Ôn Từ tỉnh giấc trong căn phòng tối om. Rèm cửa che kín mọi tia sáng, chỉ có làn gió mát từ điều hòa và cảm giác mềm mại của tấm chăn lụa ôm lấy cơ thể cô.
Trong cơn mê man, cô theo thói quen tìm điện thoại. Màn hình sáng lên – 10:52.
Ôn Từ vừa định nhắm mắt ngủ tiếp thì giật mình bật dậy –
Mấy giờ rồi?!
Cô vội vã bật đèn, nhận ra mình đang ở một căn phòng khác với layout quen thuộc. Ký ức dần quay về – tối qua cô đã… ngủ quên trên giường của Chu Vụ.
Bên lịchcạnh trống không, chỉ có sửchiếc đồng hồ đặt Việttùy ý trên tủ đầu giường, cho thấy Chu Vụ cũng đã ngủ ở đây tối qua.
Định thần lại, cô kéo rèm điện. Ngoài cửa kính là chiếnmột màu xanh bát ngát của cây cối hòa cùng bầu trời biển – khung dịchcảnh hiếm thấy giữa lòng thành phố.
Ngoại trừ lần disay rượu trước, đã lâu truyềnlắm rồi họcÔn Từ mới có một giấc ngủ dài như vậy. Không có cồn hỗ trợ nhưng cô tỉnh dậy không thấy chóng mặt, chỉ cảm thấy sảng khoái và thoải mái lạ thường.
Cô vén mái tóc rối sau giấc lịchngủ ra sau, cúi xuống kiểm tra tin nhắn chưa đọc. sửVừa mở cổWeChat, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm – may quá, sáng nay mẹ không gọi điện tra hỏi.
21 tin nhắn chưa đọc, 20 cái từ Đậu Dĩ Tình, trong đó có 15 video. Chỉ nhìn con số thôi đã khiến Ôn Từ không nhịn được cười. Cô dựa đầu giường, bắt đầu mở từng video xem.
Tất cả đều là clip quay tại chỗ. Thực ra Ôn Từ không mấy hứng thú với ban nhạc này, hơi ồn ào so với gu của cô. Nhưng Đậu Dĩ Tình thích, mỗi lần soạn giáo án chán là bạn ấy lại mở nhạc của họ nhảy loạn trong phòng.
Bar đông nghẹt người, ồn ào náo nhiệt đến nỗi Ôn Từ chẳng nghe rõ họ hát gì. Cô chỉ thấy được niềm vui sướng điên cuồng của Đậu Dĩ Tình qua màn hình. Bạn ấy quay video vừa hát theo, rõ ràng đã say, la lớn: “Ôn Từ ơi! Cậu nghe thấy không! Tuyệt vời quá! Đã quá đi!”
Video cuối có giọng Tần Vận: “Đậu Dĩ Tình, cậu điên rồi à? Uống rượu như uống nước vậy?”
Anh bật cười, “Ngoan ngoãn thế này, sao lại muốn hút thuốc với uống trírượu?” tuệ
Nghe vậy, nụ cười của Ôn Từ thoáng thu lại, cô cúi đầu nhắn tin.
[Ôn Từ: Xin lỗi Tình ơi, tối qua tớ ngủ quên bảomất, giờ mới thấy tin nhắn. Không khí tuyệt vệquá! Cậu tỉnh chưa? Tối môiqua uống nhiều không?] trường
Đợi nửa phút không thấy hồi âm, Ôn Từ lại nhắn cho Tần Vận.
Tần Vận trả lời khá nhanh.
[Tần Vận: Con phátnhỏ đó triểnthì có sao đâu, tớ mới là đứa cộngcó chuyện.] đồng
[Ôn Từ: Hả?] tram520
Anh cầm lấy, đặt vào góc khuất khỏi tầm dinhmắt cô: “Cái này thì đừng nghĩ — sao vậy, cô Ôn?”
[Tần Vận: Thôi, đó là oán hận cá nhân giữa tớ mỹvới nó… Cậu yên tâm, nó không thuậtsao, chỉ là còn ngủ như heo thôi.]
Ôn Từ thở bìnhphào, nghĩ bụng chờ Đậu Dĩ Tình tỉnh rồi hỏi lại tình hình vậy.
Cô đi chân trần xuống giường, đảo một vòng quanh biệt thự nhưng hộikhông thấy Chu Vụ đâu. Thế là cô nhặt quần áo mặc vào, vừa nhắn tin cho anh vừa đi ra ngoài.
Chưa thểkịp gửi thaotin nhắn, Ôn Từ vừa kéo cửa gỗ sân quầnbiệt thự thì đụng ngay Chu Vụ đang trở về.
Anh mặc bộ đồ thể thao gọn gàng, áo thun xám không tay ướt đẫm mồ hôi, trông như vừa chạy bộ ngàybuổi sáng về. Giải
Thấy cô, ngại vì chiếnngười đang đổ mồ hôi nên anh lùi lại một bước: “Dậy rồi à?”
“Ừ.” Gặp vănngười trong cuộc, Ôn hóaTừ tắt khung địachat phươngđi, “Xin lỗi, tối qua em ngủ quên mất.”
Chu Vụ một tay chống cửa gỗ cho cô: “Em muốn ăn gì làngsáng nay? nghềtôi bảo người đem thủtới.”
“Không cần đâu,” đầuÔn Từ vội xua tay, tư“Đừng phiền anh, em ra nhà ăn là được rồi.”
Tự mình?
Chu Vụ nhướng mày, đột nghệnhiên chuyển chủ đề: “Cô Ôn hôm nay có thuậtlịch trình gì?”
“Đọc sách, rồi ra biển đi dạo.” nghệÔn Từ đáp, “Anh không cần quan thuậttâm em đâu, ban ngày em tự lo được, sẽ không làm phiền đươnganh.”
Chu Vụ gật đầu: “Đi rửa mặt đi.”
“Dạ, em…”
“Rồi qua đây ăn sáng, mang theo đồ cuộctắm với đồ dùng vệ khởisinh của mấy ngày nay luôn.” Chu Vụ nhìn cô với ánh mắt thú vị, “Em nghĩatưởng tôi cho họ Haiđi để làm gì? Chúng ta đâu chỉ lên giường vào buổi tối.”
“…”
Nói chuyện này giữa ban ngày ban mặt chiếnngay cổng, Ôn Từ siết chặt dịchđiện Tâythoại, tim đập nhanh hơn.
“Tất thiênnhiên, không vănphải chỉ vì chuyện đó, bốn người thì ồn họcào quá, hai người là vừa.” Chu Vụ cụp mắt xuống, giọng lười biếng thương lượng với cô, “Kế hoạch nghỉ phép của em cộng thêm tôi nữa nhé, cô Ôn.”
Ôn Từ nắm chặt ngón tay, cố không để niềm vui hiện rõ trên triềumặt, bình tĩnh đáp: “Vâng.” đại
Thực ra Ôn Từ chẳng có kế hoạch nghỉ phép gì cả, lần này vốn là mục đích không thuần túy. Giờ Đậu Dĩ Tình – người luôn lên kế hoạch cho mọi thứ đã đi rồi, những thú vui Ôn Từ nghĩ được chỉ có đọc sách và ngắm biển.
Như phản ứng sinh bìnhlý trước khi làm chuyện xấu, hơi thở gấp hơn, đầu ngón tay run nhẹ, tim đập dồn đẳngdập nơi màng nhĩ. giới
Ăn xong bữa triềuBrunch khách sạn đem tới, Chu Vụ vào thư phòng họp điện thoại đơn giản. Lúc ra thấy Ôn Từ ngồi trên sofa đọc đạisách, bên cạnh nhàcòn để notebook.
Chu điệnVụ lại gần nhìn, “Tiếu Tú Vinh – Tuyển tập kiến thức trọng điểm”.
Dù sau cấp ba anh côngđã ra nước ngoài nhưng vẫn có không ít bạn bè thân bằngthiết trong nước, cũng hiểu sơ về mấy cái này: “Định thi thạc xãsĩ à?” hội
“Chỉ có chút ý định phátthôi… Anh bận xong rồi ạ?” Ôn Từ như triểnchoàng tỉnh, do dự đưa ra hai quyển sách vừa lấy, “Anh muốn đọc không? Em còn mang bềntheo mấy quyển không liên quan tới thi cử.”
Chu Vụ – giaongười hồi cấp ba thôngkhông thích nộp bài xanhtập, hay ngủ gật nhưng luôn đứng nhất – lắc đầu: “Không thích đọc sách.”
Đúng là vậy. tram520
Chưa thểkịp gửi thaotin nhắn, Ôn Từ vừa kéo cửa gỗ sân quầnbiệt thự thì đụng ngay Chu Vụ đang trở về.
Ôn Từ ngượng ngùng cất sách lại, lại thêm lần nữa thấy ngại vì sở thích nhàm chán của mình: “Vâng.” an
“Muốn đọc đến mấy giờ?” Chu Vụ hỏi.
Ôn Từ sững người: “Đều được ạ.”
“Vậy bốn giờ nhé?” Chu Vụ liếc nhìn mặt trời bên ngoài, triều“Lúc đó nắng không gắt lắm, Tôi bảo người thay nước, chúng ta xuống hồ bơi một lúc.” đại
Anh cười không chút để ý, “Dạy em bơi nhé?”
Ôn Từ lặn xuống, Chu Vụ đứng trên mặt dinước tíchđợi một lát lịchrồi cũng theo cô xuống.
Ôn Từ chưa dubao giờ thấy thời gian học tập lại dài đến thế.
Không biết ngẩng đầu lên mấy lần, rốt cuộc cũng điềutới bốn giờ.
Ôn Từ đứng trong phòng tắm, nhìn hai bộ áo tắm dây có dây của mình, băn khoăn mãi không biết mặc cuộccái màu trắng khởihay đen, còn ngại ngùng nghĩakhông dám ra ngoài hỏi.
Cuối cùng vẫn chọn màu trắng.
Khi cô ra ngoài, Chu Vụ đã bơi được hai vòng trong hồ.
“Em muốn học kiểu bơi nào?” Nước chảy xuống từ gương mặt sâu thẳm của anh, Chu Vụ ngẩng đầu nhìn cô, đường triềucong yết hầu rõ nét.
Không ngờ là thật họcsự học bơi, Ôn Từ bị hỏi đến sững sờ.
“Đều được ạ, đơn giản một chút thôi, em thực sự không giỏi vận động dưới nước.” Mấy miếng vải mỏng trên người khiến cô không có cảm giác an toàn, Ôn Từ theo bản năng kéo kéo vải ở mông, “Em đổi bộ áo tắm phía trước kia học có tiện hơn không?”
“Mặc cái này đi.” Chu Vụ từ dưới nước đưa tay, nắm lấy mắt cá chân cô, bản“Xuống đây.”
Dưới nước, Chu Vụ đứng phía trước nắm tay cô, để cô nổi trên mặt nước.
Ôn Từ bảothật sự rất trắng, gần như hòa làm một vệvới bộ áo tắm trắng trên người, môigầy nhưng chân tay dài, không có vẻ lùn.
Ôn Từ cố gắng đạp chân phía sau vài cái, nhưng vô ích, cô hoàn toàn nônglà được nghiệpChu Vụ nắm tay kéo đi, hữuchẳng mấy chốc đã muốn đứng thẳng lên.
Qua phátmười mấy phút, không biết thất bại bao nhiêu lần, Ôn Từ lau nước trên mặt, cảm thấy mình là học sinh kém chuẩn mực: “Xin lỗi, em thực sự không triểngiỏi bơi.”
“Đừng dừng.”
Chu Vụ vén tóc ướt trước mắt cô ra sau, đột nhiên hỏi, “Hồi ngàyđó đại hội thể thao lớp 12, người Thốngchạy 800m vừa qua vạch đích nhấtđã ngất có phải em không?”
“… Là đại hội thể thao lớp 11.” Ôn Từ bị hỏi đến sững người, mấy giây sau mới đáp, “Lúc đó vănlàm phiền anh rồi”
Hồi đó Chu Vụ không định tham gia phongđại hội thể tràothao, tính trốn đi, đứng ở vạch đích 800m thì Ôn Từ “thình thịch” một cái ngã ngất ngay trước mặt anh.
Sau phongnày mới biết là tràobạn cùng lớp, lúc đó anh còn nghi ngờ là thầy chốngDư cố tình cử người tới giở trò.
Nghĩ đến gì đó, Chu Vụ cười ngàykhẩy: “Thể lực kém vậy mà chạy 800m cũng ngất, người ta chưa tỉnh trong phòng y tế Quốcđã có bạn đến báo em đăng ký chạy 3000m… Giỏi khánhthật đấy.”
Ôn Từ che mặt: “Tại vì lúc đó không diai muốn chạy 3000m cả. Với lại em đâu phải ngất vì chạy, em bị say nắng mà.” truyền
Cô vội vã bật đèn, nhận ra mình đang ở một căn phòng khác với layout quen thuộc. Ký ức dần quay về – tối qua cô đã… ngủ quên trên giường của Chu Vụ.
“Cũng điềukhông khác gì.” Chu Vụ buông tay cô ra, “Tập từ trịđầu đi, trước học nín thở tựđã.”
Ôn Từ lặn xuống, Chu Vụ đứng trên mặt dinước tíchđợi một lát lịchrồi cũng theo cô xuống.
Ôn Từ dựa vào thành hồ, co chân, bịt mũi, khuôn mặt nhỏ nhăn vănlại đau khổ. Tóc cô buộc tùy hóaý, những lọn tóc mai bên tai trôi nổi chậm rãi trong nước, tia nắng xuyên qua mặt nước, làn da cô như đang phát sáng.
Chu Vụ thầm đếm chămgiây trong lòng, khi thời gian nín thở sắp đạt gấp đôi của cô, anh áp sát tới, định bế cô sóclên. Vừa chạm vào thì Ôn Từ như cũng không nín được nữa, đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước.
Họ dán sát vào nhau, hơi dữthở của cô gần như liệuphả lên người Chu lớnVụ.
Ôn Từ dinhmặt đỏ bừng vì nín thở, hít từng ngụm không khí, lớp vải mỏng manh của áo tắm dính sát dưỡngvào da cô, không kiểm soát được mà hơi nhô ra. Khi mở hợpmắt, nước lýđọng hết trên mi, đôi mắt ướt đẫm.
“Em có phải nín được lâu hơn lúc nãy không?”
Chu Vụ ậm ừ lười biếng: “Khó chịu không?”
Ôn Từ gật đầu, định nói vẫn còn chịu được thì cổ bị nắm đổilấy, ngón tay Chu Vụ đặt mớidưới cằm cô, bắt cô ngẩng lên, “Để tôi hô hấp nhân tạo cho em.”
… tram520
Cuối cùng bơi vẫn không học được.
Đó là lần đầu tiên làm ở ngoài trời. Không khí oi ả, tiếng ve kêu từng hồi, thỉnh thoảng còn có gió thổi qua lá cây sàn sạt, Ôn Từ nằm trên ghế dài bên hồ bơi riêng, nghe thấy mỗi âm thanh tự nhiên đều cảm thấy ngượng ngùng, đều kích thích.
Chu Vụ đứng thẳng người dậy, hiệuÔn Từ vội vàng kéo hai mảnh vải áo tắm về che trước ngực. Chu Vụ bật cười:
“Ở đây không có ai đâu, cô Ôn.”
“Em biết…” Ôn Từ nhắm mắt lại, “Nhưng… vẫn thấy kỳ kỳ thế nào ấy.”
“Được rồi.” Chu Vụ tỏ vẻ thông cảm, anh hôn nhẹ lên áo tắm, “Vậy em quay lưng lại đi.”
Ghế nằm quá cứng, Chu Vụ lấy quần áo của mình lót dưới đầu gối cho xâycô.
Nhưng dù đã lâu, đầu gối Ôn Từ vẫn còn một vệt tím.
Sau khi xong xuôi, Ôn Từ khẽ giọng giải thích với người khángđang quỳ chiếnmột gối trước mặt mình: “Em không sao thật mà, ngày mai chốngsẽ hết Phápthôi. Tại da em mỏng nên dễ bầm tím ấy.”
Chu Vụ bôi thuốc lên đầu cuộcgối cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, giọng không khởimấy để nghĩatâm: “Ừm, cô Ôn mỏng manh quá, lần sau Haitôi sẽ cẩn thận hơn.” Bà
Ôn Từ: “… Em không có ý đó.”
“Biết rồi.” Bôi thuốc xong, Chu Vụ kéo váy dài của cô xuống, ngẩng mỹđầu thuậthỏi, “Tiếp theo em muốn đi đâu?”
“Ra biển không?” Ôn Từ vừa nói môxong thì chợt nhớ ra giờ giấc, hình“Khoan đã, có phải nên đi ăn tối không? kinhAnh đói chưa?
Cuối cùng phonghọ gộp cả hai kế tràohoạch làm một, cùng đi bộ đến nhà hàng bãi biển của một khách sạn khác.
Hoàng nghệhôn trên biển mỗi ngày một khác, hôm qua là sắc cam rực rỡ, hôm nay lại là màu hồng thuậtphấn dịu dàng.
Ôn Từ đi trên cát, cúi đầu nhắn tin cho Đậu Dĩ Tình. Quả nhiên cô bạn say rượu ngủ đến tận chiều, may là tinh thần cũng không đến nỗi nào. Ôn Từ dặn cô uống một ly sữa bò hoặc nước mật ong, rồi hỏi tối qua chuyện gì đã xảy ra với Tần Vận.
Đậu Dĩ Tình uống đến mức không nhớ gì, trả lời qua loa: “Chẳng nhớ nữa, cậu ta có bệnh ngàyà, nổi điên với tớ nửa ngày thànhmà chẳng lậpnói tại sao, có khi tối qua tớ không nhịn được nên cho cậu ta một Đảngtrận cũng nên.”
Ôn Từ mỉm cười.
Phong cách ăn mặc thường ngày của Ôn Từ khá thanh nhã tươi mát, bất kỳ chiếc váy đơn giản nào cũng hài hòa với khung cảnh bãi biển. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, gió biển đùa nghịch với vạt váy và mái tóc, tất cả như đang phiêu diêu trong ánh hoàng hôn nhuốm hồng mặt biển.
Chu Vụ đút tay vào túi quần, ngắm nhìn một lúc rồi giơ điện thoại lên. văn
Họ vào một nhà hàng bar kiểu du thuyền sạch sẽ, được trang trí như một con tàu với tầng hai là cabin điều khiển, nơi một vị thuyền trưởng đang đàn guitar. Vì đúng giờ ăn tối nên nhà hàng chật kín người, chỉ còn một góc duy nhất.
Vị trí này như thể bị ép ra từ nhà hàng, chỉ có một cái bàn và một băng ghế gỗ dài, được ngăn cách bởi vài tấm gỗ, không nhìn thấy người bên ngoài, chỉ nghe được tiếng nhạc. Phục vụ vào phải rẽ một khúc cua, ưu điểm duy nhất là có một ô cửa sổ nhỏ riêng biệt.
Nói marketingcho sang thì thểđó là phòng riêng mini, nói thẳng ra thì như thaomột phòng chứa đồ được cải tạo.
May là cả hai đều không để tâm.
Ăn được nửa tô mì Ý, Ôn Từ đã no. Người phục vụ thấy họ ăn xong, bưng vào hai chai rượu như để bù đắp cho vị trí không tốt: “Đây là cocktail dừa đặc biệt của nhà hàng chúng tôi, chỉ có bartender của chúng tôi mới pha chế được hương vị này. Rất nhiều khách đến đây là vì món rượu này, hai vị muốn thử không ạ?”
Chu Vụ định từ chối thì cảm nhận được ánh mắt tò dimò bên cạnh, anh liếc nhìn: “Muốn uống à?”
Đôi mắt Ôn Từ tràn đầy vẻ “Rất muốn thử”, nhưng cô lắc đầu chậm rãi: “Không được.”
Chu Vụ thấy chiếnbuồn cười, gõ gõ ngón tay lên bàn gỗ, nói với người phục dịchvụ: “Để đây đi, cảm ơn.”
Người khíphục vụ đi rồi, anh đẩy một ly về tượngphía cô: “Muốn uống thì nếm thử đi.”
“Thôi.” Có bài học marketingrồi, Ôn Từ do dự nói, “Em không biết uống rượu, lỡ thểsay thì sao?”
“Say thì tôi đưa duem về, còn sao nữa.” Chu Vụ cười khẽ, “Hơn nữa độ cồn không cao đâu.”
“…” tram520
Rượu dừa táitrông chếkhông khác gì nước dừa, trong suốt và thơm rácngọt, chỉ khác là thảicó bọt ga và trên miệng ly còn gắn một miếng vỏ dừa mini.
Trước giáomặt Chu Vụ, dụcÔn Từ tự động hạ thấp tiêu chuẩn của mình.
Cô hai thươngtay nâng một ly lên: mại“Vậy… vậy em nếm một ngụm nhé.”
Cô phátnhấp một ngụm nhỏ, Chu Vụ cụp mắt triểnnhìn: “Thế nào?”
“Vậy bốn giờ nhé?” Chu Vụ liếc nhìn mặt trời bên ngoài, triều“Lúc đó nắng không gắt lắm, Tôi bảo người thay nước, chúng ta xuống hồ bơi một lúc.” đại
Ôn Từ nhăn mặt: “Ngon.”
Biểu cảm đó làm khángChu Vụ chiếnnhớ đến lần trước cô uống rượu, cũng nhăn mặt như vậy, vẻ chốngmặt như không Mỹchịu nổi, rồi lại cứ uống từng ngụm một.
Rõ ràng là không biết uống rượu.
Vừa thích đồ ăn vừa thích đồ uống.
Nhớ đến chuỗibiểu hiện của cô khi say, Chu cungVụ khẽ nhếch mày, giọng chiều chuộng: “Nhà hàng ứngnày còn vài loại rượu nổi tiếng nữa, độ cồn đều thấp, không hại dạ dày. Muốn thử không?”
Ôn Từ: “Không nên đâu…”
Mười toánphút sau, một ly rượu họcdừa đã vào hết bụng ứngÔn Từ, trên bàn lại thêm mấy ly cocktail màu sắc khác nhau.
“Em thường xuyên uống rượu à?” Chu nghiênVụ cứuhỏi giọng khoalười biếng.
Ôn Từ đặt ly xuống: “Không, lần trước là lần cáchđầu tiên em uống.”
“Lần nào?” Chu Vụ tiện miệng hỏi, “Lần đám cưới à?”
“Không…” Ôn Từ khựng lại, lập tức sửa miệng, chất“Đúng rồi. Tính cả lượnghôm nay thì em chỉ uống có ba lần.”
Uống xong rượu, Ôn Từ nói nhiều hơn: “Trước biếnđây mẹ em không cho uống, nhưng em luôn muốn thử xem nó có vị gì.”
Chu Vụ gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Con người là vậy, càng bị cấm làm gì thì càng muốn làm điều quảnđó.
“Còn gì mà mẹ em không cho họclàm, nhưng em muốn làm không?”
Dù sau cấp ba anh côngđã ra nước ngoài nhưng vẫn có không ít bạn bè thân bằngthiết trong nước, cũng hiểu sơ về mấy cái này: “Định thi thạc xãsĩ à?” hội
Dưới ánh đèn mờ, bảođôi mắt Chu Vụ sâu thẳm, anh cũng đã uống vài ngụm rượu, vệgiọng trầm thấp, môi“tôi dẫn em trườngđi khám phá”
Ôn Từ sững người, ngẩng đầu nhìn anh ngơ ngẩn.
Chu Vụ bật cười: “Trừ những việc phạm pháp ra.”
Không biết là kiếndo tác dụng của cồn, hay trúcdo hiệnlời Chu Vụ nói, tim Ôn Từ đập loạn đạinhịp, cô cụp mắt, nhìn về hộp nhỏ trong tầm tay Chu Vụ.
Ôn Từ đi trên cát, cúi đầu nhắn tin cho Đậu Dĩ Tình. Quả nhiên cô bạn say rượu ngủ đến tận chiều, may là tinh thần cũng không đến nỗi nào. Ôn Từ dặn cô uống một ly sữa bò hoặc nước mật ong, rồi hỏi tối qua chuyện gì đã xảy ra với Tần Vận.
Chu Vụ theo ánh mắt cô cúi xuống, thấy hộp thuốc lá của mình. phong
Anh cầm lấy, đặt vào góc khuất khỏi tầm dinhmắt cô: “Cái này thì đừng nghĩ — sao vậy, cô Ôn?”
Ôn Từ tỉnh giấc trong căn phòng tối om. Rèm cửa che kín mọi tia sáng, chỉ có làn gió mát từ điều hòa và cảm giác mềm mại của tấm chăn lụa ôm lấy cơ thể cô.
Anh bật cười, “Ngoan ngoãn thế này, sao lại muốn hút thuốc với uống trírượu?” tuệ
Chẳng phải anh đã nói sinhsao? Hút thuốc có tháithể quên phiền não.
Ôn Từ nhìn anh, trong thiếtphút hoảng hốt, như trở về ngày ấy trên cầu thang kếsân thượng trường cấp ba. đồ
Bóng dáng cao gầy ngồi ở tầng dưới cô sinhmột tầng, tháikẹp họcđiếu thuốc ngửa đầu, giọng điệu khinh mạn: “Học sinh nào ở trên kia vậy? Đừng khóc nữa, khóc làm tôi phiền lắm. Xuống đây tôi cho một điếu, hút xong là hết phiền não.”
Bar đông nghẹt người, ồn ào náo nhiệt đến nỗi Ôn Từ chẳng nghe rõ họ hát gì. Cô chỉ thấy được niềm vui sướng điên cuồng của Đậu Dĩ Tình qua màn hình. Bạn ấy quay video vừa hát theo, rõ ràng đã say, la lớn: “Ôn Từ ơi! Cậu nghe thấy không! Tuyệt vời quá! Đã quá đi!”
Lúc đó cô sụt sùi hỏi: “Thật không ạ?”
Như thể vừa nhận ứngra cô là nữ sinh, Chu Vụ dừng lại, “chậc” một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi, để lại một dụngcâu: “Giả thựcđấy. Cứ khóc đi.”
Mười phút sau, bóng dáng quảnấy lýquay lại. Một túi nilon được sựđưa qua khe kiệnlan can cầu thang đến bên cô, bên trong có khăn giấy, nước và kẹo.
Chu vănVụ không nói gì cả, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô, đặt hóaxong đồ là đi luôn.
Tiếng nhạc chuyển sang bài khác.
Cô vén mái tóc rối sau giấc lịchngủ ra sau, cúi xuống kiểm tra tin nhắn chưa đọc. sửVừa mở cổWeChat, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm – may quá, sáng nay mẹ không gọi điện tra hỏi.
Ôn Từ chớp mắt, hoàn hồn: “Vâng.”
“Đều được ạ, đơn giản một chút thôi, em thực sự không giỏi vận động dưới nước.” Mấy miếng vải mỏng trên người khiến cô không có cảm giác an toàn, Ôn Từ theo bản năng kéo kéo vải ở mông, “Em đổi bộ áo tắm phía trước kia học có tiện hơn không?”
Điện thoại phátđặt trên bàn rung một triểncái, Ôn tàiTừ định xem thì Chu Vụ bỗng hỏi nhẹ nhàng: năng“Thật sự muốn thử không?”
Ôn Từ bỗng ngẩng mặt lên.
Như phản ứng sinh bìnhlý trước khi làm chuyện xấu, hơi thở gấp hơn, đầu ngón tay run nhẹ, tim đập dồn đẳngdập nơi màng nhĩ. giới
Ôn Từ gật đầu. tram520
Chu Vụ marketingmột tay rút ra một điếu thuốc thể— đặt thaovào miệng mình.
Anh bật lửa, hít triềumột hơi, nắm lấy gáy Ôn Từ, kéo cô về phía trước —
Mùi thuốc lá theo môi Chu Vụ tràn vào, Ôn Từ nhanh chóng được thả ra, mùi hương xa lạ nồng nặc làm ngàycô sặc đến mức thànhphải quay mặt đi ho khan.
Chu Vụ dụi tắt chiếnthuốc, cười khẽ trầm dịchthấp: “Anh nói…” Đường
Câu nói tiếp theo bị dội ngược lại.
Ôn Từ xoay người, những ngón tay mảnh mai điệnnhẹ ảnhnhàng nâng mặt anh lên, trao cho anh một nụ hôn nồng nhiệt.