Chương 38

Làn da da daÔn Ôn Ôn Từ rất rất rấtmỏng manh, manh, manh,dễ để lại dấu vết. Chỉ cần hôn hơi mạnh một chút là là là có có thể đỏ cả mấy ngày. Lần trước Đậu Tình nhìn thấy thấy thấycòn còn còntưởng tưởng tưởngcô chơi S-M. S-M. S-M.

Thực ra Chu Vụ luôn rất rất rấtkiềm kiềm kiềmchế, ngay cả khi khi khiôm eo cô cũng phải khống chế lực độ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Từ cảm nhận được cảm giác đau. Không phải đau đau đaunhói, mà là từng chút từng từng từngchút một, một, một,sức mạnh được kiểm soát soát soáttrong giới hạn cô có thể chịu chịu chịuđựng, ngược ngược ngượclại càng kích kích kíchthích thần kinh của cô.

Tấm chăn bị Chu Vụ vô tư tư tưđẩy sang một góc. góc. góc.Trên ga giường màu thẫm, làn da trắng trắng trắngngần ngần ngầncủa Ôn Từ sáng đến chói mắt, ẩn hiện hiện hiệnmột tầng hồng phấn kiều diễm mờ ảo. ảo. ảo.

Bên tai lại vang lên tiếng xé bao, bao, bao, Ôn Từ còn chưa kịp hoàn hồn từ từ từđợt khoái cảm trước, mắt chân lại bị nắm lấy. lấy. lấy.Chu Vụ cúi cúi cúingười xuống xuống xuốngngực cô, hỏi: “Em “Em “Emthích cái anh ta?”

Không biết là là làlần thứ ba hay thứ tư, tư, tư,từ đầu đến chân Ôn Từ Từ Từđều tê tê têdại, cô thở thở thởdốc dốc dốcdữ dội, tóc xõa rối trên gối và trán. Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn trần, trần, trần,nhìn lên trên cô thấy được được đượcbóng mình, mình, mình,gương mặt còn còn cònđỏ đỏ đỏhơn hơn hơncả lúc chạy 800m hồi cấp cấp cấpba.

May mà những câu hỏi hỏi hỏikiểu này rất dễ qua ải. Vào Vào Vàolúc này, Chu Vụ không phân biệt được cô đang nghiêm túc hay nói nói nóidối: “Anh “Anh “Anhấy… ấy… ấy…rất rất rất tốt với với vớingười khác… Ah!”

Lại bị bị bị cắn, đau, nhưng không nặng. Kết hợp với những động tác khác, Ôn Từ bị nuốt chửng bởi cảm giác xa lạ mà mà màmãnh liệt, đến mức cắn môi cũng không thể im lặng được.

“Còn gì nữa?” Giọng Giọng GiọngChu Vụ khàn đặc. đặc. đặc.

“Rất nhiệt tình, anh ấy… ấy… ấy…đẹp trai, giọng giọng giọngnói cũng hay… Chu Vụ,” giọng Ôn Từ run run runrẩy, bất bất bấtlực gọi tên anh vài lần, “Chu Vụ, anh… anh… anh…đừng cắn cắn cắnchỗ chỗ chỗđó.” đó.” đó.”

“Em “Em “Emrất rất rấtthích mà.” Chu Vụ nói, “Tiếp “Tiếp “Tiếptục đi.”

Ôn Từ nhắm mắt lại, nước mắt sinh lý đọng ở khóe mi.

lẽ lẽ lẽ hôm hôm hôm nay Chu Chu ChuVụ nhắc đến, Ôn Từ chợt nhớ về trận bóng bóng bóngrổ duy nhất cô xem hồi cấp ba. Chàng Chàng Chàngthiếu niên trong bộ đồng phục thể thể thểthao thoải thoải thoảimái, mỗi lần bật nhảy, đường nét bắp trên trên trêncánh tay và đùi căng lên, giữa tiếng cổ cổ cổvũ ném bóng mạnh mẽ mẽ mẽvào vào vàorổ.

Chiều hôm đó, cả sân sân sânđều tên anh anh anhấy, giọng Ôn Từ lén lút hòa vào đám đông, đông, đông,không ai ai aihay biết.

Đêm nay, nay, nay, cô côkhông biết biết biếtmình mình mìnhđã gọi gọi gọitên này bao nhiêu lần. Ôn Từ chỉ có có có thể cầu nguyện nguyện nguyệncách cách cáchâm âm âmcủa căn căn cănphòng sang trọng này đủ tốt.

“Rất đẹp trai, rất, rất dịu dàng, rất xuất sắc, rất rất rấtmạnh mẽ,” Ôn Từ ôm anh, lúng túng kể, “Chơi bóng rổ rổ rổcũng, giỏi lắm…”

Mặt cô bị nắm lấy, lấy, lấy,Chu Chu ChuVụ hơi nhướng mắt mắt mắt nhìn thẳng thẳng thẳngvào cô, trong đáy mắt ẩn chứa một chút giận dữ và mỉa mai.

Lúc này Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từmôi và và vàmắt đều ướt át, át, át,toàn thân đỏ ửng, ánh ánh ánhmắt mơ màng, trông thật quyến rũ đến chết chết chếtngười.

“Chơi bóng bóng bóngrổ cái đếch gì.” Giọng Chu Chu ChuVụ khàn đặc, nhướng mày, mày, mày,nói thẳng không kiêng kiêng kiêngdè: “Em bị anh làm cho choáng váng váng vángrồi hả?”

Trên người Chu Vụ phủ một lớp mồ mồ mồhôi mỏng, trong trong trong mắt là ham muốn và tính công kích kích kíchkhông hề che che chegiấu.

Ôn Ôn ÔnTừ đối diện với với vớianh hồi lâu, rồi rồi rồikhông nhịn được vươn tay ôm lấy cổ anh, hôn hôn hônnhẹ lên môi môi môianh, thành thật thật thậtđáp: “Vâng.”

Chu Chu ChuVụ: “…”

Đệt.

Chu Chu ChuVụ Vụ Vụcuối cùng từ từ từ bỏ việc ép hỏi, hỏi, hỏi,cúi đầu hôn hôn hôncô. Vì bị hôn hôn hônnên không thể kêu kêu kêuthành tiếng, Ôn Từ chỉ chỉ chỉcó thể bất lực ôm chặt lấy anh.

12 giờ đêm, Chu Chu ChuVụ trần trụi nửa thân thân thântrên trên trênra ra raban công hút thuốc.

Trên Trên Trên lưng anh còn in những những nhữngvết móng tay, gió thổi qua còn hơi ngứa.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh ánh ánhtrăng dịu nhẹ, nhẹ, nhẹ,Ôn Từ nằm nằm nằmtrên trên trêngiường giường giườngđã ngủ say, chăn theo nhịp thở thở thởkhẽ khẽ khẽphập phồng, phồng, phồng,để lộ nửa cổ đầy đầy đầydấu dấu dấuhôn.

Làm hơi quá đáng, sau đó tắm rửa chỉ cần chạm nhẹ là là làcô đã run rẩy, ngay cả cả cảtin tin tinnhắn nhắn nhắnbáo cho Đậu Dĩ Tình Tình Tìnhgiúp tìm lý do với với vớigia gia giađình cũng phải nhờ Chu Vụ soạn và gửi.

Chu Chu ChuVụ Vụ Vụthở ra một hơi hơi hơikhói, khói, khói,thân thể thì sảng khoái nhưng nhưng nhưngtâm trạng lại phiền muộn.

Khói thuốc trong đêm đêm đêmtối chậm chậm chậmrãi tỏa tỏa tỏara, bị gió thổi tan.

Gia Gia ngồi bên chân chân chânanh khẽ sủa một một mộttiếng: tiếng: tiếng:“Gâu.”

“Đánh thức cô ấy mày cuốn xéo.” Chu Vụ không thèm ngoái đầu lại.

Gia Gia: “Ư…” “Ư…” “Ư…”

Người và và và chó im im imlặng lặng lặngngồi trên trên trênban công một một mộtlúc, Chu Chu ChuVụ châm điếu thuốc thứ hai.

Người trên giường trở mình, mình, mình,động tĩnh tĩnh tĩnhrất nhẹ, nhẹ, nhẹ,Chu Vụ Vụ Vụquay đầu nhìn, nhìn, nhìn,xác định cô không không khôngtỉnh, rồi ánh mắt dời xuống con chó. chó. chó.

Gia Gia cũng như anh, đang đang đangnhìn nhìn nhìnngười trong phòng, phòng, phòng,đuôi khẽ vẫy.

“Thích hả?” Anh lười biếng biếng biếnglên tiếng.

Gia Gia GiaGia hé miệng, “Ư” vài tiếng để đáp lời.

Chu Vụ gật đầu, như thể thể thểhiểu được, kéo kéo kéodài dài dài giọng: “Ừm. Xinh đẹp, đẹp, đẹp,ngoan ngoãn, thông minh, minh, minh, lại hơi ngốc nghếch, nghếch, nghếch,lúc lúc lúcnhát gan lúc lúc lúcgan gan ganlì. Đáng yêu chết đi được. được. được.Cái cũng tốt…”

Anh Anh Anhkhựng lại, giọng lạnh đi: đi: đi:“Chỉ là mắt mắt mắtkém.”

Gia Gia nghe không hiểu, hiểu, hiểu,le lưỡi lưỡi lưỡivới với vớianh.

Chu Vụ nhìn nhìn nhìnnó: “Mắt kém mà vẫn thích à?”

Gia Gia nghiêng đầu: đầu: đầu:“?”

“Được thôi.” Chu Vụ kẹp điếu thuốc, thuốc, thuốc,càu càu càunhàu: “Thích thì thích. thích. thích.Cái gọi là ánh mắt, mắt, mắt,cũng đâu phải không cứu cứu cứuđược.” được.” được.”

Hút xong thuốc, Chu Vụ đợi khói tan hết mới quay vào phòng.

Đệm giường lún xuống vì vìtrọng lượng của của củaanh, Ôn Từ hé mắt, mắt, mắt, mơ mơmàng màng mànggọi một tiếng: “Chu Vụ.”

Giọng trầm thấp mơ hồ, rõ ràng vẫn còn trong trạng trạng trạngthái ngủ, không không khôngcó ý thức, thấy ai gọi nấy.

Chu Chu Chu Vụ gạt đi sợi tóc vướng trên mi mi mimắt cô, ánh ánh ánhmắt lạnh nhạt nhìn xuống, xuống, xuống,nhân hội hỏi: “Em thích ai?”

Ôn Ôn ÔnTừ đáp: “Chu “Chu “ChuVụ.”

Một câu nói ngủ còn hiệu hiệu hiệuquả quả quảhơn hơn hơnhai điếu điếu điếuthuốc, Chu Chu ChuVụ hừ lạnh một một mộttiếng, cuối cùng cũng thoải mái đôi chút.


Sáng hôm hôm hômsau, Ôn Từ Từ Từvừa mở mở mởmắt đã chạm phải đôi mắt to trong veo ngớ ngẩn của Gia Gia. Gia. Gia.

Cửa phòng hé mở, mở, mở,con con conchó ngồi xổm xổm xổmbên bên bênmép giường, giường, giường,thè lưỡi nhìn cô.

Ôn Từ thoạt đầu sững sững sữngsờ một một mộtchút, chút, chút,theo bản năng định định địnhgiơ giơ giơtay vuốt ve nó, vừa động đậy đậy đậyngón tay, tay, tay,đã bị bị bịcơn tê mỏi khắp người người ngườiđẩy ngược lại.

Cô lập tức nhớ về tình cảnh cảnh cảnhtối qua —

Từng đợt từng đợt không ngừng đẩy đưa, đưa, đưa,Chu Chu ChuVụ đút ngón ngón ngóntay vào vào vàomiệng cô, run rẩy khi khi khibị cắn…

Sướng đến mức hơi quá đà. Chỉ nhớ nhớ nhớlại thôi, cô cô đã cảm thấy bụng dưới dưới dướihơi nhói, nhói, nhói,da da dathịt tê dại.

Tối qua qua qualàm xong đã thay ga giường, giường, giường,Chu Chu ChuVụ Vụ Vụrõ ràng không quen làm việc này, trải trải trảihơi lộn xộn, xộn, xộn,cả giường chỉ có chỗ Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từ nằm là phẳng phiu.

Bên cạnh không có cóai, Chu Chu ChuVụ chắc đã thức, có thể đi chạy bộ buổi sáng, cũng cũng cũngcó thể đang ở ngoài ngoài ngoàiphòng.

Nghĩ đến việc tối qua mình không kìm được phản ứng sinh lý mấy lần, Ôn Ôn ÔnTừ xoay người, vùi mặt vào vào vàogối, có chút chút chútkhông dám đối đối đốidiện.

Hay là cô giả vờ ngủ ngủ ngủthêm chút chút chútnữa

“Gâu gâu gâu gâugâu.”

“Đừng, Gia Gia…” Ôn Từ Từ Từ vội ngẩng ngẩng ngẩngđầu, đầu, đầu,định định địnhgọi con con con chó đang vừa vừa vừasủa vừa vừa vừachạy ra ngoài.

Rồi chạm phải ánh mắt của của củaChu Vụ Vụ Vụđang đẩy cửa cửa cửađịnh vào tìm chó.

Chu Chu ChuVụ trần trụi nửa thân trên, trên, trên,dưới mặc mặc mặcquần dài rộng màu be be benhạt, trông có vẻ đã đã đãtắm xong. Thấy Thấy Thấytình cảnh trong trong trong phòng, anh nhướng mày, dựa dựa dựavào khung khung khungcửa: “Tỉnh rồi à.”

Ôn Từ vẫn ôm gối trong trong trongtay, ngơ ngơ ngơngác nhìn nhìn nhìnanh: “Ừm.”

“Có “Có “Cóchỗ nào nào nàokhó khó khóchịu không?”

Ôn Từ lắc đầu.

“Chỗ “Chỗ “Chỗbị bị bịcắn có đau đau đaukhông?”

“…” Ôn Từ lại lắc đầu.

Chu Vụ nhìn nhìn nhìn chằm chằm cô, nghĩ ngợi ngợi ngợivẫn thấy không yên tâm, tối qua quả thật hơi quá đà, lúc kìm kìm kìmnén, lúc lại không kiểm soát được.

Vì thế thế thếanh tiến tiến tiếnlên, vén chăn: “Lật qua đây anh xem nào.”

“?” “?” “?”

Ôn Từ Từ Từvội nói: “Không cần cần cầnđâu, thật mà.”

Chu Vụ Vụ Vụnửa ngồi ngồi ngồi xổm bên mép mép mépgiường, cùng Gia Gia Gia Giaim lặng nhìn cô.

Im Im Imlặng giằng co co covài phút, Ôn Từ yên lặng lật người qua một chút. chút. chút.

Áo ngủ cô đang mặc là của Chu Vụ, anh anh anhvén lên rất thuận tay, dấu vết vẫn còn nhưng không sâu, Chu Vụ Vụ Vụhơi yên tâm, cúi đầu đầu đầuhôn hôn hônnhẹ một cái.

Ôn Từ run run runlên.

Thấy Thấy Thấy dấu hiệu lại sắp sắp sắpxảy ra chuyện, Chu Vụ thả áo xuống: “Mới “Mới “Mớichuyển đến, đến, đến,tủ tủ tủlạnh chỉ có có cóthịt xông khói với trứng, chiên cho cho choem em emmột phần nhé? Hay ra ngoài ngoài ngoài ăn?”

“Thịt “Thịt “Thịtxông khói với trứng trứng trứngđược rồi.” Ôn Từ lập tức đáp.

Chu Vụ ừ một tiếng: “Được, đợi đợi đợianh anh anh gọi.”

Chu Vụ đứng đứng đứngdậy dậy dậyđi ra ngoài, Ôn Từ ngẩng mặt lên, thấy thấy thấylưng anh chi chít những vết đỏ do cô cào tối qua. qua. qua.

Cửa khép hờ hờ hờlại, Ôn Từ chậm rãi kéo chăn, chăn, chăn,che kín gương mặt mặt mặtđang đỏ đỏ đỏbừng.

Bàn ăn không không khônghợp gu giới trẻ hiện đại. đại. đại. Ôn Từ gập hai hai haichân, ngồi trên chiếc sofa rộng trong phòng khách, vừa ăn trứng chiên vừa lướt tin tin tintức trên trên trên điện thoại.

Vừa mở WeChat, cô đã thấy story mới của Đoạn Đoạn Đoạn Vi, hình chụp có vẻ ở sân sân sânbay, kèm chữ “Về Giang Thành”, trong ảnh cô ta đội mũ bucket và và vàkhẩu trang, trang, trang,mặc chiếc chiếc chiếcáo thun đen thêu của Chu Vụ. Vụ. Vụ.

Bên cạnh vang lên tiếng bước bước bước chân, Ôn Từ ngước mắt mắt mắtnhìn, Chu Vụ đang tùy ý mặc mặc mặcquần áo, vừa từ phòng ngủ đi ra.

Cảm nhận ánh mắt sáng rực của cô, Chu Vụ dừng bước bước bước một chút, chút, chút,rồi theo ánh mắt cô cúi xuống xuống xuốngnhìn nhìn nhìnbộ bộ bộđồ vừa mặc.

“Sao thế?” thế?” thế?”Anh hỏi.

Ôn Từ má căng phồng vì miếng thịt xông khói, cô giơ điện thoại, nhìn Chu Vụ Vụ Vụ rồi lại nhìn nhìn nhìn điện thoại.

“Không “Không “Không có có gì…” Ôn Từ Từ Từngơ ngác, không nhịn được nói, “Áo anh, giống của của củaĐoạn Vi.”

Chu Chu ChuVụ thuận miệng miệng miệngđáp: “Ừm. “Ừm. “Ừm.Mẫu Mẫu Mẫuphổ thông, Tần Vận Vận Vậncũng cũng cũngcó, còn mua mua muahai màu khác.”

Ôn Từ chớp chớp chớpmắt, những bong bóng vui mừng mừng mừngtừ từ nổi lên trong lòng, lòng, lòng,vài giây sau sau saumới mới mớichậm chạp ừm ừm ừmmột tiếng: “Ồ.”

Ăn Ăn Ănxong bữa sáng, Ôn Từ tự giác đi rửa chén. Lúc từ phòng bếp bước ra, Gia Gia đã ngồi chờ chờ chờtừ nãy giờ, nó sát ngay bên chân cô, cứ mỗi mỗi mỗibước cô đi đi đi là lànó lại bám theo.

“Sao vậy Gia Gia?” Ôn Từ ngồi xuống, dịu dịu dịudàng hỏi.

“Gâu gâu gâu!” Gia Gia sủa sủa sủalên đáp lại.

“Nó đang năn nỉ em dắt nó nó nóđi dạo đó.” Chu Vụ đứng bên cạnh, cạnh, cạnh,thản thản thảnnhiên giải thích giúp Gia Gia.

Ôn Từ chưa từng dắt chó bao giờ nên khá phấn khích: “Vậy em có thể thể thểđi đi điđược được đượckhông anh?”

Trên sàn nhà, người người ngườivà chó cùng ngẩng đầu nhìn Chu Vụ, Vụ, Vụ,ánh mắt mắt mắtnào nào nàocũng long lanh đầy mong đợi. Chu Vụ nhìn nhìn nhìnxuống xuống xuốngmột lúc lúc lúcrồi bật bật bật cười gật đầu: “Ừ, được”

Hân Hân Hânhoan, Ôn Từ cúi người người ngườicẩn thận thận thậnđeo dây xích vào cổ cổ cổGia Gia, rồi rồi rồihỏi: “Vậy là ổn chứ anh?” anh?” anh?”

Chu Vụ khoanh tay, tựa vào cửa, ra vẻ như đang đang đangphó mặc mọi chuyện cho cô.

“Ừm”, anh lạnh lạnh lạnhnhạt nói. “Đưa tay ra đây.”

Gia Gia lập tức giơ một bên bên bênchân ra.

Ôn Từ nắm lấy chân nó, ánh ánh ánhmắt trìu mến như đang khen một một mộtem học sinh nhỏ: “Gia Gia giỏi quá!” quá!” quá!”

Chu Chu ChuVụ: “…” “…” “…”

Chu Vụ buồn cười cười cườinói: nói: nói:“Ôn “Ôn “ÔnTừ à, anh bảo em đưa tay cơ.”

Ôn Từ ngớ người, rồi làm theo. theo. theo.Chu Chu ChuVụ lấy một một mộtthứ thứ thứtừ túi ra, cúi người đeo vào tay cô.

Đó là một một một chiếc vòng tay lấp lấp lấplánh, điểm điểm điểmxuyết vài con bướm nhỏ to to tokhác nhau, kim cương toả sáng sáng sánglấp lánh dưới ánh nắng.

Chu Chu ChuVụ lần này đến Singapore, thuận thuận thuậntiện giúp ông nội đấu giá một bức tranh. Tình Tình Tìnhcờ cờ cờthấy chiếc vòng này, anh liền liền liềnnghĩ ngay ngay ngayđến Ôn Ôn ÔnTừ.

“Quà kỷ niệm.” Chu Chu ChuVụ nói trước khi Ôn Ôn ÔnTừ kịp từ chối. “Đồ rẻ rẻ rẻtiền thôi, thôi, thôi,đừng chê nhé.”

Ôn Ôn ÔnTừ vốn định nói nói nóigì đó, nghe thấy vậy vội lắc đầu: “Đâu có, em rất rất rất thích mà.”

Chu Vụ ậm ừ, rồi nói một một mộtcâu câu câukhông đầu không không khôngđuôi: đuôi: đuôi:“Đeo thường xuyên xuyên xuyênvào, chủ cửa hàng bảo nó nócó tác dụng huyền huyền huyềnbí.”

Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từ tò tòmò: “Tác dụng gì vậy anh?”

Chu Vụ ngước mắt mắt mắt nhìn cô côtrìu mến vài vài vàigiây, rồi mới trả trả trảlời: “Trị tật lòa mắt.”

Trả lời Nguyễn thị thắm Hủy

“Chương 38” thu hút 21 bình luận, thể hiện sự quan tâm từ độc giả!