Ván cờ này, ai rung động trước người đó thua.
Giả vờ thanh thuần x Nho nhã chiếm hữu
Để có được kiến thức chuyên ngành cho những cuốn tiểu thuyết bán chạy của mình, nhà văn Mạnh Thích Dạng không ngại hẹn hò với các tinh anh hàng đầu. Sau khi khai thác đủ thông tin và nhận về ánh mắt ngưỡng mộ của họ, cô sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Đến cả tên thật của cô, họ cũng chẳng hề hay biết.
Mục tiêu mới nhất của cô là một kiến trúc sư. Nhưng người xuất hiện lại là một người đàn ông khác – anh tuấn, tự phụ, và luôn đeo một cặp kính gọng vàng ra dáng quý ông lịch thiệp.
Cô kiên nhẫn “nhập vai”, bầu bạn cùng anh qua những tin nhắn thoại xuyên đêm. Đêm trước ngày định “đá” anh theo kế hoạch, cô đưa tay tháo cặp kính gọng vàng chưa từng xê dịch kia, muốn nhìn xem bộ mặt thật sau lớp vỏ bọc hoàn hảo.
Người đàn ông không hề né tránh, mặc cho ngón tay cô lướt trên mặt. Khi cặp kính được tháo xuống, anh chỉ nhướng mày, giọng nói trầm thấp: “Cô Mạnh lại định biến mất nữa à?”
Cô cũng không ngần ngại vạch trần: “Đàm Tổng, anh có sở thích đóng giả người khác sao?”
Trò chơi săn mồi lúc nửa đêm, cuối cùng cũng đến lúc hạ màn.
Hóa ra, Đàm Tố tiếp cận cô là có mục đích. Anh muốn trả thù cho cậu bạn thân, kẻ đã từng là “nạn nhân” của cô, muốn cho nữ nhà văn kiêu ngạo nếm thử trái đắng.
Thế nhưng một ngày sau đó, người bạn thân lại sững sờ khi bắt gặp chính người phụ nữ ấy tại nhà Đàm Tố. Cô khoác hờ chiếc áo sơ mi của anh, vạt áo chỉ vừa che hờ hững nửa đùi, nở nụ cười đầy khiêu khích với anh ta.
Cậu bạn chết lặng: “Sao cô lại ở đây?”
Đàm Tố kéo cô vào lòng, che chắn sau lưng mình, khẽ chỉnh lại cổ áo xộc xệch cho cô, giọng điệu xen lẫn bất lực và tức giận: “Em cứ phải trêu chọc cậu ta mới được à?”
Mạnh Thích Dạng nhún vai thản nhiên: “Không được sao?”
Đàm Tố đành đẩy “kẻ gây rối” vào phòng, đóng cửa lại rồi mới quay ra đối mặt với người bạn vẫn còn đang sững sờ. “Chúng ta nói chuyện.”