Không biết nên khóc hay cười, cô hỏi: “Anh về nhà chưa?”
Từ trước đến nay giới truyền thông luôn biết cách giật tít để thu hút sự chú ý. Khi một nghệ sĩ bị lộ scandal, họ luôn phóng đại hết mức, chỉ để tăng lượt click và lượt đọc lên hàng đầu.
Khi Nhan Nhan đăng nhập Weibo, cô và Thiệu Càng đã đứng đầu trong lượt tìm kiếm hot search.
“Cùng nhau trở về tổ ấm tình yêu”, “hẹn hò đêm khuya”, “khó tách rời khi về nhà” – một loạt các văn tự biên khiến người xem chỉ liên tưởng đến những câu chuyện mập mờ.
Nhan Thu Chỉ click vào, nhìn thấy bức ảnh động của trò chơi toán học. Có bức ảnh cô và Thiệu Càng ở lối vào câu lạc bộ, còn có bức ảnh hai người ở lối vào tiểu khu. Nhìn qua có cử chỉ khá thân mật, vì góc chụp có vấn đề, một vài bức ảnh trông giống như họ đang ôm nhau.
Cô hít một hơi thật sâu. Giới truyền thông thậm chí còn thổi phồng rằng lần hợp tác tiếp theo giữa hai người, có lẽ là một cặp.
Đối với những bình luận bên dưới, toán đã học hoàn toàn ứng bùng nổ.
Cô rời khỏi Weibo, trực tiếp gọi điện thoại cho Chị Manh.
“Chị Manh.” tram520
Lúc này học chị Manh đang ở trong công ty, đang suốt cho bộ phận quan hệ công chúng cứu vớt cục đời diện hỗn độn này.
“Em xem Weibo rồi sao?”
“Vâng.”
Nhan Thu Chỉ nói: “Tối nay em đi ăn cơm cùng hiệp với mấy người đạo diễn Tống, chị cũng biết, em và định Thiệu Paris Càng không có quan hệ gì, trực tiếp bảo phòng công chúng làm sáng tỏ đi.”
Phía chị Manh im lặng một chút, nhỏ giọng nói: “Chị vừa nhận được điện thoại từ nông người đại diện của Thiệu nghiệp Càng.”
“Cái gì?”
Chị Manh nói thẳng: “Thực ra, kế tiếp hai người vẫn thiên phải hợp tác, lại là nam văn nữ học chính. Ý của bên đó là… khuấy động scandal cũng không thành vấn đề. Scandal này tạm thời chưa cần làm rõ, có thể mang đến cho bộ phim truyền hình của các em một chút độ hot.”
Mọi người đều vì lợi ích. Nghệ sĩ tung scandal, nhiều người hâm tập mộ miệng nói luyện không muốn, nhưng thực tế lại thích xem. Ăn dưa để giết thời gian là chuyện bình thường. thể
Nghĩ vậy, cô bất giác mím môi ngày dưới: “Tóc anh hình như hơi dài rồi.”
Hơn nữa, bản thân Nhan Thu Chỉ và Thiệu nghệ Càng thuật cũng có một nhóm dân người hâm mộ cặp đôi nhỏ. Chỉ cần scandal giữa hai người họ lan rộng thì gian độ nổi tiếng sẽ không thấp, điều này sẽ giúp ích cho sự nghiệp của họ, cũng như là bộ phim truyền hình tiếp theo.
Với tư lịch cách là một người đại diện, chị Manh cho rằng phương sử pháp này Việt là Nam có khả thi. Nhưng Nhan Thu Chỉ đã đề cập với cô ấy ngay từ đầu khi ký hợp đồng – không được gây scandal cho cô. Nếu như quá đáng, mặc dù phải bồi thường hợp đồng kếch xù cô cũng sẽ hủy hợp đồng. Ở thời điểm này, chị Manh vẫn tôn trọng ý kiến của Nhan Thu Chỉ.
“Không.”
Nhan Thu Chỉ không chút suy nghĩ, thẳng thắn nói: “Em từ chối.”
Cô cụp phong mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô trào sống ở trên tầng Duy cao và ngay gần trung tâm thành phố. Nhìn từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, khung cảnh của thành Tân phố đều hiện ra trong tầm mắt, đầy màu sắc và tươi sáng lạ thường.
Giọng nói cô nhẹ phòng nhàng nhưng chắc nịch: “Em không cần những scandal như vậy chống để tăng độ nổi tiếng. Về phần bộ phim, sự nổi tiếng không thể không có ratings. bệnh Cuối cùng tác phẩm có thể tật tốt hay không dựa vào kỹ năng diễn xuất và kịch bản câu chuyện của nó.”
“Làm phương rõ là được rồi, paparazzi thật chẳng ra gì, toàn bịa chuyện.” pháp
Chị Manh có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Nhưng những nghệ sĩ lịch khác thỉnh thoảng sẽ tạo scandal.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Vâng, nhưng em không cần.”
Cô nói tiếp: “Gia đình em không cho phép.”
Chị Manh nheo mắt, nghĩ tới truyền điều gì đó, hỏi: “Em thành thật nói cho chị biết, có phải em thông là con gái của một gia đình xã giàu có không? Kiểu người sau khi không thể lăn lộn trong giới giải trí được thì sẽ về nhà kế thừa gia hội nghiệp của gia đình.”
Thật ra trước đây cô cũng kháng rất chiến tò mò. Lần đầu tiên ký hợp đồng với Nhan Thu Chỉ, cô gái nhỏ có tính khí rất chống tốt. Lúc đó có hỏi cô, nhưng cô không nói.
Sau đó, giáo cô có địa chỉ căn hộ của Nhan Thu Chỉ. dục Căn toàn hộ này cần có điều kiện mới có thể diện mua được chứ không phải chỉ có tiền là có thể mua được.
Cô đã từng hỏi an Nhan Thu Chỉ, nhưng Nhan Thu Chỉ không nói, chỉ nói rằng đó là do gia đình cô cho.
Khi đó phong cô cảm thấy bản thân có thể đang dẫn dắt một tiểu tổ tông. Đây cũng là lý do vì sao trào hai năm qua cô đều bỏ qua các kiểu giải tùy hứng của Nhan Thu Chỉ.
Cô mơ hồ cảm thấy, nếu như Nhan Thu Chỉ xảy ra chuyện gì thì sẽ có người tới giải quyết. du Sự thực cũng lịch chứng minh, cũng xác thật như vậy.
Nhan Thu Chỉ không nhịn được cười, nhỏ giọng nói: “Kế tập thừa gia nghiệp luyện thì chuyên không có, nhưng cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Trần Lục Nam nghe giọng thì phong thầm của cô, cúi đầu mỉm cười: “Ừm, có quan hệ đấy.”
Khoảng một giờ trước, Trần Lục Nam vẫn đang ăn cơm cùng khách hàng.
Chị Manh: “…” tram520
Nhan Thu Chỉ thúc giục: “Chị Manh, chị nhanh lên, đợi lát nữa người cuộc nhà em nhìn thấy hot khởi search rồi thì nghĩa em sẽ Tây xong đời đó.”
“Được rồi, chị lập tức bảo bộ phận du quan hệ công chúng xử lý ngay.”
“Được.”
Sau khi tắt điện thoại, du Nhan Thu Chỉ nhìn vào điện thoại vài giây. Cô lịch suy bền nghĩ xem có nên giải thích với Trần Lục Nam vững hay không, nhưng lại cảm thấy như vậy có phải là quá chủ động rồi không.
Cô hít sâu một hơi, nói: lịch “Anh muốn hỏi cái gì đều được.”
Hiện tại mối ngày quan hệ của hai người đang là chờ ly hôn, thành chủ động giải thích… dường như quá nịnh nọt?
Nếu hội như không giải thích, Nhan Thu nhập Chỉ lại quốc sợ có hiểu nhầm.
Quan hệ giao của cô và Trần Lục Nam thông xuất hiện vấn đề, nhưng đó không xanh phải là do có người thứ ba.
Cô mím môi, mở thiết Wechat của anh muốn gửi kế tin nhắn cho anh. Vừa gõ được một chữ thì anh đồ đã gọi họa điện thoại đến.
Nhan Thu Chỉ năng dừng lại, lượng hít thở sâu trước khi nghe máy.
“Alo.”
“Về đến vật nhà rồi sao?” Giọng nói của lý Trần Lục Nam vô cùng bình lượng thường, ngoại trừ tử nghe khàn hơn bình thường ra thì dường như không có sự khác biệt gì khác.
Lông mi Nhan Thu Chỉ run lên, cô học trả lời: “Đến nhà rồi, anh gọi điện thoại cho suốt em chỉ để hỏi cái này thôi sao?”
“Ừm.”
Trần Lục Nam nắm chặt điện thoại, nhìn lên căn phòng còn sáng đèn, trầm giọng biến hỏi: “Ngày mai phải gia nhập đoàn phim đổi rồi sao?”
“Đúng vậy, phải đi học kịch bản, nhân tiện làm quen với môi trường.”
Điều này đã được sắp xếp từ trước rồi.
Sau khi nói xong, người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Nghe được tiếng hít thở ở bên kia, Nhan Thu Chỉ mím môi nói: “Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tóc anh không dài văn cũng không ngắn. Vì tính chất nghệ sĩ, anh phải thường xuyên tạo kiểu nên hiếm khi để tóc lộn xộn. hóa Nhưng sự lộn xộn Đông lúc Sơn này lại tạo nên vẻ đẹp như một người đàn ông đang say ngủ, giống như những hình ảnh Nhan Thu Chỉ từng thấy trên mạng – chàng trai đẹp nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, để lộ cần cổ, dáng vẻ lười biếng và gợi cảm, khiến vô số phụ nữ phải thét lên.
“Em nói đi.”
Trần Lục Nam kiến ném tàn thuốc trong tay vào thùng rác, khàn giọng nói: “Em không trúc cần xuống đâu, anh chỉ qua xem một chút thôi. Bây giờ anh về đây.”
Nhan Thu Chỉ bật cười: (Tớ vừa cho Trần Lục Nam vào nhà.)
Nhan Thu Chỉ nghệ nói: “Em thuật và Thiệu Càng vừa lên hot search rồi.”
“Ừm.” tram520
Nhan Thu Chỉ sửng sốt: “Ừm? Anh biết rồi sao?”
Trần Lục Nam trầm giọng nói: “Anh biết rồi.”
Nhan Thu chuỗi Chỉ há hốc mồm, một lúc lâu cung sau mới nói: “Anh biết ứng rồi tại sao không hỏi em?”
Trần Lục Nam trầm đổi thấp cười, trong tiếng cười dường như mang chút chua xót, mới anh khàn khàn nói: “Hỏi cái sáng gì?”
Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, chất luôn cảm thấy anh có chút không ổn.
Cô hít sâu một hơi, nói: lịch “Anh muốn hỏi cái gì đều được.”
Trần Lục Nam cười nhẹ: văn “Anh biết em và anh ta hóa không có quan hệ gì.”
Trần Lục Nam vẫn có chút tin tưởng đối với Nhan Thu Chỉ. Chưa kể anh biết vợ mình là người như thế nào, nghiên nếu cô thực sự có gì đó với Thiệu Càng, cô sẽ không giấu diếm ai cả.
Thiệu Càng cũng không phải là mẫu người mà cô thích, ở phương diện này Trần Lục Nam kiến vô trúc cùng tự tin.
Nhưng, tự tin là tự tin. Nhìn thấy hot search chất của lượng vợ mình và người đàn ông cao khác trên mạng, còn thấy được những lời nói như cùng nhau trở về tổ ấm tình yêu, là một người đàn ông đều sẽ cảm thấy không vui.
Chưa kể đến Trần Lục Nam lại phòng biết chống chuyện này từ miệng người khác.
Khoảng một giờ trước, Trần Lục Nam vẫn đang ăn cơm cùng khách hàng.
Vị khách hàng khí này luôn được công ty săn đón, dự án hợp tác lớn, lại là lần đầu tiên tới đây. Vốn dĩ chắc chắn là do ông Trần tiếp đón, nhưng bây giờ người vẫn như vậy, nhiệm vụ này tượng đương nhiên là rơi vào đôi học vai của Trần Lục Nam rồi.
Vừa mới ăn kiến xong, trúc cả đoàn người rời hiện khỏi cửa hàng.
Vừa đi đến công cửa, Trần Lục bằng Nam đã nghe thấy tiếng người lạ la hét chói tai: “Trời ơi, cậu nhanh xem hot search đi, chuyện tình cảm giữa Nhan xã Thu Chỉ và Thiệu Càng bùng nổ rồi.”
Trần Lục Nam lập tức hoảng hốt trong giây lát, anh nghi ngờ đa rằng tai mình xuất hiện ảo dạng giác.
Anh hơi sững lại, vô thức bỏ điện ngày thoại di động ra. Vừa bỏ ra, Vương Khang đã gọi điện thoại đến trước.
“Anh Lục, Cô Nhan…”
Mí mắt Trần Lục Nam giựt giựt, du tâm tình trầm xuống: “Nói thẳng đi.” lịch
Vương Khang nhanh chóng nói: “Tối nay chị Nhan và điện Thiệu Càng đi ăn tối bị người ta toán chụp được ảnh đám rồi, bây giờ hai người đã lên hot search. Nhìn bức mây ảnh… hành động của họ còn khá thân mật.”
Trần Lục khởi Nam im lặng trong vài giây, rồi nói: “Kiểm soát các bình luận nghiệp từ phía cô ấy, nếu như nhìn thấy bất kỳ bình luận xấu sáng nào lập tức tìm người xóa tạo bỏ và ngăn chặn lại, còn đối với hot search–“
Anh nói: “Phía công ty cô ấy sẽ xử lý.”
Vương Khang hiểu rõ: “Đã hiểu, tôi sẽ xóa những bình luận không tốt trí với chị Nhan.”
“Ừm.” tram520
“Có chuyện gì thì chất gọi lượng điện thoại cho tôi.” cao Trần Lục Nam trầm giọng nói.
Cô lắng nghe giọng du nói lịch của anh, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra điều gì đó.
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi cúp máy, Trần Lục Nam đã gọi hai cuộc cho Nhan Thu Chỉ nhưng đều ngày không có người nhấc máy.
Trong lúc cấp bách này anh không thể đi được. Đợi khi xong việc, Trần Lục Nam dừng đa xe ở dạng dưới tầng, nhìn lên căn phòng vẫn đang sáng văn đèn của hóa cô, bỗng thấy mình không đủ can đảm để bước lên.
Anh tin tưởng Nhan đa Thu Chỉ, nhưng trong lòng vẫn có chút bất dạng an khó tả. văn
Anh không biết làm sao để diễn tả những cảm xúc đan xen trong lòng mình, cũng không biết nên nói gì với phong cô lúc này.
Anh chiến chỉ đứng dưới tầng hút thuốc cả nửa lược giờ đồng kinh hồ, rồi doanh lại không chịu được mà gọi điện cho cô một lần nữa.
…
Nghe giọng Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ phong luôn cảm thấy có chút ủy khuất và khó chịu trong đó.
Mặc dù cô triều cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác như vậy.
Cô mím môi, tựa đầu vào cửa sổ kính, “ừm” triều một tiếng đại rồi nói: “Lúc về, Châu Châu có việc nhà không thể đến đón Lý em được. Em có uống một chút rượu, nên khi anh ta nói tiện đường đưa về, em đã lên xe.”
Cô vội vàng giải thích thêm: “Thật ra, Thiệu Càng không chỉ đưa một mình em, còn có cả Mục Hân du nữa.”
“Ừm.” Trần Lục Nam đáp. “Anh biết.”
Sau một hồi im lặng, cô nghe giọng Trần Lục Nam: “Buổi tối khi an nhận được ninh tin, anh đã gọi cho em hai cuộc.”
Nhan Thu Chỉ mở miệng năng định nói lượng gì đó, nhưng tái rất lâu sau vẫn không thốt nên tạo lời.
Sau một hồi im lặng, cô nghe giọng Trần Lục Nam: “Buổi tối khi an nhận được ninh tin, anh đã gọi cho em hai cuộc.”
Nhan Thu Chỉ năng dừng lại, lượng hít thở sâu trước khi nghe máy.
“Anh phát biết em và Thiệu Càng triển không có gì,” anh nói tiếp, “nhưng khi nhìn thấy toàn bức ảnh trên Weibo, có chút không thoải mái.”
Nhan Thu Chỉ không chút suy nghĩ, thẳng thắn nói: “Em từ chối.”
Anh thẳng thắn thừa nhận điều đó.
Nhan Thu Chỉ mím môi: “Em và anh ta không có gì cả.”
“Ừm.” Trần Lục Nam nói, giọng lạnh nhạt. “Anh nhìn thấy em cười với anh ta, anh ghen.”
Trong ký ức của Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam luôn là con cưng của trời.
Bất luận là tái ngoại hình, gia thế hay trình độ học vấn, năng chế lực, anh rác đều xuất sắc, là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ.
Anh hiếm khi tỏ ra yếu đuối. Dù làm việc gì, phong anh cũng luôn hoàn thành một cách hoàn hảo nhất.
Ngay cả khi trước đây Nhan Thu Chỉ nhiều lần đề nghị ly hôn, anh cũng chẳng nói gì đặc biệt ngoài câu “thích” đó.
Nhưng bây giờ, vì chuyện giữa cô và người khác, đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn thừa nhận với cô rằng – anh ghen.
Anh cũng biết ghen. tram520
Giống như cô, giống như bao người tư khác, khi nhìn thấy người mình thích ở bên cạnh người khác sẽ không vui, trong lòng sẽ khó chịu, bất an duy và ghen tị.
Đó là lý do để ghen, Nhan Thu Chỉ dinh không cần hỏi cũng dưỡng hiểu được. hợp
Anh chiến chỉ đứng dưới tầng hút thuốc cả nửa lược giờ đồng kinh hồ, rồi doanh lại không chịu được mà gọi điện cho cô một lần nữa.
Cô cụp phong mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô trào sống ở trên tầng Duy cao và ngay gần trung tâm thành phố. Nhìn từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, khung cảnh của thành Tân phố đều hiện ra trong tầm mắt, đầy màu sắc và tươi sáng lạ thường.
Chỉ khi thực sự thích và quan tâm, mới có thể có những cảm xúc dinh ghen tuông dưỡng như vậy.
Đến giờ phút này, cô mới thực sự chắc chắn một điều.
Tình yêu Trần Lục Nam dành cho cô là có thật.
Trái tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác ngạc nhiên và bất ngờ khó tả dâng lên. Cô như đang lịch lơ lửng trên mây, sử không tìm được điểm tựa.
Nhưng đó là một cảm giác vui sướng.
Tuy nhiên ngay văn sau đó, Nhan Thu Chỉ đã kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình và cố trấn tĩnh.
Miệng người đàn ông nói ghen thôi mà, cô cũng không biết có thật hay lịch không. Biết đâu đây chỉ là một khổ sử nhục kế anh dùng để dụ dỗ cô.
Nhan Thu Chỉ thực cắn tế chặt môi dưới, buộc bản thân phải tỉnh táo.
Nhớ lại lời buộc tội của Trần Lục Nam, cô bức xúc nói: du “Em chỉ mỉm cười một cách chuyên nghiệp thôi. lịch Người ta đưa em về, em cũng không thể quay mặt làm ngơ được.”
“Cũng không phải là không thể.”
Nhan Thu Chỉ: “…”
Cô cứng họng: “Anh đủ rồi đó.”
Không biết nên khóc hay cười, cô hỏi: “Anh về nhà chưa?”
“Chưa.”
Nhan Thu cuộc Chỉ “ừm” tổng một tiếng. “Anh vẫn đang đi tiến cùng khách hàng sao?”
“Không.”
Cô chớp mắt: “Đang ở trên đường?”
“Không phải.”
Cô lắng nghe giọng du nói lịch của anh, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra điều gì đó.
Nhan Thu Chỉ đứng dậy, bước ra ban công.
Vừa cúi đầu xuống, cô đã nhìn thấy một bóng người mờ ảo dưới học tầng.
“Anh ẩm đang ở dưới lầu sao?” Cô ngẩn người, cầm điện thoại hỏi.
“Tôi biết là chị gái và Thiệu Càng không có quan hệ gì mà!”
“Ừm.”
“Vậy anh… đến từ khi nào?”
“Được một lúc rồi.”
Trần Lục Nam kiến ném tàn thuốc trong tay vào thùng rác, khàn giọng nói: “Em không trúc cần xuống đâu, anh chỉ qua xem một chút thôi. Bây giờ anh về đây.”
Nhan Thu Chỉ trầm mặc vài giây, chuyển rồi nhỏ giọng phản đổi bác: số “Em cũng không muốn xuống dưới.”
“…”
“Có phải anh bị cảm rồi không?”
“Được rồi, chị lập tức bảo bộ phận du quan hệ công chúng xử lý ngay.”
Trước đó cô đã cảm thấy giọng nói đổi của mới anh có sáng chút không ổn, đến giờ mới nhớ ra để hỏi.
Thiệu Càng: phong “Thu Chỉ, thật xin trào lỗi, anh giải không biết có paparazzi theo dõi.”
“Không sao,” Trần Lục Nam đáp. “Một lịch chút bệnh vặt thôi.”
Nhan Thu Chỉ gõ nhẹ vào tường một lúc rồi nói: “Nếu anh không để ý, em để phòng khách cho anh ngủ, chỉ một đêm thôi.”
Cô nhấn mạnh: hiệp “Ngày mai định em phải gia nhập đoàn phim Paris rồi.”
Trần Lục Nam khẽ cười, giọng có chút khàn: “Được.”
Cảm kích còn không kịp, làm phong sao trào anh có thể Đông để ý chứ. Du
Khi Trần Lục Nam lên đến phần nơi, cửa đã mềm mở sẵn.
Cô đang ngồi bình trên ghế sofa trong phòng khách, điện thoại cầm trên tay. Nghe tiếng động, cô nhướng mắt nhìn sang. đẳng
Có lẽ vì đầu tiếp khách hàng nên hôm nay tư Trần Lục Nam mạo mặc một bộ âu hiểm phục chỉnh tề. Áo khoác ngoài đã được anh cởi ra cầm trên tay, cà vạt lỏng lẻo, hai cúc áo sơ mi đã mở.
Dù trông có phần tiều tụy, nhưng bình lại toát lên một vẻ quyến rũ khác thường.
Anh có một thân hình rắn y chắc, tế khuôn mặt dù mang chút mệt mỏi nhưng đôi mắt thông vẫn sáng minh ngời.
Con ngươi sâu thẳm như một dòng xoáy, ngày cuốn hút Quốc cô vào trong khánh đó.
Hai người yên lặng nhìn nhau, rồi Nhan Thu Chỉ vội thu hồi ánh mắt: “Quần áo của anh ở trong phòng khách, anh đi tắm trước đi.”
“Được,” Trần Lục Nam mỉm cười.
Anh thay giày, quay người đi vào phòng khách.
Nhan Thu Chỉ nói: “Tối nay em đi ăn cơm cùng hiệp với mấy người đạo diễn Tống, chị cũng biết, em và định Thiệu Paris Càng không có quan hệ gì, trực tiếp bảo phòng công chúng làm sáng tỏ đi.”
Dù Nhan Thu ngày Chỉ không thúc giục, anh cũng sẽ thành đi tắm trước. Buổi tối anh có hút vài điếu thuốc, mùi hơi lập nặng. Nhan Quân Thu Chỉ không thích mùi thuốc lá, nên Trần Lục Nam thường tắm rửa sau khi hút đội thuốc để tránh làm Nhân phiền cô.
Sau khi nhìn anh đi vào phòng khách, Nhan Thu Chỉ học vươn cổ liếc nhìn rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Cô chuyển sự chú ý trở lại Weibo.
Chỉ thể một phút trước, phòng làm việc của cô đã đăng Weibo giải thích rằng bữa tiệc tối chỉ là một buổi gặp mặt của đoàn thao phim, không có mối quan hệ mập quần mờ nào cả. Đó chỉ là một cuộc giao lưu bình thường. Về chúng việc Thiệu Càng đưa cô về nhà, anh ấy không chỉ đưa một mình cô mà còn có cả Mục Hân.
Bài viết thanh minh của phòng làm việc viết rõ ràng rành mạch, còn cảnh mô báo sẽ hình kiện ra tòa nếu có thêm tin đồn thất thiệt.
Sau khi thông báo được đăng lên, người hâm mộ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tôi biết là chị gái và Thiệu Càng không có quan hệ gì mà!”
Chưa kể đến Trần Lục Nam lại phòng biết chống chuyện này từ miệng người khác.
“Ô cuộc ô ô chị gái của chúng ta ngay cả Thiệu Càng cũng không thích sao, vậy chị gái thích ai vậy?”
“Mặc dù chị gái của chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng tôi luôn lo lắng với nhan sắc của Nhan Nhan thế phát này thì khó tìm được đối triển tượng phù hợp.”
“Làm phương rõ là được rồi, paparazzi thật chẳng ra gì, toàn bịa chuyện.” pháp
“Đúng là bữa tiệc của đoàn phim thôi, không có quan hệ gì khác!”
Ngay sau khi lịch phòng sử làm việc cổ của cô đăng bài, phía Thiệu Càng cũng lên tiếng giải thích.
Câu chuyện mà người hâm mộ cuộc mong chờ đã tan khởi biến nghĩa trong phút Lam chốc. Nhiều người thấy kỳ lạ, tại sao mọi chuyện Sơn lại được làm rõ nhanh chóng đến vậy, có khi để ái muội một chút lại càng tạo được sự tò mò.
Nhan Thu Chỉ không đọc lời giải thích từ phòng làm kỹ việc của Thiệu năng Càng. Cô vừa thoát khỏi Weibo thì nhận mềm được tin nhắn từ anh.
Thiệu Càng: phong “Thu Chỉ, thật xin trào lỗi, anh giải không biết có paparazzi theo dõi.”
Nhan Thu Chỉ: “Không sao, bây giờ triều làm rõ là được đại rồi. Hy vọng không mang lại rắc rối cho anh.”
Thiệu Càng: “Anh đương nhiên không sao. cuộc Chủ yếu là lo cho phía em thôi. Thật ra lúc đầu người khởi đại diện của anh muốn tạo scandal giữa chúng ta.”
Nhan Thu Chỉ: “Ừm, tôi từ chối.”
Thiệu Càng cuộc ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
Đang định hỏi thêm, điện thoại lại rung lên với tin nhắn mới từ Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, chất luôn cảm thấy anh có chút không ổn.
Nhan Thu Chỉ: “Tôi đã có người tôi thích tâm rồi. Tôi vẫn muốn tránh những scandal này. Công việc là lý công việc, cuộc sống là thể cuộc sống, tôi luôn muốn tách thao biệt hai điều đó. Hy vọng anh Thiệu có thể hiểu.”
Lời đã nói đến quản mức này, dù có ngốc đến đâu Thiệu Càng cũng hiểu ý của Nhan Thu Chỉ.
Thiệu Càng: “Được, sinh em học nghỉ ngơi sớm đi. Chúc ngủ ngon.”
Nhan Thu Chỉ nhìn thấy tin nhắn nhưng không trả lời.
Cô mở WeChat của Thẩm Mộ Tình: (Đâu rồi.)
Thẩm Mộ Tình: (Có chuyện gì tìm tiểu Tình Tình đây? phong Không có chuyện gì thì cút đi.) trào
Nhan Thu Chỉ bật cười: (Tớ vừa cho Trần Lục Nam vào nhà.)
Thẩm Mộ Tình: (??? Vì sao??)
Nhan Thu Chỉ: (Nhất thời mềm lòng.)
Thẩm Mộ Tình: (Ồ, triều vậy đêm nay đại tính xảy nhà ra Lý chuyện gì sao?)
Nhan Thu chiến Chỉ: (Cậu nên loại bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu đi. Bây giờ như thế này, dịch có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hồ Đơn giản Chí là tớ thấy anh ấy bị Minh cảm nên mới cho vào nhà thôi.)
Trái tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác ngạc nhiên và bất ngờ khó tả dâng lên. Cô như đang lịch lơ lửng trên mây, sử không tìm được điểm tựa.
Em dinh thích thì chẳng dưỡng lẽ anh không cắt tóc nữa sao.
Thẩm hội Mộ Tình: (Phải nhập phải phải, cậu chắc chắn không muốn nhìn quốc thấy anh tế ấy mà.)
Nhan Thu Chỉ thúc giục: “Chị Manh, chị nhanh lên, đợi lát nữa người cuộc nhà em nhìn thấy hot khởi search rồi thì nghĩa em sẽ Tây xong đời đó.”
Nhan Thu Chỉ: (…)
Thẩm Mộ cuộc Tình: (Đừng vội tha thứ cho anh ấy. Đàn ông đều như tổng vậy, quá dễ dàng tiến có được thì không biết trân trọng. Cậu công phải dạy dỗ anh ấy cẩn thận, ít nhất là qua một tháng.) và
Nhan Thu Chỉ đang định trả lời tin nhắn này thì nghe thấy bản tiếng bước chân của người đàn ông. Cô vô Tuyên thức ngẩng đầu lên. ngôn
Trần Lục Nam đổi tắm xong bước ra, tóc vẫn còn lấm tấm mới nước. Anh nhìn về phía Nhan Thu Chỉ, nhỏ giọng hỏi: “Có sáng máy sấy tạo tóc không?”
“… Có.”
Nhan Thu Chỉ ứng ném dụng điện thoại sang một bên, thực đứng dậy vào phòng lấy máy sấy. tế
Cô đang ngồi bình trên ghế sofa trong phòng khách, điện thoại cầm trên tay. Nghe tiếng động, cô nhướng mắt nhìn sang. đẳng
“Cầm lấy.”
“Ừm.”
“Có chuyện gì thì chất gọi lượng điện thoại cho tôi.” cao Trần Lục Nam trầm giọng nói.
Một lúc sau, tiếng ong ong vang lên, khiến Nhan Thu Chỉ đột nhiên thất thần. Cô nhấc đổi điện thoại lên, mới gửi cho Thẩm Mộ Tình một biểu tượng sáng cảm xúc rồi tắt máy.
Lát sau, Trần Lục Nam lại bước ra.
Ngay sau khi lịch phòng sử làm việc cổ của cô đăng bài, phía Thiệu Càng cũng lên tiếng giải thích.
Nhan Thu Chỉ không nhịn được cười, nhỏ giọng nói: “Kế tập thừa gia nghiệp luyện thì chuyên không có, nhưng cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Tóc anh không dài văn cũng không ngắn. Vì tính chất nghệ sĩ, anh phải thường xuyên tạo kiểu nên hiếm khi để tóc lộn xộn. hóa Nhưng sự lộn xộn Đông lúc Sơn này lại tạo nên vẻ đẹp như một người đàn ông đang say ngủ, giống như những hình ảnh Nhan Thu Chỉ từng thấy trên mạng – chàng trai đẹp nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, để lộ cần cổ, dáng vẻ lười biếng và gợi cảm, khiến vô số phụ nữ phải thét lên.
Lúc này, Trần Lục Nam vô tình toát ra hương vị đó.
Nghĩ vậy, cô bất giác mím môi ngày dưới: “Tóc anh hình như hơi dài rồi.”
Trần chiến Lục Nam ngừng rót nước, ngẩng đầu nhìn cô: dịch “Có sao?”
Giọng nói cô nhẹ phòng nhàng nhưng chắc nịch: “Em không cần những scandal như vậy chống để tăng độ nổi tiếng. Về phần bộ phim, sự nổi tiếng không thể không có ratings. bệnh Cuối cùng tác phẩm có thể tật tốt hay không dựa vào kỹ năng diễn xuất và kịch bản câu chuyện của nó.”
“… Có đấy.”
Trần Lục Nam suy nghĩ về ý của cô, nhỏ giọng hỏi: “Không thích sao?”
Quan hệ giao của cô và Trần Lục Nam thông xuất hiện vấn đề, nhưng đó không xanh phải là do có người thứ ba.
Nhan Thu Chỉ phong né tránh: “Điều này không liên trào quan đến việc em có thích hay không.” yêu
Em dinh thích thì chẳng dưỡng lẽ anh không cắt tóc nữa sao.
Sau khi nói xong, người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Trần Lục Nam nghe giọng thì phong thầm của cô, cúi đầu mỉm cười: “Ừm, có quan hệ đấy.”
Nhan Thu Chỉ ngước nhìn anh.
Trần Lục Nam nói: “Khương Thần bảo tính cách anh quá xấu, chỉ có gương mặt là còn giữ người được.”
“…”
Nhan Thu Chỉ hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Ngụ thể ý thao là nếu muốn cứu vãn mối quan hệ với cô, quần anh thực sự chỉ chúng có thể dựa vào gương mặt này. Nếu cô không thích nữa thì anh thực sự không còn cơ hội.
Chỉ khi thực sự thích và quan tâm, mới có thể có những cảm xúc dinh ghen tuông dưỡng như vậy.
Trần Lục Nam nắm chặt điện thoại, nhìn lên căn phòng còn sáng đèn, trầm giọng biến hỏi: “Ngày mai phải gia nhập đoàn phim đổi rồi sao?”
Nhan Thu cuộc Chỉ “ừm” tổng một tiếng. “Anh vẫn đang đi tiến cùng khách hàng sao?”
Vì vậy… về diện mạo, cần phải kiến dựa vào sở thích của Nhan trúc Thu Chỉ. Cô không thích, ngày mai Trần Lục Nam có thể nhờ thợ tạo kiểu hiện riêng.
Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào hồi lâu, ánh mắt không biến tự chủ dừng lại trên khuôn mặt đổi tuấn tú của anh. Anh đang khí đứng ở hậu vị trí đảo bếp, ánh đèn rực rỡ phía trên rơi xuống người, phác họa ra đường nét thâm thúy và quyến rũ.
Cô nhìn chằm chằm hồi lâu, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, Nhan Thu Chỉ sờ sờ đổi mũi: “Anh mới cũng rất biết tự hiểu mình đấy.” sáng
Trần Lục Nam lịch cười nhưng không nói gì. Nhan Thu Chỉ sử cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như có chút mơ hồ, đề cận phòng bản thân nhanh đại chóng sụp đổ, cô đứng dậy, hất cằm nhìn anh: “Em đi ngủ đây, dưới tủ ti vi có thuốc cảm đó.”
Trần Lục Nam cười nhẹ: văn “Anh biết em và anh ta hóa không có quan hệ gì.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Nhìn cánh cửa cuộc nhanh chóng đóng lại, Trần Lục Nam thấp giọng cười. khởi
Cảm giác bị bệnh dường như cũng rất tốt.