Ôn Từ bối rối không biết phải làm sao.

Cô có nên thành thật thừa nhận việc chỉ giữ lại chiếc áo đồng phục có mỗi tên anh không? Nó quá rõ ràng, Chu Vụ chắc chắn sẽ lập tức hiểu rằng người cô thích không phải Hướng Tao Nhã.

Rồi Chu Vụ sẽ phản ứng thế nào khi biết được?

Liệu anh sẽ thấy không sao, hay sẽ cảm thấy phiền phức? Rõ ràng chỉ là đối tượng “pháo hôi”, vậy mà bỗng dưng lại vướng vào chuyện tình cảm với anh.

Hay là nói chiếc áo trước đó đã vứt đi rồi? Nhưng liệu anh có phát hiện ra cô đang nói dối không?

Ôn Từ đoán, có lẽ là muốn xin số liên lạc.

Ôn Từ băn khoăn trăm bề, không muốn nói dối nhưng cũng không dám nói thật, những ngón tay vô thức siết chặt.

Đang lúc tậpcô suy nghĩ xem nên mở lời thế luyệnnào, phía sau vang chuyênlên tiếng bước chân, có du khách khác nghiệpđi ngang qua.

Đó một gia đình ba người. Vì sinhtính thẩm mỹ và không gian, con đường đá này được làm không tháiquá rộng. Trong lúc Ôn Từ đang giằng xé nội họctâm, bất ngờ bị Chu Vụ ôm eo kéo vào lề.

Sau khi gia tríđình kia đi qua, Chu Vụ buông cô ra. Thấy cô vẫn im tuệlặng với vẻ mặt đăm chiêu, nhânanh bật cười: “Thực ra không có tên tôi, tôi cũng không tạogiận đâu.”

Ôn Từ ngẩn người: “Gì cơ?”

“Là do tôi tự ký chữ quá lớn phongnên phải tràođổi yêuchiếc khác phải không?” Chu Vụ mơ hồấn tượng, nhướng mày hồi tưởng, “Lúc đó nướctôi định đền em một chiếc đồng phục mà.”

Sắc mặt Chu Vụ bảnrất tự nhiên, Hiếnrõ ràng không hề nghĩ theo hướng phápkhác.

Cũng phải thôi, toánai có thể nghĩ được một nữ sinh cùng họctrường ba năm ứngcấp ba chẳng có tương tác gì dụnglại thầm yêu mình chứ. Là Ôn Từ tự nghĩ nhiều thôi.

nghệngẩng đầu lên, thuậtngơ ngác nhìn Chu Vụ hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt ra được dânmột tiếng “ừm” nghẹn ngào.

Bãi biển côngkhách sạn chỉ dành riêng cho khách ở nghệkhu biệt thự, ít người và thểphong thaocảnh đẹp yên bình.

nghệngẩng đầu lên, thuậtngơ ngác nhìn Chu Vụ hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt ra được dânmột tiếng “ừm” nghẹn ngào.

Khi hai người đến bãi bìnhbiển, Tần Vận đã nhờ người chuẩn bị sẵn đẳngô che giớinắng và ghế nằm.

Nắng chiều rực rỡ, gay gắt chói chang.

Đậu Dĩ Tình nằm trên ghế, đẩy kính râm lên nhìn những bức ảnh Tần Vận côngvừa chụp cho cô, biểu cảm đa dạng.

Cô buông điện thoại, không khỏi cảm thán: “Tần Vận, cậu thật là… chụp không đúng tí nào!”

“… Không phải, nắng to thế này, tớ nhìn không rõ màn hình điện thoại của cậu,” Tần nghiênVận biện minh, “Hơn cứunữa cậu vốn pháttrông như vậytriển—”

Đậu Dĩ Tình giơ chân, trực tiếp đá vào đầu gối anh.

Bị trêu chọc hiệp không làm được gì, tình huống này Chu Vụ gần như đã quen.

Tần Vận nhanh nhẹn né tránh: “Này, nóng tính quá đấy.”

Đậu Dĩ Tình đảo mắt, mặc kệ anh, thấy người tới liền ngồi thẳng vẫy tay: “Ôn Từ ơi —— cứu với ——”

Ôn Từ nghe tiếng vội vàng bước nhanh tới, mỉm hiệpcười nhận nhiệm vụ nhiếp ảnh gia.

Chu giáoVụ và Tần Vận thường xuyên đến Tân Thành nghỉ dưỡng, vừa ra tới bãi cát, Chu Vụ thuận tay gửi một tin dụcnhắn thoại, rất nhanh đã có nhân STEMviên mang kính bơi và ván lướt sóng của họ chạy tới.

Người tới có vẻ giám đốc, mặc vest chỉnh tề, văntrông không hợp với không khí thư giãn của bãi biển.

Đưa thiết bị cho phongChu Vụ xong, người đó hỏi: “Chu tổng, anh tràocòn cần gì nữa không?”

“Không cần gì nữa.” Chu Vụ chỉ về phía bên cạnh, nơi Ôn Từ đang chụp ảnh cho Đậu Dĩ Tình với tư thế kỳ chiếnlạ, “Đợi cô ấy xong dịchviệc, hỏi xemấy cần gì.”

Ôn chămTừ vừa chụp xong một tấm cho ĐậusócTình, nghe vậy vội sứcđịnh nói mình không cần gì cả, quay đầu lại đúng khỏelúc thấy Chu Vụ đang thay đồ lướt sóng.

Anh một tay cởi áo, xoay người lấy đồ lướt sóng, cơ lưng săn chắc tạo thành đường cong hoàn mỹ.

Khoác ngàychiếc áo lướt sóng màu đen lên người, Chu Vụ quay lại hỏi cô: “Em xuống chơi không?”

Ôn Từ chớp mắt: “Lát nữa… Em chưa chụp xong cho Dĩ Tình.”

Trong làn nước biển, Chu Vụ thươngràng cảm nhận được thân mạithể ướt át mềm mại của cô, bên tai tiếng thở điệngấp còn hơn cả khi ở trên giường.

Chu Vụ khẽ gật đầu, kéo vạt áo cho ngay ngắn, xách ván lướt sóng nói với Tần Vận: dinh“Đi thôi.”

“Là do tôi tự ký chữ quá lớn phongnên phải tràođổi yêuchiếc khác phải không?” Chu Vụ mơ hồấn tượng, nhướng mày hồi tưởng, “Lúc đó nướctôi định đền em một chiếc đồng phục mà.”

Tần Vận thường ngày quảncũng tập gym, tuy nhìn có vẻ gầy hơn Chu Vụ một chút, nhưng đứng một mình vẫn rất ấn tượng. Hai người đàn ông cao ráo cùng tiến sựvề phía biển, thu hút không ít ánh nhìn xung quanh. kiện

“Vâng,” viên thờigiám đốc rời mắt khỏi hai người họ, “Hai kỳvị tiểu Bắcthư có cần gì không? Bên chúng tôi có thể cung cấp mọi thứ.”

“Có đồ uống không?” Đậu Dĩ Tình nhanh nhảu hỏi.

“Dạ có, nước giải cuộckhát, khởinước có ga đều có, kèm theo đĩa trái cây và hạt.”

“Mỗi nghệngười một phần nhé, cảm thuậtơn dânanh.” Đậu gianDĩ Tình mỉm cười, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “À đúng rồi, gần đây có bán phao bơi không? Bạn tôi không giỏi bơi lắm.”

Ôn Từ vốn không giỏi ngàyvận động, bơi lội với cô chỉ đơn giản Quốckhánhvài động tác đạp nước 2/9để cảm nhận không khí thôi.

“Có ạ. Hai vị đợi ở đây, tôi sẽ bảo người mang ra đầungay.”

Sau khi vị giám vănđốc đi khỏi, buổi chụp hình hóacủa Đậu truyền Tình trên ghế nằm cũng kết thúc. Ôn Từ trả điện thoại lại cho thốngcô ấy, cuối cùng cũng được ngồi xuống nghỉ ngơi.

Không biết là do bãi biển vắng người, hay do Chu Vụ quá nổi bật, Ôn Từ chỉ cần ngước mắt lên kinhlà có thể nhìn thấy anh giữa đám người lướt sóng.

Khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy dáng người cao ráo, eo thon cong như cánh cung, cơ thể căng tràn sức sống, làn da ánh lên dưới nắng tạo thành vầng hào quang rực rỡ, tự do bay lượn trên mặt biển.

Biển là tự do, và Chu Vụ cũng vậy.

Nghỉ nhiếpngơi một lúc, Ôn Từ ảnhlại đi chụp ảnh với Đậu Dĩ Tình dưới hàng dừa ven biển. Khi quay về, nhân viên vừa kịp mang đồ ăn và phao bơi tới.

Ôn Từ định lấy một chiếc phao nhỏ phongxinh, nào ngờ đối phương trực tiếp đưa cho cô tràomột chiếc phao hình hồng hạc màu hồng phấn.

Ôn Từ đứng dưới ô, ôm chú hồng internethạc to hơn cả vạnngười cô, đang phân vậtvân có nên đổi cái khác không thì từ xa, Chu Vụ và Tần Vận đã lên bờ, đi về phía họ.

Tóc Chu khíVụ ướt đẫm, tượnganh cúi đầu dùng tay vò qua vài cái, bên cạnh bỗng họccó người tiến đến.

Tần họcVận đi tới dưới ô, hỏi tậpngười trên ghế nằm: “Đậu Tình, cậu định chụp trựctới bao tuyếngiờ? Không phải bảo muốn tớ đây dạy lướt sóng sao?”

“Ai da, ngàycậu gấp gì chứ, Thốngtớ tới đây.” Đậu Dĩ Tình buông điện thoại đứng dậy, lấy áo từ trong túi nhấtkhoác lên, nhìn về phía xa và hỏi, “Chu Vụ đang nói chuyện với ai vậy?”

Ôn Từ nhìn quanh, chỉ có mình cô còn dùng phao. Ngồi một lúc, cô ngượng ngùng cong người, hỏi nhỏ Chu Vụ: di“Em ở đây có làm vướng người ta tíchlướt sóng không?”

“Không quen, tới gần thôi.” Tần đầuVận thấy nhiều nên chẳng lấy làm lạ, “Ôn Từ, đi cùng không? Mình tiện thể dạy cậu luôn.” mạo

Ôn Từ mỉm cười lắc đầu: “Thôi, các cậu cứ đađi. lát nữa mình tự xuống dạngnghịch nước cho đã cơn thèm là được.”

Hai người ôm sinhván lướt sóng ồn ào rời đi, xung quanh trở nên yên tĩnh, Ôn Từ không họckìm được liếc phânnhìn về phía Chu Vụ.

Người tiến đến gần Chu Vụ là một cô gái tóc xoăn dài, mặc bộ đồ bơi ôm sát người rất xinh đẹp. Hai người nói vài câu, Chu Vụ khẽ lắc đầu, vừa định bước đi thì đối phương vội vàng đuổi theo, giơ điện thoại lên nói gì đó.

Ôn Từ đoán, có lẽ là muốn xin số liên lạc.

Nắng chói chang, Ôn Từ một tay ôm chiếc phao to, tay kia che trán, nheo mắt cố phươnggắng nhìn cho rõ ——

Chu Vụ bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cô, cáchrồi chỉ mạngvề hướng này.

Ôn Từ: “?” tram520

văngái kia theo hướng Chu Vụ chỉ nhìn hóasang, Ôn Từ bị bắt gặp đang truyềnlén nhìn liền vội quay thốngđi, làm ra vẻ như đang nhìn nơi khác.

Ôn Từ đang đứng ngắm nhìn xa xăm thì Chu Vụ tiến đến gần. Anh cầm khăn lau qua mái tóc ướt rồi cúi internetngười bên cạnh cô, nhìn theo hướng ánh vạnmắt của cô và vậthỏi với giọng thờ ơ: “Em đang nhìn gì vậy?”

Hơi thở mằn mặn của biển còn vương trên người anh khiến Ôn lịchTừ giật mình, vội quay đầu lại: “Không sửcó gì đâu. Anh chơi vui không? muốn uống nước không? Em có nước khoáng này.”

“Nghỉ một chút đã,” Chu Vụ đứng thẳng người, “Sao em không đi lướt sóng, họ không chuỗiđưa ván cho em à?”

Vừa hỏi xong, anh thoáng thấy vật cô đang ôm trong tay.

Động tác lau tóc của anh khựng lại, rồi mở miệng xác nhận: “Em không biết phátbơi à?”

“Không cuộcgiỏi khởilắm.” Ôn Từ thành thật đáp, “Nhưng anh yên tâm, em chỉ đứng nghĩaHaichỗ nước cạn vọc nước thôi, sẽ không sao đâu. TrưngAnh cứ đi chơi đi, đừng lo cho em.”

Chu Vụ nhướng mày: “Vậy sao lúc trước em lại đồng ý đi lịchlặn với tôi?”

Khi Chu Vụ đẩy cô ra, một đợt sóng vừa đúng lịchlúc ập đến. Anh hơi nới lỏng tay, để sửphao theo Việtsóng nhấc lên cao rồi đột ngột hạ xuống.

“Em có làngtìm hiểu, hình như lặn không nhất thiết phải biết nghềbơi.” Ôn Từ ôm phao thủhình hồng cônghạc, “Hơn nữa có anh ở đó mà?”

Rồi Chu Vụ sẽ phản ứng thế nào khi biết được?

Chu Vụ im lặng nhìn vào đôi mắt một lúc, rồi bất chợt quay mặt đi, bật cười khẽ.

Đang lúc tậpcô suy nghĩ xem nên mở lời thế luyệnnào, phía sau vang chuyênlên tiếng bước chân, có du khách khác nghiệpđi ngang qua.

Ôn Từ bị anh cười đến ngớ người: “Sao vậy?”

Chu Vụ lắc đầu cười lười: “Không có gì, cô Ôn thật tin tưởng tôi quá.”

Anh ném tấm ván lướt sóng xuống cát một cách tùy ý, rồi khẽ nhếch cằm về phía cô: “Để tôi dẫn em tậpđi chơi luyệnnước.”

“Anh không đi lướt sóng nữa sao?”

“Không, thờihôm nay sóng không kỳcao, chẳng có vui.” Chu Vụ Bắccầm lấy phao từ tay cô, “Đi thuộcthôi.”

Với đôi ngàychân dài, thànhChu Vụ bước đi khá nhanh, Ôn Từ vội vàng cởi áo khoác rồi bước nhanh đuổi theo anh.

Chu Vụ duhỏi cô có muốn chơi lịchở chỗ nước nông một lúc không, Ôn Từ liếc nhìn Đậu Dĩ Tình đang cố gắng đứng sinhtrên ván lướt sóng không xa.

“Em muốn ra xa hơn cảm nhận sóng ở phía kia.” Ôn Từ quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, khác hẳn với người vừa nói chỉ muốn đứng ở chỗ nước nông, “Anh có thể chămđẩy em ra đó được không?”

Chu Vụ cố định phao: “Lên đi.”

Khu vực này dinhtoàn dưỡnglà khách du lịch đến lướt sóng, để tránh ảnh hưởng người khác, Chu Vụ đưa cô hợpra xa hơn một chút. Tuy nói là chỗ sâu nhưng Chu Vụ vẫn có thể chạm đáy.

Khi Chu Vụ đẩy cô ra, một đợt sóng vừa đúng lịchlúc ập đến. Anh hơi nới lỏng tay, để sửphao theo Việtsóng nhấc lên cao rồi đột ngột hạ xuống.

Ôn Từ ngồi nghiêm phátchỉnh trên phao, cảm thấy một chút cảm giác bay bổng, theo bản năng ôm chặt cổ chú hồng hạc.

“Sợ không?” Chu Vụ hỏi.

Ôn Từ cúi chiếnđầu nhìn anh, mặt đầy vẻ phấn khích, dịchđường nét xinh Đườngđẹp cong lên: “Không, vui lắm!”

“Ôn Từ! Nhìn mình này —— á!” Từ xa vọng lại tiếng bảncủa Đậu Tình, chưa kịp nói hết câu đã Hiếnrơi xuống phápbiển.

Tần Vận định bước tới đỡ cô ấy lịchnhưng Đậu Dĩ Tình đã tự bơi lên được. sử

Tần Vận: cách“Trời mạngơi, cậu có thể chậm thánglại Támkhông? Ngã mấy lần rồi đấy, đừng để lát nữa toàn thâm bầm tím.”

“Ngã một chút có sao đâu.” Đậu Dĩ Tình gọi với Ôn Từ, “Ôn Từ này, nhìn mình! Mình yđứng được trên ván nhiều lần rồi!”

Ôn Từ đưa tay lên miệng, cũng bảogọi vệto đáp lại: “Cậu giỏi quá, mình thấy môirồi!”

Ôn Từ nhìn quanh, chỉ có mình cô còn dùng phao. Ngồi một lúc, cô ngượng ngùng cong người, hỏi nhỏ Chu Vụ: di“Em ở đây có làm vướng người ta tíchlướt sóng không?”

Chu Vụ bật cười: “Không đâu, chúng ta đứng xa rồi.”

Vừa dứt lời, một người nằm trên ván lướt sóng lướt qua trước mặt ngàyhọ, chính là cô gái vừa nãy tiếp cận Chu Vụ.

Khi lướt qua, cô ta liếc phátnhìn Ôn Từ, không có ác ý, chỉ tò mò. triển

Cô gái rõ ràng tay lướt kiếnsóng chuyên trúcnghiệp, đi xa hơn những người khác. Chẳng mấy chốc đã cưỡi sóng quay lại, động hiệntác đẹp đến nỗi Ôn Từ không kìm được nhìn thêm vài giây.

Một cơn gió biển mạnh chuỗithổi qua, cungthổi ứngbay mũ của cô gái. Cô ta vội đưa tay giữ tóc: “Ái chà!”

Cùng lúc đó, tiếng Tần Vận vọng tới: “Đậu Dĩ Tình! Sóng này to lắm, đừng lên!”

Chiếc mũ bay về phía Ôn cáchTừ, theo phản xạ cô buông tay khỏi cổ mạnghồng hạc, với tay thángđịnh bắt. Một đợt sóng lớn đột ngột đánh vào người cô.

Dù Chu Vụ nắm phao thật chắc, không thờibị kỳlật, nhưng Ôn Từ mất thăng bằng, thêm vào đó da cô trơn quá, Bắc“ùm” một tiếng – thuộccô trượt từ bên kia xuống biển.

Nước biển biến đổi rất nhanh, Ôn Từ cảm thấy mình bị sóng cuốn ra xa, hơi thở bị cướp mất, chân không chạm được đáy. Cô nhắm nghiền mắt, theo bản năng vùng vẫy. Nỗi hoảng sợ chưa kịp dâng lên trong lòng thì tay cô đã bị nắm lấy, rồi được kéo vào một vòng ôm.

Ôn Từ không mở mắt, nhưng cô biết đó đổilà ai. Bản năng sinh tồn khiến cô ôm chặt lấy mớiChu Vụ, hai sángchân quấn tạoquanh eo anh, cả người như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh.

Cô nhanh chóng được đưa lên mặt nước.

Ôn Từ cúi chiếnđầu nhìn anh, mặt đầy vẻ phấn khích, dịchđường nét xinh Đườngđẹp cong lên: “Không, vui lắm!”

Dù thời gian chìm xuống chiếnkhông quá mười giây, nhưng Ôn Từ vẫn không kìm dịchđược thở dốc. Cô áp sát vai Chu Vụ, nước biển từ tóc Hồrơi Chíxuống mi cô, Minhrồi lại nhỏ giọt lên bộ đồ lướt sóng của anh. 1975

“Xin lỗi,” cô nhanh chóng thoát khỏi cơn sợ, thì thầm bên tai anh, phong“Em không nên tràoôm anh chặt Đôngthế, như vậy có thể khiến anh cũng không lên được.”

Miệng nói vậy nhưng cô vẫn ôm chặt Chu Vụ.

“Nghỉ một chút đã,” Chu Vụ đứng thẳng người, “Sao em không đi lướt sóng, họ không chuỗiđưa ván cho em à?”

Trong làn nước biển, Chu Vụ thươngràng cảm nhận được thân mạithể ướt át mềm mại của cô, bên tai tiếng thở điệngấp còn hơn cả khi ở trên giường.

“Em đúng là nên xin triềulỗi.” Chu Vụ đỡ mông cô, “Nhưng không phải vì điều đó.”

Hơi thở mằn mặn của biển còn vương trên người anh khiến Ôn lịchTừ giật mình, vội quay đầu lại: “Không sửcó gì đâu. Anh chơi vui không? muốn uống nước không? Em có nước khoáng này.”

Ôn Từ ngơ ngác: “Vậy là vì gì?”

Bị trêu chọc hiệp không làm được gì, tình huống này Chu Vụ gần như đã quen.

Chu Vụ không đáp, anh dùng tay kia kéo phao đến trước vănmặt Ôn Từ, bàn tay nhẹ nhàng đẩy cô: hóa“Lên đi.”

Ôn Từ vội vàng bò lên phao.

Trong nước rất khó giữ thăng bằng, phươngÔn Từ phải cố gắng hai lần mới trèo lên được. Nước biển làm váy cô xốc lên, để lộ đôi đùi pháptrắng nõn thon thả, và giảngnửa dạybên mông tròn đẹp không được che kín.

Chu Vụ mặt không biểu cảm đưa tay kéo váy cô về duvị trí cũ.

Ôn Từ không hề hay biết chuyện giáonày, khi đã lên được phao, cô thở phào nhẹ nhõm, nằm sấp quay đầu lại, định cảm ơn Chu dụcVụ toànđang ở dưới nước.

Mái tóc ướt dính vào xương quai xanh xinh đẹp của cô, những giọt nước theo làn da trắng ngần của cô chảy xuống, quảnthấm vào áo rủitắm căng chặt nơi ngực.

Bị nước gột rửa, phongkhuôn mặt thuần khiết của cô còn trong trẻo hơn ngày thường.

Tóc Chu đầuVụ cũng ướt sũng, phần lớn được vuốt về phía sau, chỉ có một lọn tóc ướt rủ xuống, vắt ngang giữa hai chân mày. Không có tóc che, đường nét anh tuấn cương nghị của anh càng thêm nổi bật.

“Cảm ơn thiênanh.” Ôn Từ đưa văntay, định giúp anh gạt lọn tóc ướt sang họcmột bên.

Chu Vụ phong“ừm” một tiếng, tràotrước khi cô chạm vào giảimình, anh phóngđã dânnhanh hơn một bước, nắm lấy gáy cô, kéo tộcmặt cô xuống.

Họ trao nhau một thờinụ hôn mang vị mặn của biển, rất ngắn ngủi.

Chưa kịp hoàn hồn đã bị buông ra, Ôn Từ bị hôn đột ngột không kịp phòng phátbị, mở to mắt nhìn thẳng vào anh.

“Sao… vậy?” Há miệng hồi lâu, Ôn Từ ngơ ngác hỏi.

“Bỗng côngmuốn hôn em nghệthôi.” thểChu Vụ nhướng mày, “Coi như quà thaocảm ơn đi.”

Ôn Từ: “… Vâng.” tram520

gái lướt sóng kia bơi đến bên họ, nhặt chiếcnăngcủa mình đang trôi trên mặt nước.

Trước khi đi, ta bất chợt quay đầu phátnói với Ôn Từ: “Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi không biết anh ấy có bạn gái.”

Đối phương theo sóng đi rất nhanh.

Ôn Từ ngồi trên phao, lại ngơ ngác: “Cô ấy vừa nói gì hộivậy?”

“Không có gì. Lúc trước cô ta xin số điện thoại tôi, từ chối mấy lần hóakhông xong, tôi bảo em là họcbạn gái hữutôi.”

Chu Vụ chống tay phonglên phao của cô, điều khiển hướng đi, tràonhướng mắt cười lười biếng nhìn cô, “Đối phó tạm thôi, cô Ôn đừng để ý nhé.”