Hôm nay Đậu Đậu ĐậuDĩ Dĩ DĩTình không không không muốn bay bay bayvì lo lắng và cảm thấy hơi chóng mặt, nên ngồi ghế phụ bên cạnh tài xế.
Xe Xe Xechạy trong im lặng được mười phút, trong xe chỉ có tiếng tiếng tiếngnhạc nước ngoài ngoài ngoàiphát nhỏ. nhỏ. nhỏ.Tần Vận không không khôngchịu nổi nữa, quay sang sang sangnói: “Đậu “Đậu “ĐậuDĩ Tình, cậu nhìn tớ suốt mười phút rồi đấy, có gì thì nói nói nóira đi.”
“Không có gì.” gì.” gì.”Đậu Dĩ Tình khoanh tay tay taytrước trước trước ngực, lặng lẽ dời ánh mắt mắt mắtđi nơi khác.
Vài giây sau, sau, sau,cô lắc đầu thở dài: “Tình tay ba này thật rối rắm.” rắm.” rắm.”
Tần Vận: “…”
“Không phải, phải, phải,liên liên liênquan quan quangì đến tớ? Có rối thì thì thìcũng cũng cũnglà là làchuyện của của củaba người bọn họ họ họthôi?” Tần Vận vừa lái xe vừa giải thích, “Lúc nãy cô ấy ôm tớ chỉ là thói quen thôi, thôi, thôi,bà nội cô ấy là người người ngườiĐức, gia đình và người quen của cô cô côấy đều đều đềuchào hỏi kiểu kiểu kiểuđó.”
Đậu Dĩ Tình Tình Tìnhgật đầu: “Hèn gì xinh đẹp thế, ra là là làlai.”
Tần Tần Tần Vận liếc nhìn lề lề lềđường, đường, đường,nhẹ nhàng đạp phanh: “Sắp lên cao tốc tốc tốcrồi, có muốn muốn muốnmua đồ uống uống uốngkhông?”
“Tớ “Tớ “Tớkhông cần.” Đậu Dĩ Tình quay lại hỏi, hỏi, hỏi,“Ôn Từ, cậu…”
Ôn Từ ngồi ở ghế sau, tựa đầu đầu đầuvào vào vàocửa xe, mái tóc xõa ngang mặt, mặt, mặt,vai khẽ nhấp nhấp nhấpnhô nhô nhôtheo nhịp thở đều đều đềuđặn, không không khôngbiết đã ngủ từ khi nào.
“Vậy “Vậy “Vậythôi, cứ đi đi.” Đậu Dĩ Tình hạ giọng, giọng, giọng,tiếp tục hỏi, “Chuyện của của củacô ấy với Hướng Hướng HướngTao Nhã Nhã Nhãthế nào? Sao tớ thấy hai vợ chồng họ lúc tốt lúc xấu thế?”
Sau mấy ngày ở chung, mối quan hệ hệ hệcủa hai người khác hẳn trước đây, đây, đây,gần như là bạn bè. bè. bè.Không Không Khônghiểu sao, Đậu Dĩ Tình cảm thấy thoải thoải thoảimái hơn khi ở ở ởcạnh Tần Vận, cô không ngại ngại ngại ngần thể hiện sự tò mò mò mòcủa mình. mình. mình.
Tần Vận: “Bình “Bình “Bìnhthường thôi, ngày xưa xưa xưatớ tớ tớđã nói…”
Tần Vận bị Đậu Dĩ Tình nắm tay, cô mắng: “Nói nhỏ thôi, thôi, thôi,Ôn Từ đang ngủ.” ngủ.” ngủ.”
“Ui… đau quá, Đậu Dĩ Dĩ DĩTình, tay cậu làm làm làmbằng bằng bằngsắt à? Đây Đây Đâylà thái độ khi muốn nghe chuyện sao?” Tần Vận Vận Vậnrùng rùng rùngvai, “Cậu “Cậu “Cậucũng đâu đâu đâuphải phải phảikhông quen họ, đều là bạn học cấp ba cả, cậu cậu cậuthấy họ có hợp để cưới cưới cướinhau nhau nhaukhông?”
Hướng Hướng Hướng Tao Nhã, Nhã, Nhã,lớp lớp lớptrưởng ba năm cấp cấp cấpba, người như tên gọi – ôn hòa lễ độ, văn nhã nhã nhãlịch thiệp, thành thành thànhtích tích tíchhọc tập luôn trong top 20 toàn khối, danh xứng với với vớithực là là làhọc học họcsinh xuất xuất xuấtsắc. sắc. sắc.
Đoạn Vi thì xinh đẹp tràn đầy đầy đầysức sống tuổi trẻ, thành thành thànhtích học tập trung bình, bình, bình,nhà nhà nhàcó tiền, sống phóng khoáng thích thích thíchvui chơi, quan tâm tâm tâmđến mọi hoạt động động độngngoài học tập. tập. tập.
“Hợp mà,” mà,” mà,”Đậu Dĩ Tình suy nghĩ một lúc, “Không “Không “Khôngphải kiểu trai tài gái sắc trong tiểu thuyết sao?”
“Cậu đọc mấy thứ đó nhiều quá nên đầu đầu đầuóc hỏng hỏng hỏngrồi.” Tần Vận Vận Vậnnhận xét.
Rồi lại bị bị bịđánh.
“Họ hợp chỗ nào? Đoạn Đoạn Đoạn Vi hồi đi học đã thích thích thíchchơi, chơi, chơi,giờ còn hơn, cô ấy ấy ấy không thích thích thích làm việc từng từng từngbước một, tháng nào cũng phải đi nghỉ nghỉ nghỉdưỡng một chuyến. Mở cửa cửa cửahàng thời thời thờitrang cũng chỉ để vui thôi, dù sao nhà nhà nhàcó tiền, vui là được.” Tần Tần TầnVận phân tích, “Ngược lại Hướng Tao Nhã thì thì thì sao, nhàm chán kinh khủng, hồi đi học chỉ biết đọc sách, tốt nghiệp xong thì đi làm, làm, làm,một tháng chẳng có mấy ngày rảnh.”
Hơn Hơn Hơn nữa nói thế thế thế nào nhỉ, anh với Đoạn Đoạn ĐoạnVi Vi Vichơi với với với nhau từ từ từnhỏ đến giờ, biết tính cách Đoạn Vi, kiêu căng căng cănglại khó chiều, làm làm làm việc không giống ai. ai. ai.Với một một mộtngười bảo thủ, không chịu thay thay thayđổi như Hướng Tao Nhã Nhã Nhãthì thì thì quá sức chịu đựng. đựng. đựng.
Trước khi khi khi cưới Hướng Tao Nhã còn thể hiện khá tốt, tốt, tốt,biết nhẫn nhịn, biết dỗ dành, ai ai aingờ sau khi cưới chưa đầy nửa nửa nửa năm thái thái tháiđộ đã thay đổi. Đoạn Vi ngày nào cũng đến chỗ anh than phiền về việc Hướng Hướng HướngTao Tao Tao Nhã lạnh lạnh lạnhnhạt với cô cô côấy, cho đến gần đây, đây, đây, Đoạn Vi thậm thậm thậmchí chí chíkhông còn than phiền nữa, mà chỉ chỉ chỉmuốn tìm anh và Chu Chu ChuVụ để chơi.
Dĩ nhiên, nhiên, nhiên, anh cảm thấy Đoạn Vi Vi Vichủ yếu là muốn tìm tìm tìmChu Vụ.
Tần Vận vẫn luôn cảm thấy động cơ của Hướng Hướng HướngTao Nhã không trong sáng, nhưng cũng cũng cũngkhông không khôngtiện nói với Đoạn Vi như như nhưvậy, trước mặt người khác khác khácthì càng càng càngkhó nói hơn.
“Dù “Dù “Dù sao tớ tớ tớthấy sớm muộn gì họ cũng ly hôn.” Tần Vận kết luận.
Đậu Dĩ Tình nghĩ nghĩ nghĩngợi: “Cậu ta với với vớiChu Chu ChuVụ không phải đã quay lại lại lại với nhau đấy chứ?”
“Đương nhiên nhiên nhiênlà không không khôngrồi, Chu Vụ Vụ Vụđiên mới làm chuyện ngoài ngoài ngoàiluồng, luồng, luồng,hơn hơn hơn nữa cậu ta bận lắm, này không phải gần đây mới về nước nước nướcsao?”
“Thế sao lại ở chung một nhà?” Đậu Dĩ Tình hỏi, “Bên Đức Đức Đứccó phổ biến chuyện chuyện chuyệnở chung với với vớingười yêu cũ không?”
“…” Tần Vận không không khôngbiết trả trả trảlời sao, một một mộtlúc sau sau saumới mới mớinói, “Cậu “Cậu “Cậucũng đã đã đãở đó rồi còn gì, biệt thự đâu chỉ có một phòng. Dù sao Chu Vụ là người người ngườinhư như nhưthế, thế, thế,không thể nào nào nào làm chuyện chuyện chuyệnngoài luồng luồng luồngđược, có khi khi khiĐoạn Vi ly ly lyhôn thì còn có có cókhả năng.”
“Trước đây Chu Vụ không phải bị lớp trưởng…” Đậu Dĩ Dĩ DĩTình ngừng lại, “Vẫn “Vẫn “Vẫncòn muốn quay quay quaylại với Đoạn Vi sao? Yêu đến thế ư?”
“Đừng nói bậy, không tính là là làbị đá, lúc đó họ yêu xa xa xamà? mà? mà?Đoạn Vi Vi Vichê Chu Vụ Vụ Vụquá lạnh nhạt, không tìm cô cô cô ấy nên chia tay. Sau khi khi khichia tay cô ấy mới mới mớiđến với Hướng Tao Nhã.” Tần Vận Vận Vậngỡ mũ xanh cho người anh em.
Còn về nửa câu sau…
Tần Vận chậm rãi rãi rãinói: nói: nói:“Ai biết được, dù sao năm ngoái lúc Đoạn Đoạn ĐoạnVi cưới, cậu ta ta tađúng là buồn không chịu nổi. Sau khi chia tay với Đoạn Vi Vi Vi cũng không tìm ai khác.”
Lúc nãy nãy nãyở siêu siêu siêuthị thị thị nói chuyện vài câu, câu, câu,lúc đó anh còn tưởng Chu Vụ Vụ Vụ thật sự sự sựkhông quan tâm, ai ai aingờ quay đầu Đoạn Vi vẫn đến. đến. đến.Tần Vận Vận Vậntặc tặc tặclưỡi:
“Chắc là là làthật sự sự sựrất rất rấtyêu.”
Bánh Bánh Bánhxe xe xeđụng đụng đụngphải một cục đá, xe giật mạnh một cái, đầu Ôn Từ đập nhẹ vào vào vàocửa xe, khá khá khámạnh nhưng không phát ra tiếng tiếng tiếngđộng.
Không ai nhìn thấy ở ở ởghế sau, sau, sau,những ngón tay tay tayđặt trên đầu gối của Ôn Từ khẽ nắm chặt.
Hôm Hôm Hômnay những suy nghĩ thừa thãi đó đó đóđã đã đãbị xua tan hết, hết, hết,đầu óc cô trống rỗng, chỉ tiếc tiếc tiếclà không ngủ ngủ ngủđược.
Đến sân bay, sau khi khi khigửi hành lý xong thì làm thủ tục tục tụccheck-in.
Đậu Dĩ Dĩ DĩTình gửi tin nhắn nhắn nhắnthoại thoại thoại cho Tần Tần TầnVận nói mình đã làm thủ tục xong. Tần Vận trả lời lời lờitrong trong trongcabin, giọng anh anh anhta vang vang: “Đậu Dĩ Tình, bây giờ cậu nhảy xuống máy bay đi đi đitheo tớ, còn kịp đấy.”
Đi ngang ngang ngangqua họ, tiếp viên hàng hàng hàngkhông không khôngvừa đóng cửa khoang khoang khoangquay quay quayđầu lại cảnh giác: giác: giác:“?”
“Cậu bị bệnh bệnh bệnhà?” à?” à?”Đậu Đậu ĐậuDĩ Tình Tình Tình vẫn mắng mắng mắnganh ta, nhưng mặt treo nụ cười không kìm được, “Tắt máy đi, đi, đi,tạm biệt.”
Buông điện thoại xuống, Đậu Đậu ĐậuDĩ Tình liếc nhìn: nhìn: nhìn: “Chúng ta ta tacó có cónên nên nênnói nói nóilời tạm biệt với Chu Vụ không?”
Ôn Từ trải chăn lông, đắp lên người, người, người,mỉm cười nhạt: “Không cần cần cầnđâu, cậu ấy ấy ấybận lắm, chắc sẽ sẽ sẽkhông không không để ý đâu.”
Đậu Dĩ Tình gật gật gậtgật đầu: “Cũng phải, đừng làm phiền phiền phiềncậu ta.”
Máy bay bay bayđến Giang Thành đã đã đãgần 10 10 10giờ tối.
Sau khi khi khitạm biệt Đậu Dĩ Tình, Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từngồi ngồi ngồitrên taxi. taxi. taxi.
Những tòa cao ốc và và vàhàng cây ngoài ngoài ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, Ôn Từ Từ Từtựa lưng vào ghế xe, xe, xe,cầm điện thoại, theo phản xạ định định địnhmở mở mởMoments của của củabạn bè, lướt xuống, rồi rồi rồilại dừng lại.
Cô Cô Cô suýt nữa lại đi xem xem xemMoments của Chu Vụ.
Trên máy bay, cổ họng khô ran vì không uống nhiều nước. Ôn Từ nuốt nước bọt, bọt, bọt, định tắt tắt tắtđiện thoại thì thoáng thấy nửa tấm ảnh đại diện của Đoạn Đoạn ĐoạnVi ở phía phía phíadưới.
Cô không kìm được vuốt xuống –
[Đoạn Vi: May quá, đến đúng lúc bão bão bãovừa qua. Ngày mai đi đi đilặn nha!]
Bên dưới kèm một tấm ảnh – Đoạn Vi Vi Vingồi trên sofa, mặc mặc mặcchiếc áo áo áophông rộng thùng thình với họa họa họatiết quen thuộc. thuộc. thuộc.Ôn Từ Từ Từngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra ra rađó đó đólà chiếc áo áo áoChu Chu ChuVụ mặc hôm đến đón đón đóncô đi đi đisinh nhật Tần Vận.
Ảnh được gửi cách đây 10 phút, chụp chụp chụpở phòng phòng phòngkhách biệt thự – nơi tối qua Ôn Từ còn nằm nằm nằmxem phim đến thiếp đi trên chính chiếc sofa sofa sofađó.
Thì ra việc việc việccho mượn áo áo áochẳng có có cógì to tát, cô đã nghĩ nhiều quá.
Vốn dĩ họ chỉ là bạn bạn bạntâm giao, là chỗ dựa tinh tinh tinhthần, thần, thần,cùng đợi người người ngườikia đổi đổi đổiý. Sao cô lại để những chuyện nhỏ nhặt làm mình mình mìnhsuy suy suynghĩ vẩn vẩn vẩnvơ, lo lo lolắng vô cớ như vậy?
Trong xe tối om, nhìn ánh sáng điện thoại lâu lâu lâukhiến mắt nhức nhức nhứcnhối. nhối. nhối.Ôn Từ chớp mắt mấy cái rồi rồi rồicho điện thoại vào vào vàotúi.
Xe dừng dừng dừnglại, người tài xế chạy cả ngày mệt mỏi quay lại lại lạihỏi hỏi hỏi không mấy kiên nhẫn: nhẫn: nhẫn:“Đến rồi, tự lấy được hành lý không?”
Ôn Từ trả tiền xuống xe, loay loay loayhoay kéo vali 24 24 24inch ra ra rakhỏi cốp cốp cốp
Bên ngoài mưa phùn nhè nhẹ, Ôn Từ cúi cúi cúi đầu bước đi, tình cờ cờ cờgặp gặp gặp một người quen – bạn thân thân thâncủa mẹ cô. Người phụ nữ nữ nữthấy thấy thấycô liền nhiệt tình tình tìnhhỏi: “Ôn “Ôn “ÔnTừ, đi chơi về à? Sao giờ giờ giờnày mới về về vềthế? Để cô đưa cháu một đoạn đoạn đoạnnhé?”
Ôn Từ không đáp, cúi đầu đầu đầuđi qua dưới dưới dướichiếc chiếc chiếcô của bà ta. Người phụ nữ nữ nữchưa bao giờ giờ giờbị bị bịÔn Từ Từ Từphớt phớt phớtlờ lờ lờnhư như nhưvậy nên nên nênsững người. Vài giây sau, như mới mới mớihoàn hồn, hồn, hồn,Ôn Từ quay lại nở nụ cười gượng: “Không cần đâu cô, đoạn đường ngắn thôi ạ, sắp đến rồi. Tạm biệt cô.”
Bố mẹ Ôn Ôn ÔnTừ mai mới về, lúc này căn nhà tối om và im lặng đến lạ thường. thường. thường.
Cô cởi giày giày giàyở cửa, cửa, cửa,ngẩng ngẩng ngẩnglên lên lên nhìn cầu thang thang thangđen đen đenngòm ngòm ngòmtrước mặt như như nhưmột một một con thú đang há miệng miệng miệngchờ đợi.
Mùi hương hương hươngquen thuộc của nhà tỏa tỏa tỏara, Ôn Từ Từ Từnghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ từ phòng khách, hơi thở thở thởngắt quãng, không khí nặng nề.
Giây Giây Giâyphút này, Ôn Từ Từ Từchậm chậm chậmrãi rãi rãinhận ra – – –kỳ nghỉ của của của cô đã kết thúc.
Kéo vali lên lầu một một mộtcách khó nhọc, cô chưa chưa chưakịp dỡ đồ đã vội đi tắm. Ra Ra Rakhỏi phòng tắm, cô máy máy máymóc sấy khô tóc rồi nằm vật xuống giường— giường— giường—
Mệt Mệt Mệtquá.
Rõ ràng hôm nay chẳng làm làm làmgì cả. cả. cả.
Ôn Từ Từ Từúp úp úpmặt xuống gối, gối, gối,mí mắt vừa định khép lại thì WeChat vang lên một một mộttiếng.
Mẹ cô gửi tin nhắn thoại dài mấy chục chục chụcgiây.
Bà Bà Bàlải nhải nhải nhảinhiều thứ, cuối cuối cuốicùng hỏi: “À đúng rồi, sổ sổ sổghi chép chép chéphuấn luyện thế thế thếnào nào nàorồi? Mẹ đã bảo con con conlà việc gì cũng phải ghi chép chép chéplại mới mới mớităng được được đượcấn ấn ấntượng. tượng. tượng.Mai mẹ về nhà, con đưa sổ sổ sổcho mẹ xem xem xemnhé.”
Trong đầu Ôn Từ bỗng bỗng bỗnghiện hiện hiện lên câu câu câu“Họa vô đơn chí”. chí”. chí”.
Nhưng rất nhanh nhanh nhanhcô đã nghĩ thông – mấy ngày vừa rồi vui vẻ quá, quá, quá,tất nhiên phải phải phảitrả giá chút gì gì gìđó.
Cô nhắn lại một một mộtchữ “Dạ”, rồi nhắn tin cho giảng viên huấn luyện hỏi hỏi hỏi xin một bản ghi chép để tham tham thamkhảo. Đối phương phương phươngtrả trả trảlời ngay: [Xin lỗi Ôn Ôn ÔnTừ, tôi lười lắm, chẳng ghi chép gì đâu.]
Ôn Từ Từ Từđáp: đáp: đáp:[Không [Không [Khôngsao ạ, xin lỗi đã làm phiền.]
12 giờ đêm, trước trước trước mặt Ôn Từ là laptop đang mở mở mở video bài giảng giảng giảngcũ của các giảng viên chính, còn cô thì cắm cúi bịa bịa bịađặt nội dung sổ ghi ghi ghichép huấn luyện.
Không biết có phải vì dính mưa không không khôngmà Ôn Từ thấy thấy thấyđau đau đauđầu âm ỉ, chữ viết trong sổ thỉnh thỉnh thỉnhthoảng nhòe nhoẹt thành một một mộtđống, khó đọc đọc đọcvô vô vôcùng.
Ôn Từ dụi mắt, vừa định đứng dậy đi pha ly nước ấm thì điện thoại reo.
Chu Chu ChuVụ gọi video đến.
Ôn Từ nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, theo phản xạ vuốt lại mái tóc rối rồi mới bắt máy.
Chu Vụ Vụ Vụtrông cũng có vẻ mệt, đôi mày mày màyuể oải rũ xuống, đợi đợi đợikết nối ổn ổn ổnđịnh mới giơ điện thoại thoại thoạilên nhìn thẳng vào cô.
Thấy rõ phông nền là là làở nhà, vẻ mặt Chu Vụ dãn ra đôi đôi đôi chút: “Về đến nơi sao không nói một tiếng, cô giáo giáo giáo Ôn?”
“Em sợ làm làm làmphiền anh nên chưa chưa chưanói.” Ôn Ôn ÔnTừ trông rất mệt mệt mệtmỏi, nhưng khi nghe giọng giọng giọngChu Chu ChuVụ, như một phản xạ có điều kiện, tim cô đập nhanh hơn.
Thấy Thấy Thấyđèn đèn đènbàn của cô sáng, sáng, sáng,Chu Chu ChuVụ nhướng nhướng nhướngmày: “Vừa về đã ngồi học à?”
Ôn Từ ậm ừ: ừ: ừ:“Em…”
“Chu Vụ, tấm ván lướt sóng sóng sóngcủa của củaanh có có cóphải để ở quầy bán đồ bãi biển biển biển không?” Phía Phía Phíasau sau sauChu Vụ, cửa bị đẩy ra, Đoạn Vi Vi Vithò người vào hỏi, “Cái mà tụi mình mua chung ấy, màu hồng nhạt nhạt nhạtphiên bản bản bản cặp đôi đó.” đó.” đó.”
Nhận ra tình huống, Đoạn Vi liếc nhìn khuôn mặt thuần khiết khiết khiếtquen quen quenthuộc trong video, giả vờ không biết, chu chu chumôi nũng nịu: nịu: nịu: “Mấy giờ rồi mà còn có người gọi công công côngchuyện vậy? Em đã bảo tối tối tốinay nay nayđi dạo bãi biển mà.”
…
Khi Ôn Từ hoàn hồn, cô cô côđã bấm nút cúp máy.
Chu Vụ nhắn nhắn nhắn lại một dấu hỏi.
Thấy khó thở, cảm giác vừa tiếc nuối nuối nuốivừa đau đớn, nhưng nhưng nhưngcũng nằm trong dự dự dựđoán. Ôn Từ cầm điện thoại ngồi thẫn thờ một lúc lúc lúclâu rồi mới trả lời: [Em đang sắp xếp công việc, mấy ngày đi chơi, chơi, chơi,việc chất chất chất đống hết cả cả cảlên, hơi hơi hơibận, mình mình mìnhnói chuyện chuyện chuyệnsau nhé.] nhé.] nhé.]
[Chu Vụ: Ừm.] Ừm.] Ừm.]
[Chu Vụ: Vụ: Vụ:Chưa kịp nói. Có việc việc việccần giải quyết, quyết, quyết,phải phải phảimuộn muộn muộnmột thời thời thờigian mới về Giang Thành được, về đến nơi tôi sẽ liên liên liênlạc với em.] em.] em.]
Đặt điện thoại xuống, Ôn Từ cúi đầu tiếp tục tục tụcviết viết viếtghi ghi ghichép. Giọng giảng viên chính vang lên từ tai tai tainghe, hòa vào thành thành thànhnhững tạp âm mà cô cô côkhông còn nghe rõ nữa.
Hạt mưa li ti đập vào vào vàocửa sổ, Ôn Từ Từ Từtháo tai nghe, vùi mặt vào cánh tay, cảm thấy thấy thấycó lẽ mình sắp ốm mất.
Vừa ngọt được 1 chút
Khi nào mới hết drama dị, chú Hướng giữ vợ kỹ đi đừng để bả đi lung tung hại đời ngta nữa
Truyện hay