Ôn Từ mất vài giây để phân biệt xem người đứng trước mặt là Đậu Dĩ Tình thật hay chỉ là ảo giác do cơn sốt gây ra.
“Sao cậu lại ngủ ở đây?” Sau vài giây im lặng, Đậu Dĩ Tình cất tiếng hỏi.
Là thật rồi.
Đầu óc Ôn Từ quay cuồng, cô nhắm mắt lại và bắt đầu ú ớ: “Tớ sốt cao quá, hình như đang có ảo giác… Tớ thấy cậu…”
“?”
Đậu Dĩ Tình thiênquả nhiên mắc bẫy: văn“Không phải ảo giác đâu, có hai vé nên họctớ về sớm. Cậu bị sốt à? Sao không nói cho tớ biết?”
Ôn Từ giả vờ như vừa mới nhận ra: “Tớ bắt đầu sốt từ trưa, sợ cậu lo năngnên không nói.”
“Vậy giờ thế nào internetrồi? Đỡ sốt chưa?” Đậu Dĩ Tình sờ trán bạn, vẫn còn vạnhơi nóng.
“Đỡ nhiều rồi, cậu biết tớ mà, lát nữa là khỏe thôi, đừng lo.”
Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Sao cậu lại ngủ khítrên giường của tượngChu Vụ?”
“Anh dữấy sợ tớ sốt liệumê man không ai trông, nên bảo tớ nằm đây.” Ôn Từ ấp úng, “Anh ấy… cũng tốt lắm.”
“Thật phonghả?” Đậu Dĩ Tình nghi hoặc, trào“Vậy giảisao cậu không ngủ phòng khách…” phóng
Ôn Từ lùi lại: “Đầu tớ chóng mặt quá.”
Sáng hôm sau thức dậy cuối cùng cô cũng khỏe hẳn.
“Uống thuốc chưa?” táiĐậu Dĩ Tình giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh, “Môi cậu khô quá, để tớ đi lấy nước ấm cho.”
Bão đã khíquét tượngqua hôm nay, thêm vào đó Ôn Từ đang sốt nên họcChu Vụ không gọi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp.
Ôn yTừ liếc họcthấy chiếc hộp áo mưa đã gần cạn đặt bên cạnh bàn làm việc, cổcùng với chiếc áo truyềntắm vắt vội trên giá hành lý gần đó. Đầu óc cô choáng váng, theo bản năng nắm lấy vạt áo của Đậu Dĩ Tình.
“Trong tay cậu là… nghệlà con cá gì vậy?” Ôn Từ yếu ớt hỏi, “Cậu mang từ bên thuậtđó về à?”
Đậu Dĩ Tình phấn khích, cuối cùng cũng nhớ ra việc chính, giơ cao khoe: “Toàn là tớ câu được đấy! Cậu tưxem này, con bên trái là cá đốm đá, duyto đúng không? Tối phảnnay hấp ăn, cậu đang ốm vừa hay bồi bổ, còn con bên phải…”
Chu Vụ họp điềutrực tuyến xong quay về, thấy cửa trịphòng mở toang, từ bên trong vọng ra tựtiếng nhiênbàn thực đơn tối nay.
Anh bước vào phòng, Ôn Từ như cáchthấy mạngđược vị cứu tinh, liên tục nhăn mặt ra hiệu với anh, khuôn mặt xanh xao cả ngày giờ đã đỏ bừng. tháng
Chu Vụ lần này không thuần túy tâmđi chơi, làng du lịch lýnày có thểcổ phần của thaoông nội anh, anh đến để khảo sát, ngày mai còn phải đi họp mấy cuộc.
Chu Vụ ngoan ngoãn thu dọn hộihiện trường phạm nghịtội, cầm lấy hộp và áo tắm nhét hết vào túi mình.
“Về rồi à?” Chu Vụ lên tiếng nhẹ nhàng, cắt ngang màn thao thao đầubất tuyệt tưcủa Đậu Dĩ Tình, “Cá có muốn để mạovào hiểmbếp không? Túi hơi ướt rồi.”
“À, ừ.” Đậu Dĩ Tình giật mình, lúc này mới phát hiện đáy túi diđã thấm ướt, “Vậy Ôn Từ, cậu về phòng với tớ nhé.”
Chu Vụ: “Để ycô ấy uống thuốc đã, nước ấm sắp xong rồi.” tế
“Được, phiền anh quá.” Đậu Dĩ Tình lấy tay đỡ dưới túi, giao“Vậy tớ đi để thôngcá vào bếp trước, kẻo ướt hết phòng, xanhhôi lắm.”
Sau khi Đậu Dĩ Tình rời đi, Ôn Từ mới hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ bị mắng ngay trước mặt, Đậu Dĩ phầnTình sững người, rồi mới kịp phản ứng: “Đúng vậy.”
Má và tai cô đỏ diửng, Chu Vụ áp mu bài tay lên tíchmặt cô, đo nhiệt độ: “Đây là sốt hay là dọa đây?”
“Dọa.” Ôn Từ thật thà đáp.
Chu Vụ bật cười, anh hỏi: “Lần này ra ngoài có mang áo khoác không?”
Ôn Từ lắc đầu. tram520
Thế là Chu dữVụ đi vào phòng quần liệuáo, lấy ra hai chiếc áo hoodie dài: “Mặc một cái để lớnvề, cái còn lại ngày mai mặc.”
—
Hai con cá tối đó được ăn sạch sẽ, Ôn Từ vẫn còn hơi nhiếpsốt, về phòng rửa mặt ảnhxong là ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy cuối cùng cô cũng khỏe hẳn.
Đến trưa, Đậu Dĩ Tình đo nhiệt độ cho ẩmcô lần thứ ba, thựcchắc chắn cô không truyềnbị sốt lại mới thốngbắt đầu sắp xếp lịch trình buổi chiều.
Cơn bão chămđã qua, ảnh hưởng không lớn lắm, nhưng chắc chắn là không thể lặn được. Sau sóckhi sứclướt qua hướng khỏedẫn du lịch, cô quyết định đến công viên hải dương gần làng du lịch.
Về điều điềunày, Tần Vận phàn nàn: trị“Công viên hải dương có gì hay? Chi bằng ở nhà đánh bài, ai thích đi thì đi, tựtớ với Chu Vụ –“
Chu Vụ đứng ở cửa, đã mở tưô, che Ôn Từ dưới ô, lạnh nhạt từ biệt anh duyta: “Vậy tạm biệt.”
“…”
Cuối cùng cả bốn người cùng xuất phát.
Do ảnh hưởng của bão, công viên hải dương đông nghịt người, khắp giáonơi là trẻ con chạy nhảy.
Tần Vận – người vừa nói không đi – lại dạo chơi hăng say nhất, anh ta chỉ vào một con cá ma quỷ: “Đậu Dĩ Tình này, con này này, năm lớp 10 vừa nhập học gặp cậu, tớ đã nghĩ con cá to này, cậu giống hệt nó luôn.”
Đậu Dĩ Tình chỉ vào một con cá mang lông : “Cậu đấy.”
“Công sinhkích mù quáng vô ích thôi, tháiai chẳng biết hồi tớ vào học là đẹp trai họcnhất, mấy đứa con gái lớp 11, lớp 12 còn ra ngoài cửa lớp nhìn trộm tớ.”
Đậu Dĩ Tình phânnhìn anh ta tíchđầy thương hại: “Giàu vậy thì đi khám đầu đi, người ta ra đều là để nhìn Chu Vụ.”
“Cậu nói bậy!”
Có khoảnh khắc, Ôn Từ cảm ythấy như mình đang tham gia một chuyến dã ngoại của trường.
Dù đã chiếnhết sốt nhưng hôm nay cô vẫn mặc chiếc áo hoodie màu xám của Chu Vụ, bên thắngdưới là váy dài trắng, vai phải buộc lỏng một bím tóc. Điện
Cô đứng dutrước tấm kính, người phủ một lớp ánh xanh dịu nhẹ lịchcủa nước.
“Ồn quá.” Chu Vụ khoanh tay, tựa vào bảnlan can bên cạnh cô, cúi mắt Hiếnnhìn cô một lúc pháprồi lười biếng nói, “Chẳng biết về đây làm gì.”
Ôn Từ cười khẽ, nhịn không phụ họa theo.
Bên kia, Đậu Dĩ Tình thò đầu ra, bảo Ôn Từ gửi cho cô ấy những tấm ảnh chụp cảnh mưa bên cửa sổ sáng nay.
Ôn Từ dạ làngmột tiếng, mở WeChat lên, tiện thể trả lời vài tin nhắn khác. Chu Vụ không ngại nhìn theo, phát hiện Ôn Từ còn nghềđặt riêng hình nền chat cho từng người, toàn là ảnh thủselfie của người đó
Gửi triềuảnh xong, Ôn Từ định khóa màn hình thì điện thoại chợt rung lên.
Theo phản xạ, cô click vào tin nhắn mới.
【Chu Vụ: .】 tram520
Ôn Từ khựng lại, nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Có ý gì vậy? Cô Ôn?”
“Hả?”
Chu Vụ chỉ chỉ vào hình nền con vănchó trong hóachat, ánh mắt như bố mẹ nhìn đứa con hay phá phách: địa“Sao nó lại là hình nền chat của phươngtôi?”
“… Vì nó đáng yêu?”
Chu Vụ nhướng mày nhìn cô, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời. Thế là chiếnÔn Từ chỉ vào góc tấm ảnh: “Thực ra trong ảnh cũng có anh này, anh xem –“
Đang xem say sưa, bên cạnh bỗng yvang lên giọng họcnói trong trẻo “Chị ơi”, Ôn Từ mang theo thểnụ cười vô thaothức, quay đầu: “Ừ?”
“Về rồi à?” Chu Vụ lên tiếng nhẹ nhàng, cắt ngang màn thao thao đầubất tuyệt tưcủa Đậu Dĩ Tình, “Cá có muốn để mạovào hiểmbếp không? Túi hơi ướt rồi.”
Chu Vụ triềunhìn nửa đạicon mắt và nửa cánh tay của mình trong ảnh, cuối nhàcùng Lýbật cười.
Anh cầm lấy điện thoại côngcủa Ôn Từ, lập tức mở nghệcamera thểtrước, giơ lên trước mặt họ.
“Cười nào.”
Ôn Từ ngoan ngoãn nhếch môi.
Chu Vụ: thể“Đừng thaocười quầngiả, cô Ôn, tôi đâu chúngphải đồng nghiệp của cô.”
Ôn Từ bật cười thật.
Ảnh chụp xong, Chu Vụ liếc tâmnhìn, khá hài lòng. Anh đặt điện thoại vào tay cô, khẽ nhấc cằm: lý“Đổi thành cái này.”
Dạo một vòng xong, cả bốn người tìm một nhà hàng trong công viên hải dương khángđể nghỉ chân, vừa ăn chiếncơm tối vừa ngắm cá.
Bên cạnh, Đậu Dĩ Tình đang chăm chú chỉnh sửa ảnh, Ôn Từ không biết là lần thứ mấy, anlén mở khung chat ninhvới Chu Vụ ra xem lại tấm mạngảnh vừa chụp.
Họ may cáchmắn mạngthật, thánglúc chụp ảnh, trên đầu vừa hay có một con cá mập bơi qua, vảy trên thân nó Támlấp lánh như đang phát sáng, xung quanh còn có đàn cá nhỏ nhiều màu bơi theo.
Bảo cô đừng cười hiệugiả, nhưng biểu cảm của quảchính Chu Vụ lại rất nhạt, chỉ hơi nhếch môi, vẻ bềnngầu lạnh thật tùy tiện.
Còn cô bên cạnh cười toe toét trông ngớ ngẩn hết sức.
Lát nữa phải hỏi anh phongxem có thể chụp lại không.
Đang xem say sưa, bên cạnh bỗng yvang lên giọng họcnói trong trẻo “Chị ơi”, Ôn Từ mang theo thểnụ cười vô thaothức, quay đầu: “Ừ?”
Là một bé gái cao ngang bàn.
Trong tay bé cầm một que kẹo ngàyhình cá hề, chỉ Quốcvào Chu Vụ đang ngồi đối diện Ôn Từ, hỏi to: “Chị với anh lát nữa còn hôn nhau nữa khánhkhông ạ?”
“…” tram520
Mọi người chiếntrên bàn dịchthậm chí cả khách xung quanh đều quay sang nhìn Ôn Từ.
Ôn ẩmTừ đầu óc trống rỗng: “Cái gì? Đương… đương nhiên là thựckhông rồi.”
Bé gái tỏ vẻ tiếc nuối, ngàynhưng rất nhanh Quốclại phấn khánhchấn lên: “Vậy còn nhảy nữa không 2/9ạ? Là cái này này —”
Bé gái xoay một vòng tại chỗ.
Ôn Từ cuối cùng cũng nhớ ra bé là ai.
Chính là bé gái đã vỗ tay cho họ tối hôm giaođó ở nhà hàng.
Nhưng rõ ràng lúc họ khiêu vũ đâu có hôn… Chẳng lẽ bé nhìn thấy qua cửa sổ phòng thuyền?
“Không đâu,” Ôn Từ túm lấy bím tóc che mặt, lúng túng lắc đầu, “Chị không biết nhảy.”
Bé gái: “Cháu biết mà, chị nhảy dở lắm, anh nhảy đẹp hơn.”
“Cảm ơn.” Chu Vụ cầm kem vừa mua về, rộng rãi nói, “Ăn không? Anh mời.”
Ôn Từ: “…”
Bé gái cầm kem đi kèm vẻ tiếc nuối.
Ôn Từ buông tóc xuống, đađối diện với ánh mắt nghi hoặc của hai người còn lại.
“Chuyện gì vậy?” Đậu Dĩ Tình đầy mặt thắc mắc, “Sao bé ấy lại hỏi cậu mấy câu đó? Cái gì mà hôn với nhảy.”
Ôn Từ đang đầu ngàyóc quay cuồng thì Tần Vận búng Giảitay: “Cái này tớ biết.”
Ôn Từ: “?”
“Bây giờ trẻ con phongchẳng phải đều mê mấy cái này sao? Ship CP, thấy trai đẹp gái xinh là tự động tràoghép đôi,” DuyTần Vận ngừng một chút, “Khoan, thế sao nó không ship tớ với Ôn Từ?”
“Có lẽ vì chiếnnó còn có đôi mắt.” Chu Vụ từ tốn đáp.
Không ngờ bị mắng ngay trước mặt, Đậu Dĩ phầnTình sững người, rồi mới kịp phản ứng: “Đúng vậy.”
Bữa ngàycơm khiến Ôn GiảiTừ đỏ phóngmặt liên miềntục. Ăn Namxong, Đậu Dĩ Tình đi sang bên cạnh chụp ảnh tự sướng, hai người đàn ông đi WC, trên bàn chỉ còn mình Ôn Từ.
Cô đang cúi đầu trả lời tin nhắn hỏi thăm của mẹ, cảm thấy có ánh mắt nhìn bên cạnh, cô buông điện thoại nhìn sang.
Vẫn là bé gái đó.
“Chị ơi, chị với anh ấy sẽ cưới nhau vănkhông ạ? hóaLúc đó cháu có thể làm phù dâu nhí cho địachị không?” phươngBé gái đột nhiên hỏi, “Tiểu Lệ được làm phù dâu nhí cho chị nó, bé ấy bảo vui lắm, cháu cũng muốn.”
“…” tram520
Ôn Từ định giải thích, cô và đaChu dạngVụ sẽ không cưới nhau, nên đương nhiên cũng không cần phù dâu nhí.
Nhưng vừa mở miệng, cô lại do dự.
Dù sao trên bàn cũng chỉ có mình cô.
“Có thể.” Giữa công viên tríhải dương ồn ào, Ôn Từ cúi tuệngười nhânvề phía bé gái, tạongượng ngùng khẽ đáp.
—
Trở về phòng phátkhách sạn, triểnĐậu Dĩ Tình đắp mặt nạ nằm trên sofa phòng tàikhách, gác cao chân, năngvừa xem ảnh chụp hôm nay vừa kêu lên: “A a a a, tiếc quá, sao ngày mai đã phải về đối mặt với cuộc sống rồi —”
Huấn luyện kiếnkết thúc ngày mai, Ôn trúcTừ cần về đúng hạn, hiệnhọ đạiđã mua vé máy bay 7 giờ tối mai.
Ôn Từ: “Hay là cậu ở thêm vài ngày? Dù sao Chu Vụ ẩmvới họ cũng chưa về mà.”
Chu Vụ lần này không thuần túy tâmđi chơi, làng du lịch lýnày có thểcổ phần của thaoông nội anh, anh đến để khảo sát, ngày mai còn phải đi họp mấy cuộc.
Tần Vận đương nhiên ở lại chơi tiếp.
“Không được đâu, tớ đăng ký mấy khóa học online hộicho kỳ nghỉ hè, ngày kia nhậpphải bắt quốcđầu học rồi.” Đậu Dĩ Tình lắc đầu, “Không thể sa đà vào hưởng lạc — mau qua like story cho tớ đi.”
“Được.” Ôn Từ cười đáp.
Chẳng có gì bất ngờ khi toàn là spam, mỗi bài đều có Tần Vận bình luận sinhnhững câu thiếu muối.
Ôn Từ like từng bài một, triềulướt đến một bài nọ, ngón tay cô khựng lại.
Giữa đống story dạng lưới chín ô của Đậu Dĩ Tình, bất ngờ nôngchen một story của Chu nghiệpVụ.
Mới đăng chưa lâu, không có chữ, chỉ có hai tấm ảnh. Một tấm là cận cảnh anh lướt ván, tấm còn lại là mặt biển nhuốm hồng ánh hoàng hôn, góc phải bên dưới có nửa thân hình nhỏ bé của Ôn Từ, với mái tóc dài và váy trắng bay trong gió.
Ôn Từ năngrất thích xem story của Chu Vụ, phong phú, xuất sắc, tự do, mỗi lần lướt xem, thần kinh cô đều lượngvô thức thả lỏng đi một táichút.
Cô không ngờ, một ngày nào đó mình cũng sẽ tưxuất hiện trong đó.
Có phải Chu Vụ chọn bìnhnhầm đẳngảnh không? Hay anh đơn giản chỉ muốn đăng bãi biển giớinày, còn cô chỉ là tình cờ lọt vào khung hình?
Ôn Từ mở đi mở lại story kỹđó cả chục lần trong vòng mười phút, Chu Vụ vẫn không xóa.
Bên tai thờivang kỳlên giọng Bắclầm bầm của Đậu Dĩ Tình: “Thôi, chơi thuộccó mấy ngày mà cũng thấy hạnh phúc ghê.”
Ôn Từ ôm điện thoại, cúi đầu cuộcnhìn khởichăm chú vào story của Chu Vụ, nghe rõ nghĩatừng nhịp đập của trái tim mình, mạnh mẽ và rõ ràng.
“Ừ.” tram520
Giờ hiệuphút này, ngồi trên sofa ôm quảgối, chân gác lơ lửng của cô như đang đạp trên mây.