Chương 2 – Xem phòng

Trong quán cà cà càphê, Ôn Dữu lập tức đứng bật dậy, nói với với vớiDiêu Hạo Thần: “Bạn tôi đến rồi, tôi tôi tôiđi trước trước trướcđây.”

Vân Thâm tuy đã xuống xe, nhưng nhưng nhưngkhông không khôngđi xa.

Anh đứng đứng đứngngay cạnh xe xe xedưới dưới dướibóng cây, đủ đủ đủđể người người người trong quán cà phê nhìn thấy, biết anh đến đây đây đâyđón người.

Người đàn ông vóc vóc vócdáng dáng dángcực kỳ cao, khuôn mặt mặt mặt góc cạnh, cạnh, cạnh,toát toát toátlên lên lênvẻ lạnh lùng, có chút hờ hững, hững, hững,còn thu hút hơn cả cả cảchiếc xe đằng sau.

Bóng cây loang lổ đổ xuống người anh, lay động theo theo theogió, nhuộm lên vài phần rực rực rựcrỡ.

Diêu Hạo Thần mãi mất mất mấtthời gian lâu lâu lâumới nhận ra, người đàn đàn đànông này đến đón đón đónÔn Dữu.

Bàn Bàn Bàntay anh ta đang đang đang “vô tình” vuốt ve tay áo để khoe khoe khoeđồng hồ hồ hồliền liền liềnkéo lên, sắc sắc sắcmặt có chút biến đổi.

“Cô “Cô “CôÔn.” Ôn.” Ôn.”Diêu Hạo Thần gọi Ôn Ôn ÔnDữu một tiếng, “Đi thong thả, thả, thả,hẹn hẹn hẹngặp gặp gặplại.”

Mấy chữ này khiến Ôn Dữu dừng bước.

Có Cóngười quen ở đây, cô côăn nói nói nóilưu lưu lưuloát hơn hơn hơnhẳn, đáp lại: “Anh Diêu, Diêu, Diêu,tôi là người người ngườithích dựa vào năng lực để kiếm tiền, không có có cóthời gian làm làm làm những việc có có cótính bền vững. Nhưng tôi tôn tôn tôntrọng trọng trọngngành ngành ngànhnghề của anh, hôm hôm hômnay về nhà tôi sẽ trồng mấy mấy mấychậu hoa, cố cố cốgắng đạt được mức trung hòa carbon cá nhân.”

Ngoài Ngoài Ngoàimặt là là làkhen khen khenngợi, nhưng thực thực thựcchất là châm chọc anh ta không tôn trọng ngành nghề của cô. Mặt Diêu Hạo Thần đỏ bừng, muốn giải thích thích thíchgì đó, nhưng nhưng nhưngÔn Dữu nói xong liền đi, theo theo theotiếng chuông gió bằng đồng thau vang lên, bóng dáng mảnh mai của cô biến mất khỏi tầm mắt anh ta.

Ôn Dữu “xả” được được đượcmột trận rất sảng khoái, buổi xem mắt mắt mắtnày coi như như nhưthất bại.

Có lẽ Diêu Hạo Thần sẽ đem lời lời lờicô nói lại với chị chị chịDiêu. Diêu. Diêu.Nghĩ đến đây, Ôn Dữu bỗng nhiên có có cóchút lo lắng, đặc đặc đặcbiệt là câu câu câu“Tôi “Tôi “Tôithích dựa dựa dựavào vào vào năng lực để để đểkiếm tiền”, lọt vào tai sếp cũ, thật thật thậtsự sự sựcó chút ngông cuồng. cuồng. cuồng.

Sau này công công công ty mới, mới, mới,cô nhất định phải làm ra trò trò tròtrống trống trống gì, mới không không khôngkhiến người ta cảm thấy cô không biết biết biếttự lượng sức sức sứcmình, ăn nói ngông ngông ngôngcuồng.

Ôn Dữu ra khỏi quán cà phê, vừa ngẩng đầu, đầu, đầu,đã thấy thấy thấyVân Thâm đứng cách cách cáchđó không không khôngxa. xa. xa.

Cô không nhịn được mà tưởng tượng đến những những nhữngtình tình tìnhtiết thường thấy trong phim thần tượng. Lúc này, chàng soái ca đến giải cứu cứu cứuhẳn là sẽ đến trước trước trước mặt đối tượng tượng tượngxem mắt của của củacô, dịu dàng đi tới, ôm lấy vai cô, cô, cô,rồi nâng tay kia kia kialên, lên, lên,âu yếm xoa xoa tóc cô, tuyên bố chủ quyền. quyền. quyền.

Thực tế thì… thì… thì…

Vân Thâm thấy thấy thấyÔn Dữu ra ngoài, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, lập lập lậptức xoay người, bỏ đi.

Không Không Khônghề do dự.

Ôn Dữu đi theo sau anh, không hề cảm thấy bị bị bịlạnh nhạt.

Anh giống như như nhưtrong phim phim phimtruyền truyền truyềnhình, khi cô cô cô lại sợ ch·ết khiếp. khiếp. khiếp.

Với tính cách của anh, có thể xuống xe, “lượn” một vòng, vòng, vòng,Ôn Dữu đã cảm cảm cảmđộng động độngrơi nước mắt.

Nghĩ lại, lại, lại,Vân Thâm sắp “đầu ba”, ba”, ba”,em gái gái gáianh anh anhđã kết hôn hôn hôn anh vẫn còn độc thân, dì Khương hầu như như nhưtháng nào nào nàocũng cũng cũnggiới thiệu đối đối đốitượng xem mắt cho cho choanh, hẳn hẳn hẳnlà anh anh anhcó thể hiểu được tâm trạng của cô cô cô hôm nay.

Ôn Dữu ngồi vào ghế phụ, không gian trong trong trongxe xe xecực kỳ kỳ kỳrộng rãi, đến nỗi cô không không khôngbiết biết biếtnên để chân vào đâu.

Vân Thâm: “Thắt dây an toàn.”

Ôn Ôn ÔnDữu: Dữu: Dữu:“À “À “À vâng.”

Thắt dây dây dâyan toàn toàn toànxong, Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữudựa dựa dựavào ghế, ghế, ghế,hít hít hít một hơi thật sâu, sâu, sâu,ngửi thấy mùi mùi mùitrà nham thoang thoảng, thoảng, thoảng,trầm trầm trầmấm xen lẫn chút chua nhẹ, rất dễ chịu.

Suốt Suốt Suốtdọc đường, gần như không ai nói gì.

Khi dừng đèn đèn đènđỏ, Vân Thâm Thâm Thâmhơi nghiêng đầu, liếc nhìn nhìn nhìnÔn Dữu.

Anh nhớ Vân Nhiêu từng nói, Ôn Dữu ở ở ởtrước mặt mặt mặtngười quen thì thì thìnói nói nóinhiều, còn một mình ra ngoài thì lại có chút “sợ xã xã xãhội”.

Theo lý mà nói, anh và Ôn Ôn ÔnDữu cũng quen biết biết biếtnhau khá lâu, từ hồi cấp ba, cô em em emgái anh trở trở trởthành thành thànhbạn cùng phòng, đến bây giờ, cũng mười năm rồi, họ ít nhiều cũng coi coi coinhư như nhưngười quen, quen, quen,nhưng nhưng nhưngÔn Dữu trước mặt anh anh anhluôn luôn luônkhá khá kháim lặng, không được tự nhiên nhiên nhiêncho cho cholắm. lắm. lắm.

Vân Thâm không có thói quen quen quen suy đoán đoán đoántâm lý lý lýngười khác, suy nghĩ nghĩ nghĩdừng lại ở đó. đó. đó.

Hơn nửa tiếng sau, sau, sau,chiếc Range Rover màu màu màuđen đen đenđi vào một khu khu khuchung cao cấp, dừng ở vị vị vịtrí đỗ xe số 6.

Ôn Dữu tuy tuy tuyđã đã đãxem ảnh chụp môi môi môitrường trường trườngxung quanh quanh quanhkhu chung cư, nhưng khi khi khitận mắt mắt mắtchứng kiến, vẫn bị cảnh cảnh cảnhquan sang sang sangtrọng, trọng, trọng,cây xanh tinh tế ở đây đây đâylàm làm làmcho chấn động.

Căn hộ hộ hộ nằm ở ởhai tầng cao nhất, theo thang máy đi lên, tầm nhìn nhìn nhìncàng thêm thoáng đãng.

Vân Vân VânThâm dẫn dẫn dẫnÔn Dữu vào cửa, vừa dùng dùng dùngvân vân vântay mở khóa, vừa nói với với vớicô: cô: cô:“Mật khẩu là sáu số số sốsáu. Em không thích thì đổi.”

Ôn Dữu im lặng một lúc.

Mật Mật Mậtkhẩu này, cô không đổi thì tối tối tốikhông dám ngủ mất.

Đúng là đàn đàn đànanh của cô, sống được đến đến đếngiờ toàn nhờ nhờ nhờvào vào vàosự “liều”.

Thay giày giày giàybước bước bướcvào vào vàotiền tiền tiềnsảnh, sảnh, sảnh,đập vào mắt mắt mắtlà một phòng khách khách kháchrộng đến kinh kinh kinhngạc, trang trí theo phong cách lạnh lùng và cao cấp, càng khiến không gian gian gianrộng lớn thêm trống trải.

Ôn Dữu tùy ý ý ýđảo mắt, nhẩm tính trong trong tronglòng, giá nhà cộng thêm thêm thêmtrang trí nội thất, chắc phải phải phảihơn 40 triệu tệ.

nhớ ra còn chưa bàn bạc tiền tiền tiềnthuê thuê thuênhà với đàn anh, Ôn Dữu Dữu Dữukhông khỏi lặng lẽ siết chặt tiền.

Lúc này, điện thoại di di diđộng động độngcủa Vân Thâm vang lên, là đội nghiên cứu phát triển của công công côngty gọi tới.

Anh bảo Ôn Dữu cứ cứ cứtự nhiên đi tham quan, hai phòng ngủ phụ chọn phòng nào cũng được, còn mình thì đi ra ra raban công nối nối nối liền với phòng khách để để đểnghe điện thoại.

Ôn Dữu xỏ đôi dép lê lênam nam namsize bốn mươi mấy, bắt đầu tham quan từ từ từphía bắc. Xem qua phòng phòng phòngbếp, bếp, bếp,phòng ăn, phòng khách thứ hai, phòng làm làm làmviệc, còn còn còncó một một mộtphòng tập gym, cuối cùng cùng cùngmới đến khu vực sinh hoạt hàng ngày.

Đẩy ra một cánh cửa gỗ gỗ hồ đào chắc chắn, Ôn Dữu bước vào một phòng ngủ lớn hướng nam.

Tủ đầu giường và bàn làm việc việc việcgần gần gần như không không khôngcó đồ đồ đồdùng cá cá cánhân, khiến cô côcho cho chorằng đây chỉ một phòng ngủ phụ tương đối sang trọng.

Ôn Ôn ÔnDữu Dữu Dữuquan sát tỉ mỉ căn phòng này, cho cho chođến đến đếnkhi đi vào sâu bên trong, phát hiện nơi này thông với một phòng thay đồ walk-in cực lớn.

Từ Từ Từgóc độ của cô, còn còn còncó thể nhìn thấy tủ quần quần quầnáo mở treo vài bộ bộ bộáo khoác nam. nam. nam.

Ôn Dữu giật mình, nhận nhận nhậnra đây là phòng ngủ chính của Vân Thâm, lập tức quay người đi ra. ra. ra.

Ai Ai Aingờ, vừa quay người lại, cô liền chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm. thẳm. thẳm.

Ánh mắt rất nhạt, đuôi lông mày hơi nhếch lên, đánh đánh đánh giá cô đầy đầy đầyẩn ẩn ẩný.

Chiếc áo khoác đen đen đencủa người đàn ông có thêm một vệt màu xám xám xámbạc, chắc là là làlúc nghe điện thoại ở ở ởban ban bancông không cẩn thận thận thận quệt vào.

Anh về phòng thay quần áo.

Sau đó…

Thấy Thấy Thấy trong trong trongphòng phòng phòngngủ của mình, mình, mình,lén lút nhìn ngang nhìn nhìn nhìndọc, dọc, dọc,sờ mó lung tung. tung. tung.

Ôn Dữu hít sâu một một mộthơi.

Tuyệt đối đối đốikhông thể thể thểđể anh anh anhhiểu lầm cô cô côcố ý đi đi đivào, như thế thì thành người thế nào nào nàochứ? chứ? chứ?

Kế sách bây giờ, giờ, giờ,chỉ có thể tiếp tục giả vờ không biết biết biết gì, “ngây thơ” thơ” thơ” đến cùng. cùng. cùng.

“Phòng này không tồi.” Ôn Ôn ÔnDữu ra vẻ vẻ vẻ tự nhiên, nhiên, nhiên,tránh cái góc phòng để quần quần quầnáo kia ra, ra, ra,tiếp tục đi đi đixem xét. xét. xét.

Vân Thâm đứng yên yên yêntại chỗ, một tay đút túi quần, lại lại lạinhướng mày, hỏi: “Chỗ nào không không không tồi?”

Ôn Dữu vừa vặn đi đi điđến mép mép mépgiường, thuận miệng miệng miệngtrả lời: “Giường này rất không không khôngtồi.”

Để diễn diễn diễnvai quần chúng “ngây ngô” một một mộtcách sinh động và chân thật, cô khom lưng sờ sờ ga trải giường màu xám đậm, khen “mịn”, sau đó dứt khoát ngồi xuống, giống như đang thử thử thửnghiệm độ mềm của đệm ở IKEA vậy, nhún lên nhún xuống, khen “thoải mái”. mái”. mái”.

Sợ làm làm làmbẩn giường của anh, cô chỉ dám dám dámngồi ngồi ngồiở góc, góc, góc,không lâu sau liền đứng dậy.

Nhưng sao, vẫn là ở ở ởtrước mặt người ta, ta, ta, ngồi lên giường của anh.

Vân Vân VânThâm vẫn đứng đứng đứngim, im, im, ánh mắt mắt mắtdõi theo cô, cười như không cười.

Ôn Dữu có chút nghi ngờ đây một một một“cú “cú “cúlừa”, nhưng cô bây giờ chỉ có thể “cắn răng” diễn tiếp: “Bàn treo tường cũng không tồi, rất chắc chắn, chắn, chắn,còn có cái tủ tủ tủâm tường này, cảm cảm cảmgiác giác giácrất xịn…”

Cái gì gì gìcũng rất tốt, tốt, tốt,nhưng nhưng nhưngcô không thể ở, ở, ở,đành phải chuyển hướng câu chuyện, chuyện, chuyện, nói, “Chỉ là hơi lớn lớn lớnquá, trống trải, trải, trải,em ở một một mộtmình mình mìnhchắc chắc chắcchắn chắn chắnsẽ sẽ sẽsợ.”

……

Chờ chút.

Hình như cô cô cônói gì đó đó đórất kỳ quặc…

“Vậy à.” Vân Vân VânThâm gật gật đầu, “Vậy em em em muốn mấy mấy mấyngười ở?”

Ôn Dữu suýt sặc: “Em… Khụ Khụ Khụkhụ… Em không chọn phòng này, này, này,em đi xem xem xemphòng phòng phòngkhác.”

Cô bước chân vội vã, lướt qua qua quaVân Thâm, cuối cuối cuốicùng cũng rời khỏi nơi “thị phi” đó.

Đi đến hành hành hànhlang, lang, lang,Ôn Dữu Dữu Dữuthở thở thởphào nhẹ nhõm.

Sờ sờ sau cổ đang nóng lên, cô đi vào vào vàophòng phòng phòngngủ phụ hướng hướng hướngnam cạnh phòng ngủ chính, nhìn một vòng, so sánh với phòng ngủ phụ hướng tây tây tâykhác, cuối cuối cuốicùng chọn phòng hướng hướng hướngnam. nam. nam.

Phòng không chỉ rộng rãi rãi rãisạch sẽ, phòng phòng phòngtắm riêng có bồn tắm, tầm nhìn lại còn thoáng đãng, từ cửa sổ thể nhìn ra bờ bờ bờsông, Ôn Dữu cực kỳ hài lòng.

Tiếp theo là phải bàn bạc bạc bạctiền thuê nhà.

Ôn Dữu đi đi đi vào phòng khách, khách, khách,vừa lúc đụng phải Vân Thâm từ phòng ăn ăn ănđi ra.

vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng Vân Thâm dường dường dườngnhư đã hoàn hoàn hoàntoàn quên chuyện chuyện chuyệnvừa rồi, xách theo theo theomột chai nước nước nướckhoáng, thuận thuận thuậnmiệng hỏi cô: “Uống “Uống “Uống nước không?”

Ôn Dữu: “Uống, cảm ơn đàn anh…”

……

Cảm Cảm Cảmơn ơn ơnsớm quá.

Ôn Dữu Dữu Dữu trả lời, lời, lời,Vân Thâm Thâm Thâmgiơ tay phải lên, làm bộ muốn ném chai nước khoáng cho cô.

Ôn Dữu và Vân Thâm Thâm Thâmđã lâu không gặp, quên mất anh là người có tính cách thế thế thếnào, cô thế mà lại lại lạithật sự giơ hai hai haitay tay taylên để đón.

Thấy Thấy Thấycô giơ tay, anh bỗng nhiên hạ cánh tay xuống, “ác “ác “ácliệt” mà mà màđặt chai nước nước nướckhoáng khoáng khoánglên bàn.

Ôn Dữu mỉm cười.

Trò này anh chơi chơi chơitừ hồi cấp ba, giả vờ muốn ném đồ cho người khác, “nhử” người ta giơ giơ giơtay ra đón, đối đối đốiphương phương phương mà màgiơ tay, thì anh sẽ không không không ném; đối phương không giơ giơ giơtay, thì anh nhất định sẽ ném, trúng vào đầu người ta.

Một chữ thôi, đồ “đểu”.

Bị trêu chọc, tâm trạng trạng trạngÔn Dữu Dữu Dữulại thoải thoải thoải mái hơn không không khôngít.

Cô ngồi ở quầy bar trong phòng khách uống ngụm nước, chuẩn chuẩn chuẩnbị tâm tâm tâmlý, hỏi Vân Thâm: “Đàn “Đàn “Đàn anh, tiền thuê nhà tính tính tínhthế nào ạ?”

Vân Thâm: “Trước “Trước “Trướcđây em thuê bao nhiêu?”

Ôn Dữu: “4000 “4000 “4000tệ.”

Vân Vân VânThâm nhẹ nhẹ nhẹnhàng nói: “Vậy 4000 đi.”

Ôn Dữu há hốc mồm, muốn nói như vậy thấp quá, căn hộ trước đây đây đây của cô phòng phòng phòngkhách rất rất rấtnhỏ, không có phòng phòng phòngtắm khô và và vàướt riêng biệt, biệt, biệt,đến thang máy cũng không có, có, có,mới có giá đó.

Nghĩ lại, lại, lại,căn hộ này của đàn anh vốn dĩ không thường xuyên ở, anh cũng không không khôngdựa vào vào vàoviệc việc việccho thuê nhà để kiếm tiền, so đo tiền bạc với bạn bè làm gì, gì, gì,không có ý nghĩa.

Hơn nữa, nếu tính theo giá giá giáthị trường, cô lại càng không thể trả nổi nổi nổitiền tiền tiềnthuê cả cả cảchục chục chụcnghìn tệ. Thôi thì im lặng “hưởng “hưởng “hưởnglợi”, đừng lên lên lêntiếng tiếng tiếngthì hơn.

Vân Thâm: “Không thành vấn đề thì lát nữa tôi tôi tôilàm làm làm hợp đồng điện điện điệntử gửi em.”

Ôn Ôn ÔnDữu cố nén nén nénnụ cười nơi nơi nơikhóe miệng: miệng: miệng:“Không thành vấn vấn vấn đề, hoàn toàn không không khôngcó vấn đề gì.” gì.” gì.”

“Ngày kia tôi sẽ đi Bắc Thành, Thành, Thành,chuyện chuyển nhà em tự lo lo loliệu nhé. nhé. nhé.Mà kể cả Thân Thành, tôi cũng không không khônghay ở đây, đây, đây, nhà cửa em muốn muốn muốntrang trang trangtrí trí tríthế nào cũng được.”

Nói đến đây, Vân Thâm như nhớ ra điều gì, liếc cô một cái, cố cố cốtình nói nói nóichậm lại,

“Em muốn trang trang trangtrí phòng phòng phòngngủ chính, cũng được.”

Ôn Dữu:……

Em không phải, em em emkhông không khôngcó, anh đừng có tự mình đa tình.

Ôn Dữu cố nuốt xuống những lời muốn “phun tào”, bình bình bìnhtĩnh tĩnh tĩnhgật đầu.

Công cuộc cuộc cuộcxem phòng kết thúc thúc thúcnhư vậy, vậy, vậy,Ôn Ôn ÔnDữu cài đặt đặt đặtvân tay vào khóa khóa khóacửa, trước mặt Vân Vân Vân Thâm, đổi mật khẩu thành ngày hôm nay: 230309.

Sắp đến chạng chạng chạngvạng, vạng, vạng,ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời. trời. trời.

Vân Thâm nói đưa Ôn Dữu về nhà, hai người cùng đi thang máy xuống lầu.

Anh Anh Anhlại nghe điện thoại, thong thả đi ở phía trước. trước. trước.

Ôn Ôn ÔnDữu nhìn bóng bóng bónglưng lưng lưnganh, anh, anh,cao ráo lại thẳng tắp, hoàng hôn đổ xuống, bao phủ lấy anh, lộ ra vẻ không chân thật. thật. thật.

Cuộc điện thoại kết thúc rất nhanh, Ôn Dữu nghe nghe nghe được loáng loáng loángthoáng mấy từ, đi tới hỏi hỏi hỏianh: “Đàn anh, anh định đến đến đếntrung tâm khoa học à?”

Vân Thâm: “Ừ.”

Ôn Dữu: “Chỗ đó và nhà em không tiện đường, ngược hoàn toàn. Em tự bắt taxi về là là làđược.”

Vân Thâm đi đến bên cạnh xe, chậm rãi nói: “Không sao.”

Ôn Dữu cong cong đôi mắt, làm làm làmbộ khách khách kháchsáo.

Trong lòng đương nhiên muốn ngồi xe xe xeanh hơn. hơn. hơn.

Nhưng cô vẫn hơi chối từ: “Thế thì ngại quá.”

Vừa nói, người đã theo anh đi về về vềphía chiếc chiếc chiếcLand Rover.

“Vậy được” Vân Thâm Thâm Thâmgật đầu, “Vậy em đi đường cẩn cẩn cẩn thận.”

Dứt lời, anh mở cửa ghế lái, chân dài bước vào, dứt dứt dứtkhoát ngồi vào trong.

Vài giây sau, chiếc Range Rover sang chảnh lướt qua trước mặt mặt mặtÔn Ôn ÔnDữu, phóng đi mất hút. hút. hút.

Ôn Dữu Dữu Dữuđứng như trời trồng tại chỗ, nhìn nhìn nhìntheo theo theoanh rời rời rờiđi.

đúng là một một một“thiên tài” thấu hiểu lòng người. người. người.

Ha ha… Ha…

Trải lòng

Có 1 bình luận từ độc giả dành cho “Chương 2 – Xem phòng”