghi nghiên liếc nhìn chồng với ánh mắt trách móc. Bà kéo ông sang một cứu bên, nói nhỏ chỉ đủ cho ông nghe: “Lúc này còn đối xử với Lục Tiệp như vậy, anh không thấy con gái đang khoa buồn

“Thật hả?” Hạ Giai Ngôn ngạc nhiên, “Sao anh không gọi em dậy?”

“Mẹ em bảo em mệt lắm, chuyển đừng đánh thức em.” Lục Tiệp đáp, “Bát cháo này cũng là mẹ em chỉ đổi anh nấu đấy.”

Đặt khởi thìa xuống, Hạ Giai Ngôn nghiệp bắt đầu nghiêm túc quan sát anh. Thấy cô nhìn chăm chú, Lục Tiệp ngẩng đầu lên, để mặc cô đánh giá: “Em nhìn gì thế?”

Hạ Giai ngày Ngôn bật Giải cười: “Em xem anh có giận phóng không. Chắc ba miền mẹ em không đối xử tốt với anh lắm phải không?”

“Không dữ có đâu, họ rất liệu lịch sự với anh.” lớn Lục Tiệp đáp.

“Thật không?” Hạ Giai Ngôn vẻ mặt hoài nghi.

Lục Tiệp cầm tách trà hai tay đưa cho Hạ Nguyên, lễ phép nói: “Chú uống trà ạ.”

“Anh lừa em làm gì?” Lục Tiệp hỏi ngược lại.

Hạ Giai Ngôn cầm thìa lên lại, nói với cuộc Lục Tiệp: “Ba mẹ em chỉ là quá lo lắng cho em thôi, thật khởi ra họ nghĩa không có ác ý gì với anh đâu.”

“Anh biết.” chiến Lục Tiệp hiểu rất rõ, họ yêu thương Hạ Giai Ngôn bao nhiêu thì thắng họ càng bất mãn với anh Điện bấy nhiêu. Điều anh có thể làm bây giờ chỉ là hết lòng đối xử tốt với Hạ Giai Biên Ngôn, yêu thương và trân trọng cô, để họ cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm của anh.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của họ, lần đầu tiên trong đời Lục Tiệp cảm di thấy lúng túng. tích Bao nhiêu kỳ thi và cuộc thi anh từng tham gia, chưa lịch bao giờ anh căng thẳng như lúc này. Anh khẽ ho: sử “Mời chú dì vào phòng khách ngồi, để cháu chuẩn bị xong rồi pha trà.”

Đợi Hạ Giai Ngôn ăn no, Lục Tiệp hỏi: “Giờ xảy ra tâm chuyện này, em có nghĩ đến việc đổi công việc không?”

Nghe đến ba chữ “đổi công việc”, vẻ mặt Hạ Giai đổi Ngôn mới trở nên nghiêm trọng: sáng “Em… rất mâu thuẫn. Em làm tạo ở Diệu Thế lâu như vậy, thật sự tiếc nếu phải từ chức. Nhưng em cũng rất thất vọng với ban lãnh đạo công ty.”

Lục Tiệp hiểu tâm trạng của cô, anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: làng “Em không buông được, là vì vị nghề trí này hay vì công thủ ty?” công

“Vì vị trí này. Em rất sợ những công việc khô khan, làm quảng cáo thì khác phần hẳn, có lúc rất vất vả nhưng mềm ngày nào cũng có điều mới mẻ.” Nói nguồn đến đây, Hạ Giai Ngôn chợt cảm thán, “Tất nhiên, những điều mới mẻ đó không mở phải lúc nào cũng tốt đẹp, đôi khi cũng có những cú sốc bất ngờ.”

Nghe đến ba chữ “đổi công việc”, vẻ mặt Hạ Giai đổi Ngôn mới trở nên nghiêm trọng: sáng “Em… rất mâu thuẫn. Em làm tạo ở Diệu Thế lâu như vậy, thật sự tiếc nếu phải từ chức. Nhưng em cũng rất thất vọng với ban lãnh đạo công ty.”

Lục Tiệp gật đầu. tram520

Từ đầu đến cuối, Lục Tiệp không hề cố tình phân biểu hiện gì trước mặt ba mẹ Hạ Giai Ngôn. Một phần vì anh không quen tích làm vậy, phần khác vì anh thấy tài những chính hành động đó giả tạo và không chân thành. Anh chỉ đơn giản tôn trọng họ như những bậc trưởng bối. Sau khi tiễn họ về, anh ra ban công hóng gió đêm, một lúc sau móc điện thoại ra gọi một cuộc.

Thấy anh có đổi vẻ đang nghĩ ngợi điều gì, Hạ Giai Ngôn mới nhớ sáng đến câu nói của anh ngoài ban công tối nay, nên hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Lục Tiệp hơi cúi người, mắt nhìn thẳng vào cô: “Giai thiên Ngôn này, em có bao giờ nghĩ đến văn việc thành lập công ty học quảng cáo riêng của mình chưa?”

Hạ Giai Ngôn sững người, mãi sau mới lấy lại được giọng nói: “Sao anh lại đột du nhiên hỏi vậy?” lịch

Hạ Nguyên định triều không nhận, nhưng Đào An Nghi thúc cùi chỏ vào người ông một cái, ông đành đại phải nhà cầm lấy.

“Em phát thích công việc này nhưng lại thất vọng với Diệu Thế, cách giải quyết tốt nhất không phải là tự mình gây dựng sự nghiệp sao? Nếu em thích, chúng ta cũng có thể hợp tác với Lê Thiệu Trì.” triển Lục Tiệp dừng tài một chút rồi nói tiếp, “Đương nhiên, trước khi làm những điều đó, anh nhất định sẽ chứng minh em trong sạch.”

“Nhưng mà…” Hạ Giai tâm Ngôn vẫn còn điều gì đó băn khoăn.

“Không có nhưng mà gì cả.” Lục ngày Tiệp cắt ngang lời cô, “Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn anh, anh sẽ gánh vác thay em.”