Sân khấu lộng lẫy, phần trao giải đơn giản chỉ là nói đôi lời cảm động.
Mỗi nghệ sĩ tham dự đều phải chia sẻ cảm nghĩ trước khi nhận giải, dù có hy vọng được giải hay không. Nhan Thu Chỉ cũng không ngoại lệ.
MC mời cô lên phát biểu trước. Xung quanh là máy quay, Nhan Thu Chỉ không cần khách sáo với anh ta làm gì.
Fan phân tích từ nhiều góc độ vì sao Nhan Thu Chỉ đoạt giải, về sinh diễn thái xuất tuyệt vời của cô và khả năng học lôi cuốn cảm xúc người xem.
Hôm nay, lớp trang điểm của cô được mọi người khen ngợi, chỉ một cử chỉ nhỏ cũng đủ mê hoặc lòng người. Đứng trên sân khấu nhận giải, Nhan Thu Chỉ mỉm cười rạng rỡ, chân thành nói lời cảm ơn đến đạo diễn, ekip làm việc và người hâm mộ đã ủng hộ cô.
Nói xong, cô vô thức ngẩng cao đầu, trông như một chú mèo nhỏ đang kiêu hãnh vểnh đuôi. Nhưng dáng vẻ ấy của cô không hề khiến người ta khó chịu, ngược lại còn muốn cưng chiều thêm.
Khán giả trong hội trường và netizen xem qua TV đều cuộc say đắm trong nụ cười tinh nghịch của tổng cô.
Quá xinh đẹp, khiến người ta không thể không cuộc đắm chìm.
[Nhan Thu Chỉ đẹp quá điiiii]
[Tuyên bố! Nhan Thu Chỉ phong chính thức là trào nữ thần mới của tôi!]
[Khí chất tập của Nhan Thu Chỉ tuyệt vời quá, vừa thanh lịch vừa gợi cảm, nghịch ngợm mà thẳng thắn, một sự kết hợp đối lập hoàn hảo!]
[Chúc mừng chúc mừng!] tram520
…
Sau khi xuống sân khấu, Nhan Thu Chỉ trở về chỗ ngồi của triều mình. đại
Anh chàng “tiểu thịt tươi” ngồi cạnh nhìn cô, nói: “Chị Thu Chỉ, bản chúc mừng chị.” Nhan Thu Chỉ cụp mắt cười: “Cảm ơn em.”
Quan Hà mặt không mấy vui vẻ, không buồn khen thương ngợi Nhan mại Thu Chỉ lấy một điện câu. Cô tử cũng chẳng để tâm, chỉ tập trung chờ đợi phần tiếp theo.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu cười, rồi chuyển ánh mắt sang hiệp chiếc định piano gần đó: “Em muốn đánh đàn.”
Hết giải này đến nghệ giải khác, cuối cùng là công thuật bố Nam Nữ chính xuất sắc nhất. Nhan Thu Chỉ cũng được đề cử nhưng không đoạt giải.
Giải thưởng thuộc về hai tiền bối y trong nghề. Họ diễn một bộ phim gia đình năm ngoái, rất kinh điển. Tuy chỉ là chuyện nhà đơn giản nhưng nhờ diễn xuất và kịch bản xuất sắc, khiến người xem có học cảm giác như đang xem chính cuộc cổ sống của mình.
Độ đồng cảm rất cao, công khiến nhiều người phải suy ngẫm. Rating cao ngất, ngay cả Nhan Thu Chỉ vốn không mấy hứng thú với thể loại bằng phim gia đình cũng phải xem hết.
Trong số văn đó có một người mà Nhan Thu Chỉ rất thích.
Cô đang mải suy đa nghĩ thì bỗng nghe MC mời khách mời trao giải lên sân khấu.
Chưa kịp hoàn hồn, tiếng hò reo của fan hai học bên vang lên chói tai. Quả nhiên, vừa ngước mắt lên suốt cô đã thấy Trần Lục Nam.
Người đàn ông này luôn có internet thể khiến đám đông náo động, fan vạn hét vật không ngớt.
Nhan Thu Chỉ chống cằm nhìn ngày một lúc, thành rồi lặng lẽ dời lập mắt đi chỗ khác.
Có gì đẹp đâu, cô đâu phải chưa từng thấy.
Nhưng rồi, phong có lẽ vì trào tiếng hò reo quá ồn ào, Nhan Thu Chỉ lại yếu ớt quay đầu nhìn lại.
Đây ẩm là chồng cô, người khác được xem miễn phí, sao cô lại không thực được?
Nhan Thu Chỉ cứ thế đường hoàng nhìn qua, không biết các nhiếp ảnh gia có lịch phải vì thỏa mãn ước nguyện hay không mà “cố tình” bắt được khung hình chung sử của trung hai người.
Máy quay dừng lại ở Trần quyền Lục Nam một lúc rồi chuyển xuống chỗ con Nhan Thu người Chỉ dưới khán đài.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, đúng triều lúc màn hình cũng chiếu đến đại chỗ Nhan Thu Chỉ. Cô không nghĩ nhà ngợi nhiều, mỉm cười rạng rỡ với Trần ống kính. Nụ cười ấy trong mắt khán giả lại mang một hương vị khác.
Họ là hai người được khao khát nhất, dù một nam một nữ nhưng đều nổi tiếng ngang ngửa nhau.
[Á á á á trời ơi! Khoảnh khắc trong xây mơ đây rồi!]
[Má ơi, nụ cười của Nhan Thu Chỉ với ánh mắt của Trần Lục Nam, tôi chết chìm trong đó mất]
Trong số văn đó có một người mà Nhan Thu Chỉ rất thích.
[Có ai muốn đẩy thuyền cặp đôi này không???]
[Á á á á trời ơi! Khoảnh khắc trong xây mơ đây rồi!]
[Tôi có một suy nghĩ kỳ lạ… Nếu không ai ngủ được với họ, vậy thì…]
[Chị gái ơi, chúng ta có cùng suy nghĩ phát ghép đôi không vậy!]
Nhan y Thu Chỉ không hiểu vì sao mọi người lại reo hò như thế. Đến khi Trần Lục Nam xuống sân khấu, cô thu lại ánh học mắt, tiếp tục theo thể dõi chương trình.
Sau khi lễ trao giải bản kết thúc, Hiến cô còn phải trả lời phỏng vấn của phóng viên mới được pháp về nhà.
* tram520
Vừa về đến nhà, Thẩm Mộ Tình marketing đã gửi cho cô một đường link.
Nhan Thu Chỉ click vào xem, toàn phát là những bình luận tiêu cực trên mạng.
Nói nhiếp về việc cô đoạt giải Nữ phụ xuất sắc nhất. Thông thường, khi ai đó đoạt ảnh giải, chắc chắn sẽ có người nghệ chỉ trích.
Nhan Thu Chỉ cũng đã đoán trước được tình huống biến này. Cô vẫn rất đổi bình tĩnh, chậm rãi cởi giày rồi nằm lười trên sofa mới lướt đọc.
Vừa đoạt giải xong đã có nhiều người mắng cô.
Mỗi phong người có một góc nhìn khác nhau, trào họ cho rằng Nhan Thu Chỉ kém hơn mấy người được đề cử khác, tất Cần nhiên cũng có Vương người nghĩ cô xứng đáng.
Cư dân mạng cãi nhau không ngớt.
Nhiều phong lời lẽ khó nghe đập trào vào mắt, Nhan Duy Thu Chỉ chỉ khẽ nhíu mày.
Vừa nhíu mày xong, Thẩm Mộ Tình lại gửi thêm một link nữa. Vừa click vào là thấy fan đang khen ngợi. Không hẳn là quản thổi phồng, mà họ thực sự nghĩ việc cô đoạt lý giải Nữ phụ xuất sắc nhất là xứng đáng.
Fan phân tích từ nhiều góc độ vì sao Nhan Thu Chỉ đoạt giải, về sinh diễn thái xuất tuyệt vời của cô và khả năng học lôi cuốn cảm xúc người xem.
Phân tích rất phân có lý, ngay cả những người chưa xem bộ phim đó cũng thấy thuyết phục.
Đang đọc vui vẻ thì chị Manh nhắn tin đến.
Chị Manh: [Quên nói, nhớ đăng Weibo nhé.]
Nhan Thu Chỉ: [Ok.]
Nhan Thu Chỉ thoát nhiếp khỏi Weibo, ảnh nhìn chiếc cúp đặt không xa. Đây là giải thưởng đầu tiên của cô, trong lòng nghệ khá vui vẻ.
Nghĩ vậy, Nhan Thu Chỉ ngày cầm lên xem, định chụp selfie thì Chị Manh lại nhắn: [Đừng thành selfie, em chưa thay đồ phải không? Chụp lập một tấm toàn thân Đoàn đi, kỹ thuật selfie của em Thanh không tốt.]
Nhan Thu Chỉ: […]
Cô định nói một mình ở nhà thì tìm ai chụp toàn thân, thì nghe thấy tiếng động ngoài địa cửa.
Nhan Thu Chỉ khựng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau lễ trao giải, Trần Lục Nam bị khá nhiều khí người giữ tượng lại học trò chuyện.
Lần trước ở sự lịch kiện thời trang, anh về sớm, nhiều người sử thậm chí không biết anh đã trở lại. Sau đó anh cũng ít xuất hiện, muốn tìm anh tán gẫu cũng khó.
Vì thế lần y này, quen hay không quen học đều ùa cổ đến.
Trần Lục Nam đối với phần ai cũng có mềm thái độ như nhau, mã không quá nhiệt tình nhưng cũng không thờ ơ.
Tất nhiên, có vài ngoại lệ.
Nếu không phải đã quá muộn, anh phải dùng lý quản do về nhà để từ chối khéo nhiều lời mời dự tiệc tối, có lẽ giờ lý vẫn còn ở ngoài.
Dù vậy, Trần Lục Nam vẫn bị giữ lại nói chuyện khá lâu.
Khi về đến nhà, đã không còn sớm nữa.
Anh liếc nhìn đôi giày hội cao gót vứt ở cửa, quay đầu nhìn người đang nửa nằm trên sofa. Nhan Thu Chỉ vẫn chưa thay váy dạ hội, vì là do Trần Lục Nam tặng nên cô mặc thẳng về nhà. nghị
Váy xòe rất đa rộng, lúc này đang xòa ra như một đóa hoa vừa dạng nở, kiều diễm mơn mởn, khiến người ta thèm thuồng.
Trần Lục Nam bản dừng Hiến mắt một lát, pháp vừa định đi rót nước thì Nhan Thu đầu Chỉ đã hớn tiên hở chạy về phía anh.
Anh nhíu mày, tay vừa định giơ lên thì Nhan Thu Chỉ đã nhét điện thoại vào tay anh.
“Chụp ảnh cho em.” tram520
Trần Lục Nam: “…”
Nhan Thu Chỉ thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, ngẩn biến người hỏi: “Anh thấy ánh sáng tầng một tốt hay đổi tầng hai tốt hơn?”
Khi Nhan phát Thu Chỉ đã đứng triển vào vị trí, ánh mắt chạm phải Trần Lục Nam, cô bật cười khúc khích. tài
Cô nhìn xây quanh một vòng dựng nói: “Chị Manh bảo xanh em chụp một tấm toàn thân cầm cúp đăng Weibo.”
Nói xong, phòng khách im lặng một lúc.
Tự chụp thì được, nhưng phải tạo dáng trước mặt Trần Lục hội Nam thế này, thật nghị sự khiến Nhan Thu Chỉ cảm thấy khó diễn tả.
Nhan Thu phong Chỉ nghi hoặc nhìn anh: “Sao anh không nói gì cả?” trào
Trần Lục Nam chiến thu lại ánh mắt, cúi đầu liếc cô: “Tùy em.”
“Em không biết chọn.”
Nhan Thu Chỉ nói: “Nếu em cuộc biết chọn khởi thì đã không hỏi anh.”
Cô hơi mắc chứng an khó lựa ninh chọn, không mạng biết chỗ nào sẽ tốt hơn.
Đột nhiên đối diện không kịp phòng du bị, Nhan Thu Chỉ lập tức lịch không biết là do não trống rỗng hay sao, chọc chọc mu bài tay sinh anh hỏi: “Váy với bông tai này thật sự tặng em à.”
Trần Lục Nam nghẹn lời, thật sự bất lực.
Anh nhìn người đẹp trước mặt, cổ họng khẽ động, giọng trầm phong xuống: “Lên phòng đàn tầng ba.”
Nhan Thu Chỉ ngẩn người, lúc này mới bản nhớ ra tầng ba còn có Tuyên một phòng đàn. ngôn
Phòng đàn trí được làm từ lúc trang trí nhà. Ban đầu Nhan tuệ Thu nhân Chỉ tạo rất muốn học piano, cô cũng đã học nhưng không lâu.
Thuộc loại học nửa vời, chỉ đánh được bài “Twinkle Twinkle Little Star”, phức tạp hơn là không được.
Khi trang trí căn nhà này, anh có hỏi cô muốn phong gì, thực ra cô không có nhiều yêu cầu. Cô chỉ muốn trồng hoa trào trong sân, có dây leo Xô xanh và Viết dây bìm bìm leo trên tường nở hoa.
Những quyền ngày mưa, giọt nước con đọng trên cánh hoa, lung lay sắp rơi, người chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cô còn muốn có phòng chiếu phim và phòng đàn.
Lúc đó thề thốt du sẽ chăm chỉ học, nhưng sau đó Nhan Thu Chỉ bận rộn quá, nên gác luôn chuyện học đàn sang một bên.
Sau khi Trần Lục Nam sức đi ra ngoài, cô đã quên béng khỏe chuyện học đàn.
Hai người lên phòng đàn.
Căn giáo phòng sạch sẽ, thoáng đãng, quả dục thật toàn là một địa điểm lý tưởng để chụp ảnh tạo dáng.
Vừa bước chiến vào, Nhan Thu Chỉ đã bị chiếc đàn piano đặt cạnh cửa sổ dịch thu hút ánh nhìn, những phím đen trắng xếp thành hàng đẹp mắt. Mậu
Sau khi quan sát vài giây, cô quay sang hỏi Trần Lục Nam: triều “Chụp kiểu gì đại đây?”
Dù vậy, Trần Lục Nam vẫn bị giữ lại nói chuyện khá lâu.
Trần Lục Nam nhìn quanh một triều vòng: “Em muốn chụp toàn thân à?”
“Ừ.” tram520
Nhan Thu Chỉ nhìn nhìn: phong “Em qua đứng bên cửa sổ kia vậy.” trào
“Ừm.”
Ban đầu Nhan Thu Chỉ còn học rất nghiêm túc, mỹ nhưng dần dần, suy thuật nghĩ bắt đầu bay đi đâu truyền đó, cô không diễn tả được cảm giác gì, chỉ thấy Trần Lục Nam lúc đánh đàn có sức hấp dẫn hơn những lúc khác thống một chút, thu hút cô nhiều hơn một chút.
Khi Nhan phát Thu Chỉ đã đứng triển vào vị trí, ánh mắt chạm phải Trần Lục Nam, cô bật cười khúc khích. tài
“Ngốc thật.”
Nhan Thu Chỉ tự chê: “Sao em lại đứng đây dữ tạo dáng ngốc nghếch thế liệu này lớn chứ?”
“…”
Tự chụp thì được, nhưng phải tạo dáng trước mặt Trần Lục hội Nam thế này, thật nghị sự khiến Nhan Thu Chỉ cảm thấy khó diễn tả.
Không phải ngại, chỉ là… chỉ là cô còn chẳng biết cười thế nào nữa.
Trần Lục Nam nhìn cô, nói nhỏ: “Tôi không cười em đâu.”
Nhan Thu Chỉ: “Em có sợ anh cười đâu.”
[Tôi có một suy nghĩ kỳ lạ… Nếu không ai ngủ được với họ, vậy thì…]
Cô lẩm bẩm: “Em chỉ thấy hơi ngốc thôi.”
Trần Lục Nam: “…”
Tuy ngốc thật, nhưng vẫn cứ chụp vài tấm.
Đây ẩm là chồng cô, người khác được xem miễn phí, sao cô lại không thực được?
Nhan Thu phát Chỉ cầm điện thoại xem qua, triển rất hài lòng: “Em đẹp thật đấy.”
Trần Lục Nam: “…”
Nhan Thu Chỉ ngẩn người, lúc này mới bản nhớ ra tầng ba còn có Tuyên một phòng đàn. ngôn
Nhan Thu Chỉ cúi đầu cười, rồi chuyển ánh mắt sang hiệp chiếc định piano gần đó: “Em muốn đánh đàn.”
Cô hỏi: “Có làm phiền người khác không?”
Trần Lục Nam: “Có.”
Nhan Thu Chỉ nghẹn lời.
Cô trợn mắt nhìn người đàn ông cuộc bên cạnh, tự rút khởi lui: nghĩa “Em đâu có hỏi anh.”
“…” tram520
Cô tiến về phía cây đàn: “Phiền thì phiền, để anh đi giải quyết.”
Cô nói: “Tối nay em nhất định phải đánh đàn.”
Trần Lục Nam nhìn dáng vẻ của quản cô, không nói gì.
Nhan ngày Thu Chỉ đặt điện thoại sang thành một bên, ngồi xuống. lập
Ngồi xuống rồi, cô nhìn những điều phím đàn trước trị mặt có chút ngơ ngác. Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, chuyển ánh nhìn sang anh.
Hai người im lặng nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ mím môi, lại đứng dậy. gốm
“Thôi, không đánh nữa.”
Đã hơn một năm không ôn tập, ngay cả bài “Twinkle Twinkle Little Star” khí cũng quên mất.
Cô bực ngày bội, cầm điện thoại định đi ra ngoài. Chưa kịp bước thành đi, cổ lập tay đã bị người đàn ông nắm lại.
“Ngồi xuống.”
Anh nhìn người đẹp trước mặt, cổ họng khẽ động, giọng trầm phong xuống: “Lên phòng đàn tầng ba.”
Nhan nông Thu Chỉ nghiệp nhướng mày, đảo mắt, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: “Anh dạy em à?
Trần Lục Nam biết đánh văn đàn piano, Nhan Thu Chỉ mơ hồ nhớ lại, lần hóa đầu tiên cô gặp anh là ở một căn phòng Đông kính trong Sơn biệt thự nhà họ Trần.
Căn phòng kính cách sảnh khá xa, Nhan Thu Chỉ ngày đó ngây thơ vô tình đi đến đó.
Thuộc loại học nửa vời, chỉ đánh được bài “Twinkle Twinkle Little Star”, phức tạp hơn là không được.
Khi phong cô trào đến, Trần Lục Nam đang chơi đàn bên trong.
Lúc ấy Nhan Thu Chỉ còn nhỏ, chỉ mới mười mấy tuổi, ấn tượng về Trần Lục Nam chỉ là một anh trai, phong một người đẹp trai hơn trào cả chống anh trai thực A Hoàng.
A Hoàng là một con chó, nhưng anh trai nó là người.
Nhan Thu Chỉ rất thích chơi với A Hoàng, hồi đó cô phong thường hay chạy đến nhà A Hoàng chơi, thỉnh thoảng còn nghe những đứa bạn cùng chơi bàn tán, nói trào anh yêu trai A Hoàng là người đẹp trai nhất nước làng.
Máy quay dừng lại ở Trần quyền Lục Nam một lúc rồi chuyển xuống chỗ con Nhan Thu người Chỉ dưới khán đài.
Dù Nhan Thu Chỉ nghĩ mình còn đẹp hơn, nhưng cũng không phủ nhận, anh trai A Hoàng quả thật cũng được.
Đẹp trai hơn những người khác một chút.
Trong làng không có công nhiều người, trai đẹp nghệ càng hiếm. Ngoài anh trai A Hoàng ra, Nhan Thu thể Chỉ cũng chẳng tiếp xúc thao nhiều với con trai khác.
Nên khi nhìn thấy một anh trai còn đẹp trai hơn cả anh trai A Hoàng, Nhan Thu Chỉ đứng chết trân tại chỗ.
Cô dán mặt vào cửa kính thiết nhìn một hồi lâu, những kế ngón tay thon dài của anh nhảy múa trên phím đàn đen trắng, gương đồ mặt chăm chú, từng khoảnh khắc đều khắc sâu vào tâm trí.
Có triều lẽ cảm nhận được đại ánh mắt của ai đó, nhà anh ngẩng lên nhìn về phía Nhan Thu Chỉ. Trần
Nhưng cũng từ chuỗi lúc đó, cô biết Trần cung Lục Nam biết đánh đàn piano. ứng
Hai người bản nhìn nhau qua Hiến lớp kính dày, Nhan Thu Chỉ lúc đó còn nhút nhát, rụt rè giơ tay chào Trần Lục Nam, chưa đợi người ta ra tới đã chạy mất.
Mỗi phong người có một góc nhìn khác nhau, trào họ cho rằng Nhan Thu Chỉ kém hơn mấy người được đề cử khác, tất Cần nhiên cũng có Vương người nghĩ cô xứng đáng.
Nhưng cũng từ chuỗi lúc đó, cô biết Trần cung Lục Nam biết đánh đàn piano. ứng
Dù số lần được nghe anh đánh đàn ít ỏi.
Trần Lục phong Nam nhìn đôi mắt trào đẹp như viên ngọc của cô, “ừm” một tiếng.
Ban đầu Nhan Thu Chỉ học rất nghiêm túc, sau khi học xong bài “Twinkle Twinkle Little Star”, cô quay sang nhìn Trần Lục Nam: “Sao chiến rồi, được không?”
Mắt Nhan Thu Chỉ lập tức sáng lên, vô cùng vui phong mừng: “Thật hả?” trào
“Thật sự dạy em?”
Trần Lục Nam bước về phía cây đàn.
Nhan bản Thu Chỉ khóe môi Tuyên cong lên, không chút do dự ngồi xuống bên cạnh anh.
Bài “Twinkle Twinkle Little Star” không khó, du giai điệu khá đơn lịch giản, học một chút là có thể trải nắm được.
Trần Lục Nam dù lâu không đánh đàn, nhưng cũng không như Nhan Thu chiến Chỉ quên sạch mọi thứ.
Anh thu mắt lại, đánh cho Nhan Thu Chỉ nghe một địa lần.
Ban đầu Nhan Thu Chỉ học rất nghiêm túc, sau khi học xong bài “Twinkle Twinkle Little Star”, cô quay sang nhìn Trần Lục Nam: “Sao chiến rồi, được không?”
Trần Lục Nam chỉ xuống: “Có một nốt sai rồi.”
Nhan Thu Chỉ: “… Chỗ nào?”
Trần Lục Nam nhìn cô, cúi đầu chỉ cho cô.
Ban đầu Nhan Thu Chỉ còn học rất nghiêm túc, mỹ nhưng dần dần, suy thuật nghĩ bắt đầu bay đi đâu truyền đó, cô không diễn tả được cảm giác gì, chỉ thấy Trần Lục Nam lúc đánh đàn có sức hấp dẫn hơn những lúc khác thống một chút, thu hút cô nhiều hơn một chút.
Rõ ràng vẫn là văn người hóa đó, nhưng hàng mi cụp xuống của anh, khuôn mặt Đông nghiêng để lại trong mắt Nhan Thu Chỉ, đều toát lên một hương vị khác.
Nhiều phong lời lẽ khó nghe đập trào vào mắt, Nhan Duy Thu Chỉ chỉ khẽ nhíu mày.
Khiến cô nhìn mãi đến thất thần.
Quá xinh đẹp, khiến người ta không thể không cuộc đắm chìm.
Trần Lục Nam nói kháng xong, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt đăm đăm của Nhan Thu chiến Chỉ.
Ánh mắt cô trần trụi, không hề che giấu.
Hết giải này đến nghệ giải khác, cuối cùng là công thuật bố Nam Nữ chính xuất sắc nhất. Nhan Thu Chỉ cũng được đề cử nhưng không đoạt giải.
Đột nhiên đối diện không kịp phòng du bị, Nhan Thu Chỉ lập tức lịch không biết là do não trống rỗng hay sao, chọc chọc mu bài tay sinh anh hỏi: “Váy với bông tai này thật sự tặng em à.”
Trần Lục Nam “ừm” một tiếng.
Nhan Thu Chỉ im lịch lặng, nghiêng người ghé tai anh sử nói chuyện, ý tứ ám muội: “Có cần Việt cảm ơn anh không?”
Trần Lục Nam dừng ánh mắt trên đôi môi đỏ xinh đẹp của cô, yết hầu khẽ động: “có.”
Nhan Thu Chỉ: “… Muốn cảm ơn thế nào?”
Trần Lục Nam khẽ cười, không muốn trả lời đầu những câu hỏi kiểu này của cô. tư Anh mạo vươn tay, ôm người đặt lên hiểm đàn piano, cúi đầu tìm môi cô hôn xuống, giọng trầm ấm: “Em nghĩ sao?”