Hán Việt: Xuân sơn tẫn xử

Tác giả: Vương Lục

Convert: 𝗥𝗲𝗶𝗻𝗲 ❤

Số chương: 67C

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hào môn thế gia , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Thiên chi kiêu tử , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Áo choàng lưu , Đại lão , Cao lãnh chi hoa , Mỹ nhân

Couple: Tô Thanh Ý, Lục Cảnh Trần.

GIỚI THIỆU TRUYỆN

Nghệ nhân điêu khắc gỗ phi vật thể Tô Thanh Ý, sau khi từ hôn ở Kinh Thành, một mình trở về cổ trấn nơi ông nội cô từng sinh sống.

Khi đến chùa thắp hương bái Phật, cô đã trúng tiếng sét ái tình với một ông chủ tiệm đồ cổ nhỏ. Ông chủ có dáng vẻ thanh cao lạnh lùng, phong thái hơn người nhưng không mất đi vẻ khiêm nhường, mang lại cho người ta cảm giác chỉ cần mặt dày mày dạn đeo bám là có thể theo đuổi được.

Nhưng khổ nỗi, ông chủ lại là người thanh tâm quả dục, ngày ngày chỉ cúi mắt ngắm nghía chuỗi vòng trầm hương, chưa từng liếc nhìn xuống chiếc khuy cài trên tà sườn xám của cô lấy một lần.

Sau đó, cô dùng tài khoản phụ kết bạn WeChat với anh. Cô nhắn mười câu, anh mới trả lời một câu. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa: “Em thấy trên mạng người ta nói, mấy người đàn ông chơi vòng trầm hương đều không ‘giỏi’ lắm.”

Ông chủ tiệm vốn trầm mặc ít lời lập tức trả lời: “?”

Tô Thanh Ý mặt không đổi sắc: “Em quen một người, còn trẻ mà đã cảm thấy…”

Ngay sau đó, ông chủ tiệm xưa nay không hề để lộ cảm xúc, gương mặt không chút biểu cảm đã đứng trước cửa tiệm của cô, gõ cửa: “Cô Tô, cô cảm thấy cái gì? Ra đây chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Tô Thanh Ý, người vẫn tự cho là mình ẩn thân rất kỹ: “?”

——–

Nửa năm sau khi Tô Thanh Ý rời đi, giới thượng lưu Kinh Thành đột nhiên rộ lên tin đồn, xôn xao bàn tán cô đã trèo cao vớ được một vị đại lão máu mặt nào đó trong giới.

Tô Thanh Ý, lúc này đang ở cổ trấn xa xôi ngàn dặm, một lòng một dạ muốn kiếm tiền làm sính lễ cho ông chủ tiệm của mình: “?”

Sau đó nữa, Tô Thanh Ý trở lại Kinh Thành, cuối cùng cũng gặp được vị đại lão trong lời đồn.

Anh mặc một bộ vest Tây may đo theo kiểu cổ đứng, được thêu hoa văn màu đen tinh xảo, dáng người cao thẳng như cây ngọc lan, cốt cách lạnh lùng, thần thái có chút lười biếng nhưng khí chất lại vô cùng áp đảo.

Ai cũng biết, Lục Cảnh Trần – người từng đứng đầu gia tộc họ Lục – tính tình khác người, không màng danh lợi chốn quan trường, mà chọn cách ẩn mình giữa chốn phồn hoa đô thị. Ngày thường anh chỉ ru rú trong nhà, trừ ngày vía Bồ Tát thì tuyệt đối không tiếp khách.

Chẳng một ai thực sự tin rằng một người như Tô Thanh Ý lại có thể quen biết anh.

Trong bữa tiệc, có người chủ động cất tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa: “Lục tổng, nghe nói ngài đang qua lại với Thanh Ý?”

Ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Cảnh Trần lướt nhẹ qua người cô. “Không có.”

Cả bữa tiệc bỗng dưng lặng ngắt.

Rồi lại nghe người đàn ông ngước mắt nói thêm: “Tuần trước cô ấy vừa mới đá tôi.”

Tô Thanh Ý, người mà tuần trước còn cảm thấy ông chủ tiệm không yêu mình nhiều đến vậy, một mực đòi chia tay với anh, quyết tâm trở về Kinh Thành gây dựng sự nghiệp: “……”

——

Ai cũng nói Lục Cảnh Trần có một đôi mắt Phật, dung mạo từ bi, nhưng lại là kẻ bạc bẽo vô tình nhất, không từ thủ đoạn, ra tay luôn tàn nhẫn, đòn nào đòn nấy đều chí mạng.

Thế nhưng, cũng có lúc anh phải cúi đầu trước người khác.

Đêm đó, khi biết tin Tô Thanh Ý đã tìm được người yêu mới, người đàn ông ngày thường chỉ ru rú ở nhà lại chủ động xuất hiện ở buổi tụ tập bạn bè, thần sắc tuy thản nhiên nhưng lại ẩn chứa nhiều điều sâu xa.

Sau đó, tại một góc nhỏ chỉ cách đám đông một bức tường, người đàn ông mà khoảnh khắc trước còn đang vui vẻ trò chuyện với mọi người, giờ đây những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt đã siết chặt lấy vòng eo cô dưới lớp sườn xám: “Thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với tôi sao?”

Ánh mắt Tô Thanh Ý lảng tránh, căng thẳng đến tê cả đầu nhưng không hề phủ nhận.

Đúng lúc đó, tiếng bạn bè gọi cô í ới vang lên ngoài cửa. Cô vừa mở miệng định đáp lại thì đã bị anh đưa tay chặt môi. Giữa những tiếng người ồn ào, sống mũi cao thẳng của anh áp sát vào chiếc cổ trắng ngần của cô, hơi thở ấm áp phả rõ mồn một qua chiếc khuy cài lạnh lẽo trên cổ áo cô: “A Ý, đừng nhìn người khác nữa, nhìn lại tôi một lần đi.”

—————–

Tóm tắt một câu:

– Đại lão giới Kinh Thành sống ẩn dật X Mỹ nhân sườn xám, nghệ nhân điêu khắc gỗ phi vật thể.

– Ý tưởng chính/Thông điệp: Không cần phải tạm bợ chấp nhận, hãy nỗ lực không ngừng để hướng về phía trước.

Mục Lục Truyện