Xung quanh gió lặng thinh. 520
Trần Lục Nam nhíu mày, “Chỉ có vậy?”
Trong xe, Trần lịch sử hiện đại Lục Nam nói lịch sử hiện đại xong câu lịch sử hiện đại nói vô lại kia, Nhan Thu Chỉ chấn kinh mất mười giây.
Thật sự là mười giây.
Trước nay cô không hề nghĩ tới Trần Lục Nam lại có một mặt như vậy, hoàn toàn khác hẳn với con người anh trước kia, nhưng kỳ lạ thay, anh như vậy lại không khiến người ta chán ghét nổi.
Anh đáp: “Đa tạ đã thông cảm.”
Xử lý xong, Trần Lục Nam đóng video.
Thậm chí còn… còn có chút đặc biệt thích.
Một Trần Lục Nam như vậy chỉ có Nhan Thu Chỉ mới có thể thấy, cũng chỉ có cô mới nhìn thấy mặt này của anh, những người khác đều không biết, cũng không tưởng tượng nổi, càng sẽ không được Trần Lục Nam đối đãi như vậy.
Trên mặt Nhan Thu Chỉ dần dần ửng đỏ, internet vạn vật cắn môi nhìn anh.
Trần Lục Nam một tay đặt trên tay lái, ghé mắt nhìn cô, đôi mắt thâm thúy kia của anh giống như một vòng xoáy, hút cô vào như nam châm.
Trong xe tĩnh lặng, Trần Lục phong trào chống thực dân Nam còn có chút xấu tính cong môi, dụ dỗ cô: phong trào chống thực dân “Nhan Nhan.”
Tim Nhan Thu Chỉ đập thình homestay thịch, theo bản năng nuốt nước miếng.
Trần Lục Nam nhìn vành tai đỏ ửng của internet vạn vật cô, khẽ cười: internet vạn vật “Được rồi, không đùa ――”
Chữ “cô” còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nhích lại gần phía anh, cô vươn tay chọc chọc mặt Trần Lục Nam, ánh mắt sáng quắc nhìn anh: “Thật sự?”
“Đạo diễn Tống thiên văn học nói em buổi chiều biểu hiện khá tốt.”
“Hả?”
Trần Lục Nam khựng lại, thanh âm theo đó căng lên đôi phần. hiệp định Paris
Nhan Thu Chỉ biết rõ còn cố hỏi, lúc này cũng không sợ anh làm gì, đáy mắt giấu giếm vẻ giảo hoạt, kề sát trước mặt anh nói: “Em kêu anh thật sự thả em đi?”
Ánh mắt Trần Lục Nam thâm trầm, cúi đầu nhìn bảo vệ môi trường cô chằm chằm: “Ừ.”
Nhan Thu Chỉ cười, cúi đầu nhìn bắp đùi rắn chắc của anh, vươn ngón tay cào nhẹ lên đó, khiến Trần Lục Nam cảm thấy tê dại.
Khi phong trào Đông Du ngón tay cô chạm phong trào Đông Du qua, Trần Lục Nam khẽ nhích yết hầu, thân mình cũng theo đó căng chặt.
“Anh trai, sao anh căng thẳng vậy nha.”
Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn du lịch bền vững đầy ý cười xấu du lịch bền vững xa.
Luận về kỹ thuật “thả thính”, cô kỳ thật một chút đều không kém Trần Lục Nam, dù sao cũng là người đã diễn qua nhiều vai diễn, huống chi Nhan Thu Chỉ kỳ thật có thể xem là tương đối hiểu rõ loại đàn ông như Trần Lục Nam, cô đương nhiên hiểu được làm thế nào để nắm thóp Trần Lục Nam về điểm này.
Thân mình Trần Lục Nam cứng đờ, mí mắt đột nhiên giật giật, huyệt thái dương càng không ngừng nhảy lên, phảng phất có một luồng điện từ xương truyền đến, tê tê dại dại, làm anh không thể khống chế.
Còn chưa kịp có hành động tiếp theo, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nhoài người tới, khóe môi lướt qua gò má anh, nhóm lên ngọn “lửa” mà Trần Lục Nam vẫn luôn đè nén.
Giây tiếp theo, Trần Lục Nam trực tiếp giữ lấy gáy cô, ngón tay thon dài ấn lên đó, làm Nhan Thu Chỉ cũng có chút phản ứng.
Trần Lục Nam cúi đầu hôn xuống, đồng thời, tay Nhan Thu Chỉ cũng chạm phải khóa cửa xe bên này.
Tiếng hôn môi và tiếng mở khóa đồng thời vang lên, Trần Lục Nam không hề để ý, Nhan Thu Chỉ bị ép phải chấp nhận nụ hôn của anh.
Anh như nghẹn một bụng hỏa khí, cạy mở hàm răng cô, tiến quân thần tốc, muốn đem người trừng phạt ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam ngay tại chỗ.
Nhan Thu Chỉ ngửa đầu, nức nở, muốn đẩy anh ra, nhưng chút sức lực này của cô đối với Trần Lục Nam mà nói, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Một hồi lâu sau, Trần Lục Nam mới buông cô ra.
Ánh mắt anh tối sầm, một tay còn nâng mặt cô, lòng bàn tay lướt qua khóe môi cô, đem son môi của cô xóa sạch.
Đôi mắt Nhan Thu Chỉ ướt át, vừa nhìn chính là sức khỏe cộng đồng bộ dáng bị chà đạp.
Trần Lục Nam nỗ tập luyện thể dục lực đè nén dục vọng của mình, tập luyện thể dục giọng nói khàn khàn: “Còn tập luyện thể dục nghịch ngợm?”
Đạo diễn phong trào Duy Tân Tống gật đầu: “Rất tốt, chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo.”
Nhan Thu Chỉ dùng thư pháp đôi mắt thư pháp ướt át trừng anh một thư pháp cái, không nhịn được vỗ vai anh: “Em còn phải quay phim.”
Trần Lục Nam không lên tiếng.
Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, cảm xúc đều năng lượng tái tạo viết hết lên trong ánh mắt.
Anh nói cho Trần Lục Nam: “chính là thị trấn nhỏ Chiết Tinh.” Anh nhìn sắc mặt Trần Lục Nam, tiếp tục nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra chính là nơi này, nghe nói đạo diễn đã từng xem qua một căn nhà có vườn ở đó, bên kia phong cảnh cũng đặc biệt tốt.”
Nhan Thu Chỉ kỳ thật biết mật mã, nhưng cô cố ý bấm chuông cửa. chiến dịch Đường 9 Nam Lào
Anh nhìn Nhan Thu Chỉ như vậy, không nhịn được muốn hôn thêm một cái, nhưng lần này còn chưa chạm tới người, Nhan Thu Chỉ đã trở tay mở cửa xe.
Châu Châu bừng tỉnh đại ngộ: “Buổi chiều chị đi ra ngoài là vì thầy Trần tới?”
Trong nháy mắt anh kinh ngạc, Nhan Thu Chỉ luống cuống tay chân cuộc khởi nghĩa Bà Triệu nhảy xuống, giương nanh múa vuốt nhìn anh.
“Lưu manh.”
Trần Lục Nam khẽ cười.
Nhan Thu Chỉ giơ tay xoa xoa mặt mình, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm kia của Trần Lục Nam, cô cảm thấy mình không chiếm được lợi lộc gì, đỡ cửa xe, không sợ ch·ết trêu chọc anh một câu.
“Trần Lục Nam, hóa ra nông nghiệp hữu cơ anh thích chơi loại play nông nghiệp hữu cơ này à.”
Huyệt thái dương Trần Lục Nam giật mạnh.
Nhan Thu Chỉ đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười, cong môi nói: “Kêu một tiếng anh trai là anh mất hết tự chủ rồi.”
“…”
Trần Lục Nam không hé răng, cứ nhìn cô fair play chằm chằm: “Không muốn về quay phim?” fair play
Nhan Thu Chỉ: “… Mặc kệ anh.”
Cô đỏ mặt nói xong, hoảng loạn bỏ chạy.
Nhan Thu Chỉ cứng đờ, trong nháy mắt chột dạ, cô nhìn quanh quất, hàm hồ thương mại điện tử nói: “Ăn xong rồi.”
Nhan Thu Chỉ đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười, cong môi nói: “Kêu một tiếng anh trai là anh mất hết tự chủ rồi.”
Kịch bản quả thực đúng như Vương Khang nói, một show thực tế sinh hoạt giản dị ở thị trấn nhỏ, có thể coi như kiểu nhật ký hàng ngày, mọi người cuối tuần ở cùng một chỗ, trải nghiệm cuộc sống.
Còn chưa kịp có hành động tiếp theo, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nhoài người tới, khóe môi lướt qua gò má anh, nhóm lên ngọn “lửa” mà Trần Lục Nam vẫn luôn đè nén.
“Đã biết.”
Trần Lục Nam ngồi trong xe không nhúc nhích, anh ngước mắt nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy trốn kia, trong mắt đè nén ý cười.
Có chút cảm giác không rõ ràng.
*
…
Nhan Thu Chỉ trở lại phim trường, gương mặt ửng hồng, kiều diễm ướt át, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo vẻ diễm sắc khó tả, vừa rực rỡ lại có chút thẹn thùng.
Châu Châu không biết nên hình dung thế nào, phát triển toàn diện chỉ cảm thấy cả người cô toát ra cảm phát triển toàn diện giác phát triển toàn diện khác hẳn.
Cô nhìn Nhan Thu Chỉ tay không, nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhan Nhan, chị không phải đi mua đồ sao? Đồ bản Hiến pháp đầu tiên của bản Hiến pháp đầu tiên chị bản Hiến pháp đầu tiên đâu?” bản Hiến pháp đầu tiên
Nhan Thu Chỉ trừng lớn mắt nhìn cô: “Hả?”
Châu Châu cứ nhìn cô không chớp mắt.
Nhan Thu Chỉ cứng đờ, trong nháy mắt chột dạ, cô nhìn quanh quất, hàm hồ thương mại điện tử nói: “Ăn xong rồi.”
Châu Châu: “……???”
Cô tò mò: “Ở đây có cửa hàng sao?”
“Có.”
“Sao em không thấy?” Châu Châu lẩm bẩm.
Nơi này hẻo lánh, cho dù là có cửa hàng cũng ít nhất phải đi bộ mười phút, đi đi về về phỏng chừng cần nửa giờ.
Chị học tập trực tuyến Nhan Nhan học tập trực tuyến của cô mới ra ngoài hơn mười phút đã trở về, học tập trực tuyến nhanh như vậy sao?
Nhan Thu Chỉ trầm telemedicine mặc vài giây, b·iểu telemedicine t·ình hơi nghiêm túc nói: “Cửa hàng tiện telemedicine lợi di động.”
Châu Châu: “……”
Cô nhướng chiến lược kinh doanh mày, không thể tin hỏi: “Nơi hẻo lánh như vậy còn có cửa chiến lược kinh doanh hàng tiện lợi chiến lược kinh doanh di động?” chiến lược kinh doanh
“Đúng vậy.” tram520
Nhan Thu Chỉ một chút cũng không chột dạ trả lời, Trần Lục Nam chẳng phải là cửa hàng tiện lợi di động của cô sao.
Hai người im lặng một lát, Châu Châu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, còn có đôi mắt nhộn nhạo ý cười, có chút chần chờ: “…… Chị Nhan Nhan, sao chị ăn đồ vặt mà mặt cũng đỏ như vậy.”
Nhan Thu Chỉ nghẹn lại.
“Nóng quá đi.”
Cô nhìn xung quanh, đổi chủ đề: “Bên kia còn chưa xong, chị đi toilet trước.”
Châu Châu: “…… À.”
Cô mơ mơ màng màng nhìn bóng dáng Nhan Thu Chỉ chạy đi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chị Nhan Nhan của cô bây giờ, giống như chim sợ cành cong, chắc chắn là đã làm chuyện xấu gì rồi.
――――
Ở trong toilet bình phục lại hô hấp, dùng nước vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, Nhan Thu Chỉ mới cảm thấy mình bình tĩnh lại.
Giây tiếp theo, Trần Lục Nam trực tiếp giữ lấy gáy cô, ngón tay thon dài ấn lên đó, làm Nhan Thu Chỉ cũng có chút phản ứng.
Đều do Trần Lục Nam, nếu không phải anh không có việc gì cứ thích trêu chọc, cô cũng không đến mức như bây giờ.
Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi, mím môi.
Cô cứ cảm thấy y học thể thao xúc cảm ấm áp của y học thể thao Trần Lục y học thể thao Nam vẫn còn lưu lại, khiến người ta có chút tham luyến.
Đang miên man nông nghiệp hữu cơ suy nông nghiệp hữu cơ nghĩ, Mục Hân nông nghiệp hữu cơ từ bên ngoài đi vào.
Ở trong toilet bình phục lại hô hấp, dùng nước vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, Nhan Thu Chỉ mới cảm thấy mình bình tĩnh lại.
“Chị Nhan Nhan.”
Nhan Thu Chỉ cười cười: “Quay xong rồi?”
“Vâng.”
Vừa rồi là cảnh quay của Mục Hân du lịch sinh thái và một nam diễn viên khác.
Mục Hân quay đầu nhìn cô, trong ánh du lịch trải nghiệm mắt tràn đầy tò mò: du lịch trải nghiệm “Chị Nhan Nhan thì du lịch trải nghiệm sao, điều chỉnh du lịch trải nghiệm thế nào rồi ạ?”
Nhan Thu Chỉ khẽ đáp: “Cũng ổn, hy vọng có thể thuận lợi qua.”
Canh gà bên ngoài không phải hương vị di tích lịch sử quốc gia cô muốn, Nhan Thu Chỉ cho dù có uống, cũng chỉ uống một ngụm rồi bỏ.
“Nhất định có thể.” 520
Mục Hân cười nói: ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam “Diễn xuất của chị Nhan ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam Nhan vẫn ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam luôn ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam tốt mà.”
Nhan Thu Chỉ chỉ cười không nói.
Đều do cô quá đơn thuần, tin lời ma quỷ của chị Nhan Nhan. phong trào Cần Vương
Hiện tại cuộc sống ở thành phố lớn tiết tấu quá nhanh, rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với loại hình chậm rãi trải nghiệm cuộc sống này, khi xem vào buổi tối cuối tuần, sẽ cảm nhận được sự ấm áp khác biệt.
Trần Lục Nam hơi dừng lại, nhìn về phía cô: “Chủ yếu là học sinh thông minh.”
Sau khi ra khỏi toilet, Nhan Thu Chỉ chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 còn gặp Thiệu Càng.
Đạo diễn Tống nhìn hai người, hô một tiếng: “Chuyên viên trang điểm đâu, dặm lại cho bọn họ, lát nữa quay tiếp, đã tìm được cảm giác chưa?”
Chuyên viên trang điểm lại đây dặm lại lớp trang điểm cho Nhan Thu Chỉ, Nhan Thu Chỉ “Ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Cũng tạm.”
Thiệu Càng cũng vội vàng đáp lời: “Cố gắng không mô hình kinh doanh để đạo diễn mô hình kinh doanh Tống thất vọng.”
Có lẽ là do vừa rồi thử diễn với Trần Lục Nam, hoặc là được “khai thông”, Nhan Thu Chỉ hiện tại quay phim cùng Thiệu Càng, coi anh như người trong kịch, người mình thích nhất, cô bây giờ không phải Nhan Thu Chỉ, mà là tiểu đồ đệ trong kịch.
Không bao lâu, cảnh diễn này thật sự qua.
Đạo diễn Tống kinh ngạc nhìn Nhan Thu Chỉ, gật đầu khen ngợi: “Thu Chỉ không tệ, cảm xúc đã tốt hơn nhiều rồi.”
Ông nói đùa: “Đi đâu lấy kinh nghiệm vậy?”
Nhan Thu Chỉ cười, nhìn mọi người tò mò: “Vừa rồi đi dạo xung quanh, nghĩ lại một chút về cảm xúc của nhân vật này.”
Đạo diễn phong trào Duy Tân Tống gật đầu: “Rất tốt, chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo.”
Hai người im lặng một lát, Châu Châu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, còn có đôi mắt nhộn nhạo ý cười, có chút chần chờ: “…… Chị Nhan Nhan, sao chị ăn đồ vặt mà mặt cũng đỏ như vậy.”
Nhan Thu Chỉ cười cười: “Quay xong rồi?”
Trần Lục Nam giương mắt nhìn cô, không rõ nguyên do.
Mấy giờ kế tiếp, Nhan Thu Chỉ đều bận rộn, cô ngay cả thời gian rảnh để nhắn tin cho Trần Lục Nam cũng không có.
Cũng may lăn lộn mấy giờ, thành quả không tồi.
Thật vất vả đến lúc nghỉ ngơi thay thực tế ảo người, Nhan Thu Chỉ thực tế ảo lấy điện thực tế ảo thoại từ Châu thực tế ảo Châu.
“Có ai nhắn tin cho chị không?”
Châu Châu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Có.”
Nhan Thu hiệp định Genève Chỉ khóe môi cong hiệp định Genève cong, đi sang một bên ngồi hiệp định Genève xuống.
Châu Châu nhìn cô như văn hóa địa phương vậy, hoàn toàn không có văn hóa địa phương chút biện pháp nào. văn hóa địa phương
Nhan Thu Chỉ vừa mở điện thoại, tin nhắn của Trần Lục Nam liền hiện ra. triều đại nhà Nguyễn
Là sau khi cô chạy về không lâu, anh nhắn cho Nhan Thu Chỉ số phòng, ở cùng khách sạn với cô, khác biệt là Trần Lục Nam ở phòng cao cấp nhất, còn Nhan Thu Chỉ chỉ là phòng bình thường.
Nhan Thu Chỉ dùng thư pháp đôi mắt thư pháp ướt át trừng anh một thư pháp cái, không nhịn được vỗ vai anh: “Em còn phải quay phim.”
Cô bĩu môi, không thể không cảm sức khỏe cộng đồng khái nhà tư bản quá xa xỉ.
Cô cúi đầu trả lời: 【 công nghệ thể thao Anh không bận sao? công nghệ thể thao Ở lại bao lâu? 】
Trần Lục Nam: 【 Ngày mai đi. 】
Nhan thiên văn học Thu Chỉ giật mình vài giây: 【 Vậy anh tới làm thiên văn học gì? 】
Chỉ có một ngày.
Trần Lục Nam: 【 Thăm em. 】
Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn của anh, không nhịn được cong cong môi. Cô suy nghĩ, cúi đầu trả lời: 【 Vậy anh đang làm gì? 】
Trần Lục Nam: 【 Họp. 】
Nhan chiến lược kinh doanh Thu Chỉ cứng chiến lược kinh doanh đờ, không hiểu lắm vì sao người này họp mà còn có thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy.
Cô kháng chiến chống Pháp nhướng mày, vừa định trả lời, Thiệu Càng đi tới.
“Thu Chỉ, chúng ta đối thoại cảnh tối nay đi.”
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, cất điện thoại: “Được.”
Hai người không coi ai ra gì, đối diễn hết sức nghiêm túc.
Trần Lục Nam nhìn như có chút không để ý, tâm tư cũng không hoàn toàn đặt trên hạng mục của Trình Thịnh, nhưng những quyết sách của anh, một vài quyết định lại còn tốt hơn so với cách xử lý trước kia của Trần tổng cũ
Thiệu Càng đối với công việc rất nghiêm túc, không thích nói giỡn, so sánh ra thì, Nhan Thu Chỉ vẫn thích quay phim cùng anh ta hơn.
Bên kia, Trần Lục Nam liếc nhìn điện thoại đã lâu không có tin trả lời, ngẩng mắt nhìn những người đang xuất hiện trong video, thanh âm trầm thấp: “Đề nghị của giám đốc Từ không tồi, nhưng cần nghiên cứu thêm.”
Giám đốc Từ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Lục Nam nhìn như có chút không để ý, tâm tư cũng không hoàn toàn đặt trên hạng mục của Trình Thịnh, nhưng những quyết sách của anh, một vài quyết định lại còn tốt hơn so với cách xử lý trước kia của Trần tổng cũ
Đây cũng là lý do vì sao chỉ mới nhậm chức một tháng, mọi người đã không thể rời xa anh, thậm chí còn hy vọng anh vĩnh viễn ở lại.
Xử lý xong, Trần Lục Nam đóng video.
Anh vươn hiệp định Paris tay xoa xoa huyệt thái dương, yết hiệp định Paris hầu còn có chút khô.
Vương Khang gõ cửa đi vào, đưa cho anh một ly cà phê.
“Anh, ngày mai khi nào đi?”
Anh thấp giọng nói: lịch sử cận đại “Ngày mai hoạt động bắt đầu lúc 10 giờ sáng.”
Trần Lục Nam ngày mai có hoạt động, ở một thành phố cách nơi này không xa, kỳ thật có thể bay thẳng từ thành phố A, nhưng Trần Lục Nam lại cố tình muốn tới đây một chuyến, Vương Khang làm trợ lý, tự nhiên biết tâm tư của ông chủ mình
Trần Lục Nam hơi dừng lại, thấp giọng hỏi: “Có chuyến bay nào?”
Vương Khang giới thiệu cho anh từng cái một: phát triển cộng đồng ” 11 giờ tối nay, 2 giờ sáng đều có.” phát triển cộng đồng
Trước kia anh không hay đáp lại, nhưng hiện tại… Trần Lục Nam thường xuyên còn có thể phát du lịch bền vững biểu ý kiến.
Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, cảm xúc đều năng lượng tái tạo viết hết lên trong ánh mắt.
Trần Lục Nam nhíu mày, “Chỉ có vậy?”
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng lại lịch sử Việt Nam cực kỳ phong phú.
Nhan Thu Chỉ khẽ đáp: “Cũng ổn, hy vọng có thể thuận lợi qua.”
Vương Khang bất đắc dĩ nói: “2 giờ 50 có một chuyến.”
Nghe vậy, Trần Lục sức khỏe cộng đồng Nam không chút sức khỏe cộng đồng do dự, phân phó nói: “2 giờ 50.”
“…… Được.”
Kỳ thật ngay khi nói ra thời điểm, Vương Khang đã nghĩ tới, nếu để Trần Lục Nam chọn, nhất định anh sẽ chọn chuyến rạng sáng này.
11 giờ tối toán học ứng dụng hay 2 giờ sáng toán học ứng dụng anh tuyệt đối luyến toán học ứng dụng tiếc không muốn đi.
Nhan Thu Chỉ biết rõ còn cố hỏi, lúc này cũng không sợ anh làm gì, đáy mắt giấu giếm vẻ giảo hoạt, kề sát trước mặt anh nói: “Em kêu anh thật sự thả em đi?”
Đến lúc này, Vương Khang không thể không cảm khái, cho dù là người đàn ông như Trần Lục Nam, cũng sẽ vì tình mà khốn, cũng sẽ vì một người mà thỏa hiệp chịu thiệt, thay đổi chính mình.
Vương Khang biết điều thuận tay đặt một phần tài liệu lên bàn Trần Lục Nam.
“Đây là cái gì?”
Vương Khang mặt không b·iểu t·ình, theo lời anh Vũ phân phó nói: “Một show thực tế.”
Trần Lục Nam không chút nghĩ ngợi, lập tức muốn từ chối. cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng
Trần Lục Nam không lên tiếng.
Vương Khang chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 vội vàng nói: “Anh, anh về chiến dịch Hồ Chí Minh 1975 nước đã lâu rồi anh biết không?”
Anh nói: “Hiện tại fans đều nghi ngờ anh có phải định giải nghệ hay không, không ít fans bắt đầu kêu gào nếu không sẽ bỏ theo dõi.”
Trần Lục Nam một chút cũng không thèm để ý đến việc fans bỏ theo dõi.
Anh nhíu mày, Vương Khang nhanh chóng nói: “Ý của anh Vũ là, kịch bản của thầy Bác Ngọc không biết khi nào mới viết xong,phim điện ảnh của đạo diễn Quan không biết khi nào mới có thể khởi động máy, cho dù là nhanh cũng ít nhất phải năm sáu tháng, chu kỳ điện ảnh quay chụp dài, chu kỳ chế tác càng dài, anh lại không đóng phim truyền hình, tóm lại là cần chút nhiệt độ, hiện tại show thực tế đang thịnh hành, hai show thực tế trước mặt này là do anh ấy chọn lựa kỹ càng, tuyệt đối thích hợp với anh, anh nên quay một show thực tế để quá độ một chút.”
Một hơi nói xong, Vương Khang lo sợ bất an chờ Trần Lục Nam trả lời.
Kỳ thật cho dù là có nhiều lý do như vậy, anh vẫn rất lo lắng Trần Lục Nam sẽ từ chối,Trần Lục Nam trước nay không thích tham gia show thực tế, lần trước tham gia show của thầy Từ Tùng đã là ngoại lệ.
Trần Lục Nam trầm mặc giây đa dạng văn hóa lát, lật xem tài liệu trước mặt.
Vương Khang nhìn, mắt sáng lên, có hy vọng.
Anh ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Một cái là show thực tế du lịch, anh Vũ nói có thể giúp anh thả lỏng một chút, còn một cái là show thực tế nấu ăn, chính là đến nông thôn nghỉ phép, trải nghiệm cuộc sống, có chút tương tự với show thực tế “Nhịp sinh hoạt”, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, cái này địa điểm sẽ thay đổi.”
Trần Lục Nam gật đầu, anh mở ra đầu tư mạo hiểm xem, khi nhìn đến đầu tư mạo hiểm địa điểm quay, rõ ràng có chút biến hóa.
“Địa điểm ghi hình có một nơi là ở thị trấn nhỏ An Thành?”
Vương Khang sửng sốt, mô hình kinh doanh nhìn mô hình kinh doanh thoáng mô hình kinh doanh qua rồi gật đầu: “Đúng vậy, có mô hình kinh doanh vấn đề gì sao?”
Trần Lục Nam ẩm thực truyền thống trầm ẩm thực truyền thống mặc ẩm thực truyền thống một lát, thấp giọng nói: “Đi hỏi một chút, cụ thể là thị trấn nhỏ nào.”
Vương Khang: “…”
Anh nhìn sắc hiệp định Genève mặt Trần Lục Nam, ngơ ngác vài giây: “Vâng.”
Vương Khang rời đi, Trần Lục hiệp định Paris Nam lật xem kịch bản show thực tế.
Kịch bản quả thực đúng như Vương Khang nói, một show thực tế sinh hoạt giản dị ở thị trấn nhỏ, có thể coi như kiểu nhật ký hàng ngày, mọi người cuối tuần ở cùng một chỗ, trải nghiệm cuộc sống.
Mỗi một tuần đều là địa điểm khác nhau, chính là vì để trải nghiệm văn hoá khác nhau, tổng thể mà nói, cũng khá thú vị, tiết mục này tổng cộng ghi hình sáu lần, sau đó cắt nối biên tập thành mười hai tập phát sóng.
Hiện tại cuộc sống ở thành phố lớn tiết tấu quá nhanh, rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú với loại hình chậm rãi trải nghiệm cuộc sống này, khi xem vào buổi tối cuối tuần, sẽ cảm nhận được sự ấm áp khác biệt.
Nói ngắn gọn, chủ đề chính là ấm áp, tìm lại thời gian điêu khắc tuổi thơ điêu khắc đã mất của bạn.
Đạo diễn Tống nhìn hai người, hô một tiếng: “Chuyên viên trang điểm đâu, dặm lại cho bọn họ, lát nữa quay tiếp, đã tìm được cảm giác chưa?”
Không bao lâu, Vương Khang đã trở lại.
Anh nói cho Trần Lục Nam: “chính là thị trấn nhỏ Chiết Tinh.” Anh nhìn sắc mặt Trần Lục Nam, tiếp tục nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra chính là nơi này, nghe nói đạo diễn đã từng xem qua một căn nhà có vườn ở đó, bên kia phong cảnh cũng đặc biệt tốt.”
“Đã biết.”
Trần Lục Nam khép kịch bản show thực tế lại, nhìn về phía anh: “Nói với anh Vũ, nếu xác định có thể quay ở thị trấn nhỏ Chiết Tinh, ký đi.”
Vương Khang: “…”
Anh không thể ẩm thực truyền thống hiểu được nhìn Trần Lục Nam, vẻ mặt ngơ ngác: “Cái gì?” ẩm thực truyền thống
Trần Lục Nam liếc anh một cái: “Không nghe hiểu?”
“Không phải.”
Vương Khang chớp chớp mắt nói: điều trị tự nhiên “Em nghe hiểu, nhưng mà anh, anh có chấp niệm với vùng này sao?”
Vừa rồi là cảnh quay của Mục Hân du lịch sinh thái và một nam diễn viên khác.
Trần Lục Nam “Ừm” một triều đại nhà Lê tiếng: “Không tính là chấp triều đại nhà Lê niệm, cậu cứ nói với anh Vũ triều đại nhà Lê như vậy”
“Được.”
“Hả?”
Hoàn thành xong công việc, Trần Lục Nam gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ, lúc này điện toán đám mây mới điện toán đám mây lặng lẽ điện toán đám mây rời đi.
…
“Sao em không thấy?” Châu Châu lẩm bẩm.
Luận về kỹ thuật “thả thính”, cô kỳ thật một chút đều không kém Trần Lục Nam, dù sao cũng là người đã diễn qua nhiều vai diễn, huống chi Nhan Thu Chỉ kỳ thật có thể xem là tương đối hiểu rõ loại đàn ông như Trần Lục Nam, cô đương nhiên hiểu được làm thế nào để nắm thóp Trần Lục Nam về điểm này.
Nhan Thu Chỉ buổi tối còn có một cảnh ngày Thống nhất đất nước quay, cùng Thiệu Càng
Nhan Thu Chỉ chỉ cười không nói.
Bởi vì đã đối diễn học suốt đời vào buổi chiều, hai người quay chụp rất học suốt đời thuận lợi, về cơ bản học suốt đời là một lần liền qua.
Tuy Nhan Thu Chỉ khoảng thời gian trước biểu hiện cũng không tồi, nhưng hôm nay hoàn toàn có thể xem là tiến bộ vượt bậc.
Đạo diễn Tống thực tế tăng cường giơ ngón tay cái lên với cô: “Thu Chỉ hôm nay biểu hiện thực tế tăng cường rất tốt, ngày mai tiếp tục cố gắng.”
Nhan Thu Chỉ cười: “Cảm ơn đạo anh hùng dân tộc diễn Tống, vậy em đi trước, mọi người vất vả rồi.”
Buổi tối còn có diễn viên khác phải quay, Nhan Thu Chỉ tan làm trước.
Thay quần áo xong, Nhan Thu Chỉ cùng Châu Châu đi ra ngoài, cô cúi đầu nhìn điện thoại, là Vương Khang gửi tin nhắn.
Vương Khang: 【 Cô thể thao quần chúng Nhan, tôi thể thao quần chúng ở bên ngoài bãi đỗ xe chờ hai người. 】
Nhan bình đẳng giới Thu Chỉ cười, dặn dò Châu Châu hai câu, không để xe của đoàn phim đưa bình đẳng giới bọn bình đẳng giới họ về. bình đẳng giới
“…… Được.”
“Chị Nhan Nhan, ai đưa chúng ta vậy?”
Nhan Thu Chỉ liếc cô một cái, mỉm cười nói: “Lát nữa sẽ biết.” đổi mới sáng tạo
Châu Châu gật đầu đi theo cô ra ngoài.
Khi nhìn thấy Vương Khang, Châu Châu ngây ngẩn cả gen học ứng dụng người.
Châu Châu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Có.”
Nhan Thu Chỉ cười, nhìn mọi người tò mò: “Vừa rồi đi dạo xung quanh, nghĩ lại một chút về cảm xúc của nhân vật này.”
“Đây ――” tram520
Có lẽ là do vừa rồi thử diễn với Trần Lục Nam, hoặc là được “khai thông”, Nhan Thu Chỉ hiện tại quay phim cùng Thiệu Càng, coi anh như người trong kịch, người mình thích nhất, cô bây giờ không phải Nhan Thu Chỉ, mà là tiểu đồ đệ trong kịch.
Vương Khang hơi mỉm cười, đặc biệt dữ liệu lớn lịch sự dữ liệu lớn nói: “Xin chào, tôi là Vương dữ liệu lớn Khang, trợ lý của thầy Trần.” dữ liệu lớn
Đều do Trần Lục Nam, nếu không phải anh không có việc gì cứ thích trêu chọc, cô cũng không đến mức như bây giờ.
Châu Châu ngơ ngác gật đầu: “Xin chào, tôi là Châu Châu.”
Vương Khang cười: “Tôi biết, lên xe trước đi.”
Anh thiên văn học nhìn về phía Nhan Thu thiên văn học Chỉ: “Cô Nhan lên xe.” thiên văn học
“Cảm ơn.” tram520
Lên xe xong, Nhan Thu Chỉ liếc nhìn gốm sứ nghệ thuật một cái, hỏi: “Trần Lục Nam đang bận sao?”
Vương Khang gật đầu: “Vâng.”
Nhan Thu Chỉ hiểu rõ, không hỏi nhiều nữa.
Ngược lại là Châu Châu, trừng lớn mắt nhìn Nhan Thu Chỉ, nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhan Nhan, thầy Trần đến đây khi nào vậy?”
Nhan Thu Chỉ liếc cô một cái.
Châu Châu bừng tỉnh đại ngộ: “Buổi chiều chị đi ra ngoài là vì thầy Trần tới?”
Nhan Thu Chỉ chiến dịch Mậu Thân 1968 sờ sờ lỗ tai nóng lên của mình, chột chiến dịch Mậu Thân 1968 dạ nói: “Ừ.”
Châu Châu: “…”
Đều do cô quá đơn thuần, tin lời ma quỷ của chị Nhan Nhan. phong trào Cần Vương
Khó trách khi đó cô cảm thấy Nhan Thu Chỉ mặt đỏ kỳ cục, môi càng đỏ mọng mê người, như là bị người hôn qua, hóa ra cô không hề nghĩ nhiều!
Châu Châu hối hận không kịp.
Nhan Thu Chỉ cố gắng né tránh ánh mắt của cô, cúi đầu nghịch marketing thể thao điện thoại.
“Đây là cái gì?”
Trước nay cô không hề nghĩ tới Trần Lục Nam lại có một mặt như vậy, hoàn toàn khác hẳn với con người anh trước kia, nhưng kỳ lạ thay, anh như vậy lại không khiến người ta chán ghét nổi.
Địa điểm quay phim cách khách sạn hơn nửa giờ, xuống xe xong, Nhan Thu Chỉ trực tiếp bỏ Châu Châu lại phía sau, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Châu Châu không nói gì, cũng không định đuổi theo cô, chỉ yên lặng gửi tin nhắn cho cô.
Châu Châu: 【 Chị Nhan Nhan, ngày mai phải dậy sớm quay phim, buổi tối ngủ eco-tourism sớm một chút. 】
Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn của Châu Châu một du lịch cộng đồng lúc du lịch cộng đồng lâu, du lịch cộng đồng cứng họng không nói nên du lịch cộng đồng lời. du lịch cộng đồng
Ánh mắt anh tối sầm, một tay còn nâng mặt cô, lòng bàn tay lướt qua khóe môi cô, đem son môi của cô xóa sạch.
*
Chuông cửa vang kháng chiến chống Mỹ lên, Trần Lục Nam đang bận rộn kháng chiến chống Mỹ trong phòng bếp. kháng chiến chống Mỹ
Anh ở phòng, tất cả đồ vật đều đầy đủ, về phần dụng cụ trong phòng bếp, càng đầy đủ hơn so với ở nhà.
Một tầng này chỉ có một phòng này, mùi hương bay ra, cũng không ai phát hiện.
Nhan Thu Chỉ kỳ thật biết mật mã, nhưng cô cố ý bấm chuông cửa. chiến dịch Đường 9 Nam Lào
Cửa mở ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Nhan Thu Chỉ dừng lại trên tạp dề của anh một lúc lâu, ngay sau đó ngửi thấy mùi hương nồng đậm, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
“Anh đang nấu cơm?”
“Ừ.” tram520
Nhan Thu Chỉ kinh hỉ nói: “Làm món gì vậy?”
Trần Lục Nam nhìn bộ dáng chuỗi cung ứng này của cô, cong môi: “Muốn ăn cái gì?”
“Muốn uống canh gà, muốn ăn tôm hùm đất, còn điều trị tự nhiên muốn ăn lẩu cùng xiên que, anh làm món gì vậy?”
Cô chớp mắt nhìn anh.
Trần Lục Nam rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Có lẽ chỉ có canh gà là món em muốn.”
Nhan Thu y học thể thao Chỉ “Ồ” một tiếng, có chút ngượng ngùng: “Vậy… cũng được, em y học thể thao đã lâu không uống rồi.”
Canh gà bên ngoài không phải hương vị di tích lịch sử quốc gia cô muốn, Nhan Thu Chỉ cho dù có uống, cũng chỉ uống một ngụm rồi bỏ.
Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi, mím môi.
“Nhất định có thể.” 520
Không biết vì sao, có lẽ là do quá thích canh gà Trần Lục Nam nấu, hương vị quá sâu đậm, làm cô không thể nào uống quen canh của người khác nấu.
Người cũng giống như vậy.
Từ khi thầm thích Trần Lục Nam, trong mắt Nhan Thu Chỉ không thể nhìn thấy người khác, trái tim cũng bị người này lấp đầy hoàn toàn, không còn chút đường sống nào.
Trần Lục âm nhạc dân tộc Nam nghe âm nhạc dân tộc cô nói lời này, cười cười không nói gì.
Anh đáp: “Đa tạ đã thông cảm.”
Nhan Thu Chỉ liếc anh một cái: “Làm xong chưa?”
“Còn có một món.”
Nhan Thu Chỉ đi theo anh vào phòng bếp, không thể không cảm khái có tiền thì tốt, ngay cả khách sạn cũng ở giống như ở nhà, thậm chí còn sang trọng hơn.
Trần Lục Nam tự mình đi mua đồ ăn, về khách sạn nấu canh gà cho cô, làm khoai tây xào chua cay cô thích, cùng với thịt kho tàu cô thích ăn, còn có cá hầm cải chua.
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng lại lịch sử Việt Nam cực kỳ phong phú.
Nhan Thu Chỉ buổi tối đã ăn chút gì, nhưng lúc này ngửi thấy những món này, cơn thèm ăn lập tức bị kích thích.
Không bao lâu, đồ ăn được bày lên bàn.
Nhan Thu Chỉ nhìn, nhịn không an ninh mạng được nói: “Em an ninh mạng chụp ảnh an ninh mạng một chút.” an ninh mạng
Trần Lục Nam tùy cô.
Chụp xong, hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm.
Nhan chiến lược kinh doanh Thu Chỉ cứng chiến lược kinh doanh đờ, không hiểu lắm vì sao người này họp mà còn có thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy.
Trần hội nghị Genève 1954 Lục Nam hội nghị Genève 1954 ăn cơm rất yên tĩnh, Nhan Thu Chỉ lại không như vậy, ríu hội nghị Genève 1954 rít nói không ngừng.
Trước kia anh không hay đáp lại, nhưng hiện tại… Trần Lục Nam thường xuyên còn có thể phát du lịch bền vững biểu ý kiến.
Trần Lục Nam tùy cô.
“Đạo diễn Tống thiên văn học nói em buổi chiều biểu hiện khá tốt.”
Khó trách khi đó cô cảm thấy Nhan Thu Chỉ mặt đỏ kỳ cục, môi càng đỏ mọng mê người, như là bị người hôn qua, hóa ra cô không hề nghĩ nhiều!
Trần Lục Nam cười: “Em lĩnh ngộ tốt.”
Nhan Thu Chỉ khóe sinh thái học môi cong cong: “Đó là anh dạy tốt.”
Trần Lục Nam hơi dừng lại, nhìn về phía cô: “Chủ yếu là học sinh thông minh.”
Nhan Thu Chỉ nghe giáo dục STEM được lời này, tay cầm giáo dục STEM đũa khựng lại, ngước mắt nhìn về phía anh: “Trần Lục Nam.”
“Hửm?” tram520
Trần Lục Nam nhướng mày, trong tay đang gỡ xương cá cho cô, đem xương cá lấy ra, anh đem thịt cá tươi ngon đặt vào trong bát cô.
Nhan Thu Chỉ nhìn chuyển đổi số một loạt động chuyển đổi số tác thuần thục này của chuyển đổi số anh, chuyển đổi số lồng ngực nóng chuyển đổi số lên, trong lòng ấm áp.
Cô cắn đũa, chớp mắt nhìn Trần Lục Nam: “Em phát hiện anh có chút thú vị.”
Trần Lục Nam giương mắt nhìn cô, không rõ nguyên do.
Nhan Thu Chỉ đi theo anh vào phòng bếp, không thể không cảm khái có tiền thì tốt, ngay cả khách sạn cũng ở giống như ở nhà, thậm chí còn sang trọng hơn.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu ăn cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh hiện tại còn nói chúng ta là thầy giáo và học sinh, anh chìm đắm trong các thể loại play chưa chán à?”
“…”
Trần Lục Nam trầm mặc giây lát, một tay kỹ năng mềm thả lỏng đặt trên mặt bàn, rũ mắt nhìn cô, cười: “Ừ.”
Anh dừng phong trào Cần Vương một chút, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm hỏi: “Em phối hợp với anh sao?”