Trần Lục Nam vốn là người có tinh thần trách nhiệm cao. Khi đồng ý kết hôn với Nhan Thu Chỉ, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, dù ban đầu giữa họ không có tình cảm. Với anh, trách nhiệm là điều quan trọng nhất.

Khi anh nói “Tôi sẽ không ly hôn” đêm qua, đó là lần hiếm hoi anh phá vỡ nguyên tắc của mình. Nhưng đáng tiếc, đây không phải điều Nhan Thu Chỉ mong muốn.

Sau khi Trần Lục Nam rời đi, căn phòng khách lại chìm trong im lặng. Nhan Thu Chỉ ăn nốt bát mì, nhìn sang bát mì cà chua ngon lành Trần Lục Nam nấu – giờ đã nguội lạnh và trương phềnh lên, không còn hấp dẫn nữa. Cô tự cười chua chát – mì cũng như người, đến lúc nhạt nhẽo thì chẳng còn ngon lành.

Ngày xưa, Nhan Thu Chỉ vốn là người phóng khoáng, nhưng dạo gần đây, cô thấy mình càng ngày càng tính toán chi li. Tối hôm đó, cô mở một bộ phim để xem cho khuây khỏa. Đang xem thì điện thoại rung lên – là tin nhắn từ ekip “Nhịp sinh hoạt” nhắc cô về việc chương trình phát sóng tối nay và mong cô có thể chia sẻ trên Weibo.

Lúc này Nhan Thu Chỉ mới chợt nhận ra – mới nửa tháng trước cô còn đang quay chương trình đó, vậy mà dường như đã xảy ra quá nhiều chuyện. Sau khi trả lời đồng ý, cô tiếp tục xem phim. Khi mệt, cô tập yoga trong phòng rồi đi tắm và ngâm mình trong bồn tắm. Bất chợt, cô nhận ra cuộc sống một mình cũng có những niềm vui riêng.

Sáng hôm sau, vừa về sinh nước nên chị Manh chưa sắp xếp lịch công việc cho cô. học Nhan Thu Chỉ ngủ đến khi tự tỉnh thì nghe tiếng phân chuông cửa. Cô ngạc nhiên vì nghĩ Trần Lục Nam tử không thể đến, và đúng là không phải anh.

“Chào cô, có phải nhà cô Nhan không ạ?” Một nhân viên khách sạn đứng ngoài cửa.

“Có chuyện gì vậy?” tram520

“Chúng tôi được Anh Trần nhờ mang cơm đến cho cô.”

Nhan Thu Chỉ nhìn túi cuộc đồ trong tay nhân viên, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không tổng cần.”

Nhân viên có vẻ khó xử: “Cô cuộc Nhan, anh Trần dặn nhất định phải đưa tận tay cô. Cô có thể ký nhận giúp không ạ?”

“Không thể,” Nhan Thu Chỉ đáp thương ngay không do dự. “Anh cứ mang về đi, anh ấy sẽ không trách mại phạt gì đâu.” điện

Không có hồi đáp. Anh học gọi hai cuộc điện thoại, vẫn im lặng. Nhan Thu Chỉ đã chặn anh.

Khi nhân viên còn định nài nỉ thêm, cô đã đóng cửa lại. Cô biết Trần Lục Nam không phải phân người sẽ làm khó nhân viên vì chuyện tích này. Nghĩ đến đó, trong lòng càng thêm bực bội – sao cô còn phải tin tài tưởng gã đàn ông chính đó nữa chứ?

Bên phía Trần Lục Nam, chiến sau khi nghe lời xin lỗi của nhân viên, anh chỉ nói nhẹ nhàng: “Không sao, dịch không cần đưa nữa. Cảm ơn anh.”

Trình Trạm đứng cạnh quay sang hiệu hỏi: “Gửi cơm cho Nhan Nhan à?”

“Ừm.”

“Hai người sao vậy?” Trình Trạm nhìn anh chăm chú. “Tối qua Tình Tình điên cuồng mắng đám đàn chuỗi ông trong nhóm chat, có phải đang ám chỉ cậu không?”

Tối hôm trước, không hiểu sao Thẩm Mộ Tình liên y tục chỉ trích đàn ông học trong thể nhóm chat. Không hẳn là chỉ trích thẳng thừng, mà thao giống kiểu chỉ trích người này để ám chỉ người kia. Khương Thần lúc đầu còn cố giải thích vài câu, nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận bị mắng.

Khi nhân viên còn định nài nỉ thêm, cô đã đóng cửa lại. Cô biết Trần Lục Nam không phải phân người sẽ làm khó nhân viên vì chuyện tích này. Nghĩ đến đó, trong lòng càng thêm bực bội – sao cô còn phải tin tài tưởng gã đàn ông chính đó nữa chứ?

Trần Lục Nam im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu hiểu phụ nữ không?”

Trình Trạm bật cười: “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Nhan Nhan là người thể chịu đựng nhiều thứ,” anh nói tiếp. “Cậu biết rõ mà.”

“Tôi không hiểu phụ học nữ lắm, tập nhưng cũng tạm hiểu Nhan Nhan. Cậu trực kể tình tuyến hình mâu thuẫn của hai người tôi nghe thử xem?”

Trần Lục Nam trầm ngâm hồi lâu mới trí nói: “Cô ấy muốn tuệ ly hôn.”

Văn phòng chìm trong im lặng. Trình xây Trạm giật dựng mình đến nỗi vội uống ngụm nước cho xanh tỉnh táo: “Cậu ngoại tình à?”

Trần Lục Nam trầm ngâm hồi lâu mới trí nói: “Cô ấy muốn tuệ ly hôn.”

Trần Lục Nam chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

Trình Trạm đứng cạnh quay sang hiệu hỏi: “Gửi cơm cho Nhan Nhan à?”

Trình Trạm du bật cười chua lịch chát: “Không hiểu sao tôi lại hỏi câu đó. Với tính cách của cộng Nhan Nhan, nếu đồng đòi ly hôn thì chắc chắn cậu đã làm điều gì đó tệ lắm.”

“Nhan Nhan là người thể chịu đựng nhiều thứ,” anh nói tiếp. “Cậu biết rõ mà.”

Quả thật, Nhan Thu Chỉ luôn giáo người nhạy cảm với cảm xúc của người khác. dục Cô biết STEM rõ thái độ của gia đình họ Nhan đối với mình. Những hành động nhỏ nhất cũng có thể cho cô biết người ta thích hay ghét cô. Dù vậy, cô vẫn có thể chịu đựng được. Khi mới về nhà họ Nhan, cô từng bị Nhan Gia Trì và Đỗ Băng bắt nạt không ít, nhưng cô đều im lặng chịu đựng.

Chỉ có một địa lần, khi Nhan Gia Trì nhắc chất đến mẹ cô, cô mới nổi giận bỏ đi. Sau đó, Nhan Gia Trì hay Đỗ Băng đối xử với thế nào, cô đều nhẫn nhịn.

Bạn bè của cô không nhiều, nhưng những y người học cô kết giao đều rất tốt với cô. Nhan Thu Chỉ giống như một con rùa cổ nhỏ – chỉ khi người ta tốt truyền với cô, cô mới từ từ thò đầu ra khỏi mai, rụt rè kết thân. Nhưng nếu ai đó tỏ ra không tốt, cô lập tức rút vào vỏ, không để lộ cảm xúc nhưng cũng không bao giờ thân thiết với họ nữa.

Trần Lục Nam im lặng một lúc rồi nói: “Ba tôi gặp tai nạn, triều tôi không nói cho cô ấy biết.”

“…” Trình Trạm nhìn anh sinh chằm học chằm. “Vậy thì đáng đời cậu.”

Cô nhận ra chiếc đồng hồ Trần Lục Nam hóa đeo là món quà tặng anh đã lâu nhưng anh mới đeo hôm qua. Bây giờ học chỉ thấy chua chát – tối qua còn nói không ly hữu hôn, quay đầu đã đi hẹn hò với người khác.

Trình Trạm bắt đầu phân tích: “Nhan Nhan vốn hay suy nghĩ. Chuyện lớn như vậy cậu không nói, để cô ấy cách biết qua truyền thông, cậu nghĩ cô ấy mạng sẽ cảm thấy mình quan trọng thế tháng nào trong lòng cậu?”

Trần Lục Nam không đáp.

“Mọi y việc cậu đều tỉnh táo, chỉ có chuyện tình cảm là mù quáng nhất.” Trình Trạm lắc tế đầu.

“Tìm cơ hội giải thích với Nhan Nhan đi. Cô ấy không phải người không biết lắng nghe.”

“Đã nói rồi.” tram520

“Vẫn muốn ly hôn?”

Trình Trạm thấy vẻ mặt sầu não của Trần Lục Nam nên không muốn trách móc thêm. “Tự cậu nghĩ triều đi. đại Nhan Nhan sợ bày tỏ, cậu không thích nhà giải thích. Hai người cần phải nói chuyện rõ ràng với nhau.”

“Ừm.”

Trình Trạm nghẹn lời: “Cậu nói thế nào?”

“Cô ấy nói ly hôn, tôi nói không đồng ý.”

“…”

Trình Trạm chợt nhớ ra: “Weibo của di Lâm Viện hôm qua sao?”

“Tôi không biết.”

“Lúc cậu có tin đồn tình ái, cậu không biết nhưng Nhan Nhan biết hết. thời Cậu không nói chuyện ba cậu gặp nạn, để Lâm Viện đến bệnh viện trước vợ mình…” Trình kỳ Trạm phân tích. “Hai chuyện này gộp lại. Không có Bắc người phụ nữ nào chịu được sự khiêu khích này.”

Hành điện động ảnh của Lâm Viện rõ ràng là để khiêu khích Nhan Thu Chỉ. không biết mối quan hệ vợ chồng giữa hai người, nhưng cách cô ta hành xử như muốn Việt tuyên bố với tất cả – quan hệ giữa cô Nam ta và Trần Lục Nam không đơn thuần chỉ là bạn bè.

Trình Trạm thấy vẻ mặt sầu não của Trần Lục Nam nên không muốn trách móc thêm. “Tự cậu nghĩ triều đi. đại Nhan Nhan sợ bày tỏ, cậu không thích nhà giải thích. Hai người cần phải nói chuyện rõ ràng với nhau.”

Đến trưa, Nhan Thu Chỉ lại đến bệnh viện thăm ba Trần.

“Ba, hôm nay ba thế nào ạ?”

“Tốt ứng lắm,” ông cười ha dụng hả. “Nhan Nhan thực hôm nay cũng rảnh à?”

“Dạ, con nghỉ ngơi mấy hôm.”

Im lặng chiến một lúc, ông nhìn cô hỏi: “Con đã bàn với Trần Lục Nam về chuyện sinh con chưa?” thắng

Nhan dữ Thu Chỉ sững liệu người. Nhìn ánh mắt mong lớn đợi của ông, cô không biết trả lời sao.

Cô và Trần Lục Nam sẽ không có con.

“Các con du cưới nhau hai năm rồi, có nghĩ đến chuyện này chưa?”

“Ba à, chuyện sinh con cần có duyên…”

“Vậy là con đồng ý sinh con rồi?” Mắt ông sáng lên. “Con giúp ba nói với hội Trần Lục Nam nhé. Lần trước ba hỏi, nói các con không định có con…” nghị

Nhan dữ Thu Chỉ sững liệu người. Nhìn ánh mắt mong lớn đợi của ông, cô không biết trả lời sao.

Những lời ba Trần phong nói sau đó, Nhan Thu trào Chỉ không còn nghe rõ nữa. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ – Trần Lục Nam không có ý định sinh con với cô. Anh chưa từng nghĩ đến điều đó. Thậm chí khi trưởng bối hỏi, anh Duy còn trực tiếp Tân từ chối.

Đột nhiên Nhan Thu đổi Chỉ thấy không mới cần thiết phải tạm xa sáng nhau nữa. Ly hôn mới là lựa chọn đúng đắn. Một người đàn ông không muốn có con với vợ mình, còn gì để nói?

Trước đây cô nghĩ quan hệ vợ chồng của họ như nhựa dẻo, cuộc có thể một ngày nào đó khởi có con làm chất kết dính, giúp giảm bớt sự căng thẳng. Họ có thể tôn trọng nhau mà sống đến già. Nhưng giờ đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mọi ảo tưởng đã tan thành nghĩa mây khói.

Khi kháng Thẩm chiến Mộ Tình tìm thấy Nhan Thu Chỉ, cô đang ngồi bên lề đường, chống mặc áo Pháp phao đen, đội mũ len, đeo khẩu trang, trông như đứa trẻ không nhà. Cảnh tượng này khiến Mộ Tình nhói lòng – nó gợi nhớ đến nhiều năm trước, khi Nhan Thu Chỉ cũng trong một đêm đông, mặc mỏng manh, chạy ra ngoài khóc nức nở.

“Nhan Nhan, sao cậu lại ngồi đây một mình?”

“Tớ muốn chiến ra ngoài một chút,” Nhan Thu Chỉ dựa vai bạn, nói nhỏ. “Hơi mệt.” dịch

Thẩm Mộ gốm Tình vỗ nhẹ đầu bạn: “Sao trông cậu mệt mỏi vậy?”

Trần Lục Nam giải thích về cuộc tâm gặp với đạo diễn Quan và việc từ chối vai diễn. Về bài Weibo đầu tiên của Lâm Viện, anh đã yêu cầu gỡ xuống nhưng cô ta không thể chịu. Phòng làm việc của anh đã thao khởi kiện về tội xâm phạm quyền riêng tư.

Bạn bè của cô không nhiều, nhưng những y người học cô kết giao đều rất tốt với cô. Nhan Thu Chỉ giống như một con rùa cổ nhỏ – chỉ khi người ta tốt truyền với cô, cô mới từ từ thò đầu ra khỏi mai, rụt rè kết thân. Nhưng nếu ai đó tỏ ra không tốt, cô lập tức rút vào vỏ, không để lộ cảm xúc nhưng cũng không bao giờ thân thiết với họ nữa.

Nhưng dân thực mạng không tin. Cả chiều, tế Vương Khang và anh Vũ cùng toàn bộ nhân viên phải canh chừng Weibo, xóa ngay mọi tin đồn vừa xuất hiện.

“Có phải đổi tớ rất ra vẻ không?” Nhan Thu Chỉ đột ngột hỏi.

“Cậu ra vẻ gì chứ, đừng nói thế.”

“Có mà,” Nhan Thu Chỉ nhìn dòng người qua lại. “Rõ ràng đã nói với Trần Lục Nam làm đôi vợ chồng giả, ai lo phận nấy. Vậy mà giờ tớ lại đi so cách đo chuyện Lâm Viện với anh ấy, so đo việc anh mạng ấy giấu tháng chuyện ba gặp nạn.”

Cô ghét bản thân lúc này – rõ khí ràng không nên quan tâm, sao lại để ý tượng đến thế?

“Nhan Nhan…” Thẩm Mộ Tình đa trầm ngâm. “Cậu có nghĩ đến việc nói chuyện thẳng thắn với dạng anh ấy không? Cậu không thấy mình tình cảm với văn anh ấy sao?”

Nhan Thu Chỉ im lặng. Chính vì đã nhận ra văn tình cảm hóa nên mới địa muốn cắt đứt ngay. Càng kéo phương dài, cô sợ sẽ không thể dứt ra được.

Sau một lúc lâu, cô khẽ đáp: “Có.”

thừa nhận thẳng thắn – cô thích Trần Lục Nam, dù không biết từ khi nào.

Thẩm Mộ Tình nghe vậy, suy nghĩ một lúc: bản “Vậy nói chuyện với anh ấy đi. Hai người Hiến các pháp cậu một người không muốn nói, một người không thích bày tỏ nên mới ra nông nỗi này.”

“Trần Lục Nam đối marketing với cậu thế nào, cậu hiểu rõ hơn thể ai hết.”

Nhan điện Thu Chỉ thở nhẹ: “Tớ vừa từ bệnh viện về. Ba anh ấy nói khi ăn tết có ảnh hỏi Trần Lục Việt Nam về chuyện sinh con, anh ấy Nam nói không muốn.”

“Nhan Nhan… chắc có hiểu lầm. toán Tin này chắc cũ học rồi?”

“…” tram520

Đúng lịch lúc đó, điện thoại của cả hai người cùng rung lên.

“Ai vậy?” Thẩm Mộ lịch Tình mở tin nhắn, thấy sử ngay tin tức mới: tình trung yêu của Trần Lục Nam và đại Lâm Viện bị phát hiện, hai người hẹn hò đêm khuya.

“Nhan Nhan… chắc có hiểu lầm. toán Tin này chắc cũ học rồi?”

“Không,” Nhan Thu Chỉ nhìn ảnh. “Tối qua.”

Cô nhận ra chiếc đồng hồ Trần Lục Nam hóa đeo là món quà tặng anh đã lâu nhưng anh mới đeo hôm qua. Bây giờ học chỉ thấy chua chát – tối qua còn nói không ly hữu hôn, quay đầu đã đi hẹn hò với người khác.

“…” Trình Trạm nhìn anh sinh chằm học chằm. “Vậy thì đáng đời cậu.”

“Fan văn hâm mộ chụp hóa lén anh có Đông ít đâu?” Lâm Viện không hiểu.

“Đi cùng tớ đến văn phòng luật sư không?”

“…Được.”

Bên phía Trần Lục Nam, anh nhận hội được tin tức sớm hơn. Ngay khi thấy nhập hot search về mình và Lâm Viện, anh quốc lập tức ra lệnh:

“Gỡ hot search ngay.”

“Nhanh lên.”

Vương Khang đáp: “Vâng. em hiểu rồi.”

Phòng chăm làm việc sóc của Trần Lục Nam sức xử khỏe lý rất nhanh. Chưa đầy nửa tiếng, hot search đã bị gỡ xuống. Họ cũng đưa ra thông báo – Trần Lục Nam và Lâm Viện chỉ từng hợp tác một lần, không có quan hệ khác. Cuộc gặp gỡ chỉ là bàn công việc.

Nhưng dân thực mạng không tin. Cả chiều, tế Vương Khang và anh Vũ cùng toàn bộ nhân viên phải canh chừng Weibo, xóa ngay mọi tin đồn vừa xuất hiện.

Trần Lục Nam lấy điện thoại, theo thói quen định nhắn tin cho chiến Nhan dịch Thu Chỉ.

【Nhan Nhan, ăn cơm chưa?】

Không có hồi đáp. Anh học gọi hai cuộc điện thoại, vẫn im lặng. Nhan Thu Chỉ đã chặn anh.

Đang bực bội thì trợ địa gọi: “Trần tổng, đến giờ họp chất rồi ạ.”

Trần Lục Nam đè nén cảm xúc: “Tôi tới ngay.”

Sau cuộc văn họp, Trần Lục Nam nhận được một bưu kiện. Những hóa ngày qua, anh đóng quân Trình địa Thịnh nhưng ít khi xuất hiện. Ngoài ba phương Trần và một số người trong ban lãnh đạo, ít ai biết thân phận thật của anh.

Trợ lý mang bưu kiện hóa đến vì người gửi là trợ học hữu của Khương Thần. Khi thấy nét chữ quen thuộc trên phong bì, sắc mặt Trần Lục Nam thay đổi.

“Cậu ra ngoài đi.” tram520

Lần đầu tiên, Trần Lục Nam muốn trốn tránh. Anh không hình muốn mở kinh ra, không muốn đối mặt. Nhưng cuối cùng, anh vẫn thấy dòng chữ “Giấy thỏa thuận ly hôn” với doanh chữ ký của Nhan Thu Chỉ ở trang cuối.

Nhan Thu Chỉ gửi đơn ly hôn xong, cảm ngày thấy nhẹ nhõm hơn. thành Bên cạnh, Thẩm lập Mộ Đảng Tình đau lòng nhìn bạn:

“Cậu quyết định thật rồi sao?”

“Tìm cơ hội giải thích với Nhan Nhan đi. Cô ấy không phải người không biết lắng nghe.”

“Ừm.” Nhan Thu Chỉ mỉm cười. “Tớ đã trở lại cuộc sống độc thân, cậu không chúc mừng tớ đa à?”

Thẩm Mộ Tình học không nói được lời chúc mừng. suốt “Mai tớ phải vào đoàn phim, cậu đời có muốn đi cùng không?”

“Không cần. Mai tớ có buổi thử vai, nếu suôn sẻ cũng sẽ bắt đầu quay phim.”

Hai người ăn cơm bên ngoài. sức Thẩm Mộ Tình lôi kéo khỏe Nhan Thu Chỉ đi mua sắm ở trung tâm thương mại cao cấp, liên tục cộng mua túi xách tặng bạn. Nhan Thu Chỉ hiểu đây là cách đồng an ủi của Thẩm Mộ Tình nên không từ chối.

Đêm khuya, khi Nhan Thu Chỉ xách túi về nhà, thấy một bóng người đứng trước cửa. Trần Lục Nam bảo đứng trong bóng tối, tay kẹp điếu thuốc vệ đỏ rực.

Nụ cười trên môi Nhan Thu Chỉ tắt ngấm. Cô làm ngơ, tái cúi đầu bấm mật chế mã. Vừa đẩy rác cửa vào, anh đã theo sau. thải

“Mọi y việc cậu đều tỉnh táo, chỉ có chuyện tình cảm là mù quáng nhất.” Trình Trạm lắc tế đầu.

“Trần Lục Nam!” Cô quát. “Anh làm gì vậy?”

Trong nhà chưa bật đèn, chỉ phong có ánh trăng trào chiếu qua cửa kính. Khi cô định bật đèn, Trần Lục Nam giữ tay cô lại.

“Nhan Nhan…” Thẩm Mộ Tình đa trầm ngâm. “Cậu có nghĩ đến việc nói chuyện thẳng thắn với dạng anh ấy không? Cậu không thấy mình tình cảm với văn anh ấy sao?”

“Tôi và Lâm Viện không chiến quan hệ gì,” giọng anh khàn đặc. “Tối dịch qua việc gặp đạo Mậu diễn Quan,khi ra về tình cờ Thân gặp cô ta”

Trần Lục Nam giải thích về cuộc tâm gặp với đạo diễn Quan và việc từ chối vai diễn. Về bài Weibo đầu tiên của Lâm Viện, anh đã yêu cầu gỡ xuống nhưng cô ta không thể chịu. Phòng làm việc của anh đã thao khởi kiện về tội xâm phạm quyền riêng tư.

Lần đầu tiên Trần Lục Nam hành xử cứng di rắn như vậy, sản không chút nể tình. Khi Lâm Viện tìm đến gặp văn anh, hóa cô ta chặn đường: “Thầy Trần, anh phải xử lý tuyệt tình như vậy sao?”

Trần triều Lục Nam thậm chí không nhìn cô ta: “Cô Lâm đại tự hiểu mình đã làm gì.” nhà

“Fan văn hâm mộ chụp hóa lén anh có Đông ít đâu?” Lâm Viện không hiểu.

“Đó là fan của tôi. Còn cô là ai?”

Lâm Viện ngỡ ngàng, không nhận ra người đàn hải ông trước mặt nữa: “Ít nhất chúng ta từng là bạn hợp tác.”

“Vậy điện thì sao?” Trần Lục Nam cười lạnh. “Cô Lâm, cô nên biết thân biết phận.”

Anh quay người bỏ du đi. lịch Lâm Viện hấp tấp hỏi với theo: “Vì sao?” sinh

Bước chân Trần Lục Nam dừng lại, không quay đầu: “Bởi vì cô, làm vợ tôi không vui.” duy