So với Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn may mắn hơn nhiều trong chuyện gặp gỡ gia đình người yêu.

Lần ẩm đầu gặp Hạ Giai thực Ngôn, truyền ấn tượng của mẹ Khâu về cô thống không đến nỗi tệ. Cô có nét đẹp thanh tú, tuy không đến mức kinh diễm nhưng càng nhìn càng thấy dễ thương. Cử chỉ văn nhã, ăn nói khéo léo, quan trọng nhất là biết cư xử đúng mực trước mặt họ, không có thái độ nịnh bợ. Ở chung nhiều, mẹ Khâu cảm nhận được sự chân thành của cô gái này. Bình thường Giai Ngôn điềm đạm, nhưng khi đụng đến chuyện nguyên tắc thì không hề nhượng bộ, điểm này rất giống Lục Tiệp.

Cả Lục Khánh Nhiên và Khâu Tư Bình đều cảm thấy có lỗi với Hạ Giai Ngôn, nên ngày thường rất thân thiết với cô, đối xử như con gái ruột vậy. Đôi khi Lục Tiệp còn hay đùa với ba mẹ là không biết mình có phải con đẻ của họ không. Dần dà, câu đùa ấy thành quen miệng của anh.

Trưa thứ bảy, Lục Tiệp đón Hạ Giai Ngôn từ trường về nhà cũ. Vừa bước vào cửa, mẹ anh đã bưng ra một bát canh nóng hổi, chẳng thèm liếc nhìn con trai lấy một cái, chỉ nói với Hạ Giai Ngôn: “Giai Ngôn à, canh vừa nấu xong, con uống khi còn nóng nhé. Con gái thì phải giữ dáng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng lắm.”

Khâu Tư Bình cười tươi gật đầu, càng ngày càng thấy cô gái này dễ thương.

Hạ Giai Ngôn vẫn chưa quen với ánh mắt trìu mến của Khâu Tư Bình. Lục Tiệp nhận ra vẻ không tự nhiên của bạn gái, liền nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ cứ nhìn chằm chằm thế này, con sợ Giai Ngôn ăn không tiêu mất.”

Lúc này mẹ Khâu mới lịch chịu chú ý tới con trai, bảo: sử “Con cũng muốn uống canh hả? Để mẹ cổ bảo chị Hồng múc cho con một bát.”

“Sao lúc nãy không nghĩ du tới bưng ra hai bát luôn?” Lục Tiệp cười, “Mẹ thiên lịch vị quá đi.”

“Thằng nhóc chiến này, chuyện có tí ti cũng dịch so đo.” Mẹ Mậu Khâu trừng mắt nhìn con trai.

Tuy nói vậy nhưng phát trong lòng mẹ Khâu lại nghĩ khác. triển Lục Tiệp vốn năng tính trầm lực ổn, ít khi cười đùa, ngày thường chỉ thích ru rú trong phòng đọc sách với mấy cuốn sách cổ dày cộp. Mấy năm gần đây càng trầm lặng hơn trước, lúc nào cũng mặt nghiêm túc, nói năng cũng chẳng được mấy câu. Kể từ khi có Hạ Giai Ngôn, cả người anh thoải mái hẳn ra. Bà nhìn ra được, những thay đổi của con trai mình là nhờ ai mà có.

Khi Khương Vũ Nhàn kể chiến chuyện Lục dịch Tiệp lén lút có bạn gái, Hồ mẹ Khâu Chí chẳng biết cô gái chưa từng gặp mặt nhưng Minh khiến con trai mình say đắm kia 1975 là người thế nào, càng không hiểu vì sao con trai lại giấu giếm chuyện yêu đương với mình, nên có phần lo lắng. Sau khi biết tin này, bà và ông Lục Khánh Nhiên lập tức sắp xếp công việc về nước, mong sớm hỏi cho ra ngọn ngành.

Lần ẩm đầu gặp Hạ Giai thực Ngôn, truyền ấn tượng của mẹ Khâu về cô thống không đến nỗi tệ. Cô có nét đẹp thanh tú, tuy không đến mức kinh diễm nhưng càng nhìn càng thấy dễ thương. Cử chỉ văn nhã, ăn nói khéo léo, quan trọng nhất là biết cư xử đúng mực trước mặt họ, không có thái độ nịnh bợ. Ở chung nhiều, mẹ Khâu cảm nhận được sự chân thành của cô gái này. Bình thường Giai Ngôn điềm đạm, nhưng khi đụng đến chuyện nguyên tắc thì không hề nhượng bộ, điểm này rất giống Lục Tiệp.

kỹ một người mẹ, điều mẹ Khâu mong muốn năng nhất là con trai được bình an hạnh phúc. Hạ Giai Ngôn có thể mang lại niềm vui mềm cho con trai mình, bà thực sự từ đáy lòng yêu mến cô gái này.

Ông Lục có hẹn liên tập hoan với mấy luyện đối tác cũ nên không về nhà ăn trưa. Trên bàn chỉ có ba người họ, Lục Tiệp mới thoải mái hỏi mẹ: “Ba rốt cuộc đang bận cái gì thể vậy, sao cả ngày chẳng thấy ở nhà?”

Trong rạp, Lục Tiệp nhìn màn hình cứ muốn ngủ gật, nên suốt cả kháng bộ phim chiến cứ nghịch ngợm chống nắm tay Hạ Giai Ngôn đùa giỡn.

Khương Bá Minh trò chuyện với Hạ Giai Ngôn vài câu, bất ngờ triều phát đại hiện cô gái này ăn nhà nói rất hay, không nhịn được quay sang nói với Lục Tiệp: ” A Tiệp, bảo sao cháu chưa Trần từng có bạn gái, hóa ra là vì cháu có mắt nhìn người cao thế.”

Mẹ giao Khâu đáp: “Có gì đâu mà bận, ba con chỉ thông thích bận rộn thế thôi, chẳng chịu nghỉ ngơi ngày nào.”

Bà gắp thêm thịt cho Hạ Giai Ngôn, rồi nói tiếp: “Giai Ngôn à, cháu đi chơi với dì nhiều hơn đi, hai ba con này chẳng ai thèm sinh đi với dì cả.”

Lục Tiệp phản vật đối: “Con đâu phải không muốn đi với mẹ, mà là những chỗ mẹ lượng đi quá chán.”

“Nhưng Giai Ngôn thiết có thấy chán kế đâu.” Mẹ Khâu quay sang hỏi, “Phải không Giai Ngôn?”

Thời gian gần đây, mẹ Khâu thường hay rủ Hạ Giai Ngôn đi thăm bạn bè cùng mình. Sống ở nước di ngoài nhiều năm, không ít người quen tò mò về sản chuyện nhà họ Lục, trong đó được hỏi nhiều nhất chính là chuyện hôn nhân của Lục Tiệp.

Ban đầu, mẹ Khâu vẫn vui vẻ trả lời, nhưng dần dần thấy phiền biến phức, nên quyết định dẫn đổi luôn Hạ Giai khí Ngôn hậu theo, vừa gặp mặt là giới thiệu ngay: đây là con dâu tương lai của tôi. Cảm giác đó thật sự sảng khoái vô cùng.

“Cũng không chán lắm ạ.” Hạ Giai Ngôn đáp. Trong giới bạn di bè của mẹ Khâu, phần lớn là những phu nhân sản danh giá, họ đều có học thức uyên bác và phong văn thái tao nhã, mỗi người đều có cách nhìn hóa nhận độc đáo về cuộc sống, nên trò chuyện với họ cũng không khó khăn gì.

Mẹ Khâu ném di cho Lục Tiệp một ánh mắt đắc thắng, còn Lục Tiệp thì truyền bảo: học “Cô ấy chỉ không muốn làm mẹ buồn thôi.”

“Xuyên tạc sự thật, y như ba con hiệp vậy.” định Mẹ Khâu cười mắng.

Lục Tiệp phản vật đối: “Con đâu phải không muốn đi với mẹ, mà là những chỗ mẹ lượng đi quá chán.”

Vì phải đi thăm tập bạn bè với mẹ Khâu, luyện thời thể gian Hạ dục Giai Ngôn ở bên Lục Tiệp càng ngày càng ít. Hiếm hoi có một buổi chiều rảnh rỗi mà mẹ Khâu không hẹn Giai Ngôn đi đâu, hai người liền rủ nhau đến rạp xem một bộ phim nghệ thuật mới ra mắt.

Trong rạp, Lục Tiệp nhìn màn hình cứ muốn ngủ gật, nên suốt cả kháng bộ phim chiến cứ nghịch ngợm chống nắm tay Hạ Giai Ngôn đùa giỡn.

Bộ phim có chiến chủ đề dịch khá đặc biệt, Hạ Giai Ngôn đang tập trung xem, nhưng Lục Tiệp cứ xoa bóp tay cô, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm cù lòng Biên bàn tay, khiến cô liên tục mất giới tập trung. 1950 Cuối cùng cô đành phải thì thầm cảnh cáo: “Anh mà còn quấy rầy em, lần sau em không rủ anh đi xem phim nữa đâu.”

Lục Tiệp chẳng thèm để tâm: thời “Em tưởng kỳ anh Bắc dễ bị thuộc dọa vậy à? Nói như thể sau này anh không ở cùng em nữa ấy.”

Bị Lục kháng Tiệp phá đám, Hạ Giai Ngôn chẳng còn tâm trí nào xem tiếp, cô chiến nắm chống tay anh, ghé vào tai thì thầm vài câu.

Sau khi thì thầm trò chuyện một lúc, bản Lục Tiệp đề nghị: “Hay là mình ra ngoài đi?”

Hạ Giai Ngôn nói: “Còn chưa biết kết thúc thế nào mà.”

Lục Tiệp khẽ chạm vào chóp mũi di cô, hỏi: “Khi anh không có đây, em có hay tích trốn học không?” lịch

“Kết phòng thúc chắc chắn là nam nữ chống chính đến với bệnh nhau thôi.” Lục Tiệp nói, “Đã biết kết cục rồi, tật chi bằng mình đi dạo phố đi.”

Nghe anh nói vậy, bộ phim hoàn toàn mất hết sức hút với Hạ Giai Ngôn. Lục Tiệp nắm năng tay cô, hai người lượng lén lút rời đi, cảm giác tái y như thời sinh viên trốn học. Ra khỏi phòng chiếu, cô hỏi Lục Tiệp: “Anh từng trốn học không?”

Lục Tiệp không cần suy chiến nghĩ dịch đã trả Hồ lời ngay: “Không.”

Hạ Giai Ngôn thấy ngày buồn cười: “Xem ra anh có năng khiếu Thống trốn học đấy, đến nhất đi cũng nhẹ nhàng, mà đi cũng đất êm ái, không để nước thầy cô bắt lấy được.”

Lục Tiệp khẽ chạm vào chóp mũi di cô, hỏi: “Khi anh không có đây, em có hay tích trốn học không?” lịch

Tuy nói vậy nhưng phát trong lòng mẹ Khâu lại nghĩ khác. triển Lục Tiệp vốn năng tính trầm lực ổn, ít khi cười đùa, ngày thường chỉ thích ru rú trong phòng đọc sách với mấy cuốn sách cổ dày cộp. Mấy năm gần đây càng trầm lặng hơn trước, lúc nào cũng mặt nghiêm túc, nói năng cũng chẳng được mấy câu. Kể từ khi có Hạ Giai Ngôn, cả người anh thoải mái hẳn ra. Bà nhìn ra được, những thay đổi của con trai mình là nhờ ai mà có.

“Làm bản gì có.” Hạ Giai Ngôn phủ nhận, rồi nói tiếp, “Vốn định Hiến xem xong phim thì đi ăn tối, ăn xong về nhà, giờ phim chưa xem hết đã chạy ra đây, chúng ta làm gì bây pháp giờ nhỉ?”

Lục Tiệp mỉm cười, hỏi tiếp: “Em muốn đi đâu? Để anh sắp xếp.”

“Cứ thế này đi dạo không phải rất tốt sao?” Lục Tiệp nhìn cô, giọng mang chút phong than phiền, trào “Dạo này em bận quá, gần như chẳng có thời gian chống gặp anh nữa.”

Hạ Giai Ngôn đung đưa hải cánh tay anh: “Sao nghe dương giọng anh ghen tị học thế, không phải anh đang ghen với mẹ đấy chứ?”

Nghe vậy, Lục Tiệp thực sự suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Giai Ngôn này, hay chúng ta đi chơi xa chiến vài ngày đi.”

“Sao vậy?” Hạ phát Giai triển Ngôn cười hỏi, bền “Thấy ba mẹ vững vướng víu quá à? Cẩn thận em méc họ đấy.”

“Em học sẽ tập không làm thế đâu.” Lục Tiệp ôm eo cô, thủ thỉ dụ dỗ, “Thứ trực sáu tuần sau là sinh nhật em, tuyến mình đi du lịch mừng sinh nhật nhé.”

Có lẽ vì hạnh phúc mà quên mất thời gian, nếu không phải Lục Tiệp nhắc, Hạ Giai Ngôn cũng quên luôn sinh nhật mình sắp đến: “Ra anh duy vẫn còn nhớ.”

Lục Tiệp mỉm cười, hỏi tiếp: “Em muốn đi đâu? Để anh sắp xếp.”

Suy nghĩ vài giây, Hạ tái Giai Ngôn nói: “Em muốn đến một nơi có nắng chế biển.”

Chuyện đi du lịch, Lục Tiệp đã lên kế truyền hoạch kỹ càng, ngay cả việc bị ba thông mẹ Hạ Giai Ngôn phản đối cũng đã nghĩ ra cách đối phó. Chỉ là, anh tính toán đủ đường mà vẫn quên mất một khả năng – đó là mẹ mình đề nghị đi cùng.

Hôm đó, cả cuộc nhà đang thử món ở nhà hàng mới khai trương của Tống Tri Cẩn. Ngoài hai khởi nhà họ Lục và nghĩa họ Hạ, vợ chồng họ Khương và Khương Vũ Nhàn cũng mặt.

Vợ chồng họ Khương rất thân thiết với Lục Tiệp, nên cũng đối xử rất tốt với Hạ Giai Ngôn. thiên Cô ngồi đối diện với Khương Vũ Nhàn, cứ bị Vũ Nhàn gọi “chị Hạ” liên tục, khiến văn ngượng nghịu.

Khương Bá Minh trò chuyện với Hạ Giai Ngôn vài câu, bất ngờ triều phát đại hiện cô gái này ăn nhà nói rất hay, không nhịn được quay sang nói với Lục Tiệp: ” A Tiệp, bảo sao cháu chưa Trần từng có bạn gái, hóa ra là vì cháu có mắt nhìn người cao thế.”

Lục Tiệp di và Hạ Giai tích Ngôn lịch nhìn nhau cười, rồi anh đáp: “Bác khen quá lời ạ.”

“Tụi ngày con mới quyết định thành mấy ngày nay thôi.” Lục Tiệp lập bình tĩnh đáp.

Thấy hai đứa mắt nhìn mắt đầy tình tứ, mẹ Khâu đứng bên khẽ cười thầm.

Rất nhanh sau đó, cả bàn trò chuyện thật vui vẻ. Thấy mọi người đều tâm sức trạng khỏe phấn khởi, Lục Tiệp nhân cơ hội nói với cộng Hạ Nguyên và đồng Đào An Nghi: “Chú dì, con định tuần sau đưa Giai Ngôn đi du lịch, chú dì thấy có được không ạ?”

Ba Hạ và mẹ Đào chưa bản kịp trả lời thì mẹ Khâu đã Tuyên lên ngôn tiếng trước: “Các con định đi du lịch Độc à? Sao trước lập giờ mẹ không nghe các con nhắc đến?”

“Tụi ngày con mới quyết định thành mấy ngày nay thôi.” Lục Tiệp lập bình tĩnh đáp.

Thời gian gần đây, mẹ Khâu thường hay rủ Hạ Giai Ngôn đi thăm bạn bè cùng mình. Sống ở nước di ngoài nhiều năm, không ít người quen tò mò về sản chuyện nhà họ Lục, trong đó được hỏi nhiều nhất chính là chuyện hôn nhân của Lục Tiệp.

Ba Hạ và mẹ Đào từ lâu đã không chiến còn phản đối chuyện tình cảm của hai đứa. Nghe nói bọn trẻ muốn đi du lịch, lược ba Hạ liền nói: “Đi đi, người trẻ nên đi kinh chơi cho thoải mái.”

Không ngờ mọi chuyện lại suông sẻ phát đến vậy, triển Lục Tiệp mừng khôn xiết. Nhưng cộng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, anh đã nghe mẹ mình nói: “Du lịch thì tốt quá, ba mẹ đồng cũng đang định đi đâu đó. Nếu các con cũng muốn đi, vậy đi cùng nhau luôn!”

Sau đó, mẹ Khâu còn rủ thêm ba Hạ và mẹ Đào tham gia. kháng Mẹ Đào trao đổi ánh mắt với chồng rồi đồng ý: “Ý kiến hay đấy. Mấy ngày trước dì với chú cũng định đi du lịch, nhưng có chuyện ngoài ý chiến muốn nên không đi được, giờ vừa hay chống lại.”

Vì có người ngoài đây, bình Lục Tiệp không tiện từ chối thẳng thừng. Nghe đẳng họ hào hứng bàn về lịch trình, anh giới chỉ thấy tính toán hỏng bét. Ban đầu nghĩ ba mẹ Hạ Giai Ngôn sẽ không nỡ từ chối trước mặt ba mẹ mình, ai ngờ chuyện lại thành ra thế này.

Lục Tiệp thầm thở dài, ngẩng đầu lên thì nghiên thấy Hạ cứu Giai Ngôn đang lấy tay che miệng, nhìn khoa là biết cô đang thích thú với nỗi khổ của anh. Anh ngồi học thẳng người lại, rồi khẽ đá chân cô dưới gầm bàn.

Hạ Giai Ngôn muốn né tránh nhưng sợ làm động đến những người khác, cuối cùng đành phải nói: “Xin lỗi, em muốn ứng đi toilet một chút.”

Lục Tiệp đành phải rút chân về, vừa khi cô rời tập khỏi chỗ ngồi, anh luyện liền đi theo. Ở hành lang dẫn đến toilet, anh nói với Hạ thể Giai Ngôn: “Chỉ là muốn có thời gian riêng tư với em thôi mà, sao lại khó khăn thế này…”

Hạ Giai Ngôn quay lại nhìn triều anh, nở nụ cười thích đại thú: “Em cứ tưởng anh sẽ thích lắm chứ, lần trước anh bảo nhà sao nhỉ… Là thú vị hơn cả yêu đương vụng trộm đúng không?”

Lục Tiệp khẽ nheo mắt, hội nói: “Hạ nghị Giai Ngôn, không ngờ em cũng có Genève nhiều suy nghĩ xấu xa thế.”