Sau nụ hôn chiến dài và say đắm, Nhan Thu Chỉ thở hổn hển trong vòng tay Trần Lục Nam.

Anh hôn lên đôi môi di ửng đỏ của cô, giọng khàn đặc: “Sao truyền em về sớm vậy?” học

Nhan Thu Chỉ vùi mặt vào ngực anh, nhắm mắt đáp: “Ừm, muốn chất tạo bất ngờ cho anh.”

Cô vòng tay qua cổ anh, khẽ hỏi: “Anh có thích không?”

Yết hầu Trần Lục Nam khẽ động, không trả lời.

Căn phòng im lặng một lúc, Nhan Thu Chỉ vẫn không nhận được câu trả tập lời, cô mở mắt nhìn anh: “Em hỏi anh đó? Anh luyện thích thể không?”

Anh suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ bàn bạc với anh Vũ và những thể người khác.”

Ánh mắt Trần Lục Nam sức sâu thẳm, ẩn chứa những tia khỏe lửa rực cháy.

Anh dừng lại một chút, ôm cô xoay người, giọng trầm văn thấp vang lên: “Anh sẽ hóa trả lời em ngay bây giờ.”

“Hả?” tram520

Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp bình phản ứng, Trần Lục đẳng Nam đã bắt đầu cởi quần giới áo của cô.

Vì đang là mùa hè, Nhan Thu Chỉ phát mặc một chiếc váy ngủ hai dây, lúc nãy quấn quýt khiến dây váy cũng đã lỏng lẻo.

Hai dây áo mảnh mai trượt xuống cánh tay, để lộ đầu làn da trắng nõn, mịn mạo màng. hiểm

Đèn trong phòng không bật, Trần Lục Nam vốn quen ngủ trong bóng tối, chỉ khi có Nhan Thu Chỉ, anh mới để lại một địa ngọn đèn chất bàn bên học cạnh.

Lúc này, căn phòng rất tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt hắt vào thiết từ cửa sổ.

Nhan Thu Chỉ không nhớ quần áo bị ném xuống giường từ lúc nào, cô chỉ màng nhớ… mỹ tiếng thở dồn dập của Trần Lục Nam bên tai, và những thuật nụ truyền hôn anh trao cô.

Và cuối cùng, anh cũng tự mình nói với cô bằng một giọng khàn đặc.

Anh thích nó.

Nhan Thu Chỉ: [Ok luôn. ]

Anh thích sự bất ngờ này.

Sau khi xong việc, kinh tinh tế thần Nhan Thu xanh Chỉ bỗng trở nên phấn chấn hơn.

Tất nhiên, Trần Lục Nam cũng không muốn quá sức, nghĩ đến việc cô đã đi một quãng đường dài để marketing về nhà, đành thể kiềm chế sau hai lần.

Nhưng người trong vòng tay anh vẫn cứ líu lo bản không ngừng, Trần Lục Nam im lặng vài giây rồi trầm giọng hỏi: “Em không buồn ngủ à?”

Nhan Thu Chỉ “A” một tiếng, đáp: “Có sao không?”

Cô ngước nhìn Trần Lục Nam: “Anh mệt à?”

Trần Lục Nam xoa đầu cô: “Anh vẫn ổn.”

Nhan Thu Chỉ dụi dụi vào ngực hải anh, đưa tay chọc chọc vào cổ anh, khẽ nói: “Anh dương có vẻ không vui lắm.”

Trình Trạm: [Nhìn cũng ra gì đấy.]

Vì đang là mùa hè, Nhan Thu Chỉ phát mặc một chiếc váy ngủ hai dây, lúc nãy quấn quýt khiến dây váy cũng đã lỏng lẻo.

Nghe vậy, anh bật cười: “Vừa rồi không tính sao?”

“…”

Không khí hiểu sao, Nhan Thu Chỉ cảm thấy chủ đề này không nên tượng tiếp tục nữa.

Cô ngửi mùi hương nam tính trên cơ thể Trần Lục Nam, thỏa mãn như một chú mèo con. Một lúc sau, cô đổi chủ nghệ đề: “Anh uống nhiều thuật rượu lắm à?”

“Ừm.” tram520

Người hâm ngày mộ thành bàn tán xôn lập xao, điên cuồng bình luận trên Weibo để bày tỏ cảm xúc.

Trần Lục Nam suy triều nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng không nhiều đại lắm.”

Anh kể với Nhan Thu an Chỉ rằng sau ninh khi rời mạng bữa tiệc, anh đã đến quán bar của Khương Thần, trò chuyện với họ một lúc rồi mới về.

Thẩm Mộ Tình: [… Thực ra, cũng có khả năng anh ấy không đoán ra được, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ tất nhiên không giống nhau. ]

Nhan Thu Chỉ hiểu ra: “Ra thế.”

Cô nói: “Mùi rượu ở sinh tầng dưới vẫn học chưa bay hết.” phân

Trần Lục Nam khẽ cười.

Nhan Thu Chỉ: [Thật, chị có quà cho em. ]

Nhan Thu chiến Chỉ lẩm bẩm: “Mai em sẽ tìm Khương Thần tính sổ.”

“Tính sổ gì?”

“Em không có nhà mà anh ta lại rủ anh ngày đến quán bar.” Nhan Thu Chỉ đã cho Khương Thần vào danh sách đen, nhỏ giọng làu bàu: “Anh ta có ý đồ không biết?”

Trần hóa Lục Nam nghe học cô nói, khóe môi khẽ cong lên.

“Thôi, mai em sẽ đi tìm anh ta tính nợ.”

“Được.”

Hai người quấn quýt di bên nhau, Nhan Thu Chỉ tích nói năng lịch lộn xộn, đến sử khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngược lại, Trần Lục Nam tỉnh táo hơn nhiều.

Anh nhìn người trong giáo vòng tay dục mình một lúc lâu, cánh tay dần siết chặt toàn lại.

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Nhan Thu phong Chỉ thấy Trần trào Lục Nam vẫn còn trên giường, một điều hiếm thấy.

Cô nhướng mày, có vẻ không dám tin.

Trần hóa Lục Nam nắm học lấy hữu bàn tay đang chạm vào người anh, “Ưm” một tiếng, nói: “Sao vậy?”

Giọng anh rõ ràng và trong trẻo, có vẻ như đã thức dậy sinh từ lâu.

Nhan Thu Chỉ vừa mới chuyển tỉnh giấc, giọng nói vẫn đổi còn chút số ngái ngủ. Cô ngơ ngác: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

“…”

Trần Lục Nam dở khóc dở khởi cười: “Em không muốn anh ở đây à?”

“Không phải.” tram520

Nhan phong Thu Chỉ mở to mắt nhìn trào anh: “Chỉ là hơi bất ngờ, trước kia anh đâu có ngủ lại.” giải

Trần ngày Lục Nam uể oải đáp, nghiêng đầu nhìn cô: “Hôm nay tự dưng muốn lại.”

Không hiểu chuyển sao, anh lại cảm thấy hương thơm trên người cô quá đỗi mê hoặc, không nỡ buông ra, nên đành ngủ thêm một lát.

Đó rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng Nhan Thu Chỉ lại nghe ra một ý khác.

Cô nhướng mày, cười như không cười nhìn anh: “Cứ nói thẳng ra anh không nỡ rời xa học em là được.”

Trần chiến Lục Nam bị cô chọc cười, vừa định cúi xuống hôn cô, liền bị Nhan Thu Chỉ đẩy ra.

Mẹ Trần đáp lại, cảm thán: “Mẹ biết.”

“Đừng hôn, mặt em mới ngủ dậy bẩn lắm.”

Trần Lục Nam kéo tay cô xuống phong rồi hôn lên, trầm giọng nói: “Không bẩn.”

Hai người quấn lấy nhau trên hội giường một lúc, ngoài cửa sổ nắng đã lên cao.

……

Nhan Thu Chỉ đã ngủ đủ giấc liền mỹ tỉnh táo hẳn.

Trần Lục Nam muốn đi cùng nhưng marketing bị Nhan Thu Chỉ từ chối thẳng thừng.

Thẩm Mộ Tình đã thu hồi một tin nhắn.

Giờ đã là giữa trưa, Trần Lục Nam tự mình xuống bếp nấu cho du Nhan Thu Chỉ những món cô thích.

Nhan sinh Thu Chỉ đã lâu không được ăn học đồ anh nấu nên rất hào hứng, còn phân chụp ảnh các món ăn rồi tử gửi vào nhóm chat của hội bạn.

Nhan Thu Chỉ: [Mời mọi người ăn trưa nha.]

Thẩm Mộ Tình: [? Cậu còn là người không? ]

Cô nói có chút bất an: “Chuyện này có giống như lừa dối người hâm mộ không?”

Khương Thần: [Khi vợ về, Trần Lục Nam chính đầu bếp riêng. du ]

Trình Trạm: [Nhìn cũng ra gì đấy.]

Nhan Thu Chỉ nghẹn lời.

Khóe môi Nhan Thu Chỉ cong lên, nhắn tin trêu chọc họ: [Ngon lắm đó nha. ]

Thẩm Mộ Tình: [… Tớ out đây.]

Khương Thần: [Chờ anh với Tiểu Tình Tình.]

Nhan Thu Chỉ vùi mặt vào ngực anh, nhắm mắt đáp: “Ừm, muốn chất tạo bất ngờ cho anh.”

Nhan Thu Chỉ lười biếng liếc anh: “Lát nữa anh sẽ biết hội thôi.” nhập

Nhan Thu Chỉ gãi đầu: “Em không biết nữa.”

Một lúc sau, không ai trong nhóm trả lời cô nữa.

Trần chiến Lục Nam bị cô chọc cười, vừa định cúi xuống hôn cô, liền bị Nhan Thu Chỉ đẩy ra.

Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam với vẻ đáng hiệp thương.

“Sao vậy?” tram520

Trần Lục Nam múc canh cho cô, nhìn biểu kỹ cảm của cô có chút buồn cười.

Nhan Thu Chỉ làng nhìn Trần Lục Nam lấy hộp lớn hộp nghề nhỏ thực thủ phẩm chức năng mẹ công Trần đưa rồi bỏ vào cốp xe.

Nhan Thu Chỉ giơ cuộc điện thoại lên cho anh xem: “Em chỉ gửi một bức ảnh thôi họ đã không thèm quan tâm đến em nữa rồi.”

Anh im lặng một lúc, thấp giọng hỏi: “Sao phong anh không biết Trần trào Hi thích Lâm Thế Dược?”

Trần Lục Nam dở đa khóc dở dạng cười, dỗ dành cô: “Để anh nói chuyện với em.”

Nhan Thu Chỉ: “…”

Cô không nhịn được, đặt văn điện thoại xuống rồi hóa bật cười: truyền “Anh chẳng giống Trần Lục Nam thống gì cả.”

Nghe vậy, Trần Lục Nam nhướng mày, vẫn chưa hiểu nghệ chuyện gì.

Sau khi ăn cơm xong, mẹ Trần gọi di điện thoại cho hai người, ý tích tứ đại khái đã lâu rồi họ lịch không sử về nhà, nếu có thời gian thì về ăn cơm.

Nhan Thu Chỉ tính thời gian, kể nghệ từ lần trước thuật sau khi ba Trần gặp tai nạn xe và cãi nhau với Trần Lục Nam, cô cũng đã lâu dân lắm không gian về, mặc dù bận rộn với công việc nhưng cũng sắp xong rồi, nói gì thì nói cũng nên về nhà một chuyến.

Nghĩ vậy, cô nhìn Trần Lục Nam và nói nhỏ: “Về nhà đi.”

Trần Lục Nam gật đầu rồi đáp lại mẹ Trần: “Con biết rồi, tối nay con và Nhan Nhan sẽ về chiến nhà ăn cơm.” dịch

Mẹ Trần vội vàng đồng ý: “Được triều rồi, được rồi… đại mẹ sẽ bảo đầu bếp làm thêm những món Nhan Nhan thích.”

Cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Sắp thi đại học đến nơi rồi.”

“Vâng.”

Sau lịch khi cúp điện thoại, Nhan Thu Chỉ dựa vào người Trần Lục Nam. sử

Cô im lặng một lúc, chợt kiến nhớ ra chuyện gì đó: “Nhan Gia Trì dạo này ngoan trúc ngoãn hơn chưa?”

Trần Lục Nam phát cúi xuống nhìn cô: “Cậu ta không liên triển lạc với em à?”

“Không thấy.”

Trần Lục Nam “ừm” một tiếng, nói với quyền cô: “Anh nghe nói Nhan Gia Trì đã chuyển ra ngoài rồi.”

“Hả?”

Nhan Thu Chỉ nhìn anh đầy nghi ngờ: “Chuyển ra ngoài sống? lịch Đỗ Băng và ba sử em đồng ý sao?”

Trần Hi: [Nếu hai người nói với em sớm hơn thì em đã về nhà rồi! ]

[Không ai phát cảm thấy triển rằng … Mối toàn quan hệ của hai người họ rất ngọt ngào và ấm áp sao, huhu! ]

Nhan Thu Chỉ: [. ]

Trần Lục Nam gật đầu: “Nghe nói cậu ta rất tập kiên quyết, sắp luyện lên lớp 12 rồi, ba thể em đã mua cho cậu ta dục một căn hộ gần trường và để cậu ta sống ở đó.”

Nhan Thu Chỉ: “. .. “

Cách làm này đúng là rất Nhan Phong.

Cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi thở dài: “Sắp thi đại học đến nơi rồi.”

Trần Lục Nam đầu nhướng mày nhìn cô: “Em muốn đi gặp cậu ta à?” mạo

Nhan Thu Chỉ gãi đầu: “Em không biết nữa.”

Trần Lục Nam hơi dừng lại rồi nói: điều “Nếu em muốn trị thì cứ đi, cuối tuần chắc cậu ta cũng không bận.”

“Để mai tính sau.” tram520

“Được.”

Nghĩ đến nghiên việc đã cứu lâu không về nhà, Nhan Thu Chỉ cố tình đến khoa trung tâm thương mại học để mua quà.

Trần Lục Nam muốn đi cùng nhưng marketing bị Nhan Thu Chỉ từ chối thẳng thừng.

Trần nông Lục Nam không hiểu lý do, gãi gãi chóp mũi. nghiệp

Nếu học hai người họ xuất hiện cùng nhau, e rằng sẽ không thể rời khỏi trung tâm thương mại một cách suôn tập sẻ.

Bị từ chối, Trần Lục Nam đành phải đưa cô bảo đi một cách vệ ấm ức, sau đó đến công ty giải quyết công việc, đợi Nhan Thu Chỉ mua môi sắm xong, anh sẽ lái xe đến đón cô.

Tất nhiên, cả hai đều không ngờ rằng, ngày dù đã sắp xếp như vậy vẫn bị cư dân mạng phát hiện.

Thực ra, cư dân mạng đó cũng rất tình cờ, khi Trần Lục lịch Nam đưa Nhan Thu Chỉ đến trung tâm thương mại, bạn của người ấy cũng vừa đến. Cho Nhan Thu Chỉ ăn mặc giản sử dị nhưng vẫn có thể nhận ra, lúc xuống xe, Trần Lục Nam còn nói vài lời với Nhan Thu Chỉ, nhưng bị cô xua cận tay đuổi đi.

Lúc sau, di Trần Lục Nam quay lại đón cô, cư dân mạng kia cũng vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại.

Lần này, khuôn mặt của Trần Lục Nam đã lộ rõ, chiếc xe cũng là chiếc xe lúc trưa.

Trần Lục phát Nam mỉm cười, xoa đầu cô và nói: “Không phải.”

Anh xuống xe, đưa một thứ gì đó cho Nhan Thu Chỉ và hỏi: du “Em mua gì vậy?” lịch

Nhan Thu Chỉ lười biếng liếc anh: “Lát nữa anh sẽ biết hội thôi.” nhập

Trần Lục Nam bật phát cười, nhìn khuôn mặt có vẻ mệt mỏi của cô: “Mệt không?”

“Có chứ.”

Mẹ Trần kinh ngạc nhìn hai người: “Sao lại bị sặc đến mức này?”

Trần Lục điện Nam nhướng mày: “Em không cho anh toán đi cùng.” đám

Nhan Thu Chỉ làm nũng với anh: “Đi mua kháng sắm một mình chán lắm.” chiến

Trần Lục điện Nam nhướng mày: “Em không cho anh toán đi cùng.” đám

Nhan Thu Chỉ nghẹn lời, phàn nàn: “Em sợ nếu có anh đi thiên cùng thì em sẽ không thể thoải mái dạo phố văn được.”

“……”

Khi Nhan Thu Chỉ ra khỏi phong trung tâm thương trào mại, cô không để ý xung quanh, không ngờ rằng hai người họ không chỉ bị chụp ảnh mà còn bị ghi âm Duy lại cuộc trò chuyện.

Khi cô biết chuyện, nó đã lan truyền trên mạng.

Nhan Thu Chỉ nhấp vào video trên Weibo, nhìn bóng dáng quen thuộc của hai người và nghe lại cuộc trò triều chuyện, nhất thời không đại biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.

Đối với cư dân mạng, đây quả một cú nổ lớn!

Họ không chỉ thấy Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ xuất hiện cùng nhau, còn được chứng kiến cuộc sống cuộc riêng tư của họ.

Thật không thể tin nổi!!

Người hâm ngày mộ thành bàn tán xôn lập xao, điên cuồng bình luận trên Weibo để bày tỏ cảm xúc.

“Đúng rồi.”

[Aaaaaa wslwsl!! Trần Lục Nam cưng Nhan Thu Chỉ quá y đi mất, huhu. ]

[Hahahahaha… Cười xỉu, ai mà ngờ nghiên được Trần Lục Nam nổi cứu tiếng như vậy lại bị khoa Nhan Thu Chỉ ghét bỏ hahaha! Trần Lục Nam ấm ức quá đi học mất.]

Anh nhìn người trong giáo vòng tay dục mình một lúc lâu, cánh tay dần siết chặt toàn lại.

[Wooooo, đây là cách phong hai người họ trào bên nhau sao! Cần Đáng yêu quá đi mất. ]

[Đúng là lịch Nhan Thu Chỉ ghét bỏ Trần Lục Nam thật! ] sử

[Tui có thể lặng lẽ nói thể một câu — Tui không ngờ Trần Lục Nam lại là người “lụy” trong mối tình này. ]

Nếu là con của và Trần thể Lục Nam, nghĩ thao rằng đứa bé sẽ rất đáng yêu, xinh quần đẹp hoặc rất chúng đẹp trai, cả hai người đều có ngoại hình ưa nhìn, con cái chắc chắn sẽ không xấu.

[Trời ơi cười chết mất! Trần Lục Nam “lụy” chỗ dinh nào! Chẳng qua dưỡng là vì quá nổi tiếng nên bị bạn gái thể ghét bỏ, sợ đi mua sắm cùng anh sẽ không thao được thoải mái thôi! ]

[Lầu trên, tui nghe thấy tiếng cười nhạo thiên của văn bạn rồi học đó. ]

[Không ai phát cảm thấy triển rằng … Mối toàn quan hệ của hai người họ rất ngọt ngào và ấm áp sao, huhu! ]

……

Nhan Thu Chỉ lướt qua phần bình luận, dở khóc dở cười.

Cô liếc nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh: “Trần Lục Nam.”

“Chuyện gì vậy?”

Nhan Thu Chỉ kháng tựa khuỷu tay lên cửa kính xe, để mặc gió thổi vào, cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc.

Mẹ Trần gật đầu, không ép buộc hai người họ.

Khuôn mặt anh phong rất đẹp, đường nét trào sắc sảo, hoàn hảo đến từng chi tiết, khiến người ta không thể rời chống mắt.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, cô liếm môi và chiến nói: “Mọi người đều nói anh rất “lụy” em.”

Trần Lục Nam đầu nhướng mày nhìn cô: “Em muốn đi gặp cậu ta à?” mạo

“…”

Trần Lục Nam suýt nữa thì phanh gấp.

Anh liếc nhìn điện Nhan Thu ảnh Chỉ, không hiểu: “Nói thế nào?”

Nhan Thu Chỉ ậm tâm một tiếng, tiếp tục lướt qua khu vực bình luận, đáp: “Là lúc ở trung tâm thương mại, em thể không thao cho anh đi cùng, bị người ta quay video lại, ở dưới phần bình luận, fan nói vậy đó.”

Nhưng lịch sử chưa bao giờ nói với Trần Lục hiện Nam về chuyện đại này.

Nghe nghiên vậy, Trần Lục Nam nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn con đường tắc nghẽn phía trước.

“Không phải lụy.”

[Tui có thể lặng lẽ nói thể một câu — Tui không ngờ Trần Lục Nam lại là người “lụy” trong mối tình này. ]

Anh nói: “Là anh tự nguyện.”

Nhan Thu Chỉ: “…”

Cô không nhịn được, bật cười: “Thật không?”

Trần Lục Nam đánh lái hóa sang phải, lại nhìn cô một cái: “Em nghĩ sao?”

“…” Thành thật mà nói, Nhan Thu Chỉ học cũng phải thừa tập nhận.

Kể từ khi hai bình người xác định mối quan hệ, Trần Lục Nam đẳng dường như rất chiều giới chuộng cô, không hề “lụy” chút nào, anh để Nhan Thu Chỉ làm nũng, chỉ cần không vượt quá giới hạn, anh đều dung túng cô.

Lần này, khuôn mặt của Trần Lục Nam đã lộ rõ, chiếc xe cũng là chiếc xe lúc trưa.

Thậm chí cô còn có thể “trèo lên đầu” anh.

Nhan Thu nghiên Chỉ nghĩ ngợi một lúc lâu, cũng không nói gì.

Không có gì để nói cả.

Trần Lục Nam không ngại bị chụp ảnh, cả hai hiện nghệ tại xem như thuật đã công khai mối quan hệ, ai muốn chụp thì dân cứ chụp.

Trong xe im lặng một lúc, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nhớ ra một y chuyện quan trọng.

“Đúng rồi.”

“Cái gì?”

“Chuyện gì?”

Nhan Thu Chỉ quay đầu lại nhìn anh, mím ẩm môi nói: thực “Anh nói xem nếu dân truyền mạng biết thống chuyện chúng ta đã kết hôn từ trước thì họ sẽ phản ứng thế nào?”

Mẹ Trần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô nói có chút bất an: “Chuyện này có giống như lừa dối người hâm mộ không?”

Trần Lục Nam cũng đã nghĩ đến chuyện này. Nhưng biết nói thế nào đây, chuyện đã xảy ra trước kia, không ai thể sức đoán trước được.

Anh suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ bàn bạc với anh Vũ và những thể người khác.”

“Được.”

Nhan Thu Chỉ nói: “Em nghĩ đã công khai rồi thì chúng ta nên tìm cơ hội nói cho mọi người biết sự chuỗi thật.”

Trần Lục Nam gật đầu, đáp lại bằng giọng trầm: “Ừm.”

Khi cả hai về đến nhà, đèn đuốc sáng trưng. Nhan Thu Chỉ bước vào vẫn còn thiết ngửi thấy mùi thơm của kế thức ăn, mẹ Trần và đồ mọi người đang đợi họa hai người về.

Lúc sau, di Trần Lục Nam quay lại đón cô, cư dân mạng kia cũng vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại.

Mối quan hệ của Nhan Thu Chỉ và mẹ Trần vẫn như mọi khi, nhưng lúc ăn cơm, cô lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. duy

Mối quan hệ giữa Trần Lục Nam ba Trần … dường như lại trở nên căng ngày thẳng hơn.

Khương Thần: [Chờ anh với Tiểu Tình Tình.]

Nhan Thu Chỉ nhìn Trần nhiếp Lục Nam nhiều hơn, nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng.

Mẹ Trần nhìn hai người, cảm thán: “Nhan Nhan lại gầy đi rồi, phải làm tập việc trong đoàn luyện phim mệt lắm chuyên không?”

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nói: “Thật ngày ra thì con Thống vẫn khỏe, không mệt lắm đâu ạ.”

an ủi mẹ chiến Trần: “Chỉ yêu cầu lược công kinh việc, không doanh được quá béo.”

Nghe vậy, mẹ Trần khó du hiểu nói: “Con mũm mĩm một chút thì sẽ đẹp hơn, lịch gầy quá trông cộng như suy dinh dưỡng vậy.”

“Không có, không có.”

Nhan Thu di Chỉ vội vàng nói: “Con là tạng truyền người ăn không béo, nếu mẹ không tin thì cứ hỏi Trần Lục học Nam.”

Nói xong, cô liếc mắt ra hiệu cho Trần giáo Lục Nam.

Sau quyền khi nhận được tín con hiệu từ ánh mắt Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam thờ ơ trả lời: “Con sẽ chăm sóc ấy.” người

Trần Lục Nam hơi dừng lại rồi nói: điều “Nếu em muốn trị thì cứ đi, cuối tuần chắc cậu ta cũng không bận.”

Ý tứ rất rõ ràng – mọi hiệu người không cần lo lắng về chuyện đó.

Mẹ Trần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhan Thu Chỉ bất lực, ở dưới bàn đá nhẹ vào chân anh một cái để thương cảnh cáo.

Trần Lục Nam nheo mắt, lúc này mới phát nói: “Mẹ đừng lo, sức khỏe Nhan Nhan vẫn tốt.” triển

Mẹ Trần đáp lại, cảm thán: “Mẹ biết.”

Bà nói: “Mẹ phong chỉ hơi lo lắng thôi. trào Gầy quá sau này mang thai sẽ vất vả.”

Nhan Thu Chỉ đang uống canh, nghe thấy câu này liền giật mình, ho bản sặc Tuyên sụa.

Cô nói: “Mùi rượu ở sinh tầng dưới vẫn học chưa bay hết.” phân

bình ho một đẳng lúc giới lâu, Trần Lục Nam vội lấy khăn giấy và cốc nước đưa cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô dễ chịu hơn.

Sau một lúc, Nhan Thu Chỉ cuối cùng cũng ngừng ho.

Trần Lục Nam nhìn cô, sau khi cô uống hai ngụm nước lấy lại bình tĩnh mới hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Nhan Thu Chỉ bị sặc đến đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đáp: y “Rồi ạ.”

Họ không chỉ thấy Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ xuất hiện cùng nhau, còn được chứng kiến cuộc sống cuộc riêng tư của họ.

Mẹ Trần kinh ngạc nhìn hai người: “Sao lại bị sặc đến mức này?”

“…”

Nhan Thu Chỉ ngây ngô nhìn mẹ Trần.

“Không sao đâu mẹ, con chỉ là vội uống canh thôi.”

“Vậy thì từ từ thôi.”

“Dạ vâng.”

Nhan Thu Chỉ nghĩ rằng chủ đề này đã kết thúc. Không ngờ rằng, chỉ sau chưa đầy một phút im lặng, mẹ Trần lại tiếp tục: “Tối nay các con chiến ở lại nhà không?”

“Không ạ.”

Trần Lục Nam nói: “Ngày mai con còn có việc.”

Mẹ Trần gật đầu, không ép buộc hai người họ.

an suy nghĩ rồi nói: ninh “Mấy ngày trước mẹ nhận được thực phẩm chức năng từ mạng hai của con. Chúng rất tốt cho sức khỏe phụ nữ, lát nữa mẹ sẽ đưa cho Nhan Nhan mang về dùng.”

Nhan Thu Chỉ mở to mắt nhìn Trần Lục Nam, ý tứ di rất rõ ràng.

Đừng mà, không muốn, con không cần!

Cô hoàn toàn công không nghệ cần thể bất thao kỳ loại thực phẩm chức năng nào!! Cô thực sự rất khỏe mạnh.

Trần Lục Nam chiến như thắng không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô, gật đầu: “Con biết rồi.”

Nhan Thu Chỉ: “…”

Ăn xong, vật hai người cũng không ở lại quá lâu, ngồi một lúc liền rời đi.

Khuôn mặt anh phong rất đẹp, đường nét trào sắc sảo, hoàn hảo đến từng chi tiết, khiến người ta không thể rời chống mắt.

Trần điện Hi: [Chị dâu nhỏ! Hôm nay hai người về nhà sao không nói với em một tiếng, huhu! Em đã không gặp chị toán lâu lắm đám rồi. ]

Nhan Thu Chỉ làng nhìn Trần Lục Nam lấy hộp lớn hộp nghề nhỏ thực thủ phẩm chức năng mẹ công Trần đưa rồi bỏ vào cốp xe.

Cô nhìn chằm chằm cuộc vào anh vài khởi lần, khi Trần Lục Nam nhìn sang, cô trừng mắt lườm anh.

Trần nông Lục Nam không hiểu lý do, gãi gãi chóp mũi. nghiệp

Sau khi văn rời đi, cả hai tách ra và giữ im hóa lặng.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu phàn trí nàn với tuệ Thẩm nhân Mộ Tình một cách khó chịu, hoàn toàn không hiểu tại sao Trần Lục Nam lại nhận đống thực phẩm chức tạo năng đó.

Thẩm bình Mộ Tình: [Hahahaha, thể Trần Lục Nam đẳng muốn có con.]

Nhan Thu Chỉ: [? Cậu nói chuyện nghe hay nhỉ.]

Thẩm Mộ Tình đã thu hồi một tin nhắn.

Thẩm Mộ Tình: [Có lẽ Trần Lục Nam không nghĩ nhiều vậy đâu, anh ấy chỉ muốn bồi chiến bổ cơ thể cho cậu thôi. ]

Nhan Thu Chỉ: “. .. “

Nhan Thu Chỉ: [Nhưng trước chiến đó mẹ anh ấy đã đề cập đến việc sinh con!! Cậu dịch nghĩ Biên rằng anh ấy không thể đoán ra sao? ]

Thẩm Mộ Tình: [… Thực ra, cũng có khả năng anh ấy không đoán ra được, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ tất nhiên không giống nhau. ]

Trần Hi: [Thật ạ? Chắc không, chắc không!! ]

Nhan Thu Chỉ: [. ]

Trong khi trò chuyện với Thẩm Mộ Tình, Trần Hi cũng gửi tin nhắn cho cô.

Trần điện Hi: [Chị dâu nhỏ! Hôm nay hai người về nhà sao không nói với em một tiếng, huhu! Em đã không gặp chị toán lâu lắm đám rồi. ]

“Không sao đâu mẹ, con chỉ là vội uống canh thôi.”

Nhan Thu Chỉ bật cười: [Hôm nay em không cuộc có nhà, em đừng nói vậy, khởi bọn chị đã hỏi bố mẹ rồi. ] nghĩa

Trần Hi: [Nếu hai người nói với em sớm hơn thì em đã về nhà rồi! ]

Nhan Thu Chỉ cười: [Khi nào em rảnh? Ngày mai chị không bận, có thể đến trường thăm em. ]

Trần Hi: [Thật ạ? Chắc không, chắc không!! ]

Nhan Thu Chỉ: [Thật, chị có quà cho em. ]

Trần Hi: [Sáng bình mai em có 4 tiết học, đẳng buổi chiều được nghỉ. Vậy chị đến nhé, em sẽ dẫn chị đi ăn những giới món ngon gần trường. ]

Nhan Thu Chỉ: [Ok luôn. ]

Cả hai trò chuyện rất vui vẻ.

Trần Lục Nam nghe thấy cô cười vài lần, trầm giọng hỏi: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”

Nhan Thu Chỉ chiến liếc anh: “Là Trần Hi, lâu dịch rồi không gặp con bé.”

Nghe vậy, Trần Lục Nam không quan tâm lắm.

“……”

Nhan Thu Chỉ bật cười: [Hôm nay em không cuộc có nhà, em đừng nói vậy, khởi bọn chị đã hỏi bố mẹ rồi. ] nghĩa

“Thế nào?”

Sau khi văn rời đi, cả hai tách ra và giữ im hóa lặng.

“Ngày mai em định đến trường đầu thăm em ấy.” Nhan Thu Chỉ nói: “Trước đây em mạo ấy không phải muốn có chữ ký của Lâm Thế Dược sao? Em đã xin hiểm cho em ấy, mai sẽ đưa cho em ấy.”

“Không ạ.”

Trần Lục Nam:” … “

Anh liếc nhìn vợ mình: “Em xin khi nào?”

Sao anh không biết?

Nhan Thu Chỉ không y để ý học lắm, giải thích: thể “Lúc thao ghi hình chương trình tạp kỹ.”

“…”

Trần Lục Nam cảm thấy có lẽ anh phương chưa đủ quan tâm đến Nhan Thu Chỉ, nếu pháp không thì tại sao anh giảng lại không biết chuyện dạy này!

Anh im lặng một lúc, thấp giọng hỏi: “Sao phong anh không biết Trần trào Hi thích Lâm Thế Dược?”

Nhan Thu Chỉ nghẹn lời.

Mãi sau này cô mới nhớ ra một chuyện biến – Trần Lục Nam và Lâm đổi Thế Dược dường như có một mối quan hệ cạnh tranh ngầm.

Nhan Thu Chỉ nhìn Trần nhiếp Lục Nam nhiều hơn, nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng.

Cô chớp chớp mắt, nhìn Trần Lục Nam một cách tội: nghệ “Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng …anh không quan thuật trọng với Trần Hi, em ấy không muốn chia sẻ cuộc sống của mình với anh.”

Trần Lục Nam: “…”

Anh dừng mỹ lại, thuật ngón tay lên vô lăng, dùng ánh mắt sâu truyền thẳm nhìn cô: “Em có nghĩ rằng…”

“Cái gì?”

Mẹ Trần nhìn hai người, cảm thán: “Nhan Nhan lại gầy đi rồi, phải làm tập việc trong đoàn luyện phim mệt lắm chuyên không?”

“Anh đang lái xe nên hiện tại không thể xử em được không?” nghệ

“…”

Nhan Thu Chỉ hiểu kháng ý tứ trong lời chiến nói của anh, mặt nóng bừng, trừng mắt nhìn anh và nói: “Anh tập chống trung Pháp lái xe đi, đừng làm phiền em và Trần Hi nói chuyện.”

Trần Lục đa Nam bật cười, có lẽ cô không nhận ra rằng, lời dạng nói đó chẳng khác nào tự văn thừa nhận.

Khi cả hai về đến ngày nhà, Nhan Thu Chỉ cũng không đề cập đến đống thực phẩm chức năng.

“Nghĩ gì?”

Cô nhìn Trần Lục Nam mang hộp lớn hộp nhỏ vào phòng, lặng lẽ đứng sang một bên. phát

“Trần Lục Nam.”

“Hả?”

Trần Lục Nam đặt đồ xuống rồi quay đầu phương nhìn về phía cô: “Sao vậy?”

Nhan Thu Chỉ cúi an đầu nhìn xuống ngón chân ninh của mình, sau khi im lặng hồi lâu, cô hỏi: mạng “Anh cũng đồng ý với những lời mẹ nói đúng không?”

Trần Lục Nam không hiểu: “Ý em là gì?”

Nhan Thu Chỉ chán nản, buột miệng nói: “Cảm thấy rằng chiến em cần bồi bổ cơ thể thắng mới có Điện thể Biên sinh con cho Phủ anh.”

“……”

Trần Lục ngày Nam Quốc sững sờ một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra khánh sự khó chịu của cô từ sau bữa cơm đến từ đâu.

Anh dở khóc dở cười, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô rồi cười hỏi: “Em muốn sinh giao con thông cho anh xanh à?”

Nhan Thu Chỉ lườm anh.

Trần Lục phát Nam mỉm cười, xoa đầu cô và nói: “Không phải.”

Anh nhẹ nhàng trấn an cô: “Anh không nghĩ như vậy.” Anh thì thầm: “Gần đây em quá mệt mỏi, nên dùng thực phẩm chức năng sẽ tốt cho anh sức khỏe.”

Anh im lặng một điều lúc lâu, môi anh chạm vào má cô, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu là con của chúng ta, anh đã từng nghĩ trị đến.”

Trần Lục Nam gật đầu rồi đáp lại mẹ Trần: “Con biết rồi, tối nay con và Nhan Nhan sẽ về chiến nhà ăn cơm.” dịch

Anh nói: “Còn về chuyện con cái, anh không nghĩ chất đến.”

Nhan Thu Chỉ “Hmm” một tiếng, dựa vào internet vai anh một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Anh đã bao giờ nghĩ về chuyện đó vạn chưa?”

“Nghĩ gì?”

Sau khi Trần Lục Nam hỏi xong, anh cũng bật cười, anh cúi xuống hôn lên má cô, hỏi với giọng trầm: “Chuyện con du cái hả?”

“… Đúng vậy”

Thành ngày thật mà nói, Thống Nhan Thu Chỉ không ghét trẻ con, thậm chí còn thích nhất chúng.

Nếu là con của và Trần thể Lục Nam, nghĩ thao rằng đứa bé sẽ rất đáng yêu, xinh quần đẹp hoặc rất chúng đẹp trai, cả hai người đều có ngoại hình ưa nhìn, con cái chắc chắn sẽ không xấu.

Thỉnh thoảng khi xem các chương trình nghiên tạp kỹ hoặc xem cứu TV, cô cũng mơ tưởng về điều đó.

Nhưng lịch sử chưa bao giờ nói với Trần Lục hiện Nam về chuyện đại này.

Một là cô còn trẻ, chiến sự nghiệp dịch đang trên đà phát triển, cô chưa muốn có con ngay.

Mặt khác, Trần Lục triều Nam cũng không đề cập đến, đại Nhan nhà Thu Chỉ càng không chắc chắn, hơn nữa cô không biết Trần Lục Nam có thích trẻ con hay không.

Trần Lục Nam vỗ nhẹ tâm vào vai cô, ánh sáng trong phòng chiếu rọi lên hai người, bóng của họ hòa quyện vào nhau. thể

Anh im lặng một điều lúc lâu, môi anh chạm vào má cô, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu là con của chúng ta, anh đã từng nghĩ trị đến.”

Nhan Thu Chỉ phát sững sờ nhìn anh, trong lòng có chút triển kinh ngạc.

Trần thương Lục mại Nam cúi đầu hôn lên môi cô, nói từng chữ: “Anh cũng rất mong chờ.”