Chương 38

Làn da Ôn Ôn ÔnTừ rất mỏng mỏng mỏngmanh, dễ để lại dấu dấu dấuvết. vết. vết. Chỉ cần hôn hôn hôn hơi mạnh một chút là là là có cóthể đỏ cả mấy ngày. Lần trước Đậu Dĩ Tình nhìn thấy còn còn còntưởng cô cô côchơi S-M.

Thực ra Chu Vụ luôn rất kiềm chế, ngay cả khi ôm eo cô cũng phải khống chế lực độ.

Đây lần đầu tiên Ôn Từ cảm nhận được cảm giác đau. Không phải đau đau đaunhói, nhói, nhói, mà mà từng từng từngchút chút chúttừng chút một, sức mạnh được kiểm kiểm kiểm soát trong giới hạn cô cô côcó thể chịu chịu chịuđựng, ngược lại càng kích thích thần kinh của của củacô.

Tấm chăn bị Chu Chu ChuVụ vô vô vôtư đẩy sang một một mộtgóc. Trên ga giường màu thẫm, làn da trắng ngần của Ôn Từ sáng đến chói chói chóimắt, ẩn hiện một tầng hồng phấn kiều diễm mờ ảo.

Bên tai lại vang lên lên lêntiếng xé bao, Ôn Từ còn còn cònchưa kịp hoàn hồn từ đợt khoái khoái khoáicảm trước, trước, trước,mắt mắt mắt chân lại bị nắm lấy. Chu Vụ cúi cúi cúi người xuống ngực cô, hỏi: “Em thích thích thíchcái gì ở anh anh anhta?”

Không biết là lần thứ ba hay thứ tư, từ đầu đầu đầuđến đến đếnchân Ôn Từ đều tê dại, cô thở dốc dữ dữ dữdội, dội, dội,tóc xõa rối trên gối và và vàtrán. Trong phòng chỉ chỉ chỉđể lại một ngọn đèn trần, nhìn lên trên cô thấy được bóng mình, gương mặt còn đỏ hơn cả cả cảlúc chạy 800m hồi cấp ba.

May mà những câu hỏi hỏi hỏikiểu này rất dễ qua qua quaải. Vào lúc này, này, này, Chu Vụ không phân phân phânbiệt được cô đang nghiêm túc túc túchay hay haynói dối: dối: dối:“Anh “Anh “Anhấy… ấy… ấy…rất tốt tốt tốtvới người khác… Ah!” Ah!” Ah!”

Lại bị cắn, đau, nhưng không nặng. nặng. nặng.Kết hợp với những động tác khác, Ôn Từ bị nuốt chửng bởi cảm cảm cảmgiác giác giác xa lạ mà mãnh mãnh mãnhliệt, đến đến đếnmức cắn môi cũng không thể thể thểim lặng được.

“Còn gì nữa?” Giọng Chu Vụ Vụ Vụkhàn đặc. đặc. đặc.

“Rất nhiệt tình, anh ấy… ấy… ấy…đẹp trai, trai, trai,giọng nói cũng hay… hay… hay…Chu Vụ,” giọng Ôn Ôn ÔnTừ run rẩy, bất lực gọi tên anh vài lần, “Chu Vụ, anh… đừng cắn chỗ chỗ chỗđó.” đó.” đó.”

“Em rất rất rấtthích mà.” Chu Chu ChuVụ nói, “Tiếp tục đi.”

Ôn Từ nhắm mắt lại, nước nước nướcmắt sinh lý đọng ở khóe khóe khóe mi.

Có Cólẽ vì hôm nay Chu Vụ nhắc đến, đến, đến,Ôn Từ chợt nhớ về trận trận trậnbóng rổ duy nhất nhất nhấtcô xem hồi cấp cấp cấpba. ba. ba.Chàng thiếu niên trong trong trong bộ đồng phục thể thao thoải mái, mỗi lần bật bật bậtnhảy, nhảy, nhảy,đường đường đườngnét cơ bắp bắp bắptrên cánh tay đùi căng căng cănglên, giữa tiếng cổ vũ ném bóng bóng bóngmạnh mạnh mạnhmẽ vào rổ.

Chiều hôm hôm hômđó, cả sân đều hô tên anh ấy, giọng Ôn Từ Từ Từlén lén lén lút hòa vào đám đám đámđông, đông, đông,không ai hay biết.

Đêm nay, cô không không khôngbiết mình đã đã đãgọi tên này bao bao bao nhiêu lần. Ôn Từ Từ Từchỉ có thể thể thểcầu cầu cầu nguyện cách cách cáchâm của căn phòng sang sang sangtrọng này đủ tốt.

“Rất đẹp trai, rất, rất dịu dàng, rất xuất sắc, rất rất rấtmạnh mẽ,” Ôn Từ ôm anh, lúng túng túng túngkể, “Chơi bóng rổ cũng, giỏi lắm…”

Mặt Mặt Mặtcô bị nắm lấy, Chu Vụ Vụ Vụhơi nhướng mắt mắt mắtnhìn thẳng vào cô, trong trong trongđáy mắt mắt mắtẩn chứa một chút giận giận giậndữ và và vàmỉa mỉa mỉamai.

Lúc này Ôn Từ môi và và vàmắt đều ướt át, toàn thân đỏ ửng, ánh mắt mơ mơ mơmàng, trông trông trôngthật quyến rũ rũ rũđến chết chết chếtngười.

“Chơi “Chơi “Chơibóng rổ cái cái cáiđếch gì.” gì.” gì.”Giọng Chu Vụ khàn đặc, nhướng nhướng nhướngmày, nói nói nóithẳng không kiêng dè: “Em bị bị bịanh làm cho choáng váng rồi hả?”

Trên người Chu Vụ phủ một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt là làham muốn và và vàtính công kích không hề che giấu.

Ôn Từ đối diện với anh hồi lâu, rồi không nhịn nhịn nhịnđược vươn tay ôm ôm ômlấy lấy lấycổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, anh, anh,thành thật đáp: “Vâng.”

Chu Vụ: “…”

Đệt.

Chu Vụ cuối cuối cuốicùng cùng cùngtừ từ từbỏ bỏ bỏviệc ép hỏi, cúi đầu hôn cô. bị hôn hôn hônnên không thể kêu thành tiếng, Ôn Từ chỉ thể bất lực lực lựcôm chặt lấy lấy lấyanh.

12 giờ đêm, đêm, đêm,Chu Chu ChuVụ trần trụi nửa thân thân thântrên ra ra raban công hút thuốc.

Trên lưng lưng lưnganh còn in in innhững những nhữngvết vết vếtmóng tay, gió thổi thổi thổiqua còn hơi ngứa.

Trong Trong Trongphòng không bật đèn, đèn, đèn,chỉ ánh ánh ánhtrăng trăng trăngdịu nhẹ, Ôn Từ Từ Từnằm trên giường đã ngủ say, chăn theo theo theonhịp thở khẽ phập phồng, để lộ nửa cổ đầy dấu hôn.

Làm hơi quá đáng, sau đó tắm rửa chỉ cần chạm nhẹ là cô đã run run runrẩy, rẩy, rẩy,ngay cả tin nhắn báo cho Đậu Dĩ Tình giúp tìm lý do với gia đình đình đìnhcũng phải nhờ Chu Vụ soạn và gửi.

Chu Vụ Vụ Vụthở ra một hơi khói, thân thể thì sảng khoái khoái khoáinhưng tâm trạng trạng trạnglại phiền muộn. muộn. muộn.

Khói Khói Khóithuốc trong trong trongđêm tối chậm rãi rãi rãitỏa tỏa tỏara, bị gió thổi thổi thổitan.

Gia Gia ngồi bên chân anh khẽ sủa một tiếng: “Gâu.” “Gâu.” “Gâu.”

“Đánh thức cô ấy ấy ấylà mày cuốn xéo.” Chu Vụ Vụ Vụkhông thèm ngoái đầu đầu đầulại.

Gia Gia GiaGia: “Ư…”

Người chó chó chóim lặng ngồi trên ban ban bancông một lúc, Chu Chu ChuVụ Vụ Vụchâm điếu điếu điếuthuốc thứ hai. hai. hai.

Người trên trên trêngiường trở mình, động tĩnh rất nhẹ, Chu Chu ChuVụ Vụ Vụquay đầu nhìn, xác định không tỉnh, rồi ánh mắt dời xuống con chó. chó. chó.

Gia Gia cũng cũng cũngnhư anh, đang nhìn người trong phòng, phòng, phòng,đuôi đuôi đuôikhẽ khẽ khẽvẫy.

“Thích hả?” Anh lười biếng lên lên lêntiếng.

Gia Gia GiaGia Gia Gia miệng, “Ư” vài vài vàitiếng để để đểđáp lời.

Chu Vụ gật gật gậtđầu, như thể hiểu được, kéo dài dài dàigiọng: “Ừm. Xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh, lại hơi ngốc nghếch, lúc nhát gan lúc gan lì. Đáng yêu chết đi được. Cái gì cũng cũng cũngtốt…”

Anh khựng khựng khựnglại, giọng lạnh đi: “Chỉ “Chỉ “Chỉ mắt kém.”

Gia Gia nghe không hiểu, le lưỡi với anh.

Chu Vụ nhìn nó: “Mắt kém mà mà mà vẫn thích à?” à?” à?”

Gia Gia nghiêng đầu: “?”

“Được thôi.” Chu Chu ChuVụ kẹp điếu thuốc, càu nhàu: “Thích thì thích. thích. thích.Cái gọi là là làánh mắt, cũng đâu đâu đâuphải không cứu được.”

Hút xong thuốc, Chu Vụ đợi đợi đợi khói tan hết hết hếtmới quay vào phòng.

Đệm Đệm Đệmgiường lún xuống xuống xuốngvì trọng lượng của anh, Ôn Từ hé hé hémắt, mắt, mắt,mơ màng màng mànggọi một tiếng: tiếng: tiếng:“Chu “Chu “ChuVụ.”

Giọng trầm thấp hồ, rõ ràng vẫn còn trong trạng thái ngủ, không ý thức, thấy ai gọi gọi gọinấy.

Chu Vụ Vụ Vụgạt gạt gạtđi sợi tóc vướng vướng vướngtrên mi mắt cô, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống, nhân hội hỏi: “Em thích thích thíchai?” ai?” ai?”

Ôn Từ đáp: “Chu Vụ.”

Một câu nói ngủ còn hiệu hiệu hiệuquả hơn hai điếu thuốc, Chu Vụ hừ hừ hừ lạnh một tiếng, tiếng, tiếng,cuối cùng cũng thoải mái đôi chút.


Sáng hôm hôm hômsau, Ôn Từ vừa vừa vừamở mắt mắt mắtđã đã đãchạm phải đôi đôi đôimắt to trong veo ngớ ngẩn của của củaGia Gia.

Cửa phòng hé mở, con chó ngồi xổm bên mép giường, giường, giường,thè lưỡi nhìn cô.

Ôn Từ thoạt đầu sững sờ một chút, theo bản năng định giơ tay vuốt ve nó, vừa động động độngđậy ngón tay, đã đã đãbị cơn tê mỏi khắp người đẩy ngược ngược ngượclại. lại. lại.

Cô lập tức nhớ nhớ nhớvề tình cảnh tối qua qua qua

Từng Từng Từngđợt từng đợt không ngừng ngừng ngừngđẩy đẩy đẩy đưa, Chu Vụ Vụ Vụđút ngón tay vào miệng miệng miệngcô, run rẩy khi bị cắn…

Sướng đến mức hơi quá đà. Chỉ nhớ lại thôi, đã cảm cảm cảmthấy bụng dưới hơi hơi hơinhói, da thịt tê dại.

Tối qua làm xong xong xongđã thay ga giường, Chu Vụ Vụ Vụ ràng không quen làm việc này, trải hơi lộn xộn, cả giường chỉ có có cóchỗ Ôn Ôn ÔnTừ Từ Từnằm phẳng phiu. phiu. phiu.

Bên cạnh không có ai, ai, ai,Chu Chu Chu Vụ chắc đã thức, có thể đi chạy bộ buổi sáng, cũng có thể thể thể đang ở ngoài phòng.

Nghĩ đến đến đếnviệc tối qua mình không không khôngkìm được phản ứng sinh mấy lần, lần, lần,Ôn Ôn ÔnTừ xoay người, người, người, vùi mặt mặt mặtvào vào vàogối, có có cóchút không không khôngdám đối diện.

Hay Hay Haylà cô giả vờ ngủ thêm chút nữa —

“Gâu gâu gâu.”

“Đừng, Gia Gia…” Ôn Từ Từ Từvội ngẩng đầu, định gọi con con conchó chó chóđang vừa vừa vừasủa vừa chạy ra ngoài.

Rồi chạm phải phải phảiánh ánh ánhmắt của Chu Vụ đang đẩy cửa định vào vào vàotìm chó.

Chu Vụ trần trụi nửa thân trên, trên, trên,dưới mặc quần quần quầndài rộng màu be nhạt, nhạt, nhạt,trông có có cóvẻ vẻ vẻđã tắm xong. Thấy tình cảnh cảnh cảnhtrong phòng, anh nhướng mày, dựa vào khung cửa: “Tỉnh rồi rồi rồià.”

Ôn Từ vẫn vẫn vẫnôm gối trong tay, ngơ ngác nhìn anh: “Ừm.”

“Có chỗ chỗ chỗnào khó chịu không?”

Ôn Từ lắc đầu.

“Chỗ bị cắn cắn cắncó đau không?”

“…” Ôn Ôn ÔnTừ lại lắc lắc lắcđầu.

Chu Vụ nhìn chằm chằm cô, nghĩ ngợi ngợi ngợivẫn vẫn vẫnthấy không yên tâm, tối tối tốiqua qua quaquả thật thật thậtcó hơi quá đà, lúc kìm nén, lúc lại không kiểm kiểm kiểmsoát được.

Vì thế thế thếanh tiến lên, lên, lên,vén vén vénchăn: “Lật qua đây đây đâyanh xem xem xemnào.”

“?”

Ôn Từ vội nói: “Không cần đâu, đâu, đâu,thật mà.”

Chu Vụ Vụ Vụnửa ngồi xổm bên mép mép mépgiường, cùng Gia Gia Gia Gia im lặng nhìn nhìn nhìncô. cô. cô.

Im lặng giằng co vài phút, Ôn Từ Từ Từyên lặng lật người người ngườiqua một một mộtchút. chút. chút.

Áo ngủ đang mặc là của của củaChu Vụ, Vụ, Vụ,anh vén lên rất rất rấtthuận tay, dấu vết vẫn còn nhưng không sâu, sâu, sâu,Chu Vụ hơi yên tâm, cúi đầu hôn nhẹ nhẹ nhẹmột cái.

Ôn Từ Từ Từrun run run lên.

Thấy có dấu hiệu lại lại lạisắp xảy ra chuyện, Chu Vụ thả áo xuống: “Mới chuyển đến, đến, đến,tủ lạnh chỉ có có cóthịt xông khói với trứng, chiên cho em một phần nhé? Hay ra ngoài ăn?” ăn?” ăn?”

“Thịt xông khói với với vớitrứng được rồi.” Ôn Ôn ÔnTừ lập tức đáp.

Chu Chu ChuVụ ừ một một mộttiếng: “Được, đợi đợi đợianh gọi.”

Chu Vụ đứng dậy đi đi đira ngoài, Ôn Từ ngẩng mặt lên, lên, lên,thấy lưng anh chi chít những vết đỏ do cô cào tối qua.

Cửa khép hờ lại, Ôn Từ Từ Từchậm rãi kéo chăn, chăn, chăn,che kín gương mặt đang đỏ bừng.

Bàn ăn ăn ănkhông hợp hợp hợpgu gu gugiới giới giớitrẻ trẻ trẻ hiện đại. Ôn Từ gập hai chân, ngồi ngồi ngồitrên chiếc chiếc chiếcsofa sofa sofarộng trong phòng phòng phòngkhách, khách, khách,vừa vừa vừaăn trứng chiên chiên chiênvừa vừa vừalướt tin tức trên điện thoại. thoại. thoại.

Vừa mở mở mở WeChat, cô đã thấy story mới của Đoạn Vi, hình hình hình chụp có vẻ ở sân bay, kèm chữ “Về Giang Thành”, trong ảnh ảnh ảnh ta đội đội đội bucket và khẩu khẩu khẩutrang, mặc chiếc áo thun đen đen đenthêu của của của Chu Vụ.

Bên Bên Bêncạnh vang vang vanglên lên lêntiếng bước chân, Ôn Ôn ÔnTừ ngước ngước ngước mắt nhìn, Chu Vụ đang đang đangtùy ý mặc quần áo, vừa vừa vừatừ từ từphòng ngủ ngủ ngủđi ra.

Cảm Cảm Cảmnhận ánh mắt mắt mắt sáng rực rực rựccủa của củacô, Chu Vụ dừng bước một một một chút, rồi theo ánh mắt cô cúi xuống nhìn nhìn nhìn bộ đồ vừa mặc.

“Sao thế?” thế?” thế?”Anh hỏi.

Ôn Từ Từ Từmá căng phồng vì vì vìmiếng thịt thịt thịtxông khói, cô cô côgiơ giơ giơđiện thoại, nhìn Chu Vụ Vụ Vụrồi rồi rồilại lại lạinhìn điện điện điện thoại.

“Không có gì…” Ôn Ôn ÔnTừ ngơ ngác, không nhịn nhịn nhịnđược nói, nói, nói,“Áo anh, giống của Đoạn Vi.”

Chu Chu ChuVụ thuận thuận thuậnmiệng miệng miệngđáp: “Ừm. Mẫu phổ thông, Tần Vận cũng có, có, có,còn mua hai màu khác.”

Ôn Từ chớp mắt, những bong bóng vui mừng mừng mừngtừ từ nổi nổi nổilên lên lêntrong lòng, vài vài vàigiây sau mới chậm chạp ừm một tiếng: tiếng: tiếng:“Ồ.” “Ồ.” “Ồ.”

Ăn xong bữa bữa bữasáng, Ôn Từ tự giác đi rửa chén. Lúc Lúc Lúctừ phòng bếp bước ra, Gia Gia đã đã đãngồi chờ từ từ từnãy nãy nãygiờ, nó sát ngay ngay ngaybên chân cô, cô, cô,cứ mỗi bước cô đi là nó lại bám theo.

“Sao “Sao “Saovậy vậy vậyGia Gia?” Ôn Từ ngồi ngồi ngồixuống, dịu dàng hỏi.

“Gâu gâu gâu!” Gia Gia GiaGia sủa lên đáp lại.

“Nó đang đang đangnăn nỉ em dắt nó đi dạo dạo dạođó.” đó.” đó.”Chu Vụ Vụ Vụđứng bên cạnh, thản nhiên giải thích giúp Gia Gia.

Ôn Ôn ÔnTừ chưa từng dắt dắt dắtchó bao bao baogiờ nên nên nênkhá khá kháphấn khích: “Vậy em có thể thể thểđi đi đi được không anh?”

Trên Trên Trênsàn nhà, người và chó cùng ngẩng đầu đầu đầunhìn Chu Vụ, ánh ánh ánhmắt mắt mắtnào cũng cũng cũnglong lanh đầy mong đợi. Chu Vụ nhìn xuống xuống xuốngmột lúc rồi bật cười cười cườigật gật gậtđầu: đầu: đầu:“Ừ, được”

Hân hoan, Ôn Từ cúi người cẩn thận đeo dây xích vào cổ Gia Gia, rồi hỏi: “Vậy là ổn ổn ổnchứ anh?” anh?” anh?”

Chu Vụ khoanh tay, tựa tựa tựavào cửa, ra vẻ như đang phó mặc mọi chuyện cho cho chocô.

“Ừm”, “Ừm”, “Ừm”,anh anh anhlạnh nhạt nhạt nhạtnói. nói. nói.“Đưa tay ra đây.”

Gia Gia GiaGia lập tức giơ một bên chân ra.

Ôn Từ nắm lấy chân nó, ánh mắt trìu mến như đang khen một em em emhọc sinh nhỏ: “Gia Gia giỏi quá!”

Chu Vụ: “…”

Chu Vụ buồn cười nói: “Ôn Từ à, anh bảo em đưa tay cơ.”

Ôn Từ ngớ người, rồi làm theo. Chu Vụ lấy lấy lấymột thứ từ túi ra, cúi người đeo vào tay cô.

Đó Đó Đó một một mộtchiếc vòng tay lấp lánh, lánh, lánh,điểm xuyết xuyết xuyếtvài vài vàicon bướm nhỏ to khác nhau, kim cương toả toả toảsáng lấp lánh dưới ánh nắng.

Chu Vụ lần này đến Singapore, thuận tiện giúp ông nội đấu giá một bức tranh. tranh. tranh.Tình Tình Tìnhcờ thấy chiếc vòng này, này, này,anh liền nghĩ ngay đến Ôn Từ.

“Quà kỷ niệm.” niệm.” niệm.”Chu Chu ChuVụ Vụ Vụnói trước khi Ôn Ôn ÔnTừ kịp từ chối. “Đồ “Đồ “Đồrẻ rẻ rẻtiền thôi, đừng chê nhé.” nhé.” nhé.”

Ôn Ôn ÔnTừ vốn định nói gì đó, nghe thấy vậy vậy vậyvội lắc đầu: đầu: đầu:“Đâu có, em rất thích mà.”

Chu Vụ ậm ừ, rồi rồi rồinói một câu không không khôngđầu không đuôi: “Đeo “Đeo “Đeothường xuyên vào, vào, vào,chủ cửa cửa cửahàng bảo bảo bảo nó nócó tác tác tácdụng huyền huyền huyềnbí.”

Ôn Từ mò: mò: mò:“Tác “Tác “Tác dụng gì vậy vậy vậyanh?”

Chu Chu ChuVụ ngước mắt nhìn cô cô côtrìu mến vài giây, giây, giây,rồi mới trả lời: “Trị “Trị “Trị tật lòa lòa lòamắt.” mắt.” mắt.”

Trả lời Babyennie Hủy

“Chương 38” thu hút 21 bình luận, thể hiện sự quan tâm từ độc giả!