
■ Nữ minh tinh tai tiếng x Đại lão Hong Kong tàn nhẫn, điên rồ, có ham muốn kiểm soát cực đại
■ Gương vỡ lại lành | Cưỡng đoạt | Văn học “chim hoàng yến” (bị bao nuôi) | Biển hận tình trời
—-
Lệnh Yểu ra mắt năm mười sáu tuổi, dựa vào một gương mặt mà khuynh đảo cả làng giải trí, nhưng cô không may lại đắc tội với kẻ quyền thế vào lúc huy hoàng nhất, bị “đóng băng” suốt bảy năm trời.
Cho đến khi người đàn ông đó xuất hiện—— Văn Mặc, người nắm quyền nhà họ Văn ở Hong Kong, thủ đoạn tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, nhưng lại hết lần này đến lần khác dung túng cho cô—— tài nguyên đỉnh cấp, hợp đồng quảng cáo xa xỉ, chỉ cần cô muốn, ngày hôm sau sẽ được đưa đến tận tay.
Ai cũng nói Văn Mặc đối với cô không hề giống những người khác, ngay cả chính Lệnh Yểu cũng đã tin là vậy. Thế nên vào đêm nhận giải thưởng, cô đã đội mưa trở về biệt thự lưng chừng núi, không kìm được mà hỏi anh, có phải anh cũng yêu cô không?
Người đàn ông cao lớn lười nhác dựa vào sofa, tay kẹp điếu xì gà, lời nói mang theo chút mỉa mai: “Sao, diễn nhiều quá nên lừa cả bản thân mình luôn à?”
“Lệnh Yểu, nhớ kỹ thân phận của em.” Ánh mắt người đàn ông lạnh nhạt. “Những suy nghĩ không nên có, tốt nhất nên dẹp đi.”
Ngày hôm sau Lệnh Yểu sốt cao, anh không đến thăm dù chỉ một lần. Từ đó về sau, cô hoàn toàn chết tâm.
Cả giới thượng lưu Hong Kong ai cũng biết, Văn Mặc chưa bao giờ thèm tuân theo những lễ nghi giả tạo của họ. Cái gọi là phẩm giá quý ông, văn minh lịch sự, trong mắt anh chỉ là trò hề.
Điều anh ghét nhất là bị người khác lừa gạt, lợi dụng. Duy chỉ có Lệnh Yểu dám lấy sự dung túng của anh làm con bài mặc cả, miệng thì nói yêu anh, nhưng vừa quay đầu đã mang theo tất cả số tiền anh cho mà biến mất không dấu vết.
Lệnh Yểu cứ ngỡ cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại. Cho đến khi cô gặp rắc rối ở Thái Lan, cửa phòng bị đạp tung ra một cách thô bạo. Văn Mặc xuất hiện trong bộ đồ đen ở cửa, đáy mắt cuộn trào sự tàn bạo mà cô chưa từng thấy: “Mẹ kiếp, Lệnh Yểu, em còn dám xuất hiện trước mặt tôi à?”
Họ lại có một đêm điên cuồng. Như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Sau đó, Văn Mặc nắm chặt tay cô, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Lần này định lừa tôi bao lâu? Một tháng? Một năm?”
“Văn tổng đùa rồi.” Lệnh Yểu cố nén cơn đau, đáp lại. “Chỉ là chơi đùa thôi, sao anh lại xem là thật vậy?”
“Trò đùa thôi à? Được lắm.” Văn Mặc khinh bỉ nhếch môi. “Lần này, em chạy một lần, tôi bắt một lần.”
——–
“Tình yêu là con dao găm hai lưỡi. Trước khi đâm người khác, bạn phải tự đâm mình trước.”