Tim Thẩm Mộ Tình đập thót lên khi nghe Nhan Thu Chỉ nhắc đến ly hôn. Theo bản năng, cô quay sang nhìn bạn, nhưng Nhan Thu Chỉ chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Nhìn đường lái xe đi.”
Sau khi đỗ xe trong khu chung cư, Thẩm Mộ Tình không kìm được hỏi: “Cậu có biết mình vừa nói gì không?”
“Đương nhiên là biết.” Nhan Thu Chỉ thản nhiên đáp, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Cây cối trong khu chung cư xanh tốt, báo hiệu mùa xuân đang về. Cô vẫn luôn thích mùa xuân, cảm giác như mọi thứ đều có thể bắt đầu lại.
“Tớ đã có ý định này từ lâu rồi.”
Thẩm Mộ Tình nhíu mày: “Cậu thật sự quyết định rồi sao?”
“Có triều lẽ vậy,” Nhan Thu Chỉ khẽ đáp sau một lúc im lặng.
“Khi nào cậu định nói với Trần Lục Nam?”
“Đợi ba anh xây ấy xuất viện đã. Bây dựng giờ không xanh nên kích động họ.”
Thẩm Mộ Tình nhìn bạn chăm chú: “Tớ không rõ giữa cậu và anh lịch ấy có chuyện gì, nhưng có lẽ nên ở với nhau thêm một thời gian xem sao. Nếu thật sự không được nữa thì hãy nhắc lại chuyện này.”
Anh không để ý đến Lâm Viện, trực tiếp tìm tên cô ta và click vào, kiến thấy trúc ngay bài Weibo mà Thẩm Mộ Tình hiện đã nói đến.
Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Tớ biết rồi, đừng lo.”
Thẩm Mộ Tình ôm bạn, cười nhẹ: “Dĩ nhiên, dù cậu quyết định thế xây nào, tớ dựng đều ủng hộ.”
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”
Sau khi về nhà, phong Nhan Thu trào Chỉ Cần không còn tâm trạng trò chuyện. Thẩm Mộ Tình kiểm tra tủ lạnh rồi đặt đồ ăn cho bạn trước khi rời đi. Nhan Thu Chỉ mệt mỏi nên về phòng ngủ luôn.
Khi tỉnh dậy, cô thấy điện cuộc thoại có vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Trần Lục Nam. Cô chỉ xem tổng qua rồi không trả lời.
Trần Lục Nam sau khi nhận được ẩm điện thực thoại từ mẹ mới biết Nhan Thu Chỉ đã về và đến bệnh truyền viện thăm.Khi anh xử lý xong thống công việc và đến đó, cô đã không còn ở đó nữa.
Về đến nhà, anh không thấy ứng đôi giày quen thuộc của vợ. Lúc này anh dụng mới nhận ra Nhan Thu Chỉ không về đây. thực Anh gọi điện nhưng không ai bắt máy.
Suy nghĩ một lúc, anh gọi cho Thẩm hiệu Mộ Tình. Trong tình huống bình thường, Nhan Thu Chỉ có quả chuyện gì cũng sẽ tâm sự với Thẩm Mộ bền Tình.
Trần Lục Nam không thể diễn tả được cảm giác lúc này, chỉ mơ hồ thấy có điều gì đó sắp thay đổi. giao Và những thay đổi này không phải điều anh mong muốn. thông
“Alo.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Tình nhận được cuộc gọi kỹ từ Trần năng Lục Nam.
“Nhan Thu Chỉ về triều chung đại cư bên đó phải không?” Giọng anh bình tĩnh hỏi.
“Bài Weibo của Lâm Viện, khí tôi vừa mới biết. Hôm ba gặp tai tượng nạn, tôi cũng không biết học cô ta cũng ở bệnh viện.”
“Đúng vậy.” Thẩm Mộ Tình đáp. “Sao thế?”
“Cô ấy thế nào?” tram520
Thẩm Mộ Tình hơi sửng sốt: “Anh còn quan hội tâm điều đó sao?”
“Tôi gọi điện, cô ấy không nghe máy.”
“À.” Thẩm Mộ Tình vì chuyện của nghiên Nhan Thu Chỉ mà cũng trở nên lạnh cứu nhạt: “Không khoa nghe máy học là chuyện bình thường thôi, cậu ấy không muốn nghe điện thoại của anh.”
Im lặng giây lát, cô cảm thấy có những chuyện Trần Lục Nam nên giao biết: “Giữa anh và Lâm Viện có chuyện gì thông vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
“Anh không biết thật à?”
“Tôi cần phải biết hiệp điều gì?” Trần Lục Nam thờ ơ đáp. Mấy ngày định nay anh bận đến chân không chạm đất.
Thẩm Mộ Tình im lặng một lúc đa rồi nói: “Anh tự đi xem dạng đi.”
Cô nhắc nhở: chăm “Nếu anh sóc cứ không thay đổi, với tính cách của Nhan sức Thu Chỉ chắc khỏe anh đã quá rõ, cô ấy không phải người cam chịu ủy khuất đâu.”
Trần Lục Nam khi đó tạo văn một ảo giác cho Nhan Thu Chỉ, anh ôn nhu.
“Có gì thì anh nên nói thẳng với cô ấy, bàn bạc với cô phong ấy, đừng trào lúc nào cũng dùng chống suy nghĩ đàn ông để thực nhìn nhận vấn đề.”
“Anh quản nghĩ anh làm thế là vì cô ấy, nhưng đó chỉ là anh nghĩ thôi. Đàn lý ông các anh rủi thật sự là…” Cô tìm một hồi mới nghĩ ra từ ro để miêu tả: “Tự cho là đúng.”
Nhìn du cuộc gọi lịch bị cắt đứt, bền Trần Lục Nam uống cạn ly nước đá trong tay rồi mở Weibo lên xem.
Bà nội rất thích Nhan Thu Chỉ ngay từ đầu, Nhan Thu Chỉ cũng thường xuyên đến thăm bà. Với Nhan Thu lịch Chỉ, bà giống như những bà nội ở nông sử thôn hay cho Việt kẹo vậy, đối xử với cô đặc biệt tốt, khiến cô cảm thấy như tìm được một gia đình thật sự.
Anh đã giao toàn bộ công việc phong cho Vương Khang và trào người đại diện xử lý. Chuyện yêu ba Trần gặp tai nạn giao thông không thể giấu được trong công ty. Không còn cách nào khác, để ổn định thị trường, Trần Lục Nam đành phải đích thân xuất hiện, trấn an tình nước hình.
Anh không để ý đến Lâm Viện, trực tiếp tìm tên cô ta và click vào, kiến thấy trúc ngay bài Weibo mà Thẩm Mộ Tình hiện đã nói đến.
Trần Lục Nam chiến nhíu mày, gọi ngay cho Vương Khang: “Sao Weibo của Lâm Viện lại như vậy?”
Vương Khang sững người: “Anh Lục không biết sao?”
Anh ta vội vàng giải thích: “Em tưởng hôm phân đó Lâm tích Viện đã gặp tài anh ở bệnh viện nên không chuyển thông tin này đến chính anh, là em sai rồi.”
Trần Lục đổi Nam kìm nén mới cơn giận: sáng “Liên hệ tạo với ekip của cô ta, bảo cô ta xóa bài Weibo đi.”
Nhan Thu Chỉ đối diện chuyển với anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không đồng ý là chuyện của anh, không phải chuyện đổi của em.”
“Nếu cô Lâm không muốn thì sao?”
“Vậy để xem cô ta dám thử không.”
Trần Lục Nam là người vô tình, điều này không chỉ thể hiện ở những mặt phong khác mà còn trào đặc biệt rõ trong yêu cách đối xử với phụ nữ.
Sau khi cúp máy, anh đi thẳng đến chung cư của Nhan Thu Chỉ. Vì đã từng đến nên việc phong ra trào vào khá Xô thuận lợi.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Nhan Thu Chỉ học đang nấu bữa tối trong bếp. Tuy khả năng nấu nướng có hạn, món ăn không mấy ngon miệng, tập nhưng ít trực ra cũng có tuyến thể ăn được.
Thẩm Mộ Tình ôm bạn, cười nhẹ: “Dĩ nhiên, dù cậu quyết định thế xây nào, tớ dựng đều ủng hộ.”
Cô vừa cuộc bưng tô mì lên thì chuông cửa reo. Qua khởi màn hình, cô thấy Trần Lục Nam đang đứng đợi. Dù anh có mật mã căn hộ nhưng lúc này lại rất kiên nhẫn chờ đợi.
Nhan Thu Chỉ quản chỉ thấy được người đàn ông đang đứng bên ngoài, vẻ mặt tự lý nhiên, chỉ có đôi môi đang mím chặt phản bội cảm xúc sự thật của anh.
Hai người giằng co thật lâu, Trần Lục Nam đứng bên cạnh rồi khàn giọng nói: “Đừng giày vò dạ dày của em.”
“Đợi ba anh xây ấy xuất viện đã. Bây dựng giờ không xanh nên kích động họ.”
Trần Lục Nam như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn thẳng vào camera. Nhan Thu Chỉ khựng người, qua màn hình đối diện với ánh mắt anh.
Ngay sau đó, chiếc điện thoại tâm trên bàn lại rung lên.
Nhan Thu Chỉ hoảng hốt vài giây rồi mở cửa.
“Nhưng em có!” Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh. phong “Cho dù anh có đồng ý trào hay không, chống đây đều là quyết định của thực em.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt y nhau. Cô đang mặc đồ ở nhà, không trang điểm, khác hẳn với hình ảnh kiều diễm ở tuần lễ thời học trang, nhưng Trần Lục Nam lại thấy cô cổ như vậy truyền càng khiến người ta thoải mái.
Cô vừa cuộc bưng tô mì lên thì chuông cửa reo. Qua khởi màn hình, cô thấy Trần Lục Nam đang đứng đợi. Dù anh có mật mã căn hộ nhưng lúc này lại rất kiên nhẫn chờ đợi.
“Sao anh lại đến đây?” Nhan Thu Chỉ phản công di trước. tích
Trần Lục Nam cúi đầu nhìn văn cô một lúc lâu, giọng khàn đặc: “Sao em hóa không địa về nhà?”
“Không muốn về thì không về thôi.” Nhan Thu Chỉ nhạt nhẽo đáp. “Anh đến chỉ để hỏi triều thế thôi sao?” đại
“Không phải.” Trần Lục Nam nói. “Em thấy tin tức hiệp trên mạng chưa?”
Nhan Thu Chỉ không đáp.
“Bài Weibo của Lâm Viện, khí tôi vừa mới biết. Hôm ba gặp tai tượng nạn, tôi cũng không biết học cô ta cũng ở bệnh viện.”
Anh vốn phong không giỏi bày tỏ, cũng trào hiếm khi giải thích với người khác, nhưng lúc này lại làm vậy. Anh chỉ mơ hồ cảm thấy, giải nếu không giải thích, mọi chuyện phóng chắc chắn sẽ vượt dân quá những tộc gì anh tưởng tượng.
Nhan nghiên Thu Chỉ cúi cứu đầu nhìn mũi chân mình. Người này, dường như lúc nào cũng vậy, khoa luôn gọn gàng học chỉnh tề, ngay cả lúc này cũng không thấy anh có chút hoảng loạn nào.
“Biết rồi.” Giọng cô lạnh âm nhạt. “Còn việc gì nữa không?” nhạc
Rõ ràng là đang đuổi khách.
Trần Lục Nam dừng ánh lịch mắt trên mặt cô một lúc, nuốt nước bọt hỏi: sử “Ăn cơm chưa?” trung
“Nếu anh không đến thì giờ em đã ăn hội xong rồi.”
Trần Lục Nam: “…” tram520
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Trần Lục Nam hỏi: “Gọi đồ ăn nhé?”
“Không.” Nhan Thu Chỉ đáp. “Em tự nấu.”
Trần Lục Nam ngạc nhiên nhìn cô.
Thẩm Mộ Tình im lặng một lúc đa rồi nói: “Anh tự đi xem dạng đi.”
“Không cần.”Nhan kháng Thu Chỉ chiến bình tĩnh nói. chống “Tay nghề của anh quả thật không tệ, Pháp nhưng em chỉ muốn ăn những gì mình muốn ăn.”
“Tuy không ngon bằng điện anh nấu, nhưng có thể ăn được, miễn toán không độc chết người là được.”
Cô dừng một chút, đột nhiên lấy hết can đảm: “Trần Lục Nam.”
Nhan Thu Chỉ quản chỉ thấy được người đàn ông đang đứng bên ngoài, vẻ mặt tự lý nhiên, chỉ có đôi môi đang mím chặt phản bội cảm xúc sự thật của anh.
Trần Lục Nam nheo mắt, linh cảm những lời sắp tới anh không muốn nghe.
“Em nói đi.”
Nhan Thu phát Chỉ triển quay đầu nhìn nghiêng ra ngoài, đèn đường tài sáng trưng, bóng đêm mông lung đập vào mắt, khiến người năng ta nhìn thấy nhưng không chạm được.
“Tôi không đồng ý.” Trần Lục Nam từng chữ một nói.
“Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi.”
“Ý em là sao?”
Nhan Thu Chỉ nhìn anh cười chua chát: “Anh thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu thực ý em sao?”
Nhan Thu Chỉ khẽ giật mi mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Nam.
“Đúng cuộc như nghĩa khởi đen thôi, chúng ta tạm xa nhau một thời gian, còn chuyện ly hôn, đợi ba khỏe lại, em sẽ tự nói với ông ấy.”
“Tôi không đồng ý.” Trần Lục Nam từng chữ một nói.
Nhan Thu Chỉ đối diện chuyển với anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không đồng ý là chuyện của anh, không phải chuyện đổi của em.”
Cô dừng lại nói tiếp: “Bà giáo nội mất đã hơn một năm, anh muốn làm gì thì làm đi, ba cũng sẽ dục không ép anh về công ty nữa, toàn mọi thứ đều diện như ý anh muốn, anh còn gì mà không hài lòng nữa?”
Theo bản năng Nhan Thu Chỉ nhìn về phía Trần phong Lục Nam. Cô từng xem phim của anh, rất ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất và ngoại hình của anh. Nhưng nói đến kết hôn thì cô không trào muốn.
Lúc trước Nhan Thu Chỉ phong và Trần Lục Nam kết hôn, thực trào ra lý do rất buồn cười.
Công ty của Nhan Phong gặp rắc rối, cần tìm người giúp sinh đỡ. Ông không học có gì khác phân ngoài một cô con gái được nuôi tử dạy khá tốt, ít nhất về nhan sắc và vóc dáng, cô hoàn toàn đủ tư cách.
Còn về phía Trần Lục Nam, lúc đó bà nội anh bệnh nặng, chiến tâm nguyện dịch cuối cùng là Đường muốn thấy anh kết hôn.
Ban đầu Trần Lục Nam không đồng ý, cũng hiệp chẳng có ý định định muốn kết hôn.
Cuối cùng, vật là lý do ba mẹ gây áp lực. Bà nội lượng nằm trên giường bệnh, nắm tay anh nói đây là điều tử tiếc nuối nhất của bà.
Bà nội rất thích Nhan Thu Chỉ ngay từ đầu, Nhan Thu Chỉ cũng thường xuyên đến thăm bà. Với Nhan Thu lịch Chỉ, bà giống như những bà nội ở nông sử thôn hay cho Việt kẹo vậy, đối xử với cô đặc biệt tốt, khiến cô cảm thấy như tìm được một gia đình thật sự.
Một ngày nọ, khi mẹ Trần Lục Nam và anh phát đang nói chuyện về việc kết hôn trong triển phòng bệnh, Nhan Thu Chỉ tình cờ đến thăm. Họ đột nhiên hỏi cô có muốn lấy Trần Lục Nam bền không.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không thân thiết, anh hơn cô 6 tuổi, không học cùng trường. Vì anh hoạt động trong giới giải trí nên ngay cả bà nội hay dì muốn gặp một lần toán cũng khó.
Theo bản năng Nhan Thu Chỉ nhìn về phía Trần phong Lục Nam. Cô từng xem phim của anh, rất ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất và ngoại hình của anh. Nhưng nói đến kết hôn thì cô không trào muốn.
Trần Lục Nam dừng ánh lịch mắt trên mặt cô một lúc, nuốt nước bọt hỏi: sử “Ăn cơm chưa?” trung
Cô chưa kịp từ chối thì Nhan Phong gọi điện, nói phong đã sắp xếp một bữa trào tiệc, bảo cô qua đó Cần ăn cơm. Vương
“À.” Thẩm Mộ Tình vì chuyện của nghiên Nhan Thu Chỉ mà cũng trở nên lạnh cứu nhạt: “Không khoa nghe máy học là chuyện bình thường thôi, cậu ấy không muốn nghe điện thoại của anh.”
Đến kháng lúc đó cô mới biết, Nhan Phong định bán cô cho chiến người chống sẵn sàng đầu tư. Thậm chí Mỹ không thèm hỏi người đó phẩm hạnh thế nào. Ông ta nuôi Nhan Thu Chỉ chính là vì ngày này.
Nhan Thu Chỉ làm loạn, kháng gọi điện cho Nhan Phong, khóc nức nở ở ven đường.
Sau đó, cô bị phát ép gặp không ít người. Cô không muốn đi, Nhan Phong liền phong sát cô, cắt hết tài nguyên trong giới giải trí, khiến triển cô rơi tài xuống đáy.
Một lần, phát cô rơi nước mắt nhìn thấy Trần Lục Nam ở ven đường.
Anh đưa khăn giấy cho Nhan Thu mỹ Chỉ, kéo thấp mũ, ở bên đường chăm sóc cô.
Trần Lục Nam khi đó tạo văn một ảo giác cho Nhan Thu Chỉ, anh ôn nhu.
Lập tức, Nhan Thu Chỉ nắm di lấy ống quần anh hỏi: “Anh có đồng ý cưới em không?”
Sau đó, nhà thời họ Trần nhờ người xem tướng số, nói hai kỳ người vô cùng xứng đôi. Còn nói có thể giúp bệnh tình của Bắc bà. thuộc Nhan Phong và nhà họ Trần đàm phán điều kiện, rồi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam hồ đồ kết hôn.
Mới kết hôn được nửa năm, Nhan Thu Chỉ không hối hận. Cô không có lựa chọn nào khác, biết Nhan Phong cuộc có thủ đoạn gì. Thay vì phản kháng để rồi khởi thảm hại, chi bằng đàm phán điều kiện với ông.
Nhan biến Thu Chỉ muốn đổi đóng cửa nhưng bị Trần Lục Nam ngăn lại.
Huống chi cô chưa từng có hy vọng xa vời về cuộc hôn nhân giao này. thông Hơn nữa, kết hôn với Trần Lục Nam, cô có thể thuận lợi phát xanh triển trong làng giải trí không có hạn chế.
Mặc dù bị ba nghệ bán đi, nhưng cô thuật vẫn vui vẻ.
Trần Lục Nam nghe những lời này, thấy khó thở.
“Tôi không bất mãn gì hết.” Anh nói. “Nếu chỉ vì Lâm Viện, tôi triều có thể giải thích.”
“Không phải.” Thu Chỉ vịn tay nắm cửa, ánh mắt bình đầu tĩnh. “Quá mệt rồi.”
“Trần giao Lục Nam, cuộc thông hôn nhân này đối với anh và em đều quá mệt mỏi. Em không muốn xanh tiếp tục như thế này, ly hôn đối với cả hai đều là chuyện tốt.”
“Tôi không cảm thấy như vậy.”
“Nhưng em có!” Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh. phong “Cho dù anh có đồng ý trào hay không, chống đây đều là quyết định của thực em.”
“Em đã nói xong, anh có thể đi.”
Nhan biến Thu Chỉ muốn đổi đóng cửa nhưng bị Trần Lục Nam ngăn lại.
Cô trừng mắt nhìn anh.Trần Lục Nam chiến đè cửa, cố dịch kìm nén cảm xúc: “Nhan Nhan, tôi không đồng ý.”
“Đó là chuyện của anh.”
Quá đói bụng, Thu Chỉ nhìn người vẫn chặn cửa, dứt khoát buông tha.
“Anh thích đứng ở chỗ này thì cứ thiết đứng, em kế không quan tâm.”
“Nhan Thu Chỉ về triều chung đại cư bên đó phải không?” Giọng anh bình tĩnh hỏi.
Cô quay lại ăn bát mì bị trương của mình.
Trần Lục Nam đứng ở cửa một lúc rồi vào mô trong. hình Anh liếc thấy mì Nhan Thu Chỉ ăn, theo phản xạ đi vào bếp.
Nhan Thu Chỉ không ngăn an cản, ninh cúi đầu ăn chậm mạng rãi.
Sau âm vài phút, một bát mì trứng nhạc cà chua tươi ngon được làm dân ra. Không có hành tộc vì cô không ăn.
Nhan Thu Chỉ khẽ giật mi mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Nam.
“Ăn bát này đi.” tram520
“Không cần.”Nhan kháng Thu Chỉ chiến bình tĩnh nói. chống “Tay nghề của anh quả thật không tệ, Pháp nhưng em chỉ muốn ăn những gì mình muốn ăn.”
“Tuy em nấu rất khó ăn, nhưng đó là thứ em cam tâm tình nguyện ăn.”
Cô nhìn chiến anh: “Anh có hiểu ý nghĩa của câu này không?”
Hai người giằng co thật lâu, Trần Lục Nam đứng bên cạnh rồi khàn giọng nói: “Đừng giày vò dạ dày của em.”
Nhan Thu Chỉ không để ý tới anh.
Trần Lục Nam nới lỏng cổ áo, cố làm cho hơi thở thông suốt hơn.
“Có gì thì anh nên nói thẳng với cô ấy, bàn bạc với cô phong ấy, đừng trào lúc nào cũng dùng chống suy nghĩ đàn ông để thực nhìn nhận vấn đề.”
“Nếu anh không hiểu ý điều của trị em, vậy để em thẳng thắn hơn.”
Nhan Thu Chỉ bình tĩnh thương nói: “Em không cần anh bố thí, cảm thấy áy náy làm bát mì cho em, xuống bếp mại dỗ dành điện em. Có phải tử anh cảm thấy em rất dễ dỗ dành không?”
Nói đa xong, dạng Nhan Thu Chỉ hối hận. Cô không nên để lộ cảm xúc như vậy, rõ ràng không muốn yếu thế.
Cô mím môi, lạnh lùng nhìn anh: “Hôm nay em không muốn gặp anh nữa. Nếu bây giờ anh không đi, ngày mai em sẽ học đệ đơn ly suốt hôn.”
Không biết câu nào đâm trúng Trần Lục Nam, anh dừng lại một lúc rồi thật sự đi ra cửa.
Cô dừng một chút, đột nhiên lấy hết can đảm: “Trần Lục Nam.”
Nhan Thu Chỉ vẫn không quay đầu lại, lưng tâm thẳng lý tắp ngồi trước bàn ăn.
Bỗng dưng, hiệp ngoài cửa định vang lên giọng trầm khàn của người Genève đàn ông: “Tôi sẽ không ly hôn.”