Chương 16

Ôn Từ vừa cúp cúp cúpmáy máy máyđã thấy hối hận rồi. Không nên từ chối nhanh nhanh nhanhnhư như nhưvậy, vậy, vậy,lỡ như ngày ngày ngàymai vượt qua qua quađược cảm cảm cảm giác xấu hổ thì sao…

Thật kỳ lạ. Nếu là trước mặt người khác mà mà màcô lỡ lỡ lỡmiệng như vậy, vậy, vậy, lẽ cả đời này này nàyÔn Từ sẽ sẽ sẽcố gắng gắng gắngtránh tránh tránhmặt họ.

Nhưng người người ngườinày là Chu Vụ, dù Ôn Từ cảm cảm cảmthấy mất mặt và xấu hổ, nhưng ý nghĩ “muốn “muốn “muốngặp mặt” vẫn chiếm ưu thế thế thếtrong lòng cô.

Một bên tự thấy mình vô phương cứu chữa, một bên Ôn Từ Từ Từmở khung chat với Chu Vụ, gõ: “Xin “Xin “Xinlỗi, em nghĩ nghĩ nghĩ lại, ngày mai có có có thể…”

Khoan đã, vừa mới cúp máy đã đổi ý, có phải quá quá quárõ ý định định địnhkhông? không? không?

Ôn Từ Từ Từ vô vôthức cắn móng tay, trong lòng nhượng bộ thêm bước nữa, đổi thành: thành: thành:“Xin lỗi, thứ sáu gặp lại được không?”

Chu Vụ trả trả trảlời rất nhanh, nhanh, nhanh,chỉ chỉ chỉba chữ: “Không “Không “Khôngđược.”

Ôn Từ lại nằm úp mặt xuống bàn, bàn, bàn,gương mặt vùi vào khuỷu khuỷu khuỷutay, tay vẫn nắm điện thoại.

Ôi…

Sao lúc nãy miệng mình nhanh thế thế thếnhỉ…

Nằm một một mộtlúc, Ôn Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, lên, lên,lại lại lạigõ: “Vậy thứ bảy…”

Ngoài cửa có tiếng động, vài giáo viên đi ăn cơm đã quay về, trong đó có người bước thẳng về phía phía phíabàn làm việc của cô. Ôn Từ như học sinh đang làm chuyện xấu, vội vàng khóa màn hình.

Đợi tối về nhà hỏi hỏi hỏilại vậy. vậy. vậy.

Một phần đồ ăn ăn ănđược đặt lên lên lênbàn Ôn Từ, cô Lý Lý Lýcười nói: “Cô Ôn, tuy em bảo không ăn, nhưng chị vẫn vẫn vẫnmang cho cho choem em emmột phần. Thời tiết nóng thế này này nàykhông muốn ăn cũng bình thường, nhưng không ăn trưa trưa trưakhông được đâu, em gầy gầy gầyquá rồi.”

“Cô ấy chỉ muốn cô cô côÔn ăn một chút chút chútthôi, để chiều vào lớp cô giảng bài có có cósức hơn thôi mà.” mà.” mà.”Người bên cạnh trêu đùa.

Cô Lý kêu kêu kêuoan: “Tôi đâu có!”

Ôn Từ Từ Từcũng cũng cũngbật cười, cô cô côvén vén véntóc ra sau tai: tai: tai: “Cảm ơn cô Lý, em sẽ ăn.”

Thời tiết quá quá quánóng người ta thường không muốn ăn, ăn, ăn,hơn nữa nữa nữaÔn Từ đang bận suy suy suynghĩ chuyện khác, ăn được vài miếng đã thấy không nuốt nổi. Nhưng Nhưng Nhưngnghĩ tới cô Lý Lý Lýđặc biệt mang mang mangcho mình, Ôn Từ cố gắng ăn thêm chút nữa rồi rồi rồimới bỏ cuộc. cuộc. cuộc.

Sắp tới giờ vào lớp, Ôn Từ Từ Từdọn dọn dọndẹp bàn bàn bàn làm việc xong thì ôm sách giáo khoa đi về phía phía phíalớp lớp lớphọc.

Cô vừa ra ra ra khỏi văn phòng thì bất ngờ bị bị bịai đó đó đó đụng mạnh vào lưng, Ôn Từ Từ Từsuýt ngã, chưa chưa chưakịp phản ứng đã cảm cảm cảmthấy sau lưng ướt đẫm đẫm đẫmmột mảng mảng mảngngọt lịm…

“Cô Ôn!” Một giọng nói non non nonnớt nớt nớthoảng hốt vang lên, “Em xin lỗi!!”

Ôn Từ Từ Từquay đầu lại, là một học sinh lớp cô Lý, trong tay em ấy đang đang đangcầm ly trà sữa đã đã đãđổ một nửa.

Nghe thấy tiếng học sinh mình, mình, mình, cô côLý vội vội vộichạy ra cửa, cửa, cửa,thấy rõ tình hình liền mắng: mắng: mắng:“Em “Em “Emlại lại lạimang đồ ăn vặt từ ngoài vào trường! Còn Còn Cònchạy nhanh trong hành hành hànhlang! Em xem giờ làm sao sao saođây?! Tan học học họcđến phòng giáo viên gặp cô! Gọi phụ phụ phụhuynh lên!”

Cậu Cậu Cậuhọc sinh mắt mắt mắtđã đã đãđỏ hoe, hoe, hoe,Ôn Từ vội can ngăn: “Không sao đâu, quần áo ướt thôi mà.”

“Cô Ôn, em không biết đâu, đâu, đâu,nó không phải lần đầu… đầu… đầu…Thôi Thôi Thôi được, còn đứng đây đây đâylàm gì? Mau về về vềlớp đi, sắp vào học rồi!”

Sau khi mắng học sinh đuổi đi, cô cô côLý lấy khăn khăn khăngiấy cẩn thận lau lau lau cho Ôn Từ, Từ, Từ,lo lắng nói: nói: nói:“Giờ làm sao đây cô cô côÔn, vết này vẫn vẫn vẫncòn lắm.” lắm.” lắm.”

Hôm nay Ôn Từ mặc áo áo áolen màu cam, bên trong là là làáo lót màu trắng, trắng, trắng,phía phía phíadưới là quần jean thoải mái.

Trà sữa đổ lên áo len cardigan, không chỉ chỉ chỉđể lại vết rõ ràng mà mùi cũng cũng cũngnồng.

“Trong lớp lớp lớpcòn còn cònbật bật bậtđiều hòa, em mặc áo áo áoướt ướt ướtvào, vào, vào,ngộ nhỡ cảm lạnh thì sao?” Cô Lý suy nghĩ một lát, lát, lát,“Thế này nhé, em đứng đây đợi đợi đợichị, chị chị chịchạy chạy chạylên ký túc xá lấy cho em cái áo khoác, để lớp tự học mười mười mườiphút.”

“Không “Không “Khôngcần cần cầnđâu cô cô côLý.” Ôn Từ nghĩ nghĩ nghĩnghĩ, “… Hôm nay em còn mang theo một cái áo khoác.”

Ôn Từ ngập ngừng lấy lấy lấytừ trong túi ra áo khoác khoác khoáccủa Chu Vụ.

Dù Dùsao mấy ngày nay cũng chưa chưa chưa gặp được Chu Chu ChuVụ, hôm nay cô mặc, ngày mai đem đi giặt rồi trả anh cũng kịp.

May mắn là cô Lý vừa nãy nãy nãykịp thời chạy chạy chạytới, tới, tới,giúp cô vắt bớt nước trên áo len, len, len, áo lót bên bên bêntrong không bị bị bịướt nhiều nhiều nhiềulắm.

Ôn Từ mặc áo khoác của Chu Vụ Vụ Vụ vào, kéo khóa lên, xắn xắn xắn tay áo lên một một mộtchút, rồi vội vã chạy đến lớp học khi tiếng tiếng tiếngchuông chuông chuôngvào học học họcvang lên.

Buổi chiều Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từdạy dạy dạy xong, cuối cùng cũng đến giờ tan học, một một mộtđám học học họcsinh đuổi theo cô chạy ra khỏi lớp.

“Cô Ôn ơi! Cô nói nói nóicho tụi em biết đi! Rốt cuộc khi nào nghỉ hè vậy ạ?” ạ?” ạ?”

Ôn Từ Từ Từbước nhanh: “Cô không biết, các em hỏi cô côLý đi.” đi.” đi.”

“Cô Lý keo keo keokiệt kiệt kiệtlắm, không bao giờ nói cho tụi em biết đâu, cô Ôn làm ơn đi ạ.”

“Cô Ôn! Hôm nay áo áo áokhoác của ngầu quá…”

Ôn Từ Từ Từ xoa đầu cậu học sinh sinh sinhvừa nói, cười đáp: “Cảm “Cảm “Cảmơn em, nhưng cô thật sự không biết.”

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám đám đámhọc sinh, Ôn Từ đẩy đẩy đẩyxe xe xeđạp của của củamình ra khỏi nhà xe của trường, thở dài một hơi thật dài.

Giờ tan học, xung quanh trường có cónhiều học sinh, vì an toàn toàn toànnên Ôn Từ thường đi bộ một đoạn rồi mới bắt đầu đạp xe.

“Ôn Từ à, cô được lũ học sinh yêu yêu yêuquý quá.” Cô giáo dạy tiếng Anh cùng khối đi theo sau, sau, sau,cũng đang đẩy xe đạp. đạp. đạp.

Cô Cô giáo này họ Dương tên Vận Vận VậnPhi, Phi, Phi,dạy lớp 4, năm nay cùng Ôn Ôn ÔnTừ chuyển chuyển chuyểnthành giáo viên chính thức, hai người bằng bằng bằng tuổi nhau, quan hệ cũng khá khá khátốt.

Nhà Nhà Nhàhọ ở cùng một con đường, thỉnh thoảng tan học cùng giờ thì sẽ rủ nhau nhau nhau đạp xe về nhà. nhà. nhà.

“Đâu có.” Ôn Từ cười, cười, cười,“Chỉ là khí chất của của củatôi yếu quá, bọn nó thấy dễ bắt nạt nạt nạtthôi.”

Dương Vận Phi đẩy đẩy gọng kính, cảm thán: “Không đâu, tôi hiểu bọn nó nó nómà. Hồi đi học tôi cũng đặc biệt thích thích thíchmấy giáo giáo giáoxinh đẹp.”

Ôn Từ từ trước đến đến đếnnay nay naychưa bao giờ giờ giờnghĩ mình đẹp, những những nhữnglời này cô đều cho là khách sáo, chỉ cười không đáp lại.

Hai người người ngườicùng nhau đi ra cổng trường.

Trường tiểu học Giang Thành Thành Thành sao cũng cũng cũngchỉ là phân phân phânhiệu, cổng trường trường trườngkhông hoành tráng như trường chính, chỉ chỉ chỉlà một cổng lớn lớn lớnvới hai lối đi nhỏ hai bên, xung quanh quanh quanh các quầy ăn vặt đầy màu sắc, mùi thơm bay bay baythoang thoảng.

Dương Dương DươngVận Phi bước bước bướcnhanh hơn: “Ôn Từ đi nhanh lên! Không là tôi tôi tôilại bị cám dỗ mất!” mất!” mất!”

Ôn Từ đi đi đi theo: “Được.”

“Khoan đã.” Dương Vận Phi dừng lại, “Bên “Bên “Bênkia sao có nhiều người vây quanh thế?” thế?” thế?”

Ôn Từ nhìn theo hướng của Dương Vận Phi, dưới gốc cây đa trước cổng trường một đám học sinh đang vây quanh, quanh, quanh,tất tất tấtcả đều tò mò mò mònghển nghển nghểncổ, xì xầm xầm xầmbàn bàn bàntán không không khôngbiết chuyện gì.

Ôn Từ hơi hơi hơinhón nhón nhónchân nhìn qua nhưng chẳng thấy thấy thấy gì.

“Nhiều học học họcsinh vây quanh thế này, chắc chắn là quầy đồ ăn mới ngon lắm lắm lắmđây!” đây!” đây!”Dương Vận Phi ngắt lời, “Không được, Ôn Ôn ÔnTừ, chúng ta phải đi xem. xem. xem.Lát nữa nữa nữanếu tôi định mua thì nhớ ngăn ngăn ngăntôi lại nhé, tôi đang đang đangăn kiêng đấy.” đấy.” đấy.”

Ôn Từ: “Thực “Thực “Thựcra không nhìn thì sẽ không thèm…”

“Người càng lúc càng đông! Nhanh lên! Ôn Từ!” Từ!” Từ!”

“Được “Được “Đượcrồi.”

Hai giáo đẩy xe xe xeđứng đứng đứngngoài đám đông, vẫn vẫn vẫnchẳng nhìn thấy gì. Dương Vận Phi khẽ ho một tiếng, quen thuộc nói: “Làm gì đấy, tan học học họckhông về nhà, cẩn thận tôi mách với với vớicác cô giáo của các em đấy.”

Ôn Ôn ÔnTừ đưa tay định giữ giữ giữcô ấy lại nhưng không kịp, đối phương đã đã đãlên tiếng mất rồi.

Có vài học sinh nghe nghe nghethấy quay đầu nhìn, đám đông cuối cùng cũng ra ra ramột một mộtkhoảng khoảng khoảngtrống.

Ôn Từ chưa chưa chưakịp kịp kịpnhìn xem bên trong có gì thì nghe thấy một tiếng sủa trong trẻo – “Gâu!”

Ngay sau đó, một khối màu trắng to đùng đùng đùngđột nhiên nhiên nhiênnhảy nhảy nhảyra ra rakhỏi khỏi khỏiđám đông, lao thẳng về về vềphía Ôn Từ.

Ôn Từ không kịp phòng phòng phòngbị, giật mình. Đang thấy khối màu trắng sắp nhảy lên người người người mình thì may sao nó có dây xích xích xích buộc, giới hạn phạm vi vi vihoạt động, động, động,“khối to” đó dừng lại lại lạicách cô vài xentimét.

Ôn Từ Từ Từđịnh thần lại, cuối cùng cũng nhìn rõ, đó là một một mộtcon chó Samoyed.

Con Samoyed này rõ ràng được nuôi rất tốt, bộ lông dày mượt sáng bóng, miệng luôn như cười, mắt long lanh, lanh, lanh,lè lưỡi thở, giờ đang sốt ruột vì không không khôngtới được chỗ Ôn Từ nên sủa nhỏ nhỏ nhỏvà vẫy vẫy vẫychân. chân. chân.

Đáng Đáng Đángyêu quá mức.

Ôn Từ nhìn mà lòng mềm nhũn, nói thì lạ nhưng dù những con con conchó giống giống giốngnày trông trông trông đều khá khá khágiống giống giốngnhau, cô vẫn cảm cảm cảmthấy thấy thấycon Samoyed Samoyed Samoyednày có gì đó đó đóquen quen quen mắt.

Ôn Từ rất muốn vuốt ve nó, cô ngước mắt lên, định xin phép chủ nhân của nó.

Dây xích của của của Samoyed bị kéo nhẹ, chủ nhân lười biếng lên tiếng: “Ngoan nào, đừng đừng đừngnhảy.”

Tim Ôn Từ như ngừng đập một nhịp.

Cuối Cuối Cuốicùng cô cũng hiểu hiểu hiểuvì sao mình thấy đôi mắt con chó này này nàyquen quen quenthuộc.

Chu Vụ Vụ Vụmặc áo ba ba balỗ lỗ lỗđen, quần túi hộp màu xám, tay đeo dây xích chó, chó, chó,lúc lúc lúcnày này nàyđang đang đangngồi trên ghế đá thấp dưới gốc cây đa. đa. đa.

“Hóa ra không phải quầy đồ ăn.” Dương Dương DươngVận Phi đảo mắt nhìn nhìn nhìncánh tay rắn rắn rắnchắc của Chu Chu ChuVụ, âm thầm thầm thầmnuốt nước bọt, rồi nhìn nhìn nhìnlên mặt anh. anh. anh.

Sau đó, cô cô côquay sang thì thầm thầm thầmvới với vớiÔn Từ: Từ: Từ:“Nhưng trông còn ngon ngon ngonhơn cả đồ ăn.”

Ôn Từ: “…”

Chu Vụ ngồi ngồi ngồitư thế lười nhác, lưng hơi cong nên mới mới mớibị đám đông đông đôngche khuất. Anh kéo Samoyed Samoyed Samoyedlại gần một một mộtchút rồi chậm rãi rãi rãingẩng mắt lên.

“Cô “Cô “CôÔn.” Thấy vẻ mặt ngây người của của củaÔn Từ, anh nhướng mày, mày, mày,tỏ tỏ tỏvẻ bất ngờ, “Thật trùng hợp.”

Ôn Từ: “…”

Dương Vận Phi ngạc nhiên, nhiên, nhiên,cô nhìn qua nhìn nhìn nhìnlại hai người: “Hai người quen nhau à?” à?” à?”

Hoàn toàn không không khôngngờ ngờ ngờsẽ gặp gặp gặpChu Chu ChuVụ Vụ Vụ ở ởcổng trường, Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từđầu óc trống rỗng, rỗng, rỗng,mãi mới thốt ra được được đượcmột từ: từ: từ:“… Ừm.”

Chu Vụ đứng dậy, dậy, dậy,chìa chìa chìatay về về vềphía phía phíaDương Dương DươngVận Phi: “Xin chào. Tôi là bạn của cô Ôn.” Ôn.” Ôn.”

Chu Vụ người cao, vừa đứng lên đã trở thành thành thànhngười nổi bật nhất trong đám đông. Dương Vận Vận VậnPhi ngửa cổ hít một hơi, vội vội vộivàng bắt tay tay tayanh: “Chào anh, chào chào chàoanh, anh, anh,tôi là đồng nghiệp nghiệp nghiệpcủa của củaÔn Từ.”

Trong lúc lúc lúchai người nói chuyện, con Samoyed vẫn vẫn vẫncứ cứ cứxoay qua qua quaxoay lại lại lạitrước mặt Ôn Từ, liên tục tục tụccố gắng nhảy nhảy nhảylên người cô.

“Bảo sao nó nó nóthích Ôn Ôn ÔnTừ thế, hóa ra họ quen nhau.” Dương Vận Phi Phi Phicười cười cườinói.

Chu Chu ChuVụ buông tay ra, ậm ậm ậm ừ ừmột tiếng đầy đầy đầyẩn ý: “Nó “Nó “Nónhận nhận nhậnra ra ramùi hương quen thuộc.”

Ôn Từ Từ Từ đang mặc áo khoác của của củaChu Vụ: “…”

“Hai người định định địnhđi ăn à?” Chu Vụ như thể hỏi cho có. có. có.

Ôn Từ Từ Từcảm thấy da đầu căng ra. ra. ra.

Chết rồi.

“Chúng tôi á? Ai cơ? Tôi Tôi Tôivới Ôn Từ hả? Làm gì có, chúng tôi đang đang đangđịnh về về vềnhà.” nhà.” nhà.”Dương Vận Phi cười cười cườinói, “Ai lại lại lạiđi ăn uống uống uốngvào vào vàothời điểm nóng như địa ngục thế này này nàychứ.”

Ôn Từ: “…”

Chẳng cười nổi.

Cô Côcúi cúi cúiđầu, cố tìm một khe đất đất đấtchui xuống bên cạnh cạnh cạnhcon Samoyed đang nhảy nhót

“Vậy à.” Giọng Chu Chu ChuVụ nhạt nhạt nhạtnhẽo, chẳng tỏ tỏ tỏvẻ ngạc nhiên nhiên nhiênchút chút chút nào.

Ôn Từ bất lực há há hámiệng, định định địnhnói gì đó đó đóđể cứu vãn tình hình thì bị người bên bên bêncạnh cắt ngang.

“Anh đến đây dắt chó đi dạo à?” Dương Vận Phi nhiệt nhiệt nhiệttình mời, “Cũng đi về hướng này hả? Đi Đi Đicùng nhau đi, tôi với Ôn Ôn Ôn Từ vừa hay cũng về về vềnhà.”

“Không,” Chu Vụ khẽ cười, cười, cười,“Tôi đi hướng kia.” kia.” kia.”

Dương Dương DươngVận Vận Vận Phi tiếc nuối: “Thế à, vậy vậy vậythôi thôi thôivậy.”

Nhìn theo một người một chó chó chóđi xa về về vềhướng khác, Dương Dương Dương Vận Phi thu hồi tầm mắt, mắt, mắt,cuối cuối cuốicùng không kìm được sự sự sựphấn khích trong giọng nói.

“Ôn Từ! Từ! Từ!Anh Anh Anhchàng đó là ai vậy? Đẹp Đẹp Đẹptrai quá!!! Là Là Làbạn cậu đúng không? Gửi WeChat của anh ấy cho tớ đi! đi! đi! Làm ơn đi…” đi…” đi…”

“Xin lỗi.” lỗi.” lỗi.”Ôn Từ hoàn hồn, nắm nắm nắmchặt chặt chặttay lái xe đạp.

quay đầu xe lại, vội vàng nói, “Vận Phi à, tớ chợt chợt chợtnhớ ra trong trường còn còn cònviệc chưa làm làm làm xong, cậu về trước đi.” đi.” đi.”

“Hả? “Hả? “Hả?Được thôi, vậy còn còn cònWeChat của anh ấy có thể…” Dương Vận Phi chưa nói hết hết hếtcâu, “Ê, Ôn Từ! Từ! Từ! Tớ chưa nói xong xong xongmà! mà! mà!Sao Sao Saocậu cậu cậuđi đi đinhanh nhanh nhanhthế!”

Thấy rõ rõhướng hướng hướngÔn Từ đi, Dương Vận Phi Phi Phisững người, “Khoan “Khoan “Khoanđã, không phải cậu bảo còn việc trong trường sao? Sao cậu lại đi đi đihướng đó…” đó…” đó…”

Trả lời Mà mí thư giãn iu em bé nhìu Hủy

“Chương 16” thu hút 2 bình luận, thể hiện sự quan tâm từ độc giả!