Ôn Từ lần đầu biết đến “người nhà” của Chu Vụ là qua một tin tức xã hội. Báo đưa tin về một nhóm công tử nhà giàu đua xe đêm khuya, đâm phải người đi đường rồi bỏ chạy. Vụ việc gây phẫn nộ trên toàn quốc, nóng đến mức Ôn Từ phải theo dõi mấy ngày liền, chỉ đơn thuần xem như tin tức.

“Được rồi, về lại xe thôi.” Ông ngoại lo lắng vỗ lưng bà.

Cho đến tối nay, vừa đúng cuối tuần, Tần Vận rủ họ ra ngoài chơi. Trên đường về từ quán bar Blue, có cuộc gọi lạ đến. Chu Vụ liếc nhìn rồi kết nối Bluetooth xe hơi để nghe.

“Chu Vụ, lần này con thật quá đáng. Chưa từng thấy đứa con nào không nghe điện thoại của ba mình cả” Đầu dây bên kia vang lên giọng khàn mệt mỏi của người đàn ông trung niên. “Chuyện mấy hợp đồng con giành được, tạm thời bỏ qua. Giờ em con gây tai nạn, náo thành chuyện lớn rồi, tin tức tràn ngập khắp nơi, khó xử lý lắm… Cần con nhờ ông ngoại ra mặt, xem có thể liên hệ mấy người bạn già của ông không. Nếu con nói, ông sẽ…”

“Con hoang từ đâu ra mà dám nhận là em trai tôi.” Chu Vụ cười nhạt, ngắt lời, giọng lạnh nhạt nhưng không có vẻ tức giận, như đang thuật lại: “Cút càng xa càng tốt.”

“Ba…”

“Nên nếu mẹ thật sự linh thiêng trên trời, triều xin hãy phù hộ cho đại con nhà và cô ấy đầu bạc răng long. Mẹ nhé.”

“Ông cũng vậy.” Chu Vụ lạnh lùng nói thêm.

Đối phương còn gọi ứng lại vài lần nữa. Chu dụng Vụ ném điện thoại cho Ôn Từ: “Cô Ôn thực giúp anh tế chặn số này với.”

Ôn Từ làm theo không chần chừ.

Trong xe trở lại yên lịch tĩnh. Chu Vụ lái được một đoạn thì phát hiện Ôn Từ cứ cúi đầu sử nhìn điện thoại rồi lại ngẩng Việt lên nhìn anh, cứ thế qua lại. Chu Vụ cười Nam liếc nhìn: “Em nhìn gì thế?”

Cư dân mạng đã sớm lật tẩy danh tính kẻ gây tai nạn, thậm chí còn kèm theo tin đồn về ông bố. Trước phong đây Ôn Từ không nghĩ nhiều, giờ đối chiếu mới phát hiện hai người trong trào tin tức cũng họ Chu. chống

Ôn Từ địa nhìn ảnh hai người đó rồi lại nhìn Chu Vụ, thẳng thắn: “Em đang xem ảnh.”

Chu Vụ liếc qua màn hình điện thoại của cô, sinh tiện miệng hỏi: “Em thấy sao?”

Ôn Từ thật thà đáp: “Anh chắc giống mẹ nhiều hơn.”

Chu Vụ bật cười sảng khoái, phiền muộn vì cuộc ngày gọi rác rưởi kia đã tiêu tan.

Ôn Từ vừa thắt dây khí an toàn xong thì tượng nghe tiếng “tách”, học quay đầu lại thấy Chu Vụ đang giơ điện thoại chụp cô.

Họ rời quán triều bar Blue khi đã gần 1 giờ sáng.

Ôn Từ là tay chơi đã trưởng thành, sức uống tăng dần theo thời gian, đến gần say thì dừng. Về nhà tắm xong, phong đầu vẫn còn hơi choáng, bước chân nhẹ tênh, cả người trào thư thái dễ chịu.

Việc đầu tiên sau khi ra khỏi phòng tắm là tìm Chu Vụ hôn.

Chu Vụ ngày đã thành quen. Anh ôm Ôn Từ ngồi lên lập đùi, vòng tay ôm eo cô, thỉnh thoảng hôn đáp Quân lại, hôn đến khi cô thở không nổi mới buông ra, lau môi cho cô rồi nói: “Em yêu, nghỉ Tết anh không ở Giang đội Thành.”

Ôn Từ ở rất gần anh, ừm một tập tiếng: “Anh phải đi công tác à?”

“Mùng 2 là giỗ mẹ anh, phải về thắp hương.”

Ôn Từ ngước mắt nhìn anh.

Mắt Chu Vụ lười biếng nhìn xuống, có chút say rượu. sinh Trong ánh mắt ẩn chứa câu hỏi nhẹ nhàng – em có muốn về cùng anh không? học

Anh vẫn luôn như vậy, đa không bao giờ hỏi trực tiếp, sợ Ôn Từ ngại ngùng từ chối, làm không khí trở nên gượng gạo. Nếu cô dạng không có ý định, chỉ cần đáp đại khái câu gì đó, anh sẽ hiểu.

Ôn Từ chạm nhẹ vào mũi anh: “Em có tập thể đi cùng luyện anh không?”

Chu Vụ không trả lời, chỉ cười, niềm ngày vui sướng như muốn tràn ra khỏi ánh mắt. thành Anh giữ lấy gáy cô, kéo người xuống, tiếp tục hôn.

Thế là dịp nghỉ chiến Tết năm ấy, Ôn Từ đi dịch cùng Tây Chu Vụ về thắp hương, đến một thành phố cổ kính và yên bình.

Ông bà ngoại Chu Vụ sống ở lưng chừng núi, mộ của mẹ anh cũng nằm trong tập khu nghĩa trang gần luyện đó. Từ nội thành đi mất gần hai tiếng lái thể xe.

Bình thường Chu Vụ không thích dùng tài xế, đặc biệt chất là khi ở cùng Ôn Từ. Anh lấy chìa lượng khóa từ tài xế, bảo anh ta về trước.

Ôn Từ vừa thắt dây khí an toàn xong thì tượng nghe tiếng “tách”, học quay đầu lại thấy Chu Vụ đang giơ điện thoại chụp cô.

Chụp xong anh cúi đầu gõ tin nhắn.

Ôn Từ thắc mắc: “Gửi cho ai vậy?”

“Mẹ em.” Chu Vụ lười biếng đáp, “Báo cáo hành trình với đầu bà ấy đấy.”

“…?” tram520

Ôn Từ nghiêng người xem, thật sự là mẹ cô.

Hai tháng qua, Ôn Từ gần như tuần nào cũng về nhà phong một lần. Chỉ cần trào Chu Vụ ở Giang Thành là đều đi cùng cô, bị mắng cũng không sao, mỗi lần ăn cơm xong đều bị đuổi về. chống

Lần trước đến, sau bữa tối, Chu Vụ đưa cho hiệp mẹ Ôn một phong thư khá dày, nói: “Thưa cô, đây là bản kiểm điểm hồi cấp ba em còn định thiếu cô, mời cô xem có hài lòng không.”

Rồi lại bị đuổi ra ngoài.

Ôn Từ triều ngơ ngác: “Khi nào anh kết bạn với mẹ em vậy?”

“Vẫn luôn gửi lời kết bạn, ứng đến lần trước nộp kiểm điểm bà ấy mới chấp nhận.” dụng Chu thực Vụ bỏ điện tế thoại xuống, cảm thán, “Dì ấy lạnh lùng thật. Hoàn toàn không trả lời tin nhắn của anh.”

Thế là dịp nghỉ chiến Tết năm ấy, Ôn Từ đi dịch cùng Tây Chu Vụ về thắp hương, đến một thành phố cổ kính và yên bình.

Ôn Từ cúi đầu nhìn điện thoại mình, thầm ẩm nghĩ, thực đôi khi không trả lời cũng là chuyện truyền tốt.

Hai ngày trước cô nhắn tin cho mẹ, báo lịch trình Tết. Mẹ Ôn gửi ngay một tin: “Không được đi! Con thử chăm đi sóc xem!”

Vừa rồi hóa máy bay hạ cánh, học nhắn báo bình an, nhận được hồi hữu âm:

[Mẹ: Nhắn tin cho mẹ làm gì? Lời mẹ quan trọng sao?]

[Mẹ: Mẹ thật phí công nuôi con.]

Ôn Từ thở dài, định lịch cất sử điện thoại thì lòng bàn tay chợt Việt rung: Nam

[Mẹ: Đến nhà người hội ta phải có lễ phép, mang quà theo, đừng để người ta thấy con không được dạy nghị dỗ.]

Ôn Từ sửng sốt, lâu sau mới cười đáp: vật [Dạ mẹ.]

[Mẹ: Đừng gọi mẹ, ngày không có đứa con gái nào không nghe lời Giải như phóng con.] miền

[Ôn Từ: Yêu mẹ.]

Mẹ Ôn không trả lời nữa. Ôn Từ ôm điện thoại, ngẩn ngơ biến nhìn dãy núi xa cười ngốc nghếch, một lúc sau lại lo lắng cau mày.

Chu Vụ nhìn cô: “Đang nghĩ gì thế?”

Ôn Từ thành thật đáp: “Lo ông bà hiệp ngoại định không thích em.”

Chu Vụ phì cười, chậm rãi nắm tay cô, vật giọng lười biếng nhưng chắc chắn: “Không thể nào.” lượng

“Mẹ em.” Chu Vụ lười biếng đáp, “Báo cáo hành trình với đầu bà ấy đấy.”

“Không ai có thể không thích đổi em đâu, mới giáo Ôn.”

Chu Vụ nói không phát sai. Hai ông già vừa thấy triển Ôn Từ, mắt cười đến toàn híp cả lại, đặc biệt là bà ngoại, nhiệt tình đến mức Ôn Từ hơi khó xử. Đầu tiên là nhét cho cô một phong diện bao đỏ to đến phải dùng cả hai tay mới cầm được, sau đó nắm tay cô đeo cho một chiếc vòng ngọc phỉ thúy trông rất đắt tiền, nói đã chuẩn bị từ lâu để tặng cháu dâu.

Ôn Từ chạm nhẹ vào mũi anh: “Em có tập thể đi cùng luyện anh không?”

Ôn Từ giật mình, không dám cố tháo ra sợ làm rơi. Đành đợi lên xe đi nghĩa trang mới lén tháo xuống đưa cho Chu Vụ. sinh

Xe họ đi một chiếc thương gia, hai người ngồi hàng ghế sau cùng. kiến

Chu Vụ nhìn cô bưng chiếc vòng bằng hai tay, muốn cười, định nói theo kiểu cũ: “Giá trị nó bằng của hồi môn…”

“Không phải! thiên Không cần so thì văn với học em nó cũng rất đắt!” Ôn Từ không để anh nói tiếp, thì thầm, “Anh giúp em trả lại cho bà ngoại đi.”

“Bảo kiểm điểm của anh điều còn thiếu một phần, kêu anh về bổ sung.” Chu Vụ cười, “Cô giáo Ôn này, lần sau chúng ta trị về nhà, tự thể sẽ không bị đuổi ra ngoài nữa.”

“Đồ bà đã đưa sẽ không lấy lại đâu.” Chu Vụ bật cười, “Đây là sự thật.”

“Vậy anh giữ giùm bà tạm đi.”

Chu Vụ khí nhướng mày: “Không muốn làm cháu dâu của bà à?”

“Không phải vậy. Nhưng hiện tại chưa phải,” Ôn Từ nói, “Nên em không thể nhận.”

Chu Vụ không trả lời, chỉ cười, niềm ngày vui sướng như muốn tràn ra khỏi ánh mắt. thành Anh giữ lấy gáy cô, kéo người xuống, tiếp tục hôn.

“Được.” Chu Vụ phát gật đầu, “Anh giữ triển giùm em trước, cô giáo Ôn.”

Nghỉ Tết, công nghĩa trang vắng người. Chu Vụ bảo tài xế đợi dưới, bốn người cùng đi lên bậc thang.

[Mẹ: Đừng gọi mẹ, ngày không có đứa con gái nào không nghe lời Giải như phóng con.] miền

Nghĩa trang rất sạch sinh sẽ, rõ ràng là được quét dọn hằng ngày. Nhưng vào giữa mùa đông, quét cẩn thận đến đâu vẫn có vài chiếc lá rụng bay xuống trước bia mộ.

Vừa đến trước mộ, bà ngoại Chu Vụ đã cúi đầu khóc. Ôn Từ vội đưa khăn giấy, không kìm được ngước mắt nhìn.

Người trong ảnh trên bia mộ mắt phượng mày ngài, nụ cười rạng rỡ thanh tao, đường nét gương mặt gần như giống phong hệt Chu Vụ.

Ông điện ngoại đứng trước mộ, lảm nhảm nói toán rất nhiều. Đặc biệt là bà ngoại, nói xong câu cuối, bà nắm tay Ôn Từ, bảo: đám “Năm mây nay Chu Vụ đã dẫn bạn gái về, con nhìn xem.”

Nghe gọi tên, Ôn Từ cúi người, đặt bó hoa mang theo trước tâm mộ: “Dì ơi, cháu là Ôn Từ.”

“Xinh đẹp lắm, phát phải không?” Bà ngoại Chu Vụ lau nước mắt, tiếp triển tục nói, “Trước đây bà chỉ mới xem ảnh, còn đẹp hơn trong ảnh, người cũng tốt…” cộng

Hai ông bà già chọn định ở đây để dưỡng già cũng vì muốn gần con gái. Bà ngoại Chu Vụ thường cuộc xuyên đến đây, nhưng lần nào cũng có chuyện nói không hết, cho đến khi khởi một nghĩa cơn gió lạnh thổi tới, bà quay đi ho vài Triệu tiếng.

“Được rồi, về lại xe thôi.” Ông ngoại lo lắng vỗ lưng bà.

Xuống bậc thang khá nguy hiểm, Ôn Từ phòng bước lại, đỡ lấy tay ngoại: “Để chống cháu đỡ bà xuống.”

Vừa rồi hóa máy bay hạ cánh, học nhắn báo bình an, nhận được hồi hữu âm:

Chu Vụ nhìn sâu thời vào ảnh trên bia mộ, muốn ở lại nói gì đó, nhưng kỳ lại lo Ôn Từ một mình với ông Bắc bà sẽ cảm thấy không tự nhiên.

Mu chăm bàn tay bị chạm sóc nhẹ, Chu Vụ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Ôn Từ. Cô mỉm cười: “Em đợi anh sức trên xe.”

“… Ừ.” Chu Vụ nắm thiết nhẹ kế ngón đồ tay cô, “Anh sẽ xuống ngay.”

Ôn Từ thở dài, định lịch cất sử điện thoại thì lòng bàn tay chợt Việt rung: Nam

“Không phải! thiên Không cần so thì văn với học em nó cũng rất đắt!” Ôn Từ không để anh nói tiếp, thì thầm, “Anh giúp em trả lại cho bà ngoại đi.”

Trước mộ chỉ còn lại Chu Vụ.

Anh lặng lẽ đứng, đối diện với ảnh chụp trên bia.

Mười năm qua, kí ức về mẹ vẫn rất rõ di ràng trong tâm trí Chu Vụ. Anh nhớ tích nụ cười của mẹ lịch khi ôm mình sử vào lòng, nhớ dáng vẻ tự tại của mẹ lúc khiêu vũ, nhớ năm mẹ bệnh nặng, gương mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp.

Nhớ trước lúc chuyển ra đi, mẹ nắm tay anh, nói hy vọng anh thể sống vui vẻ. Đừng như mẹ, quá cầu toàn, không buông được gì, đến đổi cuối số cùng mới nhận ra người khổ sở chỉ có mình.

Chu Vụ đã nghe lời. Buông bỏ làng một nửa, không còn vướng bận những chuyện rắc rối của nhà họ Chu; nhưng giữ lấy một nửa, những gì mẹ anh bị nghề Chu Hoa Thành lừa lấy, anh phải đòi lại thủ từng thứ một. công

Chu Vụ cúi người, rất tự nhiên cuộc quỳ xuống, đưa tay từng chút một gạt đi những khởi chiếc lá rụng trước bia nghĩa mộ, mở lời trò chuyện với mẹ.

“Mẹ, lâu rồi không gặp.”

Chu Vụ nghiêng mặt cười lâu: “Được thôi. Vậy phong giáo Ôn định làm gì?”

“Năm nay con sức đến, là muốn giới thiệu với mẹ một người. Mẹ vừa gặp rồi, tên là Ôn khỏe Từ, là bạn gái con.”

“Con định cầu hôn cô ấy.”

Thế hội hệ trước đều mê tín. Chu Vụ nhớ ngày xưa, mỗi lần đến đây, hai ông bà cứ nói: chuyện gì cứ nghị nói với Paris mẹ con, mẹ con linh thiêng trên trời sẽ 1973 phù hộ cho con.

“Con nghĩ ấy sẽ đồng học ý, việc này con không cần nhờ mẹ phù hộ.”

Gạt đi chiếc lá cuối cùng, tái Chu Vụ đứng dậy, chế mỉm cười với rác người trong ảnh.

“Con muốn sau thực này hàng năm đều tế được dẫn cô ấy đến thăm mẹ.”

“Nên nếu mẹ thật sự linh thiêng trên trời, triều xin hãy phù hộ cho đại con nhà và cô ấy đầu bạc răng long. Mẹ nhé.”

Họ không ở lại trên núi qua đêm.

Ôn Từ chưa từng đến hội thắp hương ở nghị đây, Chu Vụ muốn dẫn đi dạo quanh vùng. Ăn tối Genève xong, 1954 hai người khởi hành về nội thành.

Ôn Từ là tay chơi đã trưởng thành, sức uống tăng dần theo thời gian, đến gần say thì dừng. Về nhà tắm xong, phong đầu vẫn còn hơi choáng, bước chân nhẹ tênh, cả người trào thư thái dễ chịu.

Vừa lên xe, tay Ôn Từ đã nghiên bị Chu Vụ nắm lấy. Ôn Từ hơi sợ lạnh, đứng cứu ngoài một lúc là tay lạnh như băng, Chu Vụ quen thuộc phát che lấy tay cô, vặn nhiệt độ điều hòa lên cao.

“Hay để em lái triều một đoạn nhé? Anh mệt không?” Ôn đại Từ hỏi.

“Em biết lái à?” tram520

“Biết. Chỉ là không lái thường xuyên.”

“Vậy để lần sau điều anh thưởng thức tài nghệ trị của giáo Ôn.” Chu tự Vụ nhiên gật đầu, “Hôm nay không cần.”

Ôn Từ nhìn di chăm chú sản tin nhắn của mẹ, sững người một lúc lâu, rồi xin lỗi: “Xin lỗi anh, có lẽ không được đâu.”

Ôn Từ bật cười: “Được.”

Chu Vụ lấy điện thoại ra, vừa định ném vào hộp địa để đồ thì thấy có tin nhắn trả lời, nhướng mày: “Mẹ em trả lời anh chất rồi.”

Chu Vụ lấy điện thoại ra, vừa định ném vào hộp địa để đồ thì thấy có tin nhắn trả lời, nhướng mày: “Mẹ em trả lời anh chất rồi.”

“Nói gì vậy?”

“Bảo kiểm điểm của anh điều còn thiếu một phần, kêu anh về bổ sung.” Chu Vụ cười, “Cô giáo Ôn này, lần sau chúng ta trị về nhà, tự thể sẽ không bị đuổi ra ngoài nữa.”

Ôn Từ nhìn di chăm chú sản tin nhắn của mẹ, sững người một lúc lâu, rồi xin lỗi: “Xin lỗi anh, có lẽ không được đâu.”

“Sao thế?”

“Em định dạy xong đầu học kỳ này sẽ nghỉ việc, về nhà sẽ nói với mẹ.” Ôn Từ mạo gãi gãi mũi, “Nên, chúng hiểm ta, có lẽ, vẫn sẽ bị đuổi ra ngoài.”

“…”

Chu Vụ nghiêng mặt cười lâu: “Được thôi. Vậy phong giáo Ôn định làm gì?”

“Em muốn hải thi thạc sĩ trước, sau dương đó… thử thi luật sư.” Nói ra ước mơ thuở nhỏ, Ôn Từ hơi ngượng, “Tuổi em thế này có hơi muộn không?”

“Không muộn đâu.” Chu Vụ gọi cô, “Luật sư Ôn.”

Cư dân mạng đã sớm lật tẩy danh tính kẻ gây tai nạn, thậm chí còn kèm theo tin đồn về ông bố. Trước phong đây Ôn Từ không nghĩ nhiều, giờ đối chiếu mới phát hiện hai người trong trào tin tức cũng họ Chu. chống

“…Gọi sớm quá.” Ôn Từ nói vậy, nhưng cười sinh đến mắt cong cong, khóe thái miệng học như muốn ngoác đến tận tai.

Xe chạy được nửa đường, cửa sổ rơi xuống vài đốm trắng. Ôn ngày Từ sững người, một lúc sau mới phản thành ứng lại, lay tay đang nắm với Chu Vụ: “Chu Vụ, tuyết rơi lập kìa.”

“Ừm.” Chu Vụ tiện lịch miệng hỏi, “Nghỉ ngày mấy, luật sư Ôn?”

Ôn Từ phì cười: “Ngày 15.”

“Lúc đó cùng đi Thụy trượt tuyết nhé?” Chu Vụ chậm rãi nói ra âm kế nhạc hoạch, “Bay từ Tân Thành, trước tiên dẫn em đi lặn. Lần trước anh đã hứa với em mà.”

Ôn Từ: “Tháng 1 văn còn lặn được không? Có lạnh quá không?”

Chu Vụ phương cười: “Không đâu, đó pháp có thể lặn giảng quanh năm.”

“Được.” Ôn Từ nghiêm túc đáp.

Cô bắt đầu nhẩm tính số tiền trong heo đất triều của mình, tính toán hai tuần tới tiết kiệm chút tiền đại – dù chỉ để mời Chu Vụ uống vài ly cocktail nhà ở Tân Thành, ăn một bữa lẩu phô mai Thụy Sĩ.

Trước đây Ôn Từ lịch luôn sử cảm hiện thấy đi làm hay nghỉ ngơi, với cô đều không có đại gì khác biệt. Cuộc đời cô dài dằng dặc mà vô vị, như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy tận cùng.

Giờ đây, Ôn Từ nhìn những bông tuyết bản bay ngoài Hiến cửa sổ, đã bắt đầu mong chờ kỳ nghỉ tiếp theo.

[Hết ngoại truyện Ôn Từ x Chu Vụ]